Một Lòng Yêu Em

Chương 4

Chương 4

“Con đi đâu vậy? Bữa tiệc quan trọng như vậy mà lại đến muộn, thật không biết phép tắc!”

Cố Bắc Từ vừa tới chưa kịp ngồi xuống, thì bên tai đã truyền đến giọng nói trách cứ của ba Cố.

Nghe được những lời này, đôi mày thanh tú của Cố Bắc Từ khẽ cau lại, nhìn về chỗ ba người bọn họ.

Hứa Vận Nhi cùng với mẹ của cô ta là Tô Phù Dung, một lớn một nhỏ đứng ở bên cạnh người ba Cố Thanh Nguyên của cô, thân mật thật giống như bọn họ mới là người một nhà.

Sau khi mẹ cô mất, thì mẹ con mẫu Hứa Vận Nhi liền vào Cố gia ở, mang đến cho cô vô vàn tai họa.

Trong mắt của ba Cố Thanh Nguyên cô đã biến thành một người con gái chỉ biết mang đến rắc rôi, phiền toái cho người khác, là một thất bại trong cách giáo dục con gái của ông.

Cũng đúng, ông lúc nào cũng lãnh đạm trách cứ cô, làm cho Cố Bắc Từ càng ngày càng thiếu đi tình yêu thương của ba mẹ, mới có thể xem con yêu tinh Hứa Vận Nhi chuyên đi hại người, coi như người thân cận nhất ở trong nhà!

“Dượng đừng trách cứ A Từ, em ấy có thể là mải đi chuẩn bị quà cho ông nội Hoắc nên mới đến muộn như vậy, đúng không A Từ?”

Cố Bắc Từ vừa định nói chuyện, thì thanh âm ngọt lịm như đường cút Hứa Vận Nhi bỗng nhiên vang lên.

Thanh âm này hoàn mỹ phù hợp diện mạo của Hứa Vận Nhi, một khuôn mặt nhu thuận đầy vô hại mặt, ai cũng sẽ không đề phòng cũng như tin tưởng cô ta, nhưng không ngờ đây lại là một con rắn rết tâm địa độc ác.

Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!

Cố Bắc Từ cố nén sự ghê tởm đang trào dâng ở trong lòng, mới không có tại đây xé nát cái miệng điêu ngoa của Hứa Vận Nhi.

“Đúng vậy, A Từ biết hôm nay là sinh nhật của ông nội Hoắc, khẳng định đã tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật, bằng không bữa tiệc quan trọng như vậy sao có thể đến trễ chứ?”

Mẹ của Hứa Vận Nhi là mẹ kế của Cố Bắc Từ liền nói theo con gái của mình.

Ánh mắt lạnh lùng của Cố Bắc Từ nhìn hai mẹ con bọn họ kẻ xướng người hoạ. Rõ ràng là cô đến đúng giờ lại bị bọn họ nói thành đến trễ.

Nhìn thì có vẻ mẹ con bọn họ đang giải vây cho cô, nhưng thực tế là đang đẩy cô vào thế khó. Thật tâm cơ!

Kiếp trước cô cũng chỉ nghĩ làm sao để phá lễ đính hôn này, sao có thời gian mà chuẩn bị lễ vật cho ông nội Hoắc.

“A Từ, mau đem lễ vật của con ra đi.”

Quả nhiên, Tô Phù Dung cười tủm tỉm nói ra những lời này.

“Tôi...”

Chương 4

Cố Bắc Từ vừa muốn nói cái gì đó, thì Hứa Vận Nhi lại mở miệng đánh gãy lời nói của cô.

“A Từ khẳng định là chuẩn bị cho ông nội Hoắc một kinh hỉ! Như vậy, trước thì con thả con tép, bắt con tôm.”

Hứa Vận Nhi làm ảo thuật biến ra một cái hộp tinh xảo, đi đến trước mặt Hoắc lão gia tử, mở ra.

“Ông nội Hoắc, nghe nói ông thích thu thập tẩu thuốc, đây là mã não mà con đã mất rất nhiều thời gian mới tìm được, rồi đích thân con mài giũa nó thành cái tẩu thuốc. Ông xem, có vừa ý không?”

Hoắc lão gia tử đam mê với việc thu thập tẩu thuốc, điều này ai ai cũng biết, nhìn thấy cái tẩu thuốc này ông cụ Hoắc không nhịn được mà duỗi tay ra cầm lấy thưởng thức.

“Cô thật có tâm.”

Ảnh mắt Hoắc lão gia tử sáng ngời, vừa lòng gật gật đầu. Đứng ở bên cạnh là mẹ Hoắc cũng thập phần vừa lòng nhìn Hứa Vận Nhi.

