Phóng Túng Yêu Em

Chương 5: Giúp đỡ

“Ban sáng thấy anh đi ở thang máy đặc cách, đáng lẽ ra phải biết anh là nhân viên cấp cao, tôi có mắt như mù, đã thất lễ rồi ạ!”, Triệu Diệp Nhi trịnh trọng nói mấy lời này, bây giờ cô sợ nhất chính là đắc tội thêm người nào ở Huỳnh Thị này, chỉ mới làm chút việc không vừa mắt trưởng phòng, đã liền bị đày đọa như vậy, cô đúng là có chút sợ rồi.

Huỳnh Thanh Tuấn thở phào một tiếng, nhún vai, bịa đại lời để nói, “Không có…”, nét mặt anh vô cùng chưng hửng, “Tôi cũng chỉ là… chỉ là do bị trễ họp nên đánh liều đi ké vào đó mà thôi, không phải nhân viên cao cấp gì đâu!”

“Thật sao?”, Triệu Diệp Nhi không tin nổi đáp, “Lá gan anh thật lớn!”, nói rồi cô giống như nghiệm ra điều gì đó, mới ồ lên, “Cho nên anh mới giống tôi, bị phạt ở lại làm thêm đến bây giờ đúng không?”

“Ừ… ừ…”, Huỳnh Thanh Tuấn gật đầu, rất hưởng ứng đáp, “Nhưng mà tôi giải quyết xong hết rồi, còn cô, cô thì sao?”, vừa nói anh vừa chỉ về đống tài liệu ở trên bàn, “Nhiều vậy sao?”

Triệu Diệp Nhi thất thểu ngồi xuống ghế làm việc, than thở, “Đó còn chưa được một nửa…”, cô chỉ tay về một xấp tài liệu dày không kém nằm trên mặt đất, “Đó là đống tôi còn phải làm, tôi đã làm từ chiều đến giờ, vẫn không kịp, mà hạn là sáng mai phải hoàn thành…”

“Trưởng phòng của cô là ai?”, Huỳnh Thanh Tuấn thân ảnh nhàn nhã bước đến, nhìn Triệu Diệp Nhi, ánh mắt thâm sâu nói, “Cũng không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!”

Triệu Diệp Nhi thở dài đáp, “Là Lưu trưởng phòng Lưu Cẩm Lệ….”, cô giống như buồn bực mà nói, “Biết như vậy, tôi cứ việc bay nhảy ở trường đại học là được, tự nhiên đâm đầu vào đây chịu khổ như thế này, thật là có chút hối hận mà…”

Huỳnh Thanh Tuấn khoanh tay, lắc đầu nói, “Chỉ mới gặp có chút khó khăn, đã muốn nản lòng… Sau này làm sao làm được việc lớn?”, vừa dạy bảo cô, vừa kéo một chiếc ghế đẩu đến cạnh cô, hờ hững nói, “Làm tiếp đi, tôi làm cùng cô!”

Triệu Diệp Nhi giật mình đáp, “Cái gì? Anh có phải có vấn đề rồi hay không? Tự nhiên rước việc vào người như vậy?”, cô thật sự không tin nổi người đàn ông này, bề ngoài bảnh bao lịch sự như vậy, còn có chút điển trai phong độ, cớ gì mà đầu óc lại đáng nghi như vậy chứ.

“Không cần bài xích như vậy, mai mời tôi một bữa cơm là được!”, Huỳnh Thanh Tuấn nhún vai bịa đại ra lời để nói, “Với lại, coi như chúng ta cũng là người cùng khổ, cùng cảnh ngộ, giúp cô một chút cũng không sao!”, nói rồi, anh trực tiếp lấy một xấp bản thảo ra xem xét, cũng không khỏi cảm thán, “Lưu trưởng phòng của cô cũng là ép người quá đáng rồi, những bản thảo rườm rà như vậy, nhân viên bình thường làm chừng mười lăm hai chục bản là đã muốn ngất, năm mươi bản là đã tẩu hỏa nhập ma, vậy mà cái đống này, tôi nói nó không ít hơn một trăm bản đâu, cô làm được gần một nửa, cũng đã là kì tích rồi!”

Huỳnh Thanh Tuấn càng xem càng thấy cô gái này quả thật không đơn giản, hóa ra chuyện cô được tuyển thẳng vào Huỳnh Thị cũng không phải quá hoang đường, nghĩ đến đó, anh cầm lấy bút, bắt đầu cầm lấy một tờ bản thảo để trực tiếp hoàn thiện.

Triệu Diệp Nhi ngồi bên cạnh, không ngừng nhìn anh vẽ vẽ viết viết, loáng một cái đã hoàn thành xong một xấp tài liệu, giống như vô cùng dễ dàng, cảm giác người đàn ông này ngoài việc đầu óc có vấn đề một chút, thì thật ra cũng có thực tài. Cô có chút thất thần, ngồi ngắm anh ta, nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở gương mặt góc cạnh, đường nét mạnh mẽ mà thoát tục, vô cùng có khí chất nam tính hấp dẫn, đột nhiên càng ngắm lại càng khó hiểu, ở trường đại học, nam thần cũng không phải là ít, cô cũng đâu có cảm thấy bọn họ thu hút như vậy. Nhưng người đàn ông này, không chỉ quyến rũ nam tính, mà cô lại còn cảm thấy có chút quen thuộc, không thể nào mới gặp lần thứ hai, mà lại nảy sinh ra cảm giác này được.

