Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 29

Edit: Ngân Nhi

Thẩm Thuật nhìn đồng hồ, thời gian không còn sớm, nên gọi Diệp Tuệ dậy rồi. Tayanh đưa ra, chuẩn bị lay cô dậy, một giây nữa thôi là tay anh sẽ chạm vào người cô.

Đúng lúc này thì Diệp Tuệ bỗng nghiêng người trở mình, mặt đối mặt với Thẩm Thuật, khoảng cách cũng gần hơn rất nhiều.

Môi cô cách tay anh rất gần rất gần, chỉ khoảng 2 cm thôi.

Hô hấp của cô rất nhẹ, hơi thở phả vào ngón tay anh, khiến anh thấy hơi ngưa ngứa.

Thẩm Thuật sửng sốt, tay anh vẫn giơ ra trước môi cô như thế, không tiến lên mà cũng không thu về.

Mấy giây sau, anh mới gập ngón tay lại, từ từ thu tay về.

Suy nghĩ của anh hơi loạn, tự tìm cho mình một lý do. Dưới tình huống chưa được Diệp Tuệ đồng ý mà đã chạm vào cô thì hình như không được hay cho lắm.

Và thế là Thẩm Thuật đã đưa ra một quyết định sáng suốt, anh ngồi thẳng dậy, giơ tay nhấc một góc chăn lên, nhẹ nhàng và chuẩn xác bịt kín mặt cô lại.

Sau đó anh lùi ra sau mấy bước, đứng bên cạnh giường chờ cô tỉnh.

Diệp Tuệ vẫn đang say giấc nồng, nếu cô mà biết Thẩm Thuật gọi cô dậy bằng cách này thì nhất định cô sẽ không nhịn được mà nói một câu, phương pháp đánh thức người ta dậy của anh đúng là khác người thật đấy!

Trong giấc mơ, Diệp Tuệ không hiểu vì sao mà bầu không khí xung quanh có vẻ ngột ngạt, khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn. cô nhíu mày, hất chăn ra, hở mặt ra bên ngoài, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn.

Trong cơn mơ màng, cô nghe thấy một giọng nói: “Dậy rồi à?”

Diệp Tuệ đáp lại theo bản năng: “Ừ, dậy rồi.”

Giọng nói quen thuộc kia lại hỏi tiếp: “Ngủ có ngon không?”

Diệp Tuệ vẫn đang nửa tỉnh nửa mê, đáp: “Rất ngon.” Có thể không ngon giấc được sao? Đám quỷ kia cả đêm không hề tới quấy rầy cô lần nào.

Đợi chút, hình như có gì đó sai sai, ai đang nói chuyện với cô vậy? Bỗng dưng cô cómột dự cảm xấu.

Diệp Tuệ nơm nớp lo sợ mở mắt nhìn sang, bên trong phòng mờ tối, rèm cửa vẫn chưa kéo ra, có một người đàn ông đang đứng cạnh giường, chăm chú nhìn cô.

anh đứng ngược chiều sáng, nhưng vẫn có thể nhìn ra các đường nét trên gương mặtmột cách rất rõ ràng.

Gương mặt đẹp trai kia, cả đôi môi mỏng cân đối, đôi chân vừa dài vừa thẳng, kia kia kia…không phải là Thẩm Thuật đó sao?

Diệp Tuệ cảm thấy như bị Thiên Lôi giáng cho một búa vào đầu vậy, khiến cho côhoàn toàn tỉnh táo lại, Thẩm Thuật đã về nhà, hơn nữa anh còn bắt quả tang cô nằm ngủ trên giường của anh rồi!

cô nên giải thích với anh thế nào đây? anh mới ra khỏi nhà có một đêm mà cô đãtrắng trợn leo lên giường anh ngủ rồi?

không lẽ nói thật luôn là vì sợ ma nên mới vào đây trốn? Chắc không được rồi.

Nếu cô nói là cô tuyệt đối không có ý đồ gì với anh hết, chỉ vì muốn bảo vệ tính mạng nên mới làm vậy thôi, liệu Thẩm Thuật có tin không? Đáp án hiển nhiên không cần nóicũng biết.

Vậy thì chỉ còn một kế thôi, chuồn!

Diệp Tuệ không có ý định giải thích, cũng không dám nhìn Thẩm Thuật, vén chăn ra cái là nhảy xuống giường chạy biến luôn, dép cũng không thèm mang vào.

