Phóng Túng Yêu Em

Chương 12: Ép buộc cô

“Bịch” một tiếng, Triệu Diệp Nhi cả người bị ném từ trên không xuống tấm đệm rộng lớn, có chút bất mãn, vùng dậy, muốn kêu lên, nhưng đã bị Huỳnh Thanh Tuấn từ bên trên đè xuống, hai tay chống ở hai bên đầu cô, ánh mắt thâm trầm từ trên cao nhìn xuống, hỏi, “Em muốn đùa giỡn? Huỳnh Thanh Tuấn tôi sẽ đùa giỡn cùng em!”

Triệu Diệp Nhi cảm thấy nực cười, nhìn sâu vào đôi mắt đã mờ đi vì men say của Huỳnh Thanh Tuấn, hỏi anh, “Thật là tiếc, Huỳnh Tổng, hôm nay tôi không có hứng đùa giỡn cùng anh…”, nói rồi, cô muốn đẩy anh ra để ngồi dậy, nhưng bất quá, không có cách nào đẩy được l*иg ngực rắn chắc kia ra.

“Em không có quyền được lựa chọn, Triệu Diệp Nhi!”, Huỳnh Thanh Tuấn giống như mất đi lý trí, cúi xuống, ánh mắt âm u đặt lên môi cô một nụ hôn bá đạo, bất quá, Triệu Diệp Nhi ghét nhất chính là cảm giác bị cưỡng ép như thế này, cô liên tục nghiêng đầu để tránh đi nụ hôn đó, môi cắn chặt đến mức cũng sắp bị cắn rách rồi.

Huỳnh Thanh Tuấn cảm thấy Triệu Diệp Nhi đang ra sức cự tuyệt mình, cảm giác chiếm hữu dâng lên, mang theo chút ít tức giận, bàn tay cứng ngắc giữ lấy cằm của cô, làm cho cô không thể cử động nữa, sau đó mặc kệ ánh mắt trừng trừng của cô, lại lần nữa đặt xuống một nụ hôn.

Triệu Diệp Nhi muốn giãy giụa phản kháng cũng không được, cảm giác oán giận dâng lên, mạnh mẽ cắn vào môi của Huỳnh Thanh Tuấn một cái, còn cảm nhận môi anh ứa máu, lúc bấy giờ, Huỳnh Thanh Tuấn mới kêu lên một tiếng, buông cô ra.

“Em…”, anh nhìn Triệu Diệp Nhi tức giận nói, không ngờ lời chưa kịp nói ra, đã bị lãnh một cái tát vào mặt, anh sửng sốt, quay đầu nhìn gương mặt đầy oán hận của Triệu Diệp Nhi, không nói nên lời, men say trong hai bán cầu dường như cũng tan biến.

“Tôi nói cho anh biết, nếu tôi không muốn, không có người đàn ông nào được phép động vào người tôi!”, Triệu Diệp Nhi giọng nói sắc như dao, nhưng không giấu được chút ít run rẩy vì kích động, bàn tay cũng bỏng rát lên, thất vọng nhìn Huỳnh Thanh Tuấn, sau đó muốn trực tiếp rời khỏi căn phòng này.

“Em yêu người đàn ông tên Phạm Thái Thiên đó nhiều đến vậy?”, một tiếng nói âm u cắt ngang những bước chân vội vã của Triệu Diệp Nhi, Huỳnh Thanh Tuấn ngồi trên giường, trong ánh đèn mờ mờ nhìn cô, mặc kệ môi mình đang ứa máu đỏ thẫm.

Triệu Diệp Nhi không tin nổi, lập tức quay đầu nhìn Huỳnh Thanh Tuấn, nghi ngờ hỏi, “Anh điều tra tôi?”, cô vung tay nói, “Chuyện của tôi có liên quan gì đến anh chứ?’