“Này, tiền bối, chuyện lúc sáng anh nói…”, Triệu Diệp Nhi không nhịn được mà lên tiếng, “Tôi thực sự đã ngủ với anh à?”

“Cô đoán xem!”, Huỳnh Thanh Tuấn đáp lại, nhưng không hề ngẩng đầu lên, vẫn cặm cụi vẽ vẽ những bản thiết kế dang dở, trong lòng không khỏi tính toán nếu cô nhớ ra thì phản ứng sẽ như thế nào.

“Tôi thực sự không nhớ mà!”, Triệu Diệp Nhi chống cằm, bất lực đáp, “Thật sự không nhớ! Nhưng mà tôi vẫn có cảm giác là đã gặp được anh ở đâu đó rồi, có cảm giác quen thuộc như thế nào ấy?”

Huỳnh Thanh Tuấn rốt cuộc vẫn là thở dài một tiếng, thầm mắng cô gái này đúng là đãng trí, đến cả mùi hương trên người cô, giữa trăm người anh vẫn có thể nhận ra, mà cô thì một chút kí ức về anh cũng không nhớ. Anh không ngừng thú vị mà cười thầm trong đầu, thì ra trên đời này cũng có một người phụ nữ như vậy, nếu là người phụ nữ khác ngủ cùng anh, đã không ngừng làm đủ chiêu trò, không vòi vĩnh tiền bạc thì cũng vòi vĩnh danh phận, người con gái này, thật là có chút phóng khoáng khác người.

Anh vừa nghĩ, vừa cười một tiếng, sau đó lại tiếp tục làm việc, mấy tờ giấy thiết kế này, anh không cần nhìn cũng có thể hoàn thành, đối với anh, không khác dùng dao mổ bò để gϊếŧ gà là mấy cho nên một loáng sau, cộng với sự cố gắng không ngừng nghỉ của Triệu Diệp Nhi, chồng tài liệu cũng đã vơi đi không ít.

Đồng hồ tích tắc không ngừng vô tình trôi đi, chẳng mấy chốc đã điểm hai giờ sáng.

“Này, Triệu Diệp Nhi…”, Huỳnh Thanh Tuấn làm gần xong, quay sang muốn gọi cô một tiếng, không ngờ đã thấy cô ngủ gục trên bàn, mệt đến mức thở bằng miệng.

Triệu Diệp Nhi mệt đến rã rời, ngủ không biết trời trăng gì nữa, mấy sợi tóc đen nhánh phủ trước mặt, nổi bật làn da trắng ngần, cùng gương mặt thanh tú, nhưng không kém phần cá tính. Huỳnh Thanh Tuấn nhìn đến ngây người, cảm thấy có chút say mê, đưa tay vén mấy sợi tóc trước mặt cho cô, đầu óc đột nhiên nghĩ đến đêm đó tại quán bar, cô cuồng loạn quyến rũ như vậy, cùng với con người thân thiện đơn giản dễ gần trước mắt, không thể hình dung được hai người chính là một. Anh có chút cảm thán, phụ nữ luôn khó hiểu như vậy, sau đó thân hình mạnh mẽ đứng dậy, sắp xếp lại những đồ vật lộn xộn trên bàn cho cô, sau đó bá đạo bế cô lên, bước ra khỏi phòng làm việc.

***

Phòng nghỉ riêng của Tổng giám đốc Huỳnh Thị, bảy giờ sáng.

Triệu Diệp Nhi uể oải vươn người một cái, ánh nắng sáng trưng chiếu rọi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, đột nhiên giống như nhớ đến chuyện gì đó, hai mắt mở to, nhìn khung cảnh trước mặt, bật dậy giống như lò xo, phát hiện đang nằm trên một chiếc giường vô cùng sang trọng, mềm mại.

Huỳnh Thanh Tuấn ngồi ở trước mặt cô, ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở bàn làm việc nhâm nhi cà phê, không thèm nhìn đến cô, chỉ hỏi vu vơ, “Dậy rồi sao?”

Triệu Diệp Nhi chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh rồi hỏi anh, “Đây là đâu?”

“Phòng nghỉ của nhân viên!”, Huỳnh Thanh Tuấn nói dối không chớp mắt.

Triệu Diệp Nhi nhìn căn phòng xinh đẹp như vậy, không khỏi nghi ngờ nói, “Thật sao? Có đãi ngộ tốt như vậy?”

“Huỳnh Thị mà!”, Huỳnh Thanh Tuấn nhún vai nói, “À mà tôi thấy cô bây giờ cũng không cần ở đây thắc mắc về đãi ngộ của Huỳnh Thị đâu, bảy giờ sáng rồi đấy!”