“Tôi thấy nha đầu này đúng là rất hiểu chuyện.”

“Cảm ơn dì Hoắc.”

Hứa Vận Nhi khiêm tốn lên tiếng, liền thối lui sang một bên.

Chính là vào lúc này đây, Cố Bắc Từ cũng nhìn thấy trong mắt cô ta tràn ngập vẻ đắc ý.

Hứa Vận Nhi làm bộ giải vây cho cô, sau đó lại lấy lễ vật mình đã tỉ mỉ chuẩn bị ra, thành công giành được lời khen của trưởng bối Hoắc gia.

Mà kế tiếp, thân là nữ chính trong tiệc đính hôn, bởi vì không lấy ra được lễ vật, mà hình tượng của cô ở trong lòng trưởng bối Hoắc gia xuống dốc không phanh!

Thật là một mũi tên trúng hai con nhạn, kế sách không tồi!

Nhưng mà phải xin lỗi, kiếp này tôi sẽ không để cho cô được như ý nguyện đâu!

“Ông nội Hoắc, hiện tại là đến lượt con dâng lễ vật của mình lên cho ông!”

Cố Bắc Từ cười tủm tỉm mở miệng, không chút ngoài ý muốn mà nhìn đến ánh mắt giật mình của Hứa Vận Nhi và biểu tình sửng sốt của Tô Phù Dung.

“Lễ vật mà A Từ chuẩn bị ông nội chắc chắn sẽ rất thích, mau lấy ra để ông xem!”

Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!

Ông cụ Hoắc lập tức rất có hứng thú nói, trưởng bối hai nhà cũng đặt lực chú ý từ trên người Hứa Vận Nhi chuyển sang cô.

“Phần lễ vật này là con cùng với Triệt ca ca cùng nhau vì ông mà tỉ mỉ chuẩn bị!”

Cô chậm rãi mở miệng, chủ động đi tới bên cạnh Hoắc Tư Triệt, khoác lấy tay anh.

Trong nháy mắt, cô cảm nhận được thân thể của người đàn ông chợt trở nên căng cứng, còn có ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

“Hai đứa cùng nhau chuẩn bị sao?”

Không riêng gì ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Hoắc Tư Triệt, mà trưởng bối hai nhà Hoắc Cố cũng đều khϊếp sợ, thậm chí mẹ Hoắc còn trực tiếp buột miệng thốt ra hỏi.

Cố Bắc Từ có thể hiểu được, kiếp trước sau khi biết mình có hôn ước với Hoắc Tư Triệt, cô liền biểu hiện chán ghét với anh, mỗi ngày trốn tránh anh như tránh tà, sao có thể cùng Hoắc Tư Triệt mà chuẩn bị lễ vật.

“Đúng vậy!”

Cố Bắc Từ nghiêm trang nói hươu nói vượn, sau đó liền nắm lấy cánh tay của Hoắc Tư Triệt, nhưng anh lại không có động đậy gì.

“Triệt ca ca!”

Cố Bắc Từ bất đắc dĩ hô một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông mới sững lại, nhẹ động đậy.

Trong lòng cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, phía sau lưng một mảnh mồ hôi lạnh, lúc này đây cô thật sự rất mạo hiểm! Nhưng mà cuối cùng cũng khiến anh phản ứng lại.

Cô lôi kéo anh, xuyên qua khách khứa, hướng tới đại sảnh nơi có ban nhạc đi đến, hành động này khiến cho khách khứa trong hội trường đều cảm thấy khϊếp sợ.

“Cô ấy muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn đánh đàn?”

“Cố Bắc Từ không phải là người ăn chơi trác táng phế vật sao? Sao có thể chơi được nhạc cụ?”

Chương 4

Đón nhận tất cả ánh mắt bán tín bán nghi của mọi người, Cố Bắc Từ lại rất bình thản ung dung. Cô buông tay Hoắc Tư Triệt ra, từ trong tay một người chơi đàn cầm lấy đàn vi-o-lon.

“Còn nhớ rõ cái này không?”

Cố Bắc Từ xoay người lại nhìn về phía Hoắc Tư Triệt, sau đó liền kéo ra một đoạn nhạc du dương.

“Nhớ.”

Ánh mắt Hoắc Tư Triệt lập tức thay đổi, thậm chí còn chủ động đi tới đàn dương cầm ngồi xuống. Ánh đèn nhàn nhạt chiếu lên người anh. Anh nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, làm giảm đi cảm giác áp bức khiến cô khó thở. Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, mang theo ánh sáng hiếm có.

Hệt như chàng hoàng tử si tình trong truyện cổ tích, thậm chí còn hơn thế.