“Phản ứng của em như vậy, thì chắc là tôi nói đúng rồi!”, Huỳnh Thanh Tuấn cười mỉa mai một tiếng, “Yêu một người đàn ông, nhưng lại đi ngủ với người đàn ông khác, em cũng thật thú vị đó Triệu Diệp Nhi à!”

Triệu Diệp Nhi cũng vô thức cười một tiếng, nhìn anh lạnh nhạt đáp, “Quan hệ giữa tôi và anh ấy không phải là yêu đương, anh không cần phải nói nhảm nữa đâu!”, nói rồi, cô liền muốn đẩy cửa bước ra.

“Em dám bước ra ngoài một bước, tôi đảm bảo với em, ngày mai Phạm Thái Thiên cũng không cần đến Trường đại học X công tác nữa…”, lời này của Huỳnh Thanh Tuấn nói ra, chẳng khác nào một lời đe dọa.

Triệu Diệp Nhi bước chân cứng đờ, ánh mắt phẫn nộ, quay đầu, nói lớn, “Huỳnh Thanh Tuấn, anh có thể ngừng vô lí đi có được không?”, cô có nằm mơ cũng không dám nghĩ, tên Huỳnh tổng giám đốc này có thể đưa ra một lời uy hϊếp kinh khủng như vậy, Phạm Thái Thiên chỉ còn một tháng nữa là tốt nghiệp, sau đó còn có cơ hội được giữ lại làm việc ở Trường đại học X, chẳng lẽ vì một lời nói của tên họ Huỳnh kia, hành trình của anh ấy sẽ bị đứt quãng hay sao.

“Nếu em không tin lời nói của tôi, có thể thử!”, Huỳnh Thanh Tuấn làm vẻ mặt giễu cợt, ngồi gác chân trên giường, nhàn nhã nhìn Triệu Diệp Nhi giống như một con mèo nhỏ bị dồn vào góc tường, bây giờ trong anh, chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là phải biến Triệu Diệp Nhi trở thành của riêng mình.

Triệu Diệp Nhi hoàn toàn chịu thua, cô thực sự thua thật rồi, bởi vì cô biết người đàn ông này, cô không thể vì rắc rối của bản thân mình mà làm ảnh hưởng đến Phạm Thái Thiên được, cô không thể.

“Vậy nói đi, anh muốn tôi làm gì?”, cô đứng ở cửa phòng, nhìn Huỳnh Thanh Tuấn, bất lực nói, phòng tuyến trong lòng cũng đã sụp đổ.

Huỳnh Thanh Tuấn khôi phục vẻ mặt điềm tĩnh, có chút hứng thú, đáp gọn lỏn, “Đến đây!”

Triệu Diệp Nhi thở hắt ra một tiếng, bước chầm chậm đến vài bước, đứng ở trước mặt của Huỳnh Thanh Tuấn, ánh mắt âm trầm đầy mỉa mai nhìn anh, sau đó từ từ cởi từng nút áo của bản thân, “Là như vậy?”

Huỳnh Thanh Tuấn vội vàng đứng dậy, bàn tay lạnh lẽo cầm lấy tay của Triệu Diệp Nhi, ngăn hành động của cô lại, ánh mắt sâu kín nhìn cô, nói, “Tôi đâu có nói là muốn “ăn” em? Em vội như thế làm gì?”

Triệu Diệp Nhi cảm thấy đầu óc có chút đau, không biết rốt cuộc người đàn ông này là muốn làm gì. Cô có chút không kiên nhẫn, đứng khoanh tay nhìn anh. Ngược lại, Huỳnh Thanh Tuấn chỉ nhàn nhã vòng tay ôm từ eo cô, hơi thở nam tính sán đến gần cô, nhẹ nhàng nói, “Tôi chỉ muốn đơn thuần là ngủ cùng em. Triệu Diệp Nhi, em có lẽ không biết, mùi hương trên người em, thật sự rất dễ chịu…”

“Chỉ muốn ngủ thôi có đúng không?”, Triệu Diệp Nhi chép miệng, nhanh chóng thoát khỏi tay anh, nhanh chóng trèo lên giường, nói, “Không nói sớm một chút, thật là…”

Huỳnh Thanh Tuấn cười mỉm, tính cách ngang ngược này, mới chính là Triệu Diệp Nhi chứ, anh cũng vui vẻ cởi đi nút áo sơ mi trên người, sau đó nằm xuống bên cạnh cô, chống tay nhìn Triệu Diệp Nhi đã nhắm mắt nằm trên gối.

