Phóng Túng Yêu Em

Chương 9: ᒪàʍ Ŧìиɦ nhân

Khách sạn tích hợp trong khuôn viên dành cho khách Vip của quán bar Sky night, phòng thứ một nghìn lẻ ba, bảy giờ sáng.

Hai thân hình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang quấn lấy nhau, dường như chưa có người nào có ý định thoát khỏi cơn mộng, người nữ còn không có chút ý tứ nào, gác một chân lên thân hình người nam, chiếc chăn cũng bị kéo trễ đến giữa ngực, nửa kín nửa hở, lộ ra bầu ngực trắng nõn nà đầy quyến rũ. Người nam cũng có vẻ ngủ rất ngon, một tay ôm lấy ngang hông người nữ, kéo cô sát vào l*иg ngực của mình.

Bởi vì Triệu Diệp Nhi nằm ở phía trong, nên gương mặt của cô vừa đúng hướng ra cửa sổ, bị những ánh nắng gay gắt buổi sáng chiếu vào, có chút khó chịu, nhấp nháy đôi mắt hai mí xinh đẹp. Cảm giác có người đang ôm chặt mình, Triệu Diệp Nhi theo bản năng đẩy cánh tay của người đó ra, có chút mệt mỏi mở ra đôi mắt còn ngái ngủ, vươn người một cái, không ngờ, cánh tay vừa phải đυ.ng vào thân hình rắn chắc của Huỳnh Thanh Tuấn, cô mới bắt đầu cảm thấy có gì là lạ, hai mắt bất giác nghi ngờ nhìn qua.

“Chết tiệt… chẳng lẽ tối qua mình đã ngủ cùng Huỳnh tổng?”, Triệu Diệp Nhi há hốc miệng, không thể tin nổi đại tổng giám đốc của cô đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm cạnh cô, còn dùng cánh tay bá đạo nắm chặt hông của cô. Cô tự vỗ trán một cái, không ngừng tự trách bản thân rốt cuộc đã uống say đến thần hồn điên đảo nào chứ, lại còn ngủ với cấp trên của mình, không giải quyết cho xong, phen này cô thật sự sẽ tiêu đời cho xem.

Triệu Diệp Nhi nhìn Huỳnh Thanh Tuấn một lúc lâu, còn đưa tay lên vẫy vẫy trước mặt của anh mấy cái, ngầm phỏng đoán hình như người đàn ông này vẫn còn đang ngủ say, thôi thì cứ trực tiếp đánh bài chuồn vậy. Triệu Diệp Nhi nghĩ là làm, thao tác nhẹ nhàng, đẩy đẩy cánh tay cứng ngắc nặng nề của Huỳnh Thanh Tuấn ra khỏi người mình, nhìn một chút, hình như anh ta vẫn chưa tỉnh.

“Làm ơn đừng có thức dậy nha…”, Triệu Diệp Nhi loằn quằn một hồi, cũng thoát ra khỏi sự kìm kẹp của Huỳnh Thanh Tuấn, thở phào một tiếng, nhẹ nhàng tháo chăn ra khỏi người mình, bước bàn chân trắng trẻo xuống sàn nhà lạnh lẽo, không ngừng tự hỏi, áo quần của mình đều đã bị quăng ở đâu rồi chứ.

“Đây rồi…”, Triệu Diệp Nhi thở hắt ra một tiếng, nhìn thấy quần áo của bản thân và Huỳnh Thanh Tuấn đều bị lẫn lộn thành một đống, nằm lăn lóc ở chân giường, cô chép miệng một tiếng, mau chóng lấy đồ của mình, nhanh nhẹn mặc vào, không để ý thấy một ánh mắt không biết tự lúc nào đã từ trên giường nhìn xuống cô đầy hứng thú.

Triệu Diệp Nhi mặc áo quần vào một cách tùy tiện, cũng không thèm soi gương một cái, nhìn thấy túi xách của bản thân cũng đang nằm gần đó, nhanh chóng với tay lấy, định một bước chuồn thẳng khỏi phòng. Không ngờ, còn cách cửa chưa đầy một mét, đã bị một cánh tay từ phía sau túm lấy lưng áo, kéo giật người cô ra sau.

