Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 17: Rất may có bác sĩ như vậy

Edit + Beta: Vịt

Vừa nói, Dư Bảo Nguyên đi ra cửa phòng, tiếp tục không để ý cái tên ngốc sεメy bên trong.

Hắn làm sao thích thế nọ thế kia vậy.

Lười quan tâm.

Ánh mắt Cố Phong đuổi theo Dư Bảo Nguyên, tới lúc cậu đi ra cửa. Hồi lâu, sắc mặt hắn lạnh tanh, nằm ở phía sau, nhắm mắt lại dường như đang suy nghĩ chuyện này.

Lần nữa mở mắt ra, hắn cầm lấy điện thoại gẩy một dãy số.

Điện thoại được nhận, Cố Phong trực tiếp phân phó với bên kia.

"Tra cho tôi tư liệu cặn kẽ của Dư Bảo Nguyên, bao gồm sinh nhật, từng trải cùng với các tin tức khác có thể tra được của cậu ấy."

"Tốc độ càng nhanh càng tốt, chiều nay đưa đầy đủ tài liệu bằng giấy cho tôi."

(Truyện chỉ được đăng lại s1apihd.com humat3 và Sweek humat170893)

......

Buổi chiều, Dư Bảo Nguyên được rảnh, ngồi xe tới bệnh viện.

Vẫn là bệnh viện quen thuộc kia, vẫn là bác sĩ mắt kính viền sợi vàng quen thuộc kia.

Bác sĩ đẩy mắt kính trên sống mũi, sau thấu kính lộ ra ánh sáng sắc bén, "Cậu nói, cậu đã uống rượu?"

Dư Bảo Nguyên giống như đứa nhỏ làm sai chuyện, buồn buồn mà vâng một tiếng.

"Rầm!"

Bác sĩ đập kẹp báo cáo lên bàn, "Rượu mạnh?"

Ngón tay Dư Bảo Nguyên xoắn tay áo mình, "...... Vâng."

"Dư tiên sinh, nếu không thì vậy đi? Tôi viết cho ngài bức thư giới thiệu, giới thiệu ngài trước tới khoa não bên cạnh khám chút." Bác sĩ vẻ mặt nghiêm chỉnh mà châm chọc nói.

Bên cạnh bác sĩ mắt kính viền sợi vàng này ngồi một tên tháo hán, thoạt nhìn hung dữ, lúc này thế nhưng giống như một con mãnh gấu bị thuần phục vỗ vỗ lưng y, "Được rồi được rồi, em đừng tức giận."

Bác sĩ một cái đánh tay gã ra, "Ít đυ.ng vào tôi. Anh giống như tên ngốc ngồi đây làm gì? Cút vào trong đi."

Hán tử kia rất ủy khuất, "Em không nên hung với anh như vậy."

"Có bản lĩnh anh đánh tôi? Không dám đánh thì đàng hoàng cút!"

Hán tử kia cắn răng, buồn buồn đi về.

Dư Bảo Nguyên thấy tâm tình bác sĩ bình tĩnh một chút, vội vàng xin lỗi, "Thật xin lỗi, tôi cũng không muốn uống rượu, sau này tuyệt đối sẽ không nữa!"

Cậu bình sinh sợ nhất giáo viên và bác sĩ.

Cho dù trong cuộc sống cậu nói bậy có thể so với bậc thầy văn học, viết văn đồi trụy vẫy tay có thể cầm giải Nobel, nhưng thấy bác sĩ và giáo viên, lập tức ngoan tới khép hai chân lại hai tay buông ngang, một chút cũng không dám láo nháo.

Đây chính là cậu, cậu vừa hèn vừa sợ.

Bác sĩ đỡ đỡ mắt kính, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Cậu có biết rượu cồn đối với thai nhi có độc tính gây quái thai rất lớn hay không? Rất có thể tạo thành tổn thương vĩnh viễn tới trí lực của thai nhi?!"

"Tôi xin lỗi!"

