Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 12

Edit: Ngân Nhi

nói xong câu đó Diệp Tuệ chẳng biết nói gì nữa, bình thường cô và Thẩm Thuật cũng toàn chỉ nói với nhau mấy câu đơn giản, hôm nay có thể coi là nói nhiều hơn hẳn rồi.

cô ở bên cạnh Thẩm Thuật, nhìn anh nhặt từng mảnh vỡ dưới sàn, dáng vẻ không để bụng của anh khiến cho cô hơi xót, rõ ràng là mình gây chuyện, thế mà anh lại là người thu dọn hậu quả.

Tinh –

Mảnh vỡ rơi xuống vang lên một tiếng động rất nhỏ, Diệp Tuệ ngơ ngác nhìn Thẩm Thuật rút cái tay vừa bị thương về, bình tĩnh đổi sang tay kia.

anh vẫn cúi đầu nhặt, biểu cảm không một chút thay đổi, như thể chuyện mình bị thương không có gì to tát cả.

“anh bị thương rồi.” Diệp Tuệ chỉ vào ngón tay anh.

Thẩm Thuật đáp: “Ừ.”

Vậy thôi đó hả? Diệp Tuệ nhìn máu từ tay anh chảy xuống, thật sự không có vấn đề gì sao?

cô không từ bỏ ý định, nhắc lại một lần nữa: “Tay của anh đang chảy máu kìa.”

Thẩm Thuật chẳng buồn ngẩng đầu lên mà nói: “Vết thương nhỏ thôi.”

Lửa giận trong người cô bỗng dưng bùng lên, cô bạo dạn nắm tay anh lôi dậy: “anh đira đây, em băng lại cho anh.”

Thẩm Thuật sững sờ một lúc, nhưng vẫn đứng dậy theo lực kéo của Diệp Tuệ, chứ nếu không với sức của cô thì còn lâu mới kéo được anh lên.

Diệp Tuệ dắt Thẩm Thuật ra sofa, đi cà nhắc ấn vai anh ngồi xuống: “anh ngồi đây đi,không được nhúc nhích.”

Thẩm Thuật ngoan ngoãn không cãi một lời, anh nhìn Diệp Tuệ lấy ra một cái hộp nhỏtừ trong ngăn tủ phòng khách, chẳng biết thứ đó có từ bao giờ, chắc là cô để vào.

Diệp Tuệ lấy thuốc sát trùng và băng gạc ra, mạnh mẽ túm lấy tay Thẩm Thuật, bắt đầu cúi xuống xử lý vết thương cho anh.

Động tác của cô rất nhanh gọn, lúc băng ngón tay cho Thẩm Thuật cô mới chú ý đến lòng bàn tay anh, đường trí tuệ và đường tình cảm nối liền cùng một chỗ, đi ngang qua lòng bàn tay.

Người ta nói đàn ông mà có đường chỉ tay như thế thì sẽ luôn bình tĩnh trong công việc, sự nghiệp thành đạt, nhưng cô liếc nhìn anh thì thấy không hợp lý tí nào.

Sau khi băng lại cẩn thận, Diệp Tuệ còn dặn Thẩm Thuật mấy điều cần chú ý rồi mới trở về phòng.

Hôm sau, cô phải chờ anh đi ra cửa trước thì cô mới ra khỏi phòng, vì hôm nay cô phảiđi quay phim, ở xa anh như thế, nếu không cầm theo một món đồ gì đó của anh thì côthấy không yên tâm.

cô đứng trong phòng khách xác nhận lại một lần, sau đó mới lén lút đi vào phòng Thẩm Thuật, đây cũng là lần đầu tiên cô được nhìn phòng của anh.

Sạch sẽ và đơn giản, rất giống với con người anh.

Nhưng điều này cô không quan tâm lắm, cô mau chóng nhìn lướt qua một vòng căn phòng, cuối cùng dừng lại ở cái tủ quần áo.

Quần áo của anh nhiều như thế, thiếu một hai cái cúc áo chắc anh cũng không pháthiện ra đâu nhỉ.

Diệp Tuệ chẳng khác gì ăn trộm, cô tùy tiện chọn đại một cái áo sơ mi trắng trong cả đống áo sơ mi của anh, sau đó giựt cái khuy áo cuối cùng ra.

cô cẩn thận để lại cái áo về chỗ cũ rồi mang theo cái khuy áo đi đến phim trường.