Thẩm Thuật dõi theo bóng dáng chật vật của cô, cứ thế chân đất chạy thẳng ra cửa, như thể đang bị một thứ gì đó cực kỳ kinh khủng bám theo vậy.

anh cứ yên lặng nhìn một loạt hành động khó hiểu của cô, trong lòng thầm nghĩ, mình đáng sợ đến thế sao?

Quả thật là Diệp Tuệ đã dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời để bỏ chạy, cô nhìn thẳng về phía trước, cánh cửa đang vẫy tay với cô, niềm hi vọng đang ở ngay trước mắt, cô mỉm cười, sắp được ra khỏi đây rồi.

Đúng vào lúc này.

Khi chỉ còn cách cánh cửa một đoạn rất ngắn, Diệp Tuệ bỗng cảm thấy có gì đó ngáng chân cô, theo bản năng liền dừng bước.

Tuy chân thì đứng lại rồi, nhưng cơ thể thì vẫn theo đà chạy nước rút, cứ thế, cô bị mất thăng bằng mà ngã sấp xuống.

May là trong phòng có trải thảm rất dày nên cô không thấy đau, chỉ là lúc nằm sấptrên thảm, mặt cô cứ đần ra.

Có mỗi một đoạn đường ngắn cũn thôi mà mày cũng có thể bị ngã vì chân trái vướng vào chân phải cho được, Diệp Tuệ à, thể diện của mày có còn không?

Diệp Tuệ chạy trốn thất bại, chân xoắn vào nhau mà ngã, Thẩm Thuật đứng nhìn cảnh vừa rồi, khóe môi khẽ giật.

Vì vẫn đang ngây ngốc nên Diệp Tuệ không biết là áo ngủ của cô đã bị trễ xuống mộtbên, lộ ra bờ vai mảnh mai trắng nõn, xương quai xanh quyến rũ thoắt ẩn thoắt hiện.

Trong ánh sáng mờ tối, làn da của cô trở nên khá chói mắt.

Ánh mắt anh dừng trên bả vai cô mấy giây, đáy mắt không có một chút gợn sóng, lúc này, anh bỗng bước lại gần cô.

Diệp Tuệ trông thấy động tác của Thẩm Thuật thì rất hoảng loạn, sao anh lại tới đây?anh có lại gần thì em cũng không biết phải giải thích thế nào đâu nhé!

anh mau đứng lại cho em!

Thẩm Thuật hoàn toàn không nhìn thấu suy nghĩ của cô lúc này, vẫn từng bước đi tới,không có ý định dừng lại. Hai người một người ngồi dưới đất, một người chậm rãi tiến đến, khoảng cách ngày một gần hơn.

Mắt thấy cặp chân dài đã ở ngay trước mắt, sau khi trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng vô cùng mãnh liệt, Diệp Tuệ hít sâu một hơi, thầm nghĩ, nếu giờ mà im lặng thìcàng chứng tỏ là cô đang chột dạ khi làm việc xấu.

cô đã chuẩn bị tâm lý, nở một nụ cười rạng rỡ, nói: “Chào…”

Chữ “buổi sáng” còn chưa kịp nói ra thì bỗng có một vật thể không xác định bay vèo đến đáp thẳng xuống đầu cô, cũng chặn miệng cô lại luôn.

Thẩm Thuật cầm lấy cái chăn, thản nhiên ném lên người cô.

Lúc này cả người cô đang bị chăn che kín, không hiểu là có chuyện gì, vừa mới hôn sàn nhà xong, bây giờ lại còn bị Thẩm Thuật đánh nữa.

Thẩm Thuật, sao anh có thể vô tình như vậy chứ?

Thẩm Thuật nhìn một bên vai cô đã được chăn che kín, lúc này mới thu hồi ánh mắt.

cô nắm lấy chăn, thấy anh vừa nhìn mình, liền cắn răng nói: “Thẩm Thuật…”

Thẩm Thuật cực kỳ bình tĩnh nhưng cũng rất nghiêm túc mà nói: “Quần áo của em chất lượng không tốt, nên đổi cái khác đi.”

Diệp Tuệ cúi xuống nhìn, bấy giờ mới phát hiện ra là áo trễ xuống nên bị lộ vai, vừa rồianh ném chăn là để che lại.

cô vội vàng kéo áo lên cho tử tế, sau đó lại nhìn Thẩm Thuật, ánh mắt có phần trách móc, cứ coi là vậy đi, nhưng dù thế nào thì cô vẫn bị cái bản tính lạnh lùng của anhdọa sợ.

