Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 11

Edit: Ngân Nhi

Diệp Tuệ nhìn chằm chằm cái cốc giấy kia mấy giây thì mới hoàn hồn, cổ cô cứng ngắc, ngẩng lên nhìn Thẩm Thuật.

“không sợ nữa.” Còn gì mà phải sợ chứ.

Con ma đang đứng kia còn đang phải đờ đẫn vì hành động của anh kia kìa.

Diệp Tuệ nhìn con ma, biểu cảm của nó phải nói là cực kì khó coi, trên đầu máu chảy ròng ròng, người ta nhìn vào có khi còn nghĩ là Diệp Tuệ và Thẩm Thuật mới vừa hãm hại nó cũng nên.

Nó vừa mới bước vào xã hội ma quỷ thì đã phải chịu đả kích lớn như vậy, Diệp Tuệ sợ là về sau nó sẽ không còn dám ra ngoài dọa người ta nữa.

Thẩm Thuật cầm cái cốc giấy bẹp dí vứt vào thùng rác, không hề cảm nhận được bầukhông khí đang cuộn trào như sóng xô ở bên kia.

“đi thôi.” Thẩm Thuật không sợ trời không sợ đất lên tiếng, Diệp Tuệ không chút do dự mà đi theo anh.

Con ma yếu ớt bất lực nhìn theo bóng lưng Diệp Tuệ, buồn bã bay đi.

Tại bãi gửi xe ở Hoa Thụy.

Bùi Ninh đi tới bãi đỗ xe sau một ngày làm việc, ngồi vào xe giành cho nghệ sĩ, cô ngả lưng vào ghế, một ngày làm việc rất mệt mỏi, nhưng việc không được gặp Thẩm tổng càng khiến cho cô phiền não hơn.

Có thế nào thì Bùi Ninh cũng không ngờ được là đã bao ngày trôi qua như thế mà côvẫn chưa nhìn thấy mặt Thẩm tổng.

Sau ngày bị từ chối gặp mặt đó, cô lại ra ám hiệu với thư ký của Thẩm tổng, nói rằng có rất nhiều công ty đang muốn có được cô, cô muốn nói với Thẩm tổng về việc này.

Nhưng thư ký của anh đã trả lời cô thế nào? anh ta nói rằng cô có muốn kí hợp đồng tiếp với công ty hay không là việc của cô, Thẩm tổng rất bận, chút chuyện nhỏ nàykhông cần thiết phải quấy rầy đến anh ấy.

Rất rõ ràng, đó cũng chính là ý của Thẩm tổng, cô có bằng lòng ở lại với Hoa Thụy haykhông thì anh ấy cũng không quan tâm.

Bùi Ninh mím môi, ánh mắt tỏ vẻ không cam lòng, cô nổi tiếng như vậy, lại rất xinh đẹp, bao nhiêu người muốn mời cô ăn cơm, hẹn hò cùng cô mà cô còn chẳng thèm ngó ngàng tới.

Người đại diện hỏi: “Bây giờ về nhà luôn hay đi đâu?”

Bùi Ninh không đáp, cô nhìn ra bên ngoài, thấy bóng dáng của một người đàn ông lọt vào tầm mắt.

anh ấy có thân hình cân đối và rất cao, ánh sáng trong bãi đậu xe khá tối, tuy cáchmột đoạn khá xa nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng đường nét trên mặt anh, rất đẹp trai.

Chỉ nhìn thoáng qua thôi cô cũng biết rằng, người này đẹp hơn nhiều so với những nghệ sĩ nam nổi tiếng khác.

Đột nhiên cô có một suy nghĩ táo bạo, khí chất của người đàn ông này tốt như thế, liệu có phải là Thẩm tổng của Hoa Thụy không?

Bùi Ninh càng nghĩ càng thấy có lý, bật thốt lên: “Đợi đã.”

cô soi gương sửa sang lại đầu tóc, xác nhận lớp trang điểm vẫn hoàn hảo, nếu người đó là Thẩm tổng thì cô phải nắm chắc cơ hội này.

