Một Lòng Yêu Em

Chương 8

“A Từ, em không sao chứ? Đã đỡ cảm lạnh chưa?”

Cố Bắc Từ vừa mới đi ra, Hứa Vận Nhi lập tức xông tới muốn nắm lấy tay cô, dáng vẻ vô cùng lo lắng cho cô, thật giống như vừa rồi cái gì cũng đều chưa xảy ra.

Lật mặt nhanh như vậy, giải Oscar thiếu cô ta một chiếc cúp rồi đấy.

Đột Nhiên Cố Bắc Từ nhớ lại, quả thật là kiếp trước Hứa Vận Nhi đã trở thành ảnh hậu, bảo sao cô ta có thể lừa gạt được mình, vòng quanh giữa mấy tên đàn ông đó.

“Em không sao, chỉ là vừa rồi có chút lạnh thôi.”

Cố Bắc Từ lặng lẽ tránh bàn tay của Hứa Vận Nhi, thản nhiên trả lời.

“Thiệt là làm chị lo lắng chết đi được, vừa rồi Đại Ma Vương thật hung dữ quá, anh ấy không có bắt nạt em chứ?”

Hứa Vận Nhi làm như quan tâm mà mở miệng hỏi, nhưng những từ ngữ hình dung về Hoắc Tư Triệt, đều vô cùng tiêu cực.

Kiếp trước Cố Bắc Từ không chú ý rằng, thật ra từ đầu Hoắc Tư Triệt đều không làm chuyện xấu gì với cô, nhưng trong lời nói của Hứa Vận Nhi, cô ta luôn cố ý dẫn dắt cô sinh ra thành kiến với Hoắc Tư Triệt, theo đó mà hiểu lầm giữa cô và Hoắc Tư Triệt ngày càng sâu sắc... Lần này cô sẽ không để cho mụ trà xanh này như ý muốn!

“Không có đâu, em phát hiện anh ấy không hung dữ như vậy đâu, còn khoác áo giúp em nữa.”

Cố Bắc Từ nói, còn cố tình nghiêng người để Hứa Vận Nhi nhìn thấy âu phục trên người mình.

Hứa Vận Nhi lập tức trợn to hai mắt, không nghĩ tới Cố Bắc Từ lại phản ứng như vậy, đáng lẽ cô nên nghe theo lời mình, giống như trước mà xỉa xói Hoắc Tư Triệt sao?

Trong nháy mắt, khi nhìn thấy bộ âu phục nam tính trên người Cố Bắc Từ, trong mắt Hứa Vận Nhi hiện lên sự ghen tị, nhưng chỉ nửa giây sau, cô ta đã tiêu hóa tốt phần cảm xúc này.

Chẳng qua ở kiếp này, Cố Bắc Từ sẽ không bỏ qua ánh mắt của Hứa Vận Nhi, cô không thể không khâm phục khả năng che giấu và nhẫn nại của Hứa Vận Nhi.

Kiếp trước trông ngọt ngào ngốc nghếch như thế, ai cũng không ngờ tới Hứa Vận Nhi lại là một ả trà xanh cao cấp nha.

Hiện tại nhìn trà xanh bị khuất phục, tâm trạng của Cố Bắc Từ lập tức thoải mái hơn nhiều.

Hứa Vận Nhi, ngày tháng của chúng ta còn dài...

“Vận Nhi, A Từ đã đính hôn với Tư Triệt rồi, sau này nói chuyện phải chú ý một chút.”

Anh cả Cố Khiêm vẫn không nói gì, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Hứa Vận Nhi, giọng điệu mở hồ ẩn chứa ý cảnh cáo.

“Em sai rồi anh cả, cũng vì em muốn tốt cho A Từ, nên nhất thời thiếu suy nghĩ...”

Vừa lúc Hứa Vận Nhi cúi đầu nhận sai, hốc mắt ửng đỏ, cũng là lúc Cố Thanh Nguyên và Tô Phù Dung từ phía đối diện bước tới.

Thấy tình huống này, Cố Thanh Nguyên lập tức nhíu mày ghét bỏ nhìn chằm chằm Cố Bắc Từ nói.

“Đã đính hôn rồi còn không hiểu chuyện như vậy, lại còn bắt nạt chị Vận Nhi của con.”

Trong lòng Cố Bắc Từ sắp phun máu rồi, sau khi mẹ qua đời, người ba Cố Thanh Nguyên đối xử với cô rất lạnh lùng, và khi mẹ con Tô Phù Dung ra mắt Cố gia, địa vị của cô xuống dốc không phanh, hiện tại đã đến mức Hứa Vận Nhi khóc thì là lỗi của cô.

“Ba, là tự Hứa Vận Nhi muốn khóc, liên quan gì đến A Từ chứ!”

Anh hai Cố Thất Giác bất mãn nói.

“Ta còn không biết tính con sao, che chở cho nó, không phân đúng sai!”

Cố Thanh Nguyên vẫn cố chấp với quan điểm của mình, trong mắt ông, Cố Bắc Từ luôn có lỗi.

“Người không phân biệt đúng sai, là ba mới đúng? Ba có biết vừa rồi xảy ra chuyện gì không?”

Cố Bắc Từ lạnh lùng nhìn Cố Thanh Nguyên, ảnh mắt thản nhiên nhìn lướt qua Tô Phù Dung đang thân mật đứng cạnh ba mình.

