"Cố Bắc Từ, đồ ngốc! Bảo vật gia truyền mà lại cứ hồ đồ như vậy đưa cho người ta!”
Cố Bắc Từ ảo não cầm gối đập mạnh vào mình vài cái, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô bị Đại Ma Vương ôm vào trong ngực, suýt nữa hôn nhau.
Chỉ thiếu một chút nữa, cô liền…
Kiếp trước cô sợ anh như sợ cọp, kiếp này mới ngày đầu tiên sống lại, cô lại rung động với anh?
Trên mặt Cố Bắc Từ hiện lên vẻ mơ hồ, rối rắm. Mặc dù kiếp trước cô một lòng một dạ dính lấy Tưởng Ngọc Đường, nhưng cảm giác rung động này, cô thật sự chưa từng có.
Có lẽ si mê Tưởng Ngọc Đường không thể thể gọi là tình yêu… không, cái gì mà rung động ở đây, Hoắc Tư Triệt là đệ nhất nam thần ở Đế Kinh, nhất định là cô chỉ mê trai thôi.
“Không được! Cố Bắc Từ! Không giờ không phải là lúc để háo sắc!”
Cố Bắc Từ hai tay vỗ mạnh vào mặt mình, bình tĩnh lại.
"Khó khăn lắm mới có được cơ hội, nhất định phải thật quý trọng, thay đổi con đường của mình, thay đổi tất cả những người yêu thương mình..."
Trong thư phòng Hoắc gia.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu đen hoà quyện với đêm đen, khí chất cao quý lãnh ngạo, tựa như quý tộc ma cà rồng đã tồn tại vạn năm.
Anh lười biếng tựa vào ghế da, đôi mắt thâm thuý chăm chú nhìn chằm chằm vào trong hộp trang sức trên bàn, sợi dây chuyền tinh xảo kia.
Bảo thạch màu lam lấp lánh dưới ánh đèn, giống như nước mắt của người cá, làm cho người ta thương tiếc kinh ngạc.
Tựa như Cố Bắc Từ...
Lúc này, cuộc gọi video của máy tình trên bàn làm việc của anh sáng lên.
“Ông chủ, Cố tiểu thư đã về nhà an toàn rồi, sau đó chúng tôi sẽ giám sát 24 giờ!”
Trong video, thư ký Chiến Anh cung kính nói. Thật ra trong lòng anh ta đang điên cuồng khiếu nại, Cố Bắc Từ kia có gì tốt chứ, theo anh ta thì căn bản là không xứng với ông chủ bọn họ.
Cũng không biết ông chủ bị bỏ bùa mê gì, còn không phải cô thì không được.
Càng tức giận hơn là, cô ta còn không thèm để ý đến ông chủ - người đàn ông chất lượng số một thế giới này mà lại đi thích tên cặn bã Tưởng Ngọc Đường kia.
“Ông chủ, anh yên tâm, tôi sẽ giúp anh để ý đến Cố tiểu thư, tuyệt đối không để cô ấy làm chuyện gì có lỗi với anh!”
Chiến Anh thề nói.
"Không cần."
Hoắc Tư Triệt thản nhiên mở miệng.
"Sao cơ? Ông chủ, anh có nghiêm túc không vậy? Cho dù biểu hiện ở bữa tối nay của Cố tiểu thư cũng không tệ lắm, nhưng ai biết cô ấy lại giở trò quỷ quái gì! Anh không thể tin cô ấy nữa! Cho cô ấy tự do chính là dung túng với cô ấy..."
Chương 10
Chiến Anh vội vàng hoảng hốt khuyên bảo, đột nhiên cách màn hình cảm nhận được ánh mắt cực kỳ nguy hiểm cùng sát ý lạnh như băng của người đàn ông, sợ tới mức vội vàng dừng lại, mồ hôi lạnh liên tục trả lời.
“Vâng ạ!”
