Trong nhà ăn trường trung học quý tộc số hai S, đồ ăn ở đấy đều là tự chọn, thức ăn được sắp thành một hàng dài, học sinh xếp hàng đi qua các ô cửa sổ để chọn đồ ăn cho mình, cuối cùng đi ra quầy tính tiền ở cuối.
Cố Bắc Từ đã sớm đói, vừa bước vào nhà ăn đã ngửi thấy mùi sườn xào chua ngọt, ánh mắt sáng lên, nhưng hết lần này tới lần khác Hứa Vận Nhi còn ở bên tai cô ríu rít không ngừng.
"A Từ, Tưởng Ngọc Đường đã mấy ngày rồi không đi học, em không phát hiện ra sao?"
"À, em không để ý, gần đây em rất bận."
Cố Bắc Từ lạnh nhạt đáp lại, một bên thừa dịp Hứa Vận Nhi không chú ý, hai tay lấy hai cái khay đựng thức ăn lớn, trên tay không ngừng từ cửa sổ lấy thức ăn trong khay để vào đĩa của mình.
Trong lòng Hứa Vận Nhi quýnh lên, căn bản không chú ý tới động tác của Cố Bắc Từ, tiếp tục nói.
"Nghe nói nhà Tưởng Ngọc Đường xảy ra chuyện, đột nhiên không thể quay vòng vốn được, bây giờ anh ấy cuống cuồng trở về giúp ba anh ấy, giờ cũng không có tâm tư học. Hai ngày này cũng không biết anh ấy đã nôn nóng rất nhiều, người cũng tiều tụy. Em nói xem không phải là gặp phải người nào ác ý trả thù chứ?"
Cô ta cố ý suy đoán, mục đích chính là vì dẫn Cố Bắc Từ nghi ngờ việc này là do Hoắc Tư Triệt làm, sâu xa hơn cô ta muốn Cố Bắc Từ cùng Hoắc Tư Triệt giữa hai người xảy ra mâu thuẫn. Hứa Vận Nhi nói xong, trong lòng đầy mong đợi quan sát biểu tình của Cố Bắc Từ, nhưng thấy đối phương mặt đầy ổn định, một chút dáng vẻ gấp gáp cũng không có.
Cố Bắc Từ không dấu vết khẽ cười lạnh, lại tới. . .
Nếu như là kiếp trước, Cố Bắc Từ nhất định sẽ làm theo lời dẫn dắt của Hứa Vận Nhi, cô sẽ cùng cô ta cùng nhau chửi mắng Hoắc Tư Triệt, sau đó đem mọi chuyện đổ lên đầu Hoắc Tư Triệt, rồi liều mạng đi tìm anh cãi nhau một trận lớn.
Nhưng bây giờ, cô sẽ không làm vậy.
"Chị họ, em cũng không biết Tưởng Ngọc Đường thế nào, chị làm sao biết nhà Tưởng Ngọc Đường xảy ra chuyện, lại còn biết người ta tiều tụy? Chị còn không thừa nhận hai người là bạn bè trai gái?"
Cố Bắc Từ nhẹ giọng cười, dùng giọng điệu bạn bè thân mật trêu đùa nhau, giọng điệu cười nhạo giống như mới vừa phát hiện bí mật nhỏ vậy.
Hứa Vận Nhi nhất thời sắc mặt thay đổi, vội vàng lên tiếng giải thích, nhưng trong lòng âm thầm mắng chửi Cố Bắc Từ, làm sao đột nhiên chú ý đến những chi tiết này.
"A Từ, em nói cái gì vậy! Cũng là bởi vì Tưởng Ngọc Đường hai ngày nay không tìm được em, gọi điện thoại cho em nhưng em lại không nhận, anh ấy không có biện pháp mới đến tìm chị, nói cho chị điều này! Chị thật sự không thích Tưởng Ngọc Đường, chị có thể thề với trời!"
Hứa Vận Nhi vừa nói liền giơ ba ngón tay lên, Cố Bắc Từ dửng dưng khoát khoát tay.
"Được rồi được rồi, tội gì vì một tên bạn trai cũ tai tiếng mà ảnh hưởng tình cảm của chúng ta, chị nói phải không?"
"Bạn trai cũ tai tiếng?"
Hứa Vận Nhi trợn to hai mắt, trong lòng chưa bao giờ cảm thấy bất an như vậy.
"Chẳng lẽ em thật không thích Tưởng Ngọc Đường?"
Cố Bắc Từ cố ý giả bộ dáng vẻ ngập ngừng, lộ ra mặt đầy mê mang cùng vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Ây... Em bây giờ đã là vị hôn thê của Hoắc Tư Triệt, hơn nữa anh ấy còn là người đàn ông đẹp trai nhất Đế Kinh, người người ngửa mặt nhìn lên, kết đôi với em hình như cũng không tệ lắm."
"Tưởng Ngọc Đường quan tâm dịu dàng như vậy, so với người nào đó động một chút là mặt lạnh nguy hiểm, anh ấy hẳn mới là người thật lòng đối đãi với em!"
Hứa Vận Nhi nhất thời cuống cuồng, không che giấu thêm nữa vội nói ra lời trong lòng.
"Xem ra ở trong lòng của chị, Tưởng Ngọc Đường so với Hoắc Tư Triệt tốt hơn nhiều, vậy em đem anh ta nhường cho chị đi, dù sao em bây giờ đối với anh ta cũng không có hứng thú."
Cố Bắc Từ chờ Hứa Vận Nhi nói ra những lời này, cười híp mắt đáp lại.
"Chị không có ý này. . ."
"Tổng cộng 421 tệ, các cháu ai quét thẻ?"
Hứa Vận Nhi vừa muốn lên tiếng giải thích, thì bị dì thu ngân cắt đứt.
Cố Bắc Từ tâm trạng rất tốt lên tiếng trả lời "Dì à, chị ấy quẹt thẻ thanh toán cả hai phần ăn."
Nói xong cô lại cười híp mắt nhìn về phía Hứa Vận Nhi: "Chị họ, chị cũng biết chuyện em bị ba cắt hết tiền tiêu vặt, nên bữa này đành phải nhờ chị rồi?"
"Cái gì? 421 tệ mắc như vậy?"
Hứa Vận Nhi trừng mắt to nhìn hai khay thức ăn lớn, lại sững sờ nhìn chằm chằm màn hình tính tiền, nụ cười có chút cứng ngắc.