Kiếp trước lúc sắp chết trong tù, Hứa Vận Nhi lấy tư thế của người chiến thắng khoe khoang với nàng.

“Cố Bắc Từ, không chỉ anh Ngọc Đường của mày quỳ gối dưới váy tao, mà ba của mày, và mẹ của tao, hôm này chính là lễ cưới của hai bọn họ...”

Nhớ lại lời Hứa Vận Nhi nói, hai tay đang buông hai bên của Cố Bắc Từ siết chặt thành nắm đấm.

Tại sao vậy? Cố Thanh Nguyên!

Không phải ông bảo cả đời này chỉ yêu một mình mẹ, cả đời không tái hôn sao?

Chương 8

“A Từ, ba con cũng đang quan tâm con thôi...”

Tô Phù Dung lại nhảy ra giả vờ quan tâm mà nói, Cố Bắc Từ lấy lại tinh thần, không che giấu biểu cảm chán ghét, giọng điệu chế giễu nói.

“Hai người dựa sát như thế làm gì? Chuyện tốt gì đang xảy ra à? Tính khi nào làm đám cưới? Muốn tổ chức trước hay là cùng lúc với tôi đây?”

Dù sao thì cô cũng đã bị mẹ con Hứa Vận Nhi tâng bốc đến mức không sợ trời không sợ đất rồi, nói chuyện như vậy lại phù hợp với kiểu kiêu ngạo ngang ngược của cô trước đây.

Cô nói xong, Hứa Vận Nhi ở bên cạnh lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Còn tưởng rằng Cố Bắc Từ đột nhiên tỉnh ngộ, không ngỡ vẫn là đứa ngu xuân không có não kia, thì ra trước đó chỉ là ảo giác của cô ta.

“Đồ vô liêm sỉ, con đang nói cái gì đấy!”

Cố Thanh Nguyên lập tức bị chọc giận, ông giơ tay lên muốn tát vào mặt Cố Bắc Từ, cô bướng bỉnh đứng tại chỗ, không tránh cũng không né, chờ cái tát của ông giáng xuống.

“Ba đánh đi! Điều con nói không phải sự thật à? Mẹ đang từ trên trời nhìn xuống đấy!”

“Ba, ba làm gì vậy? Ba từ trước đến giờ chưa từng đánh A Từ! Bây giờ lại vì một người ngoài mà đánh em ấy sao?”

Hai anh trai tiến lên trước bảo vệ cô phía sau, anh hai Cố Thất Giác cũng tức giận.

“Ba, lần này thật sự không liên quan đến A Từ!”

Anh cả Cố Khiêm giọng điệu rất nhẹ, trong mắt tràn đầy vẻ không đồng tình với cha mình.

“Trong mắt các con, ba là người như vậy sao?”

Cuối cùng Cố Thanh Nguyên cũng không nỡ đánh con, chậm rãi thả tay xuống, ánh mắt lộ ra vẻ cô đơn.

“Thanh Nguyên, anh đừng tức giận, A Từ còn nhỏ, không hiểu...”

Tô Phù Dung trong lòng mừng thầm, lập tức mở miệng đóng vai bộ dạng mẹ hiền, không ngờ còn chưa nói xong, Cố Thanh Nguyên đã khoác tay, lạnh nhạt nói.

“Tôi mãi mãi là em rể của cô, sau này cô đừng khiến bọn nhỏ hiểu lầm.”

“Em...”

Tô Phù Dung trong lòng giận đến phun máu, hận không thể xé miệng Cố Bắc Từ ra, nhưng trên mặt lại giả bộ đáng thương.

Nhưng lần này Cố Thanh Nguyên không nhìn bà ta, trực tiếp lên xe.

Cố Bắc Từ nhìn mà trong lòng ghê tởm, khó trách Hứa Vận Nhi có thể làm như vậy, thì ra là mẹ nào thì con nấy nha.

"Chúng ta cũng đi thôi."

……

Trở lại Cố gia quen thuộc, Cố Bắc Từ trực tiếp xông vào căn phòng quen thuộc của mình, mạnh mẽ ngã mình lên giường.

Cô chôn đầu trong gối, nước mắt cuối cùng cũng không thể không rơi xuống. Vừa rồi, cô sợ mình sẽ không nhịn được khóc trước mặt mọi người, như vậy các anh trai đều sẽ cảm thấy kỳ quái, Hứa Vận Nhi cũng sẽ nghi ngờ ...

Chỉ khi cô tự nhốt mình một mình trong phòng, cô mới dám phát tiết cái cảm giác mất đi rồi lại tìm được, niềm vui và sự phức tạp của việc sống lại.

Cố Bắc Từ nằm sấp một hồi lâu, mới từ trên giường ngồi dậy, đánh giá phòng mình.

Trên trần nhà có họa tiết một bộ xương lớn, khăn trải giường là hoa văn vẽ xương cốt trên nền đen, thảm lại có họa tiết ngón giữa thẳng đứng.

“Trời ạ, kiếp trước mình điên rồi à?”

Cố Bắc Từ cảm thấy sinh lý không được khỏe, khẽ vuốt ngực để không phải nôn ra.

Cốc cốc cốc...

“Tiểu thư, cô có muốn uống sữa không?”

Ngoài cửa vang lên giọng nói cẩn thận của dì Phúc, giống như sợ nói một câu sẽ khiến cô tức giận.

Mũi của Cố Bắc Từ ê ẩm, quá khứ như thuỷ triều…