“Cái gì chứ?”, Triệu Diệp Nhi kêu lên một tiếng, “Chết rồi, đống bản thảo của tôi!”, nói rồi, cô hốt hoảng phi xuống giường, cũng không nhận ra bản thân đã được thay đồ chỉnh tề chứ không phải mặc đồ của hôm qua, mang giày, mau chóng phi ra cửa, trong lòng gấp gáp như lửa đốt, đống bản thảo của cô, nếu Lưu Trưởng phòng phát hiện cô chưa làm xong, thì chỉ còn nước xách cặp trở lại Đại học X mà thôi.

Triệu Diệp Nhi không có thời gian nhìn xung quanh, chỉ cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, chăm chăm chạy đến thang máy, ngay lập tức bấm nút chạy đến tầng mười. Cửa thang máy vừa mở ra, cô liền như một cơn gió phi đến phòng Đồ họa Kiến trúc, cũng không để ý bản thân lại một lần nữa dọa sợ những nhân viên đứng ở bên ngoài đang há hốc mồm vì nhìn thấy cô đi ra từ thang máy đặc cách.

Chạy đến trước cửa phòng Đồ họa Kiến trúc, trễ ba phút so với giờ làm việc chính thức, không ngoài dự đoán, Lưu Cẩm Lệ đã khoanh tay đứng trước cửa, đợi cô giống như thực sự muốn ăn tươi nuốt sống Triệu Diệp Nhi. Cô ta nhìn thấy vẻ mặt ngái ngủ trên mặt Triệu Diệp Nhi, lại càng được đà móc mỉa, “Còn có thời gian để ngủ sao? Cô cũng thật là coi trời bằng vung rồi đó! Mau đem hết đống bản thảo của cô lại đây!”

Triệu Diệp Nhi cảm thấy kiếp này mình xong rồi, ủ rũ đi đến bàn làm việc, còn nghe thấy tiếng cười hả hê của mấy bà chị đồng nghiệp xấu tính trong phòng, cô mím môi, đem đống bản thảo trên bàn, còn không nhớ nổi đêm qua rốt cuộc mình đã làm được ngang nào, cứ thế đem đến trước mặt của Lưu Cẩm Lệ đặt xuống.

Lưu Cẩm Lệ nhếch môi một tiếng, trực tiếp cầm lấy một tờ bản thảo trên cùng, nhìn qua một cái, thấy đã hoàn thành rồi, cô ta liếc xéo Triệu Diệp Nhi một cái, lật hết đống giấy ra, từng tờ từng tờ đều xem qua, chỉ không ngờ rằng, gần một trăm bản thảo tồn đọng, Triệu Diệp Nhi đều đã hoàn thành hết trong một đêm.

Triệu Diệp Nhi đứng một bên, cũng không tin nổi, nhưng không dám tỏ ra vẻ kinh ngạc, chỉ nghĩ đến đêm qua chẳng lẽ anh tiền bối kia đã làm giúp mình hết đống còn lại, cảm thán trong lòng, “Thật đúng không phải là người mà!”. Suy nghĩ này cũng giống với những người đang có mặt trong phòng hiện tại, phải biết rằng Lưu Cẩm Lệ muốn dạy bảo cô, mới giao ra một việc bất khả thi như vậy, không ngờ Triệu Diệp Nhi có thể hoàn thành, thật là không thể tin nổi mà.

Lưu Cẩm Lệ đương nhiên không bỏ qua, trừng mắt Triệu Diệp Nhi mà nói, “Cô rốt cuộc đã giở trò gì? Không có lý nào mà cô lại có thể làm hết đống này được! Mau khai ra!”

“Người ta cũng đã làm đúng yêu cầu rồi! Cũng không cần phải truy cứu như vậy chứ?”, Đặng Thái Thư rốt cuộc bức xúc nói đứng dậy nói thay.

“Chuyện này tôi không nghi ngờ không được! Triệu Diệp Nhi, một thực tập sinh mới như cô, làm sao dám qua mặt được tôi! Mau khai ra, ai giúp cô?”, Lưu Cẩm Lệ bực tức chỉ thẳng mặt Triệu Diệp Nhi mà nói.

Triệu Diệp Nhi thầm kêu trời, vốn dĩ tưởng thoát được một kiếp nạn, ai dè lại rơi vào kiếp nạn khác, chẳng lẽ bây giờ cô lại nói rằng là do một tiền bối không rõ họ tên làm giúp cô sao, trời ơi, cô còn chưa hỏi tên anh ta mà.

“Lưu trưởng phòng!”, một tiếng nói mềm dẻo vang lên, cắt ngang tình huống đang căng thẳng, Lưu Cẩm Lệ giật mình hướng ra ngoài, nhìn thấy trước mặt chính là Rosie, thư kí cấp cao của Tổng giám đốc, cô ta liền có chút kinh ngạc lễ phép đáp, “Là tôi! Thư ký Rosie có chuyện gì tìm tôi?”

“Tổng giám đốc có chuyện muốn trao đổi với Lưu trưởng phòng, mời cô!”, Rosie giọng nói ổn định hướng về cô ta đáp lời, ánh mắt lướt qua Triệu Diệp Nhi, như có như không.