“A…”, Triệu Diệp Nhi không khỏi kêu lên một tiếng, thầm trách ông trời lại không đứng về phía cô, không ngờ Huỳnh Thanh Tuấn đã sớm tỉnh dậy như vậy.

“Em lại định chạy đi đâu?”, Huỳnh Thanh Tuấn có chút lạnh lẽo hỏi, cũng không thèm mặc áo quần vào, cứ thế dùng tấm thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ áp sát lưng của Triệu Diệp Nhi, hai cánh tay thon dài, kẹp lại cổ của Triệu Diệp Nhi, giống như một giây sau, nếu cô dám nói gì không vừa ý mình, sẽ liền đem cô bóp ra bã.

Triệu Diệp Nhi ở trong tư thế khó chịu đó, không khỏi cứng đờ người, cười cười thương lượng, “À, thật ra Huỳnh tổng à, anh có thể mặc áo quần vào rồi nói chuyện được không?”

Huỳnh Thanh Tuấn cảm thấy cả người cô giống như khúc gỗ, có chút buồn cười, thả lỏng hai tay ra, lui về phía sau, ngồi lên giường, nhàn nhã đáp, “Không phải em nên thể hiện tấm lòng một chút, mặc đồ giúp tôi sao?”

“Cái gì chứ?”, Triệu Diệp Nhi nghiến răng mắng thầm một tiếng, nhưng cũng không dám phản kháng, một tay bịt hờ mắt, một tay đi lấy quần áo của Huỳnh Thanh Tuấn lại đưa cho anh, hậm hực nói, “Anh cũng đâu phải trẻ lên ba, đừng có mà trêu chọc người quá đáng!”

Huỳnh Thanh Tuấn nhìn bộ dạng của cô, không khỏi mỉa mai một tiếng, “Cái gì nên thấy cũng đều thấy hết rồi, cũng đâu cần giả bộ trong sáng ngây thơ như vậy!”, vừa nói, vừa đón quần áo từ tay của Triệu Diệp Nhi, từ từ mặc vào.

“Hoàn toàn khác nhau nha, dù sao lúc đó tôi cũng đang say….”, Triệu Diệp Nhi hậm hực muốn tranh cãi, nhưng vẫn là suy nghĩ lại, “Thôi bỏ đi, tôi cũng không cần nói nhiều, anh muốn hiểu sao thì hiểu!”, nói xong, cô lại muốn nhanh chóng trở ra ngoài.

“Đứng lại!”, một giọng nói âm trầm, đầy quyền uy vang lên, Triệu Diệp Nhi bất giác cũng đứng yên, không đi nữa, ánh mắt hoang mang, quay lại nhìn Huỳnh Thanh Tuấn, hỏi, “Anh vừa ra lệnh cho tôi đấy à?”

Huỳnh Thanh Tuấn vừa mặc áo sơ mi, vừa hờ hững nói, “Không có, tôi chỉ là yêu cầu em đứng lại, không có ra lệnh!”, anh cài xong cúc áo cuối cùng, liền đứng dậy, thân ảnh cao lớn, tiến đến gần Triệu Diệp Nhi, đến mức chỉ còn cách cô chừng một gang tay, sau đó bất chợt dùng tay ôm lấy sau lưng cô, một lần nữa đem cô áp sát vào l*иg ngực mình.

Triệu Diệp Nhi không khỏi kêu lên một tiếng, hai mắt trợn trừng nhìn anh, bất mãn hỏi, “Huỳnh tổng, anh lại định giở trò gì nữa vậy? Bây giờ anh mau thả tôi ra, tôi không có thời gian chơi đùa cùng anh đâu!”

“Em đi đâu?”, Huỳnh Thanh Tuấn tỉnh bơ hỏi cô một câu.