“Thế Tử” là một tác phẩm IP*, Diệp Tuệ đóng vai nữ phụ số ba, một công chúa điêu ngoa ngang ngạnh, là nhân vật sẽ khiến cho người xem cảm thấy rất khó chịu.

*IP là thuật ngữ chỉ một cốt truyện có sẵn hay ý tưởng đã hoàn thiện, phim IP chính là phim chuyển thể từ những bộ truyện hay ý tưởng đó.

Sau khi thay trang phục màu đỏ của nhân vật, cô yên vị ngồi trong studio chờ đạo diễn gọi tên mình, hiện giờ đang quay cảnh của nam nữ chính, các diễn viên khác đều phải đợi đến lượt.

Có diễn viên đợi suốt một ngày mà còn chẳng diễn được cảnh nào.

Diệp Tuệ đang ngồi đọc kịch bản thì bỗng cảm nhận được một ánh mắt rất lạnh lẽo từ chỗ rừng cây không xa truyền tới.cô đặt kịch bản xuống rồi ngẩng lên nhìn, lập tức cứng đờ cả người.

Kia kia kia…Kia là gì thế hả???

Người phụ nữ đang đứng dưới tán cây kia đầu tóc hơi rối, mấy bông hoa gắn trên mũđã rụng hết, chỉ còn trơ lại một bông, bộ trang phục của phụ nữ Mãn Thanh thì vẫn còn khá đẹp, cô ta còn đang sửa sang lại bộ đồ trên người, có vẻ như rất để ý đến hình tượng.

Diệp Tuệ biết là chuyện cô sợ nhất đã tới rồi! Trong phim trường này còn xuất hiện cả ma thời nhà Thanh nữa!!

cô sợ hãi đến đờ đẫn cả người, không biết nên cúi đầu xuống hay bỏ đi, trợ lý Tiểu Lưu nghĩ là cô đọc kịch bản lâu quá nên mệt, nói: “Diệp Tuệ, chị muốn uống nướckhông?”

một cốc nước ấm được đưa tới trước mặt cô, cô run rẩy nhận lấy rồi uống một ngụm.

cô vội vàng lấy cái khuy áo sơ mi của Thẩm Thuật ra, nắm chặt trong lòng bàn tay, cho dù đã thay trang phục thì cô vẫn không quên cầm nó theo.

Con ma triều Thanh nhìn thoáng qua bên này một chút, ánh mắt có hơi e ngại, mộtgiây sau đã mau chóng bay đi rất xa.

Diệp Tuệ yên tâm rồi, may là cô đã có một quyết định rất chính xác, mong là Thẩm Thuật đừng có phát hiện ra chuyện này, bởi vì đến chính cô còn cảm thấy là mình rất biếи ŧɦái.

một buổi sáng đã trôi qua, đến chiều Diệp Tuệ mới đến lượt đóng cảnh đầu tiên của mình, đạo diễn gọi cô tới đứng cạnh Thường Huỳnh, hướng dẫn cảnh quay cho hai người một lần.

Diệp Tuệ lắng nghe rất nghiêm túc, không bận tâm đến tạo hình của mình, cũng chẳng liếc nhìn mấy con ma ở đây.Thường Huỳnh thì nghiêng đầu nhìn chỗ khác, mắt lờ đờ, dáng vẻ rất thờ ơ.

Vì ngũ quan hơi giống nhau nên từ khi debut đến giờ Diệp Tuệ toàn xuất hiện với cái tên “Tiểu Thường Huỳnh”, còn bây giờ cô không mặc trang phục đơn giản nữa mà mặc váy đỏ bó ngang ngực, hoàn toàn thể hiện ra hết khí chất thật sự của mình.

trên mạng người ta hay nói Diệp Tuệ và Thường Huỳnh nhìn hao hao giống nhau, nhưng khi hai người đứng cạnh nhau thì lại thấy khác biệt rất rõ ràng, một người thìnhư đóa hoa lan thanh khiết, một người lại là bông hoa sứ màu đỏ rực rỡ.

Hay là vì Diệp Tuệ mặc đồ màu đỏ rất nổi nên mới lấn át đi tạo hình mặc đồ trắng của Thường Huỳnh? Người trong đoàn làm phim đều không thể không thừa nhận là Diệp Tuệ trông nổi bật hơn hẳn Thường Huỳnh.