Chờ đến khi anh ta tái mét ngẩng đầu lên, màn hình đã tối đen, Chiến Anh thở phào nhẹ nhõm, lại có loại cảm thấy may mắn như sống lại.
..................
Sáng hôm sau.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua rèm lụa mờ, từng tia từng tia chiếu lên giường, khẽ hôn cô gái có khuôn mặt như thiên thần.
Cô gái cau mày, sắc mặt tái nhợt, biểu cảm đau khổ lại rối rắm.
"A!"
Cố Bắc Từ từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, cô nắm chặt khăn trải giường, nhìn chằm chằm trần nhà sửng sốt thật lâu mới khống chế được cơ thể đang run rẩy bình tĩnh lại.
Trong mơ, cô vẫn đang ở phòng giam ẩm ướt và oi bức, không gian là sự trộn lẫn giữa mùi hôi và các mùi khác, cô như một cái xác từ từ mục nát.
Cô ấn huyệt thái dương, đi vào nhà vệ sinh, mở vòi nước rửa mặt thật mạnh, mới cảm thấy tỉnh táo một chút.
Lúc sau, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương.
Người trong gương không phải là nữ tù nhân vô hồn thâm trầm, mà là thiếu nữ năng động, nghiêng nước nghiêng thành.
“Cố Bắc Từ, mày đã sống lại rồi, mày sẽ có cuộc sống mới tốt đẹp hơn!”
“A Từ, em đã thức dậy chưa? Nếu còn chưa dậy sẽ bị trễ học đấy!”
Phía cửa vang lên tiếng của anh hai, Cố Bắc Từ vội vàng cao giọng nói.
“Em dậy rồi, xuống ngay đây!”
Hiện tại cô mới mười tám tuổi, mới chỉ là một học sinh cấp ba.
Lúc đó trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc theo đuổi Tưởng Ngọc Đường, cho nên thành tích học tập… là một đống hỗn độn.
“Haizzz… Hay là trước hết cứu vớt cái thành tích học tập đầy cạn lời của mình trước đã…”
Cố Bắc Từ thở dài, nhanh chóng sửa sang một chút rồi ra khỏi phòng bước xuống lầu.
Tại bàn ăn, chỉ có anh cả và anh hai còn đang dùng bữa.
Cố Bắc Từ mơ hồ nhớ lại, quy luật làm việc của người ba Cố Thanh Nguyên và các anh đều rất bận rộn, mỗi ngày chỉ có lúc ăn sáng cả nhà mới tụ tập cùng một lúc.
Nhưng ở kiếp trước, cô luôn ngủ đến lúc mặt trời mọc ba sào mới dậy, cơ bản là đều không cùng mọi người ăn sáng.
Ngược lại là Tô Phù Dung và Hứa Vận Nhi mỗi sáng sẽ xuất hiện trên bàn ăn, cùng Cố Thanh Nguyên ăn sáng, dần dần bọn họ giống như một nhà ba người vậy.
Lúc này, Cố Bắc Từ đã dậy muộn, Cố Thanh Nguyên đã ăn xong và đi ăn công ty, về phần Tô Phù Dung và Hứa Vận Nhi, mẹ con cô ta mỗi sáng đều sẽ đi tập yoga.
Vì để giữ gìn nhan sắc, mẹ con cô ta ngược lại rất liều mạng tự giác…
Nhưng trước mặt cô, Hứa Vận Nhi vẫn luôn ủng hộ cuộc sống hạnh phúc. Nói gì mà đời người chỉ có một lần, muốn ăn gì thì cứ ăn, nên phóng thúng thì cứ phóng túng.
Bây giờ nghĩ lại chuyện đó, đúng là toàn nói dối.
Cố Bắc Từ hít sâu một hơi, cất bước xuống lầu.
Chương 10
Hai anh em ngồi trước bàn ăn nghe được tiếng bước chân, không hẹn mà cùng nhìn về phía cầu thang, trong nháy mắt vẻ mặt kinh ngạc.