Triệu Diệp Nhi đáp ngay tức khắc, “Đến Huỳnh Thị, làm việc, chứ đi đâu nữa?”

Huỳnh Thanh Tuấn biết ngay thể nào cô gái này cũng trả lời như vậy, anh lắc đầu một cái, chỉ chỉ vào đồng hồ trên tay của mình, nói, “Bây giờ là bảy giờ mười lăm sáng Chủ Nhật, thưa cô Triệu, cô muốn tìm một cái cớ để chạy trốn, cũng nên xem xét ngày giờ một chút!”

Triệu Diệp Nhi ngẩn người một lát, không ngờ hôm nay đã là Chủ nhật, ôi cô sắp bị tính đãng trí của bản thân làm cho điên đầu mất thôi.

“Ừ, cho là vậy đi, tôi là muốn trốn khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, được không hả Huỳnh tổng?”, Triệu Diệp Nhi nhún vai nói, lật bài ngửa với Huỳnh Thanh Tuấn.

“Bất quá, em chưa đi được…”, Huỳnh Thanh Tuấn hai tay vẫn trong tư thế đan vào nhau, đặt ở sau lưng của Triệu Diệp Nhi, khóa cô trong phạm vi của bản thân, “Tôi chưa có nói chuyện xong với em. Vả lại, em có thể gọi tôi là Huỳnh Thanh Tuấn, ở đây, tôi không có dùng tư cách tổng giám đốc của Huỳnh Thị để nói chuyện với em!”

Triệu Diệp Nhi vẫn trong tư thế phòng bị, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt không có chút kiên nhẫn nào, nhìn anh, đáp, “Được, Huỳnh Thanh Tuấn, anh muốn nói gì đây?”

Huỳnh Thanh Tuấn nhìn gương mặt cá tính của cô, có chút say mê cùng hứng thú, rất lâu rồi anh mới lại nằm ngủ ngon đến như vậy, lần trước ngủ cùng cô cũng như thế, cảm giác rất tốt, rất thoải mái, không giống những cô gái khác, chỉ đơn giản là va chạm thân xác trong giả tạo và miễn cưỡng.

“Làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi, em thấy sao?”, Huỳnh Thanh Tuấn giọng nói ổn định nói ra câu này.

Triệu Diệp Nhi bị tám chữ của anh dọa sợ, cô có chút không tin nổi, bất mãn nói, “Không phải chứ, tôi không có ý định làʍ t̠ìиɦ nhân của ai bây giờ đâu Huỳnh Tổng ạ!”

“Em cần bao nhiêu?”, Huỳnh Thanh Tuấn thuận miệng nói ra một câu, “Cứ nói với tôi!”

Câu này, đúng là chạm vào tự trọng của Triệu Diệp Nhi, cô tức giận, đẩy mạnh anh về phía sau, giọng nói lạnh lẽo nói, “Anh đang nói chuyện với gái điếm đấy à? Nói cho anh biết, Triệu Diệp Nhi tôi có thiếu tiền, cũng không bao giờ đi ngủ với đàn ông để kiếm chác!”

Huỳnh Thanh Tuấn bị thái độ của cô làm cho bất ngờ, anh có chút bối rối, nhìn gương mặt của cô nghiêm trọng như vậy, liền hạ giọng, “Vậy em muốn gì, Triệu Diệp Nhi?”

Triệu Diệp Nhi lắc đầu ngán ngẩm nói, “Tôi ngủ cùng anh, anh ngủ cùng tôi, chẳng phải là đã sòng phẳng rồi sao? Tôi cũng đâu có đòi cái quái gì đâu, sao cứ tự làm khó mình như vậy?”

“Tôi không chỉ muốn làm bạn tình với em, tôi muốn em trở thành tình nhân của riêng tôi!”, Huỳnh Thanh Tuấn nhấn mạnh mấy chữ cuối, anh không biết tại sao, cô gái này càng muốn giữ khoảng cách với anh, anh lại càng muốn chiếm hữu cô thành của riêng mình.