Tay của cô đặt trên tay nắm cửa xe, chuẩn bị tinh thần bước xuống, lại quay sang nhìn về hướng của người đàn ông kia một chút, đợi đến khi cô trông thấy rõ chiếc xe củaanh thì lập tức nhíu mày.

một người đàn ông phong độ như thế mà lại đi một chiếc xe rất bình thường, chẳng khác biệt gì so với đám đông ngoài kia…Hoàn toàn không tương xứng với địa vị tổng giám đốc.

Bùi Ninh chẳng còn thấy hứng thú nữa, người đó chắc chắn không phải là Thẩm tổng, chỉ là một người bình thường có gương mặt và vóc dáng đẹp thôi.

Bùi Ninh thu hồi ánh mắt, nói với tài xế: “đi thôi.”

Xe của Thẩm Thuật cũng đã lái đi, thư kí của anh và Vương Xuyên đứng sau, cùng nhau đứng nhìn chiếc xe, cả hai đều không hẹn mà cùng yên lặng một lúc lâu.

Lát sau, người thư kí lên tiếng trước: “anh nói xem, sao sếp lại sống khiêm tốn thế nhỉ? Ngay cả xe cũng chỉ đi loại bình thường nhất.”

Hoa Thụy là công ty giải trí nổi tiếng nhất nước, Thẩm Thuật là tổng giám đốc, giá trị con người không thể đo lường được, nếu là người khác thì xe của họ nhất định sẽ phải là loại phiên bản giới hạn cực kì sang trọng.

Nhưng Thẩm Thuật thì sao, mấy năm gần đây tiền anh kiếm được ngày càng nhiều lên, đủ để người ta tiêu mấy đời chả hết, thế mà chiếc xe hơi thì vẫn là loại bình dân.

không chỉ có xe đâu, mà những thứ khác Thẩm Thuật cũng không để ý lắm, khiến cho thư kí của anh không tài nào hiểu nổi.

Vương Xuyên vỗ vai anh ta, nét mặt tỏ ý “Thế giới của người có tiền anh không hiểu được đâu”, nói: “Đối với chúng ta thì tiền chính là tiền, nhưng với Thẩm tổng thì tiền chỉ là một con số mà thôi.”

“anh cảm thấy đến bây giờ rồi mà Thẩm tổng còn phải dùng đến những món đồ giá trị để chứng tỏ mình hay sao?”

Thư kí lắc đầu, trong giới giải trí Thẩm Thuật là một huyền thoại, là người để cho người ta phải ngửa mặt nhìn lên.

Vương Xuyên nói: “Bây giờ Thẩm tổng chỉ đang hưởng thụ niềm vui thú khi kiếm ra tiền thôi, còn những chuyện khác đều không có tính khiêu chiến với anh ấy.”

Thư kí gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Buổi tối Diệp Tuệ phải đi tham dự một show diễn thời trang và sẽ được bước trênthảm đỏ.

Trước kia Diệp Tuệ luôn bắt chước gu thời trang của Thường Huỳnh, ekip trong công ty cũng rất tích cực đưa những thông tin về Tiểu Thường Huỳnh để thu hút sự chú ý của dư luận, nhưng mánh khóe của phòng quan hệ xã hội của Thường Huỳnh rõ ràng là hơn hẳn một bậc, dù Diệp Tuệ có làm gì thì cũng sẽ bị Thường Huỳnh lấn át.

Trước khi lên thảm đỏ, chị Nhâm đã thuê một bộ lễ phục hàng hiệu cho Diệp Tuệ theo phong cách cũ của cô là ngây thơ trong sáng.

Váy cũng đã thuê rồi, Diệp Tuệ cũng chỉ là một nghệ sĩ nhỏ bé, không có nhiều tiền, cho nên cũng không cần thiết phải đổi đi đổi lại, cô chỉ theo lời đề nghị của thợ trang điểm mà trang điểm cho đẹp hơn một chút thôi.

Thường Huỳnh được coi là mối tình đầu quốc dân, Diệp Tuệ về sau sẽ không đi theo phong cách ngây thơ nữa, vì thật sự là cô không hợp.

