Sợi Xích Vô Hình

Chương 25: rốt cuộc tâm tư hắn là như thế nào?

Cốc…cốc…cốc…

“Vào đi”

Nhận được sự đồng ý từ bên trong, Lăng Triệt mới từ tốn vặn chốt cửa bước vào

“Thưa Từ tổng, đây là nội dung hợp đồng của tập đoàn ta với WE, còn đây là nội dung dự án mới mà phòng kế hoạch vừa hoàn thành, cái cuối cùng là danh sách khách mời của buổi hôn lễ, mời anh xem qua”

Nghe đến đây, ánh mắt lướt tập tài liệu của hắn đột nhiên dừng lại, dáng vẻ mệt mỏi đưa bàn tay phải tháo chiếc kính Burberry đặt xuống bàn trong khi tay trái vẫn còn kẹp chặt chiếc bút máy, giọng trầm ấm pha chút mệt mỏi cất lời

“Gọi về nhà, thông báo cho Di Nhược hãy mau chuẩn bị, 30 phút nữa tôi sẽ về đón”

“Vâng!! Từ tổng”

Lăng Triệt cúi đầu tuân lệnh, sau đó nhanh chóng ra ngoài gọi điện về biệt thự. Nhưng chưa đầy 3 phút sau, cậu lại quay ngược trở vào, gương mặt có chút bất an, sợ hắn lại nổi giận, giọng nói có phần hơi run

“Từ tổng, Chu quản gia nói là sau khi dùng bữa sáng xong, cô ấy đã đi ra ngoài rồi, đến giờ vẫn chưa quay về”

Có vẻ như không hài lòng với câu nói này, mắt hắn hơi nheo lại, biểu cảm gương mặt hiện tại dần trở nên khó đoán nhưng vẫn giữ thái độ nghiêm túc, chú tâm vào bản hợp đồng vừa được Lăng Triệt đưa vào lúc nãy, tay trái đang cầm bút mà tùy tiện vẽ một đường chữ kí kiểu Gô-tích nối liền đầy đủ họ tên của hắn vào bản hợp đồng một cách chuyên nghiệp và thành thục. Đặt bản hợp đồng trở lại bàn, hắn bây giờ mới nhìn Lăng Triệt mà cất giọng

“Cô ấy có nói là đi đâu không?”

“Từ tổng, cô ấy nói là đến thăm bạn” Lăng Triệt đáp với giọng có chút hơi sợ hãi

“Độ chuyên nghiệp của cậu càng lúc càng giảm sút. Có lẽ sắp tới tôi phải thay trợ lí ???” Hắn là đang không hài lòng với đáp án vừa rồi,đáp án hắn cần là một nơi cụ thể

“Theo thông tin vừa mới gửi đến, ngoài hai người bạn thân là Giang Lâm Ảnh-phu nhân của Anh tổng và Quân Giao-phu nhân của Cố tổng đồng thời cũng là chị dâu của cô ấy thì cô ấy dường như không có thêm một người bạn thân nào khác…Có lẽ là hiện tại cô ấy đang ở quán cà phê nhỏ của Anh phu nhân-Giang Lâm Ảnh”

Lăng Triệt vừa lọc nội dung thông tin trên ipad vừa báo cáo vắn tắt.

“Được rồi, chuẩn bị xe cho tôi, buổi đấu giá tối nay cậu hãy đi thay tôi, nên nhớ câu ‘khiết nhi bất xả’, Lăng Triệt cậu đừng làm tôi thất vọng”

*Khiết nhi bất xả: 锲而不舍: kiên trì làm đến cùng. Đã chạm phải chạm cho trót. Đã vót vót cho trơn.

Đợi Lăng Triệt rời đi, hắn mới mở điện thoại, bấm một dãy số mà hôm qua lúc xem thông tin sơ bộ về Di Nhược mà hắn vô tình đã nhớ.

Di Nhược sau một trận khóc, bây giờ tâm tình cũng đã dần ổn định lại, chỉ có điều vì khóc nhiều nên mắt đỏ ngầu, sưng to, bộ dạng có chút hơi thảm hại, masscara cũng đã nhòe ra bên ngoài…Nhìn dáng vẻ người không ra người này của cô ở gương, Di Nhược bất giác thở dài, nhưng rồi cũng nhanh chóng lau đi hết lớp make up bị hỏng. Thành thục lôi từ túi xách ra bộ trang điểm cá nhân, dùng kem che khuyết điểm cùng tài make up thiên phú của bản thân mà giấu thành công đi bộ dạng thê thảm bây giờ. Nhìn gương mặt mình trong gương một cách hài lòng, cô mới xoay người bước chân bước ra ngoài. Lúc quay về chỗ cũ, cô đã thấy Tiểu Ảnh ngồi ở ghế đối diện không biết từ bao giờ. Hít một hơi thật sâu, cô mỉm cười như lúc nãy chưa từng có chuyện gì xảy ra, cất giọng

“Tiểu Ảnh…”

Không đợi Di Nhược nói, Tiểu Ảnh đã vội cất lời, ánh mắt chứa đầy sự nghiêm túc kèm theo sự có lỗi

“Di Nhược…chuyện lúc nãy… mình xin lỗi cậu.”

