Độ Ách (Vượt Khó)

Chương 6

Chương 6: Âm hôn (nhị)

Nữ quỷ kéo đầu tân lang bỏ đi, mọi người bò ra khỏi chỗ nấp, nghĩ lại còn rùng mình, Viên nhị lặng lẽ bước tới ngạch cửa nhìn chung quanh, thấy bóng dáng nữ quỷ kia mất hút ở cửa xa nhất. Trái tim treo trên cuống họng giờ mới được thả xuống, ngồi bệt ra ngạch cửa thở phào một hơi.

“Nãy ai thả rắm đấy?” Viên đại thấp giọng mắng.

Vẻ mặt Dụ Phù Xuân đau khổ, chậm rãi giơ tay lên.

Mọi người đều cạn lời, im lặng chăm chú nhìn hắn. Dụ Phù Xuân áy náy cúi đầu, hai huynh đệ Viên gia một trái một phải ôm cánh tay hắn, tỏ vẻ thông cảm mà bảo hắn sau này ăn ít thôi.

“Nhân lúc quỷ chưa quay lại, đổi phòng mau lên.” Bách Lý Quyết Minh cõng Tạ Tầm Vi lên, vào gian cách vách.

Mọi người rón ra rón rén nối đuôi nhau đi vào, nhẹ nhàng khép cửa lại. Nơi sơn trấn vắng vẻ, chỉ có âm thanh nam nữ kêu khóc thê lương vang vọng ở xa xa, tựa như một tín hiệu đòi mạng, mọi người ôm kiếm ngồi trong bóng tối im lặng lắng nghe, không ai ngủ được, có người nhân cơ hội lấp đầy cái bụng rỗng. Lại một đêm không ngủ, mắt to trừng mắt nhỏ cho đến hừng đông.

Lúc sắc trời chuyển sang màu xanh sẫm mai cua, tiếng than khóc rốt cuộc cũng im bặt. Nhưng mọi người không dám tùy tiện ra khỏi cửa, cho đến khi mặt trời lên cao, mới dám đẩy cửa ra. Bầu trời hôm nay không sáng sủa như hôm qua, có chút ảm đạm, có lẽ do hôm nay trời nhiều mây. Mọi người quay lại hỉ đường ngoài sảnh, nữ thi kia êm đẹp đứng đó, đầu của tân lang cũng trở về chỗ cũ.

“Mau, chúng ta mau chôn ả về chỗ cũ đi.” Dụ Phù Xuân nói.

“Chôn ở đâu?” Viên đại hỏi, “Ả từ đâu tới chúng ta còn không biết.”

“Lúc tới đây ta thấy trên núi có một nghĩa trang, như cách biệt với sơn trấn này, dòng tộc không nhiều lắm, đa phần mộ của tổ tiên đều chôn chung một chỗ, có lẽ là nơi đó.” Dụ Thính Thu nói.

“Ai cõng ả đây?” Viên nhị hỏi.

Khương Tiên co người lại, “Ta…… Ta sợ.”

Cõng một nữ quỷ đi xa như vậy, trong lòng mọi người đều khϊếp đảm, hai mặt nhìn nhau, không nói tiếng nào. Bách Lý Quyết Minh lắc đầu, đúng là một đám thỏ đế, chuyện gì cũng phải tới tay y mới được. Vừa định nói chuyện, Tạ Tầm Vi bỗng nhiên lên tiếng: “Khoan đã, muội vẫn luôn thắc mắc…… Vì sao đêm qua quỷ tân nương không ngừng than đau vậy?”

“Hồn phách mới chết đa phần thần trí mơ hồ, ả hồ ngôn loạn ngữ, sao chúng ta biết được?” Dụ Thính Thu nói.

“Từ từ.” Bỗng nhiên Bách Lý Quyết Minh nghĩ đến điều gì đó, tiến lên một bước, lần mò từng tấc trên vai và cánh tay của nữ thi, cuối cùng sờ đến bụng, ngón tay dừng lại, cởi khuy áo trên cổ nữ thi ra.

