"Ân oán ngày trước của các ngươi ta không tính toán, nhưng chuyện sau này đều do ta định đoạt. Nghe cho rõ đây, từ nay về sau, Tạ Tầm Vi chính là đồ đệ của Bách Lý Quyết Minh ta."
Chương 15: Sư tôn là đồ ngốc! (tam)
Cuối cùng cũng đuổi được bọn họ đi, Bách Lý Quyết Minh ngoắc ngoắc ngón tay với cái bóng nấp sau cây cột hành lang, "Ra đây đi, trốn làm gì nữa, phát hiện ngươi lâu rồi."
Tiểu nha đầu chạy ra nhào vào lòng Bách Lý Quyết Minh, vòng tay lên cổ y, hôn 'Chụt' lên má y một cái thật kêu.
"Bách Lý thúc thúc tốt quá đi!" Nó hô to, còn chạy vòng vòng quanh chân y. Đôi mắt của bé gái nhỏ sáng lấp lánh, tựa như cất giấu muôn vàn vì tinh tú ở trong đó.
Bách Lý Quyết Minh ngây người, đầu óc trống rỗng, phải mất một lúc lâu sau mới sực tỉnh, hình như y vừa bị một con nhãi ranh khinh nhờn thì phải! Âm thọ[1] của y những năm mươi năm hơn, mấy năm này chưa từng bị ai hôn lên má. Y chỉ vào Tạ Tầm Vi, ngón tay run rẩy, "Ngươi ngươi ngươi......"
[1] Âm thọ: số tuổi thọ của người đã chết.
"Con đi giặt đồ đây!" Tạ Tầm Vi vẫy vẫy tay, hết sức phấn khởi chạy đi mất. Bộ dạng tung tăng vui vẻ của nó như một chú bươm bướm nhỏ.
Bách Lý Quyết Minh che bên má bị hôn, cảm thấy không thể tưởng tượng được. Y nhìn vào gương hộp trang điểm, không thấy gì đặc biệt cả. Cái hôn của nha đầu kia như chuồn chuồn lướt nước, ngay cả vệt nước miếng cũng không có. Y không biết mình có cảm giác gì, nhớ lại bóng dáng tung tăng bỏ chạy của nó, trong lòng tựa như có một chú bướm nhỏ nhẹ nhàng đập cánh bay lên bay xuống.
Hình như cũng không tệ lắm. Y nghĩ.
Chợt nhận ra lòng mình xao động, y đứng bật dậy, cũng không tệ lắm cái rắm, tiểu Đăng Đồ Tử này, đừng mơ có lần sau nhé! Y chính là ác quỷ trong ác quỷ, đám lão vương bát còn phải gọi y hai tiếng gia gia, khuôn mặt này há có thể tùy tiện để người khác hôn? Y nhìn gương giả bộ chỉnh trang y phục, khoanh tay làm bộ nghiêm túc xuống phòng bếp nấu cơm cho bé con.
Buổi tối y không cho nó bê chậu nước rửa chân nữa, kẻo lần nào cũng tự tắm cho mình trước. Bọn họ đổi sang cùng nhau ngâm chân, hai người ngồi dưới mái hiên rộng lớn, hai đôi bàn chân lớn nhỏ cho vào cái chậu gỗ lớn sơn đỏ, hơi nước nóng hừng hực phả lên mặt hai người. Chiếc đèn l*иg màu đỏ trên mái hiên chiếu sáng một góc sân, bọn họ đang ngồi ở đó. Khắp ngọn đồi chìm vào màn đêm, chỉ có chút ánh sáng le lói tản ra từ vườn thuốc nhỏ của Bách Lý Quyết Minh. Tạ Tầm Vi nhẹ nhàng dẫm lên gợn nước, cảm thấy bình yên trong lòng.