“À…mình không trách cậu…mình biết là cậu chỉ muốn mình có cuộc sống hạnh phúc thôi. Minh xin lỗi vì đã làm cho cậu lo lắng” Di Nhược mỉm cười mà cất lời xin lỗi

“Di Nhược à…” Ánh mắt Tiểu Ảnh có chút mơ hồ, cất giọng gọi

“Hả??!!…”

“Di Nhược…cậu hứa với tớ, cậu nhất định phải là người thắng cuộc trong cuộc hôn nhân này,…cậu nhất định phải đánh bại tình yêu quá khứ của anh ta…hãy cho mọi người thấy rằng cậu không những là vợ hợp pháp của anh ta trên pháp luật mà còn là người độc tôn chiếm một vị trí đặc biệt trong tim của anh ta…”

Nghe Tiểu Ảnh nói như thế, Di Nhược có chút hơi thất thần, nhưng cuối cùng cũng mỉm cười hạnh phúc vì cô bạn của mình đã chấp nhận, đã ủng hộ quyết định của cô

“Được…Cố Nải Di Nhược xin hứa với cậu…Câu chuyện này mình nhất định sẽ kết thúc bằng hai chữ ‘viên mãn’, dù kết quả có ra sau mình cũng sẽ cố hết sức”

Hai mắt Tiểu Ảnh đỏ ngầu vì trận khóc lúc nãy, mỉm cười mà gật đầu, ôm chầm lấy Di Nhược đang ngồi trước mặt

“Di Nhược…Giang Lâm Ảnh mình chỉ cho phép cậu sống hạnh phúc. Chúc cậu hôn nhân viên mãn”

“Được…mình nhận lời chúc này của cậu…”

Reng…reng…reng…

“Mình có điện thoại…”

Sau khi tìm được một góc khá yên tĩnh, ít người, Di Nhược chần chừ nhìn dãy số lạ ít giây rồi mới chậm chạp bắt máy

“Alo, Cố Nải Di Nhược xin nghe ạ”

“Là tôi…Từ Thánh Uy…” Giọng trầm nam tính của hắn cất lời

Di Nhược có chút hơi bất ngờ vì lí do tại sao hắn lại gọi cho cô vào giờ này, định kiểm soát, giám sát hay vì lí do gì và quan trọng hơn hết là tại sao hắn lại có số của cô.

“Tại sao anh lại có số điện thoại của tôi?”

Nhận được câu hỏi từ đầu dây bên kia, hắn bên này chỉ nhếch miệng cười, không chút do dự và khiêm tốn nào mà cao ngạo đáp

“Bởi vì tôi là Từ Thánh Uy”

“…..”

Cô có nên nói là hắn quá tự kiêu hay không. Nhưng ngẫm một vài giây sau, cô lại thấy đáp án này lại hoàn toàn hợp với hắn. Hắn là ai? Hắn là Từ Thánh Uy, là chủ của tập đoàn hàng đầu thế giới, là boss mafia trong giới ngầm, chuyện cỏn con như biết được số điện thoại của cô là quá đỗi nhỏ nhặt, chẳng tốn chút công sức nào, nhàm chán điều tra hoặc gõ vài dòng từ khóa trên mạng xã hội của cô là tra ra thôi.

“Anh gọi tôi có chuyện gì không?”

Hắn như không có kiên nhẫn cùng với thời gian ngồi tán dóc với cô, nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề

“Em đang ở đâu?”

“Anh không trả lời câu hỏi của tôi thì đừng mong tôi trả lời câu hỏi của anh. Có qua có lại là quy tắc đối nhân xử thế cơ bản trong giao tiếp”

Cô chống tay lên tấm kính, hất cằm, ánh mắt lộ rõ sự tức giận nhìn từng dòng xe tấp nập đang chạy vội vã trên đường, kiên quyết không cho hắn đáp án

Nghe thấy thái độ này của cô, hắn bên này bắt đầu đen mặt, hai tay cung thành nắm đấm lộ rõ sự tức giận, hành động này của cô là đã vượt quá giới hạn cho phép của hắn. Hắn nhếch môi, đôi tay thon dài của hắn thành thục mà gõ đều trên bàn phím máy tính, chưa đầy 1 phút sau, chấm tròn đỏ biểu thị vị trí hiện tại của cô đã nằm gọn trên màn hình máy tính của hắn.

