"Chiến Anh, có thể cho tôi hỏi, Triệt ca ca tìm tôi có chuyện gì không?"
Cố Bắc Từ kiên trì mà hỏi Chiến Anh.
Chiến Anh khinh thường mà hừ lạnh một tiếng.
"Cố tiểu thư đã làm chuyện có lỗi với ông chủ, chuyện này không phải cô mới là người hiểu rõ nhất sao?"
Cố Bắc Từ ngạc nhiên, làm chuyện có lỗi với Hoắc Tư Triệt sao?
Sao có thể? Từ sau khi được sống lại, cô có làm ra mấy loại chuyện ngu ngốc nữa đâu?
Bỗng nhiên có gì đó thoáng xẹt qua, trong đầu Cố Bắc Từ liền hiện lên cảnh Tưởng Ngọc Đường tới tìm cô vào chiều nay.
Lúc này, Chiến Anh trực tiếp mở cửa ghế sau ra, lạnh giọng thúc giục cô.
"Cố tiểu thư, sự kiên nhẫn của ông chủ là có giới hạn!"
Trái tim của Cố Bắc Từ đập thình thịch, kiên trì cúi người lên xe, quả nhiên là đại ma vương đang ở trong xe.
Người đàn ông này còn không thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái, dưới khuôn mặt lạnh lùng ẩn chứa trận cuồng phong đáng sợ, áp suất thấp cùng sát khí tới điên cuồng kia như muốn đóng băng Cố Bắc Từ vậy.
Cô rất muốn mở miệng để giải thích gì đó, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Đặc biệt là khi cô nhìn thấy Đại ma vương, nhìn cái biểu cảm lạnh băng kia thôi cũng đủ để cô phải hô hấp khó khăn rồi, đừng nói tới việc mở miệng nói ra nữa.
Không khí im lặng đáng sợ cứ tiếp tục duy trì như vậy, chiếc xe phóng băng băng trên đường. Cố Bắc Từ nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào, chuyện gì khiến cho Hoắc Tư Triệt phải phát hỏa trong một thời gian dài như vậy?
Xe đột nhiên thắng gấp, Cố Bắc Từ thu hồi suy nghĩ, theo bản năng mà nhìn ra bên ngoài.
Con đường quen thuộc bằng đá trắng uốn lượn kia, những bức tượng về các vị thần Hy Lạp bằng đá cẩm thạch xếp ở hai bên, xa xa là một hồ nước trong vắt, còn có hòn đá, tất cả đều gợi cho Cố Bắc Từ. . . những ký ức kinh hoàng!
Nơi này là Phượng Hoàng, là trang viên xa hoa nhất ở Đế Kinh, nơi mà toàn bộ người của Đế Kinh đều khao khát muốn sống ở đây!
Cái tên này được lấy từ《 Phượng Cầu Hoàng 》của Tư Mã Tương Như, nhưng theo như cảm nhận của cô, nơi này rõ ràng là Phượng Tù Hoàng!
Một đời đau khổ, cô vậy mà lại phải quay về cái nơi này! Quay lại chính cái nơi mà cô đã từng bị Hoắc Tư Triệt giam lỏng!
"Xuống xe."
Giọng nói của người đàn ông cực kỳ lạnh lẽo khiến cho Cố Bắc Từ lập tức rơi vào một hầm băng.
Tất cả những ký ức đau khổ liền ùa về trong đầu cô. Cô vội vàng xuống xe, đi theo sau Hoắc Tư Triệt, nhanh chân đi vào.
"Triệt ca ca, chúng ta hãy nói chuyện được không? Vì sao anh lại tức giận vậy? Cho dù có chết cũng phải để em chết cho rõ ràng chứ?"
Cố Bắc Từ không quan tâm mà la lớn, đáng tiếc người đàn ông lại bỏ ngoài tai hết mấy lời này!
Cô chỉ có thể đuổi theo sau bóng lưng lạnh lùng và tàn nhẫn của anh suốt cả quãng đường từ đại sảnh tới khi lên lầu.