Lối vào thảm đỏ có rất đông các fan đang đứng, Diệp Tuệ nhìn thoáng qua, những người cầm bảng hiệu thì đúng là người thật, nhưng có một đám khác thì tạo hình rất khác lạ, cậy vào việc mình có thể bay xuyên qua mà chen chúc ở đằng trước, rõ ràng là cả một đám ma quỷ.

cô nhớ hôm nay Tề Tiễn cũng tham dự, liệu con ma nữ fan cuồng kia có ở đây khôngnhỉ?

Có mấy con ma chen lấn nhau nên ngã nhào ra thảm đỏ, có đám thì bay vào trong hội trường, truyền thông thì vẫn đang chụp ảnh, Diệp Tuệ chỉ còn biết duy trì nụ cười trêngương mặt, mặt không biến sắc nhìn về hướng người hâm mộ.

Những fan đang tập trung bên ngoài đều không phải là fan của Diệp Tuệ, bọn họ trơ mắt nhìn cô quay đầu hướng về phía bọn họ, mỉm cười rạng rỡ.

Đừng ai nói với tôi là vị tiên nữ mới bước lên thảm đỏ kia là Diệp Tuệ đấy nhé, gương mặt lẫn khí chất đều quá tuyệt!

không phải đâu, Diệp Tuệ nào có xinh đẹp như thế!

Trời đất ơi, đúng là tiên nữ giáng trần!

sự thật đã chứng minh, khi ngắm nhìn đại mỹ nữ xinh đẹp kia, thì cái gì mà tình đầu quốc dân, cái gì mà ngây thơ trong sáng động lòng người, tất cả đều đã tan biếnkhông còn một mảnh vụn.

Có một con ma mặc váy ngắn đang đi theo Diệp Tuệ, cô chỉ nhìn thẳng phía trước,không liếc nó dù chỉ một cái, đến lúc bước vào hội trường thì miệng đã cứng hết cả lại.

Diệp Tuệ thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế nhìn con ma fan cuồng đang đứng phía xa, hôm nay cả Bùi Ninh và Tề Tiễn đều có mặt, nhưng con ma kia lại không đi mắng chửi Bùi Ninh, cũng không đi tìm Tề Tiễn mà lại đứng cạnh một người khác.

Nó cứ yên lặng trầm tư cầm cái lightstick, thỉnh thoảng lại đưa tay lau máu trên trán, nghiêm túc đứng im một chỗ mà nhìn một người.

Nếu Diệp Tuệ nhớ không lầm thì người đó là phó tổng giám đốc của tập đoàn Vi thị, Tần Hân.

Con ma đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Tuệ thì liền giơ lightstick lên vẫy vẫy với cô, ánh mắt nhìn cô có phần trách móc.

Diệp Tuệ nhớ tối hôm trước nó nói là muốn cô giúp nó một việc, không hiểu nó với Tần Hân có quan hệ gì với nhau? Sao đến cả thần tượng nó cũng không quan tâm mà chỉ đứng bên cạnh Tần Hân?

Diệp Tuệ cầm điện thoại tìm kiếm về tập đoàn Vi thị.

Nhà họ Vi chỉ có một cô con gái tên là Vi Huyên đã không may qua đời, trong ảnh Vi Huyên chỉ khoảng mười mấy tuổi, nụ cười vô cùng rạng rỡ, nhìn rất giống với con ma kia khi nó lau máu trên trán đi và mỉm cười.

Con bé ra đi quá đột ngột, phải chăng là có lời gì chưa kịp nói?

Sau khi kết thúc hoạt động, Diệp Tuệ không nán lại lâu mà đi về nhà luôn, con makhông đuổi theo cô mà chỉ đi bên cạnh Tần Hân.

Lúc về đến nhà, Diệp Tuệ mới phát hiện là phòng khách vẫn tối om.

cô vội vàng mở di động ra xem, bây giờ là 7 giờ 55 phút, chưa đến 8 giờ, tức là Thẩm Thuật vẫn chưa về.