“Ngươi làm gì đó!” Dụ Thính Thu giật mình, “Cái tên đăng đồ tử nhà ngươi, cả xác chết cũng không tha là sao!”

“Mẹ nó ngươi mới đăng đồ tử ấy.” Bách Lý Quyết Minh trợn mắt, lùi ra một chút, “Xem đi.”

Y cởi áσ ɭóŧ nữ thi, lộ ra cái bụng màu trắng xanh, trên đó có một vết thương rất dài, được khâu lại bằng chỉ vô cùng qua loa, giống hệt một con rết dữ tợn vắt ngang bụng ả. Bách Lý Quyết Minh đè đè bụng thi thể, bụng ả không phẳng như người bình thường, vô cùng kì quái.

“Đây là……” Dụ Thính Thu ấp úng nói.

“Mẫu tử chôn chung một quan tài.” Tạ Tầm Vi nhắm mắt than nhẹ, “Khó trách oán khí nặng như vậy. Lúc ả chết đã mang thai, nữ thi chưa lập gia đình, lại có hài tử, tám chín phần là bị đàn ông bạc tình vứt bỏ, vốn đã mang oán hận xuống mồ. Người quật thi muốn bán ả cho Lý gia, đương nhiên không thể bán một nữ thi đang có mang được, cho nên mổ bụng ả moi đứa trẻ ra, mẫu tử chia lìa, oán khí lại càng nặng nề hơn.”

“Trời ơi……” Viên đại gãi gãi đầu, “Sao bọn họ có thể làm vậy được chứ? Ép cưới thì thôi đi, còn hại người ta mẫu tử chia lìa, tạo nghiệt như vậy, không sợ gặp báo ứng sao?”

Khương Tiên hoảng sợ nói: “Nếu nói như vậy, chúng ta còn phải tìm hài tử về cho ả đúng không? Biết đi đâu tìm giờ, một hài tử chưa thành hình, chắc chắn bọn họ đã chôn đại ở một nơi xó xỉnh nào rồi.”

Bách Lý Quyết Minh ôm cánh tay nói: “Cũng không phải là hoàn toàn không có manh mối, ở nông thôn thường có thứ gọi là “giếng rắn”, chuyên ném xác con nít vào đó, đôi khi cũng sẽ dùng để vứt bỏ bé gái mới sinh. Hôm qua tới giờ có thấy cái giếng nào không? Chúng ta chia nhau ra tìm thử xem. Tìm không thấy thì tính tiếp.”

Viên đại dựa vào trí nhớ vẽ một cái bản đồ, tính toàn bộ trấn, ngoại trừ trong nhà người ta, tổng cộng có bốn cái giếng. Bách Lý Quyết Minh thật sự không muốn cõng Tạ Tầm Vi, hôm nay lại phải chạy đông chạy tây, nếu cõng thêm một ngày nữa, cho dù y có là ác quỷ cũng sẽ gãy xương mất. Y để nàng nghỉ ngơi trong phủ, nghiêm túc khuyên nhủ chân nàng nên nghỉ ngơi nhiều mới khỏe lên được.

Tạ Tầm Vi rất không vui, cúi đầu đáp ứng. Khương Tiên xung phong nhận việc ở lại chăm sóc Tầm Vi, tuy rằng ai cũng biết tên ngốc này sợ đám quỷ hồn nấp trong nhà nhìn bọn họ ở trên trấn.

Mọi người phân chia nhiệm vụ, Dụ Thính Thu đi xem cái giếng gần nhất, Dụ Phù Xuân phụ trách cái bên phía tây nam, huynh đệ Viên gia đi hướng bắc, Bách Lý Quyết Minh chọn cái xa nhất, cũng chính là cái ở cổng trấn. Cuối cùng thống nhất, nếu tìm được đứa trẻ, lập tức mang nó về Lý gia. Bất luận như thế nào, nửa canh giờ trước khi trời tối phải tập hợp ở Lý phủ.