Cứ nói thẳng cho cô biết là xong, việc gì phải ném chăn vào người cô như vậy chứ.

Thấy cô vẫn đang chăm chú nhìn mình, Thẩm Thuật có lòng tốt hỏi một câu: “Còn chuyện gì nữa không?”

Diệp Tuệ giận dỗi quay đầu đi: “không có chuyện gì hết.”

cô đứng lên, phủi quần áo rồi đi về phòng mình luôn, còn nói chuyện với anh nữa thìchắc cô sẽ giận mà bỏ luôn cơm tối mất.

Dạo gần đây tần suất hoành hành của con ma bình hoa kia ngày càng nhiều hơn, đãmấy ngày rồi Thường Huỳnh không được ngủ ngon giấc, nhìn rất tiều tụy. cô ta có mời thầy tới làm phép, nhưng không ngờ con ma bình hoa ám khí quá nặng, có vị đạo trưởng vừa bước vào phòng đã bị dọa đến mức tè luôn ra quần, bỏ chạy còn nhanh hơn cả Thường Huỳnh.

Cuối cùng mãi sau mới tìm được một người thu phục được con ma bình hoa, bấy giờ Thường Huỳnh mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Đúng là vấn đề xuất phát từ cái bình hoa mà Thẩm Tu đã tặng cô ta, cô ta chạy tới chất vấn hắn, nét mặt hắn tỏ ra không dám tin, cái bình hoa tùy tiện đấu giá về sao có thể bị ma ám được?

Cùng với sự kinh ngạc, hắn cũng an ủi Thường Huỳnh, đồng thời cảm thấy may mắn vìđã không tặng được cái bình đó cho Thẩm tổng, nhỡ xảy ra chuyện gì, Thẩm tổng lại đổ hết trách nhiệm lên đầu hắn thì rắc rối to.

Sau khi dỗ dành Thường Huỳnh, hai người lại hòa hợp như cũ, chuyện đã được giải quyết xong, Thường Huỳnh chỉ cần chăm sóc tốt bản thân rồi sẽ có thể quay trở lại công việc.

Chuyện Thường Huỳnh mời thầy về nhà làm phép được diễn ra bí mật, nhưng vẫn có người trông thấy, trên mạng lập tức xuất hiện một bài đăng.

Tiêu đề là [Nghi ngờ Thường Huỳnh bị ma ám? Mặt mũi tàn tạ khó có thể trở mình được.]

“Chả trách mà dạo này nhìn Thường Huỳnh xấu kinh, thì ra là bị ma ám hả? Thế mớinói, làm người không nên quá tham lam.”

“Có phải Thường Huỳnh đã làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm không nhỉ? Chứkhông thì sao ma nó lại ám cô ta mà không ám người khác?”

“Mặt của Thường Huỳnh liệu có khôi phục được như cũ không nhỉ? Nếu không được thìe là trong nhóm tiểu hoa đán sẽ không có cô ấy nữa rồi.”

Chuyện tâm linh ma quỷ luôn khơi dậy lòng hiếu kỳ của người ta, hơn nữa nó còn liên quan đến Thường Huỳnh, một tiểu hoa đang rất hot, kết hợp với những hành động kỳ lạ của Thường Huỳnh dạo gần đây, cư dân mạng đã đưa ra một kết luận.

sự thay đổi của Thường Huỳnh là do bị ma ám, chứng tỏ tâm địa của cô ta rất xấu xa, làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm, cho nên mới nhận báo ứng.

Tuy rằng fan của cô ta cũng có nói giúp, nhưng suy đoán của dân mạng càng ngày càng quá trớn, không thể nào ngăn lại được.

Thường Huỳnh không thể ngờ rằng chuyện cô mời pháp sư về nhà lại bị truyền ra bên ngoài, quan trọng hơn là những bình luận trên mạng chẳng khác nào những cái kim đâm vào người, khiến cho cô ta cực kỳ tức giận.

cô ta thật sự muốn gào lên rằng, cô ta không có làm chuyện gì xấu hết, nhan sắc củacô ta sẽ được khôi phục lại ngay thôi! Cái gì mà làm chuyện trái với lương tâm chứ? côta vô duyên vô cớ bị ma ám, kêu khổ còn chả kịp mà còn bị người ta bảo là đáng đời? Phát điên lên mất!

trên mạng người ta chất vấn Thường Huỳnh ngày một nhiều, ekip của cô ta đã phải đứng ra xóa hết bình luận, nhưng độ hot của chủ đề này vẫn không hề giảm đi.