“Tôi đã nói hiện tại tôi không có ý định làʍ t̠ìиɦ nhân của ai hết, lại càng không thích sa chân vào tròng, Huỳnh tổng, chuyện của chúng ta chỉ nên dừng lại ở đây thôi!”, Triệu Diệp Nhi nhún vai nói, giọng nói vô cùng sắc bén, tỏ rõ lập trường của mình, từ trước đến nay, cô ghét nhất chính là bị phụ thuộc vào đàn ông, bởi vì cô chính là loại con gái không theo đuổi tình cảm, hoặc cũng có thể suy đoán, bởi vì tình cảm của cô đều đã nằm lại hết ở mối tình đầu mù quáng của mình.

Nói xong lời cuối, không thèm để ý ánh mắt âm u của Huỳnh Thanh Tuấn, trực tiếp bước ra khỏi phòng, ra đến ngoài rồi, cô mới thả lỏng cơ mặt, cảm ơn trời hôm nay cũng may mắn là ngày chủ nhật, nếu không, cô cũng đã trễ làm mất rồi. Triệu Diêp Nhi thở phào một tiếng, suy nghĩ một chút, thôi thì trở về kí túc xá, rủ Hà Thảo Ly đi mua sắm một chút, coi như xả stress vậy, mới làm một tuần ở Huỳnh Thị mà cô cảm thấy dường như bản thân cũng đã tổn thọ mất mấy năm.

Ngồi trên taxi, Triệu Diệp Nhi không khỏi nghĩ đến màn ân ái đêm qua, có lẽ cô uống không ít, cho nên mọi chuyện đều mơ mơ hồ hồ như thế nào, chỉ nhớ được rằng quả thật Huỳnh Thanh Tuấn cũng là không tệ, vừa ôn nhu vừa mạnh mẽ lại vừa tinh tế, nghĩ đến đó, không khỏi nở một nụ cười gian xảo. Cô đều không giống những cô gái khác, về chuyện nam nữ, cô vô cùng phóng khoáng và cởi mở, cũng có lẽ bởi vì thế, cô hình như cũng hiểu đàn ông nhiều hơn một chút.

“Ting.. ting…”, tiếng tin nhắn vang lên, Triệu Diệp Nhi có chút tò mò nhìn vào màn hình điện thoại, phát hiện có tin nhắn từ số lạ gửi đến. Cô nghi ngờ nhấc máy lên, mở ra tin nhắn, phát hiện trong tin nhắn kia, đều là một loạt những ảnh nóng, nhìn lướt cũng đã đủ đỏ mặt, cơ miệng há hốc ra đến cứng đờ.

“Đây chẳng phải là mình hay sao…”, Triệu Diệp Nhi sững sờ nhìn gương mặt xuất hiện trong những bức ảnh, gương mặt ngủ say như chết trong bộ dạng nửa kín nửa hở kia, không ai khác chính là cô, ngón tay cô có chút run rẩy, lướt đọc phần tin nhắn đính kèm phía dưới, càng đọc càng muốn phát hỏa.

“Tôi không có ý gì nhiều, mục đích của tôi, em cũng đã biết, đừng để tôi phải ra tay dùng hạ sách!”, chữ kí dõng dạc ba chữ Huỳnh Thanh Tuấn.

Triệu Diệp Nhi tức đến muốn nổ tung phổi, không ngần ngại gọi lại cho số điện thoại kia, Huỳnh Thanh Tuấn vừa nhấc điện thoại, đã nghe thấy một tràng tiếng nói đầy tức giận phát ra,

“Huỳnh Thanh Tuấn, tôi nói cho anh nghe, anh không cần dùng mấy bức ảnh kia để uy hϊếp tôi, tôi ghét nhất trên đời là bị uy hϊếp, tôi không tin Huỳnh tổng anh lại dám dùng mấy bức ảnh kia để hủy hoại tôi, nếu anh thực sự là loại người vô liêm sỉ thì cứ làm đi, coi như tôi nhìn lầm người như anh vậy!”