Bác sĩ thở hổn hển mấy hơi, bình phục tâm tình, "Đứa nhỏ này là của bản thân cậu, cậu làm thể mang thai, phải hiểu lúc mang thai cái gì nên làm cái gì không nên làm. Đã lựa chọn mang thai thì phải có trách nhiệm với đứa nhỏ!"

Dư Bảo Nguyên gật đầu như giã tỏi, "Vâng vâng, ngài dạy đúng! Nhất định có trách nhiệm!"

Bác sĩ tức giận mở kẹp báo cáo ra, "Người cha khác của đứa nhỏ đến chứ?"

Dư Bảo Nguyên sửng sốt, "Hắn......"

Mắt bác sĩ bắn ra ánh sáng lạnh, âm thanh càng lạnh mấy phần, "Hắn làm sao? Thân là cha của đứa nhỏ, ngay cả tới kiểm tra mang thai với cậu cũng không có thời gian? Cậu đưa số điện thoại của hắn cho tôi, tôi phải đích thân nói chuyện với ông chồng không hợp cách này chút."

Khóe miệng Dư Bảo Nguyên co rút, "Hắn......"

Bác sĩ không nhịn được mà ngoắc ngoắc tay, "Cậu mau đưa điện thoại cho tôi, tôi phê bình giúp cậu."

"Hắn......" Con ngươi Dư Bảo Nguyên nhỏ giọt, "Hắn ở...... trong tù."

Bác sĩ ngây ngẩn cả người, chớp chớp mắt, âm thanh không khỏi nhu hòa, "Vậy à...... Dư tiên sinh, xấu hổ quá, tôi không biết cái này."

Dư Bảo Nguyên vẻ mặt đứng đắn mà nói hươu nói vượn: "Không sao. Tôi một mình có thể nuôi con lớn, tôi sẽ ở cùng con, chờ anh chịu đủ hình phạt được phóng thích, tới đoàn tụ với chúng tôi."

Bác sĩ xoa xoa nước mắt cảm động ở khóe mắt, "Ngài thật là một người cha vĩ đại!"

"Ngài nói quá lời rồi, không dám nhận!"

Bác sĩ cầm lấy bút ở trên kẹp báo cáo vừa viết vừa nói, "Được rồi. Ngài gần đây chú ý ăn uống, vitamin có thể uống số lượng vừa phải, những thuốc khác cậu trước để tôi khám xem lại kê. Định kì làm kiểm tra, hai tháng sau tới đây làm kiểm tra sàng lọc một lần, sàng lọc rượu cồn có ảnh hưởng mạnh mẽ tới sinh thai nhi hay không."

Dư Bảo Nguyên nhận lấy thứ bác sĩ viết, "Phiền toái rồi."

"Ài," Bác sĩ thở dài, "Đàn ông mang thai mặc dù có tiền lệ, nhưng dù sao cũng là rất thiểu số. Chúng tôi vẫn chưa thể đối với đàn ông sinh con sinh ra nhận thức tính hệ thống, bản thân cậu nên chú ý thêm...... Đây là phương thức liên lạc của tôi, có vấn đề có thể tùy thời tìm tôi."

Dư Bảo Nguyên gật gật đầu, ghi nhớ lời bác sĩ nói ở trong lòng.

Đi ra khỏi phòng khám bệnh, cậu ở trên hành lang hẹp dài của bệnh viện từ từ đi.

Trên hành lang đầy rẫy mùi của nước khử trùng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ xoang mũi. Trên chỗ ngồi nhỏ hành lang ngồi không ít người, thần sắc hoặc buồn hoặc vui, phần lớn là tâm gợn sóng khó bằng phẳng.

Cậu thu bệnh án và mấy tờ báo cáo vào, còn chưa ngẩng đầu đã nghe thấy tiếng giày cao gót lộc cộc phía trước, kèm theo một giọng nữ vang lên.

"Dư Bảo Nguyên? Là anh?"

Dư Bảo Nguyên ngẩng đầu nhìn lên, chân mày nhất thời vặn chặt.

Người phụ nữ này cậu biết, em họ của Cố Phong, Cố Oánh.