“Em đang ở quán cà phê nhỏ của Tiểu Ảnh??!!…”

Sao hắn cứ luôn làm cô hết bất ngờ này sang bất ngờ khác, giọng cô cất lời có phần hơi khó chịu khi bị người khác biết thông tin mình

“Sao anh biết…Anh theo dõi tôi…Anh hack định vị điện thoại của tôi”

Cô chửi thề một câu, miệng liên tục lẩm bẩm

“Điện thoại lá cải gì mà quảng cáo nói là bảo mật 100% toàn lừa người…”

Dù cô nói nhỏ bên ngoài nhưng chiếc điện thoại này của cô lại thu rất tốt, từng câu từng chữ của cô đều bị hắn nghe được. Hắn nở nụ cười có chút châm chọc vì cái suy nghĩ bảo mật có chút ngây thơ của cô, có lẽ cô đã quên một điều là chiếc điện thoại cô đang dùng là do tập đoàn hắn sản xuất, hack một chiếc điện thoại do chính mình tạo ra là chuyện quá đơn giản với hắn.

“Em ở đó đợi tôi. 30 phút nữa tôi sẽ đến đón em đi mua một số món đồ chuẩn bị cho hôn lễ. Từ Thánh Uy tôi sẽ không để em phải chịu thiệt khi làm vợ của tôi”

Không đợi cô kịp phản ứng, đầu dây bên kia đã dâp máy một cách bá đạo. Nghe được những lời này, tim cô có chút hơi đập nhanh, dường như cảm nhận được từng nhịp tim đập thình thịch như đang nhảy múa trong l*иg ngực…

“Rốt cuộc nhịp rung động này là của Cố Nải Di Nhược hay là của Châu Thanh Kha…”

Sau khi dập máy, ánh mắt hắn, tâm tình, biểu cảm của hắn càng khiến người ta khó đoán, đưa mắt nhìn ra từng tầng mây đang trôi lơ lững bên ngoài, giọng nói có chút khó xử mà cất lời

“Cố Nải Di Nhươc…sau này có lẽ sẽ chịu thiệt cho em rồi!!”

Khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng hằng ngày, với lấy chiếc áo vest trên giá mà bước chân tiêu soái đi xuống dưới tập đoàn. Lúc hắn vừa chuẩn bị bước vào chiếc Bugatti La Voiture Noire đã đỗ ở trước của, một giọng nói của một ông lão-có lẽ là ông của một chàng nhân viên trẻ trong tập đoàn hắn, dù ông ấy đang nói cháu trai mình nhưng từng câu từng chữ của ông ấy lại khiến hắn suy nghĩ suốt một đoạn đường lái xe

“Khi còn trẻ…

Khi còn trẻ, người ta luôn vội vàng, gấp gáp chạy theo dòng thời gian mà bỏ bên lề một mối quan hệ, một cuộc sống đơn giản.

Trưởng thành hơn một chút, ta mới có cơ hội nhận ra được những dư vị hạnh phúc của cuộc sống mà ta đã đánh rơi ngày đó.

Khi còn trẻ, ta luôn yêu một cách điên cuồng, nồng nhiệt, song đôi khi cũng vô cùng gấp gáp để rồi vụt mất nhau.

Chín chắn, trưởng thành hơn một chút nữa, ta mới sống chậm lại để cảm nhận từng rung động của con tim, yêu một cách trầm lặng, nhẹ nhàng hơn.

Có những thứ, chỉ tuổi trẻ mới có khả năng kham chịu,…nhưng cũng có những thứ, chỉ khi trưởng thành, chín chắn và già dặn hơn một chút, người ta mới có thể cảm nhận được: chẳng hạn như một chút bình yên cũng khiến ta cảm thấy hạnh phúc!

Cuộc sống này là bao lâu và ta lượm nhặt được bao nhiêu hạnh phúc trên con đường ấy?

Nguyện cho cháu, trong tuổi trẻ của mình sẽ tìm được một hạnh phúc vẹn toàn!!”

Hắn vừa lái xe, vừa ngẫm nghĩ đến những lời mà ông lão đấy nói. Để rồi hắn nhếch môi bật cười chua xót, vô thức mà tự bản thân nói ra hết những suy nghĩ trong lòng

“Nhưng cũng chính vì tuổi trẻ yêu một người quá nồng nhiệt nên sau này khi gặp và yêu người khác, cũng sẽ không thể nào toàn tâm toàn ý được. Những đau khổ, những tổn thương, những chấp niệm của mối tình trước lại để mối tình sau này phải gánh chịu…lí thuyết viết trên giấy và thực tế ngoài cuộc sống là hai chuyện hoàn toàn khác nhau…nực cười thật…”