Cố Bắc Từ ngã lên ghế salon kích động lăn lộn khắp nơi, đột nhiên phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, nhân gian thật hạnh phúc!
Hoắc Tư Triệt hơi nghiêng người đánh giá Cố Bắc Từ, cô lại không chút nào đề phòng dựa vào bên cạnh anh, trong mắt lộ ra vô hạn sức sống cùng sinh lực.
Cảnh tượng trước mắt như vậy rất không chân thật, giống như là anh đang ở trong mơ mà tưởng tượng, làm cho lòng người bất an.
Cố Bắc Từ nhắm mắt lại, vừa vặn chiếc áo khoác âu phục rơi vào trên người cô, giọng nói trầm ổn dễ nghe của anh vang lên bên tai cô.
"Ngủ một lát đi."
"Hết ăn rồi ngủ, vậy nếu em mập thành heo thì làm thế nào?"
Cố Bắc Từ đột nhiên nháy mắt nhìn chằm chằm vào anh, muốn nghe xem anh sẽ nói ra câu trả lời như thế nào?
"Anh có đủ khả năng nuôi!"
Anh nhẹ nhàng câu môi, nhưng nụ cười này lại ngắn giống như sao băng rơi trong đêm, chỉ một cái chớp mắt đã làm cho người ta cả đời khó quên.
Cố Bắc Từ sững sờ nhìn Hoắc Tư Triệt, bầu không khí ấm áp. Sắc mặt người đàn ông nhu hòa, anh chìa tay ra nhưng khi sắp chạm vào cô, thì giống như là nhớ ra cái gì, sắc mặt trầm xuống, từ trên ghế salon đứng dậy, xoay người hướng bàn làm việc đi tới.
Bầu không khí đột nhiên lạnh xuống, giống như những thứ tốt đẹp kia chỉ là trong mơ rồi đột nhiên tan biến, trở lại hiện thực lạnh giá như băng.
Động tác của anh làm cho Cố Bắc Từ nhớ lại khoảng thời gian không tốt giữa hai người.
Kiếp trước, Hoắc Tư Triệt cũng không phải ban đầu đã là đại ma vương.
Sau khi cô học trung học cơ sở, Hoắc Tư Triệt liền rời Đế Kinh một khoảng thời gian rất dài. Lúc gặp mặt lại, chính là thời điểm cô biết được mình và Hoắc Tư Triệt có hôn ước.
Lúc ấy, Hoắc Tư Triệt cũng muốn thân mật với cô như trước đưa tay lên xoa đầu cô, nhưng lại bị cô kịch liệt phản kháng, còn nói với anh rất nhiều lời gây tổn thương.
Trong đó cô nhớ nhất một câu.
"Hoắc Tư Triệt, cho dù Tưởng Ngọc Đường có chết, thì tôi cũng sẽ không gả cho anh!"
Chẳng lẽ vừa rồi đại ma vương nghĩ tới cái đó, nên trong nháy mới thay đổi như vậy?
Hai đầu ngón tay của Cố Bắc Từ bất an đυ.ng vào nhau, cô lúng túng đứng lên nói.
"Cái đó… sắp đến thời gian đi học rồi, em về trước nha…
Cố Bắc Từ còn chưa kịp nói xong, nhiệt độ cả căn phòng trong nháy mắt chợt giảm xuống mười mấy độ! Bị dọa sợ, cô vội nói.
"Dù sao buổi chiều đều là giờ học không quan trọng, em ở lại chơi một lúc rồi trở về cũng được."
Cố Bắc Từ lời đến khóe miệng lại nhanh chóng một trăm tám mươi độ thay đổi, cương trực thẳng người lại ngồi về trên ghế salon, ý chí tìm đường sống của cô có thể nói vô cùng mạnh mẽ.
Người đàn ông không có trả lời cô, chẳng qua là nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên trở về mùa xuân, anh gọi điện thoại nội bộ.
"Mang cho phu nhân cái chăn."
Giọng nói của đại ma vương rõ ràng là giọng nói đã hòa hoãn, Cố Bắc Từ thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô đã đánh cược đúng!
Trong lòng Cố Bắc Từ thầm oán, nếu muốn cô ở lại thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải hù dọa cô chứ?
Đợi một lúc, cô mới nghĩ ra vì sao vừa rồi tại sao phải chủ động nói mình ở lại?
Cố Bắc Từ ngước mắt, hoài nghi nhìn Hoắc Tư Triệt, không phải là anh cho đó là thói quen đấy chứ?
Sắc mặt người nào đó bình tĩnh nhìn chằm chằm màn hình máy tính trước mặt, nhìn như "rất biết điều", không hiểu dáng vẻ bên ngoài đó.
Chỉ chốc lát sau, Chiến Anh gõ cửa đi vào, đưa cho cô một cái chăn màu xám tro, đây hoàn toàn là phong cách của Hoắc Tư Triệt.
"Cảm ơn."
Cố Bắc Từ nhận lấy, đắp lên trên người mình, miệng hơi mỉm cười một chút, một chút đều không giống như tâm thiếu nữ.
Chiến Anh đem chăn đưa cho Cố Bắc Từ xong, cũng không có rời phòng làm việc, mà là quấn quýt nửa ngày, nhắm mắt mở miệng nói.
"Ông chủ, bộ phận cấp cao đã chờ báo cáo lâu rồi, không thể kéo dài thêm nữa..."
"Bảo cho bọn họ ngày mai lại đến báo cáo."
Hoắc Tư Triệt đáy mắt thoáng qua không kiên nhẫn, Chiến Anh lập tức nhìn về hướng Cố Bắc Từ với ánh mắt cầu cứu.
"Chuyện hôm nay thì nên để hôm nay xong, nếu không ngày mai sẽ phải làm thêm giờ. Em ở chỗ này làm bài tập chờ anh tan việc cùng nhau trở về, có được không?"
Cố Bắc Từ vội vàng kéo vạt áo Hoắc Tư Triệt một cái, âm thanh mềm mại nói.
Trong lòng cô có chút buồn cười, cảm giác mình trở thành kẻ hồng nhan họa thủy thời cổ đại.
Đại khái là nghe được câu kia "Chờ anh tan việc", nên đại ma vương mới bị quỷ thần xui khiến mà đáp ứng.
Nhưng những giám đốc bộ phận kia cũng phải xếp hàng vào phòng làm việc báo cáo, mà không phải là phòng họp.