Diệp Tuệ ngồi trên salon nghịch điện thoại, đọc được tin tức về Thường Huỳnh, thì racô đoán không sai, quả nhiên là Thường Huỳnh gặp họa, chả trách mà tinh thần lại kém như vậy.

trên bài đăng còn đăng ảnh so sánh Thường Huỳnh ngày trước và sau khi gặp chuyệnkhông may, hai tấm hình đặt cạnh nhau càng thêm chứng tỏ rằng khoảng thời gian này Thường Huỳnh đã gặp phải chuyện rất lớn.

Sau khi đọc tin tức, Diệp Tuệ liếc mắt nhìn sang bên cạnh, Thẩm Thuật đang ngồi ở đầu bên kia salon xem điện thoại, trước sau vẫn giữ yên lặng.

Sau hôm nằm ngủ trên giường bị anh bắt gặp, trong lòng cô vẫn run sợ, sợ anh hỏi cô. Thế nhưng hai ngày sau vẫn không thấy anh nhắc đến chuyện này, như thể không có chuyện gì xảy ra vậy.

Diệp Tuệ cảm thấy chắc là Thẩm Thuật quên mất rồi, cô cũng yên tâm hơn.

Có lẽ Thẩm Thuật đã cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay đầu nhìn thẳng vào mắt cô, đột nhiên hỏi: “Hôm trước sao em lại ngủ trên giường anh?”

Yên tâm chưa quá ba giây, Diệp Tuệ lập tức run bắn người: “…” anh nghe lén tiếng lòng của em đấy à?

không thể ngờ rằng người này ngoài miệng tuy không nói ra, nhưng trong lòng thì vẫn nhớ kỹ, chỉ là đang đợi cô thôi.

Diệp Tuệ luống cuống tay chân, tìm một lý do tương đối đáng tin mà nói: “Thỉnh thoảng em bị mộng du, sau khi tỉnh lại đều không nhớ là mình đã làm gì.”

Thẩm Thuật vẫn tiếp tục nhìn cô, không lên tiếng.

Diệp Tuệ cũng chẳng quan tâm là anh có tin hay không, cô vội vàng chuyển chủ đề, giơ điện thoại lên hỏi: “anh nhìn hai bức ảnh này của Thường Huỳnh đi, có thấy khác nhau không?”

cô quyết định lôi Thường Huỳnh ra làm lá chắn, cũng may là anh cũng không hỏi nữa, chỉ liếc nhìn một cái rồi nhíu mày: “Mặt mờ quá.”

Ảnh Thường Huỳnh đăng lên mạng hầu như đều đã được chỉnh sửa kĩ càng, Diệp Tuệ giải thích: “Dùng Beauty Camera đó, anh có biết không?”

Diệp Tuệ lại nhìn móng tay mình, mấy hôm trước chị Nhâm cứ nhất quyết kéo cô đilàm móng, cô không thích tí nào, chị Nhâm khuyên mãi cô mới đồng ý làm một bên tay.

cô giơ tay lên, nhìn anh nói: “anh thấy móng tay em đẹp không?” trên móng được đính đá, lấp lánh dưới ánh đèn.

cô rất muốn nhìn xem một Thẩm Thuật không hiểu phong tình sẽ có phản ứng như thế nào.

Nào ngờ anh lại hỏi một câu: “Em không có việc gì làm à?”

Diệp Tuệ: “Dạ?” cô đang hỏi anh là móng tay cô có đẹp không cơ mà, sao tự dưng anhlại hỏi ngược lại cô chứ?

Thẩm Thuật vô cùng nghiêm túc nhìn cô, nói: “Cái thứ phát sáng kia mà rơi vào trong bát cơm, lỡ mà em cắn phải thì sao?”

Nét mặt anh cực kỳ nghiêm túc đặt ra câu hỏi, Diệp Tuệ im lặng, anh quan tâm em như vậy, em cảm ơn anh nhiều nhé.

- --

Editor: Chị Tuệ ơi cố lên ))) anh nhà em suy nghĩ thực tế quan tâm chị đó mà)))