“Anh không ngủ sao? Vậy tôi ngủ trước đây, sáng mai tôi có tiết sớm…”, Triệu Diệp Nhi mắt không mở ra, chầm chậm nói ra mấy chữ.

“Không cần đến đại học X nữa, trở lại Huỳnh Thị đi!”, Huỳnh Thanh Tuấn âm trầm đề nghị.

“Người khác nói phụ nữ khó hiểu, thật ra tôi thấy Huỳnh Thanh Tuấn anh còn khó hiểu hơn phụ nữ nhiều!”, Triệu Diệp Nhi nói một câu trêu chọc anh, làm vẻ mặt lưu manh của cô lại bộc lộ ra.

Huỳnh Thanh Tuấn thích nhất là vẻ mặt này của cô, anh cao hứng nói, “Nếu em không muốn, cũng có thể không cần đi làm…”

Triệu Diệp Nhi nghe xong câu này, hai mắt mở to, nhìn anh trừng trừng nói, “Anh nuôi thú cưng đấy à? Tôi đồng ý làʍ t̠ìиɦ nhân của anh, chứ không phải làm thú cưng đâu, Huỳnh tổng anh chớ có nhầm lẫn!”

Huỳnh Thanh Tuấn thật vui vẻ, vòng tay qua, ôm cô một cái, đầu nhẹ nhàng gối lên vai cô, “Em muốn như thế nào cũng được…”, tâm trạng thoải mái, chỉ muốn yên lặng nằm bên cạnh cô mà ngủ, anh không có nói dối, mùi hương trên người cô thực sự rất ngọt ngào, rất dễ chịu.

***

Việc Triệu Diệp Nhi thoắt đi thoắt đến đối với Phòng Đồ họa kiến trúc quả thật là một sự kiện vô cùng đáng để bàn tàn. Lưu Cẩm Lệ mặc dù trong lòng cũng có nghi ngờ riêng, nhưng cũng không dám suy đoán nhiều, bởi vì mệnh lệnh của Tổng giám đốc từ trước đến nay đều không được hỏi tại sao, cho nên cô ta cũng không có hỏi nhiều.

Nhưng bất quá, cấp dưới của cô ta lại không có biết điều như vậy. Bởi vì Triệu Diệp Nhi đã ra điều kiện với Huỳnh Thanh Tuấn, ở Huỳnh Thị không có ai được biết mối quan hệ giữa cô và anh, cho nên cũng không ai biết cô chính là tình nhân của tổng giám đốc. Mà một điều quan trọng hơn, là tính của Triệu Diệp Nhi từ trước đến này không biết ton hót nịnh nọt là gì, cũng không biết lấy lòng người khác, cho nên không giống như Lâm Thu Thảo, rất được lòng các tiền bối trong phòng, ngược lại, Triệu Diệp Nhi làm việc ở trong phòng này không có dễ dàng chút nào.

“Này, thực tập sinh mới Triệu Diệp Nhi, bản thảo này, tại sao cô lại tự ý sửa lại?”, Ngô Tâm, một tiền bối trong phòng, một buổi sáng đã sẵng giọng mắng vốn Triệu Diệp Nhi.