Mọi người chia nhau xuất phát, Tạ Tầm Vi và Khương Tiên chờ ở Lý phủ. Ánh mặt trời chiếu rọi khắp sân, chiếu lên những gương mặt đang cười giả tạo trong khách đường, Khương Tiên cảm thấy không thoải mái, dứt khoát ôm đầu. Ước chừng một khắc đồng hồ sau, Dụ Thính Thu đã trở lại, hai tay nàng trống không, chắc là không tìm được gì. Người này lúc nào cũng chướng mắt Tạ Tầm Vi, lúc trở về cũng không thèm nói năng gì, bắt chước Bách Lý Quyết Minh đá lăn một cỗ thi thể, kéo ghế ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Thời gian lẳng lặng trôi đi, trong phủ im ắng không một tiếng động. Dụ Thính Thu bất giác ngủ quên, trợn mắt tỉnh lại, cả người nhức mỏi. Hai ngày hai đêm không ngủ, dù gì cũng chịu không nổi. Sương mù bay bay, bầu trời ảm đạm hơn rất nhiều, xung quanh u ám, tựa như đắm chìm trong làn khói dày đặc, khắp nơi đều là một màu trắng sữa lờ mờ. Ngẩng đầu lên nhìn, Khương Tiên ngồi ở bậc thềm ngoài sảnh, vẫn đang ôm đầu. Lia mắt về phía hỉ đường, cả người đột nhiên kinh hãi, suýt nữa kêu thành tiếng.

Khách đường, tân nương biến mất.

Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai nàng, Dụ Thính Thu giật mình một cái, theo bản năng định rút kiếm.

“Suỵt, là ta, đừng nhúc nhích.” Giọng nói của Tạ Tầm Vi vang lên bên tai.

Tròng mắt Dụ Thính Thu khẽ di chuyển, thấy Tạ Tầm Vi đã ngồi cạnh mình tự bao giờ.

“Sao lại thế này?” Dụ Thính Thu truyền âm cho nàng. Đây là bí thuật truyền âm của đạo môn, cách nhau không quá ba thước thì có thể truyền âm cho nhau, không bị người ngoài nghe thấy.

“Chúng ta sơ suất quá, xem ra bây giờ, đạo hạnh của nữ quỷ càng ngày càng tăng, ả gọi sương mù ra che trời, để có thể thoải mái hành động. Lúc ta tỉnh ngủ, thì không thấy ả đâu nữa.” Tạ Tầm Vi thấp giọng nói, “Đừng cử động, chúng ta ngồi cùng với đám khách mời, có lẽ sẽ đánh lừa được ả.”

Trái tim của Dụ Thính Thu đập thình thịch, nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại.

“Nhỡ đâu ả cũng giống chúng ta, ẩn mình trong đám khách khứa thì sao?” Dụ Thính Thu hỏi.

“Nói có lý. Tỷ nhìn bên trái xem, ả có bên đó không?” Tạ Tầm Vi hỏi nàng.

Dụ Thính Thu khẽ xoay mặt, tầm nhìn quét một vòng qua khóe mắt, khách khứa ngồi ngay ngắn, nụ cười cứng ngắc trên môi, sắc mặt xanh tím, không có ai trông giống nữ quỷ cả.

“Không có, bên ngươi thì sao?” Nàng trả lời.

“Bên ta cũng không.” Tạ Tầm Vi nói.

“Lẽ nào ả ra ngoài? Không phải ả lúc nào cũng khóc sao, không nghe thấy tiếng khóc ở nơi này.”

“Không nhất định,” Tạ Tầm Vi nói, “Không dám cược.”

Vừa dứt lời, sau lưng bỗng có tiếng cọ xát của quần áo, gần trong gang tấc, ngay phía sau tai. Một luồng hơi thở lạnh lẽo âm thầm phả ra, giống một tấm lụa phủ xuống, lạnh lẽo mà phe phẩy qua sống lưng hai người. Dụ Thính Thu bất tri bất giác phát hiện, tóc nàng dài hơn thường ngày rất nhiều, rũ xuống tận ngang hông.