Nó càng ngày càng chăm chỉ, trở thành nữ công dưới sự dạy dỗ của Bách Lý Quyết Minh, mặc dù chưa bao giờ tiến bộ. Mỗi ngày nhân lúc trời còn chưa sáng nó đã kéo thùng gỗ ra sau núi múc nước, nó đã thông minh hơn, lần nào cũng chỉ múc nửa thùng là nó có thể xách được. Nó đi qua con đường mòn đầy bùn đất, dẫm lên mấy tảng đá to tròn băng qua sông, rồi nghỉ chân dưới tàng cây cao lớn có treo một sợi dây thừng thắt vòng tròn. Mấy nhánh dây leo xanh mướt quấn quanh dây thừng cũ nát, nó chống cằm nghĩ, có lẽ trước đây đã từng có một người tuyệt vọng thắt cổ ở chỗ này. Đương lúc nghĩ ngợi, một cái bóng đen dài bao phủ lấy nó, giống như đám mây đen bao phủ trên đỉnh đầu. Nó ngây thơ ngẩng đầu lên, thấy thích khách áo đen từ trong rừng đi ra, người nào kẻ nấy như những con ác quỷ đang nhe cái răng nanh trắng ởn.
Trong khoảnh khắc đó, ác mộng tràn về trước mắt, nó nhớ tới đêm sinh thần đẫm máu của mình.
Tin tức vẫn bị lộ ra, cả nhân gian đều biết cô nhi Tạ gia đang ở núi Bão Trần. Nó chạy thục mạng trong rừng, gấu váy bị móc vào bụi cây, hai cánh tay trầy xước chảy máu. Quay đầu nhìn thử, đôi mắt của thích khách đỏ rực như đang phát sáng, bọn họ rõ ràng là người, nhưng còn đáng sợ hơn cả quỷ quái. Đường lêи đỉиɦ núi dài hơn so với tưởng tượng, đường đất khúc khuỷu tưởng như cả đời cũng không đi hết. Nó khóc lóc, thở hổn hển, liên tục niệm "Bách Lý thúc thúc". Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, qua khóe mắt nó thoáng thấy ánh kiếm lạnh lẽo thấu xương. Nó rất hi vọng giữa nó và Bách Lý Quyết Minh có thần giao cách cảm, trời cao sẽ truyền lời kêu cứu của nó đến tai nam nhân kia.
Nhưng nó biết, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.
Phù chú cuốn lấy chân nó, nó ngã xuống đất, hai bàn tay đầy những vết xước.
"Các ngươi không thể bắt ta," nó khóc lóc lê người về phía sau, "Sư tôn của ta là Bách Lý Quyết Minh, đạo pháp của người rất cao cường, là sư đệ của đại tông sư Vô Độ, nếu các ngươi bắt ta, người sẽ không tha cho các ngươi đâu!"
Có thích khách cười nhạo, "Ngươi tưởng bọn ta không biết gì à? Y cùng lắm chỉ coi ngươi như nha hoàn thôi. Xưa nay Bách Lý Quyết Minh mắt đặt trên đỉnh đầu, tiên môn đưa tới bao nhiêu đồ đệ y trả về hết, con trai trưởng Mục gia y còn không thèm để vào mắt, làm gì có chuyện thu tiểu nha đầu ngươi làm đồ đệ?"
"Đi theo bọn ta đi," một thích khách khác cất giọng khàn khàn cười bảo, "Đừng sợ, vài năm nữa mới bới tóc[2] cho ngươi, chủ tử chúng ta sẽ không động vào ngươi nhanh như vậy đâu."
[2] Tục bới đầu: phong tục xưa, các cô gái trước khi về nhà chồng thì phải thay đổi kiểu chải đầu, búi tóc, cạo sạch phần lông tơ ở cổ và ở mặt.
Thích khách vươn tay muốn bắt nó, một ánh đao lạnh lẽo chợt lóe lên trước mắt, tựa như một lưỡi dao sắc bén cắt mạnh vào mi mắt. Mọi người cả kinh ngẩng đầu lên nhìn. Bách Lý Quyết Minh ôm một thanh đao ngồi xổm trên một ngọn cây đại thụ, rũ mắt nhìn bọn họ. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt của nam nhân đó còn tái nhợt hơn cả lưỡi đao, với vẻ mặt không chút cảm xúc trông vô cùng khϊếp sợ.
"Các ngươi là ai?" Trên mặt y lộ ra vẻ phiền chán, "Làm gì đây, cướp hả? Dám giở thói ngang ngược trên địa bàn của ta, gan cũng lớn nhỉ."
Tạ Tầm Vi vui sướиɠ hô to: "Bách Lý thúc thúc!"
Nó tưởng nó được cứu rồi, không ngờ Bách Lý Quyết Minh trừng nó một cái, tức giận nói: "Nha đầu nhà ngươi toàn gây phiền phức cho ta, muốn vứt quách ngươi đi cho rồi."