Trong số đó có cả Thẩm Tu.

hắn lạnh lùng hừ một cái, ánh mắt lại nhìn vào Thường Huỳnh, bây giờ cô là tiểu hoa đán đang nổi, hắn thì là sao nam hot nhất, tiếng tăm của cả hai đều rất được.hắnđang chuẩn bị tìm thời điểm thích hợp để công khai mối tình này, mọi người chắc chắnsẽ gọi họ là một đôi kim đồng ngọc nữ rồi ca ngợi cho xem.

Còn Diệp Tuệ thì sao, chỉ là một nghệ sĩ nhỏ với đầy scandal, đến fan còn chẳng có thìcó đẹp có giỏi cũng để làm gì đâu, không thể so sánh với Thường Huỳnh được.

Đạo diễn đã truyền đạt xong, lúc hắn quay lại thì Diệp Tuệ và Thường Huỳnh vẫn ở đó, Diệp Tuệ thì yên lặng đọc kịch bản, Thường Huỳnh lại nhỏ giọng đọc thầm ra tiếng.

Ngoài bờ sông gió rất mạnh, bộ đồ Thường Huỳnh đang mặc bị gió thổi tốc lên, nhìn như sắp bay lên vậy.Diệp Tuệ nhìn ra phía hồ, tỏ vẻ không muốn nghe Thường Huỳnhnói.

Thường Huỳnh từ trước đến nay vẫn luôn kiêu ngạo, cô ta ghét nhất cái dáng vẻ này của Diệp Tuệ.

Giờ đang ở phim trường nên không tiện nói chuyện, Thường Huỳnh không thể công khai tỏ ra ghét Diệp Tuệ được, nhưng cô ta càng nhìn càng thấy khó chịu, cho nên muốn đứng cách xa Diệp Tuệ một chút.

Nào ngờ ở bờ hồ có một tảng đá to, Thường Huỳnh bước nhanh quá nên giẫm phải nó, mất thăng bằng ngửa ra đằng sau.

Tuy nhiên đầu của Thường Huỳnh vẫn kịp suy nghĩ, nếu một mình cô ta bị ngã xuống hồ thì mất mặt lắm, thế nào cũng phải kéo theo đệm lưng xuống cùng mới được, thế là trước khi ngã xuống, cô ta đã túm lấy cánh tay Diệp Tuệ.

Ùm!!

trên mặt hồ bắn lên vô số bọt nước, trên bờ không còn thấy ai nữa.

“Có người rơi xuống nước rồi!” không biết ai phát hiện ra rồi la lên, tất cả mọi người đều vội vàng chạy tới.

Diệp Tuệ cực kì muốn chửi thề, đang đứng rất yên ổn mà lại bị Thường Huỳnh kéo xuống nước, chỉ có vậy thì thôi đi, cả hai cùng bơi vào bờ là được rồi, nhưng không, Thường Huỳnh lại nắm chặt lấy áo của Diệp Tuệ, thề sống chết cùng cô luôn.

cô đành phải kéo theo cái gánh nặng khổng lồ mang tên Thường Huỳnh này theo, nhích từng tí vào bờ, cô nhìn sang Thường Huỳnh, thấy cô ta đang giả vờ bất tỉnh.

Chị hai à, chị không biết là nước chỉ cao tới ngực thôi à, chị đi bộ vào bờ cũng được đó, còn diễn lố thế làm gì.

Mọi người ba chân bốn cẳng kéo Diệp Tuệ và Thường Huỳnh lên bờ, trang phục của cả hai đều đã ướt sũng, Thường Huỳnh hình như còn đang hôn mê.

“Để tôi để tôi, tôi cấp cứu cho.” Diệp Tuệ kéo người đại diện đang ở bên cạnh Thường Huỳnh ra, chuẩn bị đánh thức cái người đang giả vờ ngủ kia.

Động tác của cô rất chuyên nghiệp, cô đặt Thường Huỳnh nằm thẳng ra, hai tay chồng lên nhau áp lên ngực của cô ta.

cô biết Thường Huỳnh chỉ đang giả vờ thôi, cho nên cố tình dùng lực tay rất lớn, thế mà cô ta vẫn tỏ ra như mình chết rồi, tuyệt đối không nhúc nhích.