Đó không phải tóc nàng, là nữ quỷ.

Tạ Tầm Vi thở dài một tiếng, truyền âm nói: “Bảo sao không thấy, thì ra ả ở ngay trên đầu chúng ta.”

Dụ Thính Thu nuốt nước bọt, nhìn chén sứ bóng lưỡng trên bàn, phản chiếu bóng dáng của nàng trên đó, còn có một gương mặt tái nhợt trên vai, đôi mắt đυ.c ngầu không chút cảm xúc đang nhìn chằm chằm nàng. Đang lúc Dụ Thính Thu kêu trời gọi đất trong đầu, nàng và Tạ Tầm Vi thấy, Khương Tiên ngồi dưới bậc thềm lơ đãng ngẩng đầu lên, thấy hai người các nàng cùng với nữ quỷ trên vai bọn họ, lập tức lộ ra vẻ mặt hết sức kinh hãi. Hắn chỉ vào bọn họ, đôi môi run rẩy, nhưng không phát ra được chữ nào.

Một bàn tay lạnh lẽo cứng đờ đặt lên vai Dụ Thính Thu, khuôn mặt tái nhợt chậm rãi vươn tới chính giữa nàng và Tạ Tầm Vi, trái tim Dụ Thính Thu lạnh đi, tay phải nắm chặt chuôi kiếm.

“Biểu tỷ, tin ta không?” Tạ Tầm Vi truyền âm.

Giọng nói của nữ nhân này tựa hồ mang chút ý cười, Dụ Thính Thu run rẩy nghĩ, sao nàng còn cười được vậy?

“Cười.” Tạ Tầm Vi nói, “Cười lên, biểu tỷ.”

Cái đồ điên Tạ Tầm Vi này! Tay nữ quỷ đè nàng xuống, cái lạnh buốt giá xuyên qua lớp áo ngoài, lang thang du ngoạn trong mạch máu của nàng như những con rắn băng. Dụ Thính Thu cắn răng, định rút kiếm, bỗng nàng nhớ đến lời của ông lão hôm qua:

“Ngày đại hỉ, không được khóc, không được khóc……”

Dường như có gì đó lóe lên trong đầu, Dụ Thính Thu cố gắng kéo khóe miệng, nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

Nữ quỷ rướn đầu kề sát giữa hai người họ, khuôn mặt khóc lóc thảm thiết gần kề Dụ Thính Thu, nàng cật lực khống chế mới không để mình run sợ hay chạy trốn. Mặt mày ả ác quỷ này thật sự dữ tợn, trắng bệch như tờ giấy, ngũ quan méo mó, không khác gì một cục bột bị nhào nặn. Nàng do dự một hồi, sau đó nhìn Tạ Tầm Vi.

Dụ Thính Thu qua khóe mắt quan sát Tạ Tầm Vi, nàng cũng đang mỉm cười, không khác bình thường là mấy, vừa tự nhiên vừa khéo léo, ánh mắt sáng sủa. Dường như nét mặt tươi cười này của nàng là bẩm sinh, bất biến theo thời gian. Quả thực Dụ Thính Thu có đôi chút hoài nghi, nụ cười này của nàng không hề giả vờ, hoặc, nàng vốn giả vờ từ lâu.

Nữ quỷ tìm kiếm cả nửa ngày, hình như không thấy thứ ả cần, hai tay hai chân ả bò khỏi người các nàng. Quả nhiên, nữ quỷ này còn chưa có thần trí, các nàng giả bộ mỉm cười, ả liền nhận nhầm các nàng thành thi thể khách khứa. Ở phía trước bọn họ, Khương Tiên nước mắt ròng ròng, lết người về phía sau định trốn đi. Hắn cách Dụ Thính Thu quá xa, nên không có cách nào truyền âm nói cho hắn bí quyết tránh né cả.