Nó ngẩn ra, cúi đầu không lên tiếng. Ừ nhỉ, sao nó lại quên chứ, Bách Lý thúc thúc đâu có thích nó đâu.
"Bách Lý trưởng lão, bọn tại hạ chỉ cần mỗi nha đầu này thôi." Thích khách cung kính chắp tay thi lễ với y, "Trưởng lão giao nha đầu này cho bọn ta, ngài muốn bao nhiêu nô tì tôi tớ, bọn ta lập tức đưa lên núi bấy nhiêu cho ngài."
Bách Lý Quyết Minh cười lạnh, "Trông bổn đại gia thiếu mấy nô tì đó lắm à?"
Bộ dạng của y không hợp tác, thích khách nhìn nhau, sau đó một người tiến lên nói: "Trưởng lão đức cao vọng trọng, nhưng chủ tử bọn ta cũng không phải là người dễ trêu chọc. Huống hồ Tầm Vi cô nương đối với trưởng lão cùng lắm chỉ là một nha hoàn, trưởng lão hà tất vì nó mà đắc tội với chủ tử bọn ta?"
"Quả thực như thế," có thích khách khác mở miệng khuyên nhủ, "Bọn ta biết trưởng lão không thích bị người ngoài làm phiền, đứa trẻ này ở đây sẽ quấy rầy sự thanh tĩnh của trưởng lão, chi bằng ngài giao nó cho chúng ta, vừa khéo bớt được phiền phức."
"Nghe cũng được, tiểu nha đầu này đúng là gây rắc rối cho ta rất nhiều." Bách Lý Quyết Minh nói.
Trái tim Tạ Tầm Vi dần dần lạnh đi, nước mắt trào ra, nhỏ tí tách trên mu bàn tay. Nước mắt thấm vào miệng vết thương, đau chi chít như kim châm. Nó nghĩ rằng mình sẽ chết, như mẹ vậy, cảnh tượng ghê tởm đêm đó lại hiện ra trước mắt nó, khắp nơi toàn là thi thể đẫm máu, nó không kìm được mà run rẩy. Nhưng ngay sau đó, một bàn tay ấm áp đặt lêи đỉиɦ đầu nó, nó ngây người, ngơ ngác ngẩng đầu lên, không biết Bách Lý Quyết Minh đã nhảy khỏi ngọn cây tự bao giờ, đang đứng bên cạnh nó.
Vẫn là vẻ mặt chế giễu thường thấy, vừa mở miệng đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ đối phương: "Nhưng mà ngại quá, bổn đại gia xưa nay rất thích đắc tội với người khác. Chủ tử các ngươi là ai? Cho dù hắn có đến đây quỳ xuống gọi ta là cha ruột, cũng đừng hòng mang đứa bé này đi. Ân oán ngày trước của các ngươi ta không tính toán, nhưng chuyện sau này đều do ta định đoạt. Nghe cho rõ đây, từ nay về sau, Tạ Tầm Vi chính là đồ đệ của Bách Lý Quyết Minh ta." Y nhếch môi, để lộ một nụ cười ngông cuồng, "Đứa nhỏ này, gia bảo kê!"
Đám thích khách nhìn nhau, yên lặng rút kiếm.
Bách Lý Quyết Minh vỗ vỗ gáy nó, "Nha đầu, tự đi được không?"
Tạ Tầm Vi hít hít cái mũi, gật gật đầu.
"Đứng lên, về nhà, ta không gọi thì đừng quay đầu lại."
Tạ Tầm Vi ngoan ngoãn đứng lên, thất tha thất thểu đi dọc theo đường mòn về nhà. Phía sau vang lên âm thanh đao kiếm choảng nhau leng keng, nhưng tiếng tim đập của nó còn lớn hơn âm thanh đó, thình thịch thình thịch, tựa như một cái trống nhỏ. Là nó nghe lầm sao? Bách Lý thúc thúc nhận nó làm đồ đệ? Có phải nó nên đổi xưng hô là sư tôn không? Sư tôn sẽ đánh thắng sao? Người chỉ có một mình, nhưng thích khách có tới hơn hai mươi người lận.