Đột nhiên, lưng của Cố Bắc Từ liền bị đè nặng, ngay sau đó một sức lực tàn bạo đẩy cô đâm tiến vào trong l*иg ngực anh, trời đất như đảo ngược, cả người cô bị ném thật mạnh lên trên chiếc giường lớn!
Ngay sau đó một bóng đen to như núi liền đè lên người cô, đem cô giam lại chặt chẽ không một kẽ hở, tay chân của cô cũng bị đè xuống, không tài nào mà cử động được.
Cô lo lắng ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm và sắc lạnh của người đó có thể nhìn được khuôn mặt sợ hãi của cô phản ánh trong đó.
Sự áp bức ở trên người đàn ông đang bộc phát mãnh liệt nhất, giờ khắc này, máu toàn thân Cố Bắc Từ dường như đều đông đặc lại!
Sự bất lực, đau khổ giãy giụa trong tuyệt vọng của đời trước lại lần nữa ập tới.
Cô nhớ rõ sau khi đính hôn với Hoắc Tư Triệt, cô đã bị cưỡng ép phải tới sống ở Phượng Hoàng, ở chung một chỗ với Hoắc Tư Triệt. Ngày đó cô vừa mới tỏ tình với Tưởng Ngọc Sáng, sau khi bị Hoắc Tư Triệt biết, dưới cơn thịnh nộ Đại ma vương liền sử dụng vũ lực với cô.
Cho dù đã sống tới hai kiếp, nhưng đoạn ký ức khủng khϊếp đó, cô không muốn nhớ lại nữa!
"Triệt ca ca, anh muốn làm gì?"
Giọng nói của Cố Bắc Từ mang theo tiếng khóc nức nở, bản năng sinh tồn khiến cho cô bắt đầu giãy dụa, nhưng mà những động tác nhỏ này lại càng chọc giận người đàn ông. Hơn nữa, nhìn thấy đôi mắt vốn đang sáng ngời và tràn đầy năng lượng kia của cô, trong thoáng chốc liền trở nên tuyệt vọng ảm đạm, máu bạo ngược trong cơ thể anh dường như không thể kiểm soát được!
Khuôn mặt vốn dĩ đã u ấm của người đàn ông càng trở nên lạnh lẽo hơn, nhiệt độ xung quanh lạnh như vực thẳm tại Nam Cực. Bàn tay anh thô bạo mà xé rách váy của cô, xương quai xanh của cô cũng bị anh ấn tới đau đớn!
Vì sao? Cô đã cố gắng như vậy rồi mà cô và Hoắc Tư Triệt vẫn đi tới bước đường này?
Sự uất ức vô bờ dâng lên trong lòng Cố Bắc Từ, hai mắt cô đẫm lệ mà nhìn Hoắc Tư Triệt, chậm rãi vươn tay ôm lấy cổ anh mà thỏa hiệp, quật cường cầu xin anh.
"Triệt ca ca, nhẹ một chút, em đau. . ."
Sau tiếng gọi "Triệt ca ca", động tác vốn thô bạo của người đàn ông trong nháy mắt liền dừng lại, đôi mắt đen sắc bén của anh hiện lên vẻ phức tạp, giống như muốn từ trên người Cố Bắc Từ mà nhìn thấy lỗ hổng nào đó.
Cảm nhận được thân thể run rẩy của cô gái, rõ ràng cực kỳ sợ anh, nhưng lại nhắm chặt hai mắt, ôm chặt lấy anh, bộ dạng vừa sợ hãi lại vừa không muốn rời đi. Trong một giây đó, trong đôi mắt lạnh băng tàn nhẫn không mang một chút cảm xúc của người đàn ông, liền dâng lên nỗi cô đơn cùng tuyệt vọng khôn xiết.
Rốt cuộc anh cũng không thể tàn nhẫn với cô, chỉ cần cô thể hiện ra một chút yếu đuối cùng quan tâm tới anh, anh liền chấp nhận thỏa hiệp, chấp nhận thất bại.