Trong lòng Dụ Thính Thu nôn nóng, lại thấy nữ quỷ đột nhiên biến mất, rồi xuất hiện trước mặt Khương Tiên. Nữ quỷ thấy nước mắt trên mặt hắn, rít một tiếng thê lương, trực tiếp gọt đầu Khương Tiên xuống.

Máu trên cổ Khương Tiên tuôn ra xối xả, bắn tung tóe đầy đất. Nữ quỷ thè cái lưỡi vừa mỏng vừa dài ra, liếʍ ɭáρ máu trên mặt đất. Tốc độ của ả quá nhanh, bọn họ căn bản không kịp làm gì, nếu ban nãy Dụ Thính Thu bỏ chạy, kết cục chắc chắn không khác gì Khương Tiên.

Dụ Thính Thu vẫn duy trì nụ cười cứng đờ, nhìn nữ quỷ kia kéo thẳng người Khương Tiên dậy, đặt đầu của hắn về vị trí cũ, lại kéo khóe miệng của hắn cong lên như lưỡi liềm, vì thế khuôn mặt của Khương Tiên như đông cứng lại với một nụ cười trên môi. Hóa ra khách khứa ngồi đây đã bị ả gϊếŧ bằng cách này.

“Ngày đại hỉ không được khóc, không được khóc……” Nữ quỷ niệm, sau đó xoay người, khuôn mặt lem luốc phấn trang điểm nhìn bọn họ, “Các ngươi cũng vậy…… Không được khóc……” Đột nhiên nữ quỷ xuất hiện trước mặt Tạ Tầm Vi, bàn tay trắng bệch bóp cổ nàng, da thịt Tạ Tầm Vi mịn màng, lập tức hằn năm dấu tay màu đỏ. Nữ quỷ âm u nói: “Khóc, còn phải lột da mặt…… Phiền lắm……”

“Ả……” Dụ Thính Thu như bị dội một gáo nước lạnh, “Ả biết chúng ta là người sống!”

Tạ Tầm Vi than nhẹ: “Thần trí của ả đang dần tỉnh táo, hôm nay còn biết dùng thuấn di thuật pháp.”

*Thuấn di thuật pháp: dịch chuyển tức thời.

Dụ Thính Thu định rút kiếm, Tạ Tầm Vi giữ nàng lại, mỉm cười nhìn nữ quỷ: “Trước khi chết, có thể cầu xin ngươi một việc không?”

Mụ điên này, chết đến nơi còn cười được! Đôi mắt Dụ Thính Thu đỏ ngầu như máu, định rút kiếm ra, nhưng bàn tay đang nắm cổ tay nàng sức lực kinh người, khiến nàng không thể nhúc nhích. Nàng không ngờ rằng nữ nhân này bình thường đi hai bước đã thở hổn hển lại lực điền như vậy!

Gáy bị bóp chặt, Tạ Tầm Vi gian nan mở miệng: “Một người chết thì cô đơn lắm, ta với lang quân phu thê tình thâm, ngươi để cô nương này đi tìm lang quân ta, bảo y đến bồi ta nhé.”

Dụ Thính Thu sửng sốt.

Nữ quỷ ngây người một lúc lâu, ngón tay buông lỏng một chút, nhẹ giọng nói: “Lang quân……”

“Đúng vậy, quỷ tỷ tỷ, tỷ hoàn thành tâm nguyện của muội muội này được không.” Tạ Tầm Vi bày ra điệu bộ bi thương.

“Được…… Tốt lắm……” Nữ quỷ yếu ớt nói với Dụ Thính Thu, “Đi tìm lang quân nàng, bảo y đến bồi nàng……”

Dứt lời, nữ quỷ xách cổ áo Tạ Tầm Vi lên, đi ra khỏi cửa.

Dụ Thính Thu vẫn duy trì tư thế sắp sửa rút kiếm, vẻ mặt vừa khϊếp sợ vừa nghi hoặc.

Mẹ nó gì vậy?

Tần Thu Minh thành trượng phu Tạ Tầm Vi bao giờ đấy!?