Nội tâm Cố Bắc Từ không khỏi kích động, cô cố gắng khắc chế tâm trạng của mình, ưu nhã hướng tới tầng hai của biệt thự, cúi đầu thật sâu với ông nội Hoắc, sau đó kéo ra một đoạn nhạc dạo quen thuộc.

Năm giây sau, mười đầu ngón tay thon dài của Hoắc Tư Triệt lướt trên phím đàn, âm thanh trầm thấp hồn hậu của tiếng dương cầm vang lên, hai người bọn ăn ý mà hòa điệu nhạc với nhau thành một.

Tiếng đàn khi thì rộng rãi, tràn ngập khí thế nuốt núi ăn sông, khi thì chan hòa mềm mại như bông, phiêu đãng vui vẻ, ngọt ngào, khi thì bi tráng, ẩn chứa nhân sinh.

Thật giống như một người từ thanh niên trai tráng đi đến tuổi già, lại quyết chí không thay đổi.

Các tân khách đã sớm khϊếp sợ nói không ra lời, bọn họ say mê trầm mặc nghe một đoạn này không hề thua với bậc thầy âm nhạc.

Trên tầng hai của ngôi biệt thự, ngoại trừ hai mẹ con Hứa Vận Nhi ra, thì biểu tình của những người khác đều thay đổi.

Ba Cố Bắc Từ, thậm chí là ba mẹ của Hoắc Tư Triệt trên mặt cũng đều mang theo cảm khái, ánh mắt phức tạp nhìn hai người bọn họ.

Hoắc lão gia tử càng nghiêm túc lắng nghe màn diễn tấu của hai người, không khỏi tưởng niệm.

Cố Bắc Từ đắm chìm trong giai điệu, tầm mắt liền trở nên mơ hồ, đây là lần hợp tác sau 9 năm của cô và Hoắc Tư Triệt.

Tác phẩm mà cô và Hoắc Tư Triệt đang diễn tấu là bản nhạc do bà nội Hoắc soạn nhạc, còn ông nôi Hoắc thid viết lời. Và chính hôm nay, bọn họ lại dùng nó mừng thọ ông nội Hoắc.

Bản nhạc này là minh chứng cho tình yêu của ông bà và cũng là lời chúc phúc cho cô và Hoắc Tư Triệt được hạnh phúc trong tương lai.

Chỉ là khi đó Cố Bắc Từ còn quá nhỏ, chưa hiểu hết được thâm tình, nên đã phí hoài thời gian và phụ đi ý tốt của hai vị trưởng bối.

Hôm nay, cô diễn tấu khúc nhạc này cho ông nội Hoắc nghe và cũng là cho chính bản thân cô.

Hoắc Tư Triệt, một đời này, em sẽ không phụ anh!

Sau khi kết thúc, trên mặt Cố Bắc Từ đã dính đầy nước mắt, không nghĩ tới chín năm sau, chưa từng luyện qua mà hai người vẫn ăn ý như vậy.

“Anh đàn thật hay.”

Hai mắt Cố Bắc Từ đẫm lệ mơ hồ tán dương, mà anh lại chậm rãi đến gần, duỗi tay ra lau đi nước mắt trên mặt cô, khóe môi tinh xảo thả ra hai chữ.

“Không khóc.”

Cố Bắc Từ ngơ ngác nhìn anh, cô thế nhưng lại không có bài xích khi anh đυ.ng vào?

“Tốt! Tốt! Tốt! Lễ vật này ông nội đặc biệt thích!”

Ông nội Hoắc kích động nói liền ba tiếng “Tốt”, có thể thấy được ông cụ có bao nhiêu vừa ý với món quà sinh nhật này.

Cố Bắc Từ buông đàn violon ra, nín khóc mỉm cười: “Ông nội Hoắc, trước đây bà nội có dặn ông phải quan tâm đến sức khỏe của mình, nên ông phải không được hút thuốc và ít uống rượu đó, ông nội còn nhớ không?”

“Nhớ, nhớ! Ông nội không quên!”

Hoắc lão gia tử lập tức ghét bỏ đem cái tẩu thuốc trong tay ném vào hộp, không bao giờ xem nữa.

Cố Bắc Từ cười cười, ánh mắt thoáng nhìn qua Hứa Vận Nhi ở trong góc. Rất nhanh, trên gương mặt lương thiện vô hại kia đã có chút biến đổi.

“Hai cái đứa này, thật là làm cho ông nội vừa tức vừa đau!”

Ông cụ Hoắc cười tủm tỉm đi xuống bậc thang, năm lấy tay hai người.

“Các vị, hôm nay là đại thọ 70 của tôi, nhưng tôi còn có một tin vui quan trọng muốn tuyên bố...”

Nội tâm Cố Bắc Từ không khỏi khản trương, sự kiện kia rốt cuộc cũng tới!