Sau lưng có một luồng hơi nóng phả tới, ánh lửa đỏ rực hắt lên cây xuân già cỗi, vô số tiếng hét thảm thiết đột nhiên im bặt. Nó không biết rằng, đó là chân hỏa của Bách Lý Quyết Minh đốt cháy thân thể của bọn họ, khiến chúng lập tức hóa thành tro tàn trong ngọn lửa. Càng lúc càng có nhiều người chưa kịp thét lên, cổ họng đã bị ngọn lửa thiêu rụi.
Nó lo lắng trong lòng, bất giác muốn quay đầu lại, mới vừa nghiêng mặt qua liền nghe thấy Bách Lý Quyết Minh tức giận la lớn: "Kêu ngươi đừng có quay đầu lại mà, nhìn cái rắm gì!"
"Con có quay đầu đâu!" Nó vội vàng xoay mặt lại, bước từng bước về phía trước.
Lúc về đến nhà, Bách Lý Quyết Minh cũng xách đao đuổi kịp phía sau nó. Nó không dằn được sự tò mò, nhanh chóng quay đầu lại liếc thử một cái, mảnh đất nơi đó đã khô cằn, cây cối cháy thành than đen, xương trắng vươn vãi đầy đất, không thấy bóng dáng thích khách đâu cả. Nó lờ mờ hiểu được đã xảy ra chuyện gì, rảo bước tới chỗ Bách Lý Quyết Minh, lớn tiếng gọi y: "Sư tôn!"
Bách Lý Quyết Minh liếc xéo nó, "Ban nãy lừa bọn chúng thôi, ta không nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi vẫn là tiểu nô tì của ta."
"Sư tôn là đại nhân, đại nhân nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, nói chuyện phải giữ lời!" Nó dắt tay y.
"Hừ, hời cho ngươi rồi." Bách Lý Quyết Minh chửi mát, tiện tay ném thanh đao vào lều củi.
"Sao sư tôn lại đến tìm con vậy?" Nó hỏi.
"Xách có thùng nước cũng đi lâu như vậy, ta tưởng con giữa đường bị sói tha đi mất rồi." Bách Lý Quyết Minh hừ nói.
"Vì sao lại không cho con quay đầu á?" Nó lại hỏi.
"Sợ tối con gặp ác mộng, lúc đó lại đến tìm ta khóc lóc," Bách Lý Quyết Minh trợn mắt, "Gia không có rảnh dỗ con đâu."
"Sư tôn tốt quá đi!" Tạ Tầm Vi mỉm cười.
Bách Lý Quyết Minh vò đầu bứt tai, xong rồi, giờ y hoàn toàn bị nha đầu này quấn lấy rồi. Lúc trước rõ ràng y đã nói không nhận nó, bây giờ thành rắm hết cả. Y rầu rĩ, bỗng nhiên trong lòng chùng xuống, là nha đầu này nhào vào lòng y, dùng cánh tay gầy như que củi ôm chặt lấy y. Đứa bé này mới sáu tuổi, còn chưa cao lắm, khó khăn lắm đầu nó mới với tới góc áo y, nhào một cái là vùi hẳn đầu vào lòng y. Nó đang khóc, âm thanh đứt quãng từng hồi như một con mèo nhỏ nức nở.
Gầy quá, sau này phải cho nó ăn nhiều thịt hơn mới được. Y nghĩ.
"Sao lại khóc nữa rồi!" Y nhức đầu ngồi xổm xuống.
Nó ngước mặt lên, dưới ánh mặt trời khuôn mặt nó trắng đến mức gần như trong suốt.
"Bây giờ người đã thích con chưa?" Nó tràn trề hi vọng mà hỏi.
"Thích chứ," y lẩm bẩm, "Nhưng mà nha đầu khóc nhè thì ta không thích đâu nhé."
"Liên quan gì chứ." Tạ Tầm Vi lại vùi mặt vào l*иg ngực Bách Lý Quyết Minh, dán mặt lên ngực y. Ngực sư tôn ấm quá, tựa như cất giấu mặt trời nhỏ bên trong vậy. Người là sư tôn hung dữ nhất, cũng là sư tôn ấm áp nhất. Tạ Tầm Vi cọ cọ vạt áo y, lớn tiếng tuyên bố: "Sư tôn không thích con, nhưng con thích sư tôn. Tầm Vi thích sư tôn nhất!"
——————–
Tầm Vi thích sư tôn nhất!