Sau vài lần Diệp Tuệ ấn thật mạnh vào ngực cô ta, cô ta mới không chịu đau nổi nữa, làm bộ yếu ớt mở mắt ra, suýt nữa thì bị Diệp Tuệ ép đến hộc máu rồi.

Người đại diện vốn còn tưởng là Diệp Tuệ chỉ giả vờ thôi, không ngờ là cô lại cứu Thường Huỳnh thật.

“Thường Huỳnh, Diệp Tuệ đã cứu cô đấy.” Ấn tượng về Diệp Tuệ trong lòng người đại diện của Thường Huỳnh đã thay đổi không ít.

Diệp Tuệ đâu có xấu như lời người ta hay đồn chứ.

Nghe xong lời người đại diện nói, Thường Huỳnh tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Diệp Tuệ, Diệp Tuệ cũng không tỏ ra khiêm tốn, thoải mái tiếp nhận.

“không cần cảm ơn đâu, tôi chỉ tiện tay thôi.”

Thường Huỳnh: “…” Con mắt nào của cô trông thấy là tôi muốn cảm ơn thế?

Tối hôm đó, blog của một tay săn ảnh rất nổi tiếng tên Hồ An đã đăng lên mấy bức ảnh, chính là vụ việc diễn viên đóng phim “Thế Tử” bị rơi xuống hồ trong lúc đangquay phim, hai người đều mặc đồ cổ trang, toàn thân ướt sũng.

Nhìn kĩ nhân vật xuất hiện trong ảnh thì sẽ thấy rõ đó là ngôi sao số một Thường Huỳnh cùng với Diệp Tuệ, hay còn có tên gọi khác là Tiểu Thường Huỳnh.

Bài đăng của tay săn ảnh này lập tức được rất nhiều trang khác chia sẻ với cùng mộtdòng tít giống nhau: “Thường Huỳnh và Diệp Tuệ bị ngã xuống hồ trong lúc quay phim, thể lực của Thường Huỳnh quá yếu nên không chịu nổi, sau khi rơi xuống nướcthì ngất đi.Theo như tôi được biết thì đoàn làm phim không hề bố trí cảnh quay nào bị rơi xuống nước cả.”

Fan của Thường Huỳnh rất đông nên mức độ quan tâm và thảo luận của bài đăng nàyđã ngay lập tức lao thẳng lên top 1 tìm kiếm.

“Nhìn Thường Huỳnh mà thương quá, chịu ấm ức bao lần rồi, bây giờ lại bị Diệp Tuệ kia đẩy xuống hồ.”

“Đừng có để cho Diệp Tuệ nổi lên, nói không chừng đây chính là cách lăng xê mới mà ekip của cô ta nghĩ ra đấy.”

“không biết rõ thực hư thì bớt bớt cái mồm lại nhé, cẩn thận sau lại xấu hổ đấy.”

“…”

trên các diễn đàn đều đang bình luận rất sôi nổi, hầu như người ta đều chửi mắng Diệp Tuệ, thỉnh thoảng cũng có mấy người nói đỡ cho cô, nhưng cuối cùng đều bị át đihết.

Người trong cuộc Diệp Tuệ thì lại chẳng biết gì cả, lúc tin tức được đăng lên thì cô vừa về đến nhà, tay vẫn nắm chặt cái khuy áo của Thẩm Thuật.

Vì quay phim hơi lâu nên cô về nhà muộn, Thẩm Thuật thì đã về trước và thay quần áo xong rồi.

anh mở cánh cửa tủ quần áo, lấy ra một cái áo trong cả đống sơ mi trắng giống hệt nhau, chuẩn bị sẵn để mai mặc, ngón tay của anh thon dài thẳng tắp, tùy tiện chọnmột cái rồi lấy xuống.

Lúc anh cầm cái áo sơ mi, ngón tay đúng lúc lướt qua vạt áo thì dừng lại, ánh mắt chậm rãi nhìn xuống, thấy cái khuy áo dưới cùng đã biến mất.

Sao lại thế được nhỉ?

Thẩm Thuật rất bình tĩnh giơ lên xem kĩ, ừm, vẫn còn lưu lại một đoạn chỉ trắng rất ngắn ở ngay chỗ đó.