Triệu Diệp Nhi nhìn vẻ mặt cô ta hùng hổ khó chịu, chỉ là đơn giản đáp, “Chị Ngô Tâm, bởi vì em thấy có vài chỗ có vấn đề nên đã sửa lại, chị có thể nhìn qua…”

Lời chưa nói xong, đã bị Ngô Tâm bẻ lại, “Cô biết cái gì mà sửa chứ? Bản thảo này tôi là người thiết kế từ A đến Z, tôi chỉ giao cho cô in ra, đóng dấu, không ngờ cô lại dám ngứa tay chen bút vào, cô nghĩ cô có trình độ để sửa lại bản thảo của tôi sao? Cô nghĩ mình là ai chứ?”, giọng cô ta có chút lớn, nhân viên trong phòng đều quay lại nhìn hai người họ.

Triệu Diệp Nhi hoang mang nhìn cô ta, “Em chỉ đơn giản là nhìn thấy bản thảo mắc một số lỗi, lỗi cùng không lớn, còn là lỗi cơ bản, cho nên mới sửa qua…”

“Bây giờ ý cô là đang chê bai bản thảo của tôi có vấn đề, là tôi mắc lỗi cơ bản hay sao?”, Ngô Tâm không ngừng tìm cách bắt chẹt Triệu Diệp Nhi, “Cô cũng giỏi quá rồi đó!”

“Diệp Nhi à, cậu đừng nói nữa, mau nhận lỗi đi…”, Lâm Thu Thảo ở một bên nhắc khéo Triệu Diệp Nhi một tiếng, cô cảm thấy người bạn này ở trong môi trường công sở mà cứng đầu như thế này chẳng khác nào sẽ tự rước họa vào thân thôi.

“Mình không có lỗi…”, Triệu Diệp Nhi sắc mặt nghiêm túc đứng dậy, chỉ vào bản thảo trên tay Ngô Tâm, “Công việc của em chính là rà soát, kiểm tra bản thảo, sau đó mới in ra và đóng dấu của phòng, em nhìn thấy lỗi trên bản thảo, đương nhiên phải sửa rồi, làm sao chị có thể chắc chắn bản thảo của chị không có vấn đề chứ?”

“Bởi vì tôi có kinh nghiệm nhiều hơn cô, tôi đương nhiên sẽ không có mắc lỗi, nếu có, cô cũng không có tư cách chỉ lỗi của tôi đâu, đừng tỏ ra mình hiểu biết!”, Ngô Tâm khoanh tay, giọng nói gay gắt đáp trả.

“Vậy thì để Triệu Diệp Nhi vẻ hẳn một bản thảo tương tự theo ý của cô ấy, sau đó đi so sánh với bản thảo của cô, không phải sẽ nhìn thấy cái nào tốt hơn cái nào hay sao?”, Phó phòng Đặng Thái Thư đột nhiên đề xuất ý kiến, ánh mắt nhìn về phía Ngô Tâm đầy hứng thú, “Cô tự tin bản thân mình không có sai, vậy để cô bé kia thử chỉ ra giúp cô, không phải sẽ sòng phẳng hay sao?”

Ngô Tâm liếc mắt về phía Đặng Thái Thư đầy bất mãn, “Cô ta có thiết kế đến năm sau cũng không có thiết kế ra được bản thảo tốt hơn của tôi đâu, bởi vì nó cơ bản không có lỗi!”, nói xong, quay sang nhìn Triệu Diệp Nhi ghét bỏ, “Dù sao, phó phòng Đặng đã cho cô cơ hội thể hiện, vậy thì tôi cũng không có chèn ép cô, để cô tự phô diễn, biết đâu, lại làm lộ hẳn đầu óc thấp kém của mình ra!”

Triệu Diệp Nhi hai tay nắm chặt, đâu ra trên đời lại có một người cố chấp và kiêu ngạo giống Ngô Tâm cô ta chứ, được, cô ta thách thức cô, thì để cô tự làm, Triệu Diệp Nhi lại sợ trò ma cũ bắt nạt ma mới của cô ta hay sao.