Cố Thất Giác thậm chí còn dốc sức chớp mắt.
Trên cầu thang tầng hai, thiếu nữ mặc chiếc váy trắng, tạo ra hiệu ứng anh sáng dịu dàng, mái tóc dài như mực xõa tự nhiên phía sau, cử chỉ lười biếng mà cao quý, tựa như thiên sứ vừa tỉnh giấc nơi thiên đường.
Đây thật sự là em gái Cố Bắc Từ của anh sao?
Cố Khiêm cũng không kinh ngạc như biểu hiện của em trai, đáy mắt anh ấy hiện lên sự kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó lộ ra sự an ủi.
“A Từ, thức ăn sắp nguội rồi, mau lại đây đi.”
Anh hai Cố Thất Giác không ngừng kêu lại.
“Tới liền đây.”
Cố Bắc Từ mỉm cười, vội vàng đi tới ngồi xuống, hai mẹ con miệng hại bao tử kia không ở đây, tâm trạng của cô rất tốt.
“Ăn nhiều tôm vào, bổ sung protein.”
Anh hai lập tức đặt tôm Nam Mỹ đã lột sạch vỏ lên đĩa của cô.
“Uống nhiều sữa vào, tăng chiều cao!”
Cô vẫn chưa kịp cảm ơn, một ly sữa ấm đã được đẩy đến trước mặt cô. Cố Bắc Từ theo bàn tay nhìn lên, anh cả Cố Khiêm vẫn như trước kia, dịu dàng nhìn mình.
Anh cả của cô, là thiên chi kiêu tử gần như cùng nổi tiếng với Hoắc Tư Triệt, là nam thần Đế Kinh được phụ nữ theo như vịt.
Anh vốn nên thừa kế Cố gia, tương lai tươi sáng, thế nhưng…
Trong đầu Cố Bắc Từ hiện lên hình ảnh Cố Khiêm vẻ mặt tái nhợt, ngồi ở bàn làm việc ho ra máu.
Kiếp trước cô nghe theo sự xúi giục của Tưởng Ngọc Đường chiếm đoạt tiền của Cố gia để thay Tưởng Ngọc Đường lấp hố, anh cả không những không truy cứu, còn cố gắng giúp cô giải quyết công bằng, cuối cùng mệt mỏi quá độ dẫn đến ung thư dạ dày, chưa đến ba mươi tuổi đã…
“A Từ, sao em lại khóc?”
Anh cả huơ tay trước mặt cô, lo lắng nhìn chằm chằm cô.
“Không có, em chỉ vừa ngáp một cái thôi. Anh, anh cũng phải uống sữa đi, sau này bất kể bận rộn như thế nào, cũng hãy chắc rằng sẽ ăn uống đúng giờ đấy. Gần đây anh có khám sức khoẻ chưa?”
Cố Bắc Từ lập tức giúp anh cả rót một ly sữa, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói.
“Khám sức khỏe à? Công ty có tổ chức khám sức khỏe mỗi năm rồi, sức khoẻ của anh rất tốt.”
Cố Khiêm khẽ nhíu mày kinh ngạc, vẫn theo thói quen mà trả lời tất cả câu hỏi của em gái.
“A Từ, sao em không quan tâm sức khỏe của anh hai?”
Anh hai Cố Thất Giác một bên vừa lột tôm, vừa ghen tỵ nói.
“Cơ thể của anh luôn rất khoẻ mạnh, hoàn toàn không có vấn đề gì đâu…”
Cố Bắc Từ tuỳ ý vỗ vai anh hai, vẻ mặt lại dần dần u ám.
Sức khoẻ của anh hai rất tốt, nhưng kiếp trước anh hai vì cô mà gϊếŧ người, cuối cùng trở thành tù nhân bị tử hình…
Kiếp này, cô sẽ không bao giờ để cho thảm kịch ấy xảy ra một lần nào nữa.