Biết Thẩm Thuật không ở nhà, Diệp Tuệ rất sợ hãi, vừa rồi cô đi thẳng từ show thời trang về đến nhà, thầm nghĩ vì trong nhà có người, chỉ cần về là sẽ không gặp chuyện gì nữa.

Hoàn cảnh của cô lúc này giống như kiểu đang liều mạng chạy ra khỏi động ma quỷ, nhưng cuối cùng lại nghe tin cửa động bị hỏng, phải chờ thêm một lúc nữa mới ra ngoài được.

“Đây là nhà của Thẩm Thuật, chắc chúng nó không dám xuất hiện đâu nhỉ?” Diệp Tuệ lẩm bẩm rồi bật đèn lên.

May là tinh thần của Diệp Tuệ khá vững, nên khi thấy một đống ma đang ngồi trong phòng khách thì cũng chưa đến mức ngã ngồi xuống đất gào khóc kêu cha gọi mẹ.

Lúc cô bật đèn lên, mấy con ma đang ngồi bên trong đều đồng loạt quay đầu nhìn cô.

“Ái chà chà, hôm nay chồng của cô bé không có ở đây nha.” Con ma lên tiếng đầu tiên chính là bác gái ma mà cô gặp lần đầu từ sau khi tới thế giới này.

Diệp Tuệ sợ bị cả đám nhìn thấy vẻ khác thường của mình, lúc cởi giày cứ ưỡn ẹo mãikhông xong, lâu như đã qua cả một thế kỷ vậy.

Đồng thời cô vẫn để ý đồng hồ, 7 giờ 59 phút rồi, còn một phút nữa thôi là Thẩm Thuật sẽ về nhà.

“cô bé còn chưa cởi giày, để tôi đi xem có vấn đề gì không.”

Diệp Tuệ vừa nghe thấy thế thì sợ đến mức đá văng cái giày đi, muốn xa bao nhiêu thìxa bấy nhiêu, xuyên qua cả người của bác gái ma.

Kẹt ---

Diệp Tuệ lập tức chạy ào ra cửa, lần đầu tiên cô cảm thấy biết ơn đối với thời gian biểu vô cùng chính xác của Thẩm Thuật.

Lúc Thẩm Thuật bước vào thì trông thấy Diệp Tuệ với nét mặt sợ hãi như sắp khóc,không biết là cô mới gặp chuyện gì.

“Chào mừng anh về nhà.” Lúc Diệp Tuệ nói lời này thì cả người cũng thả lỏng, tay đè lên một cái bàn nhỏ ở bên cạnh.

Bịch một tiếng, bình hoa đặt trên bàn rơi xuống, vỡ tan thành những mảnh nhỏ.

Diệp Tuệ hơi sửng sốt, sau đó lại quay đầu nhìn vào phòng khách, mấy con ma vốnđang rất ung dung ngồi trên ghế, giờ lại chạy trối chết, còn không dám đi qua cửa chính mà nhảy thẳng ra cửa sổ tầng hai luôn.

Trong quá trình còn suýt giẫm đạp lên nhau, ai cũng sợ mình sẽ là người cuối cùng ở lại.

một cảnh tượng quá hoành tráng, nếu có máy ảnh ở đây thì Diệp Tuệ đã chụp lại ngay rồi.

Lúc cô thu hồi tầm mắt thì phát hiện Thẩm Thuật đang ngồi xổm dưới đất, chuẩn bị nhặt mấy mảnh vỡ bình hoa lên, Diệp Tuệ cũng vội vàng ngồi xuống cùng anh.

“Là do em làm vỡ, để em dọn cho, anh cứ vào nhà ngồi đi.” Diệp Tuệ đưa tay muốn nhặt mảnh vỡ, phải thật cẩn thận, nếu không thì sẽ bị thương.

Thế nhưng cô còn chưa kịp động vào thì Thẩm Thuật đã nhẹ nhàng ngăn cô lại.

“Để anh làm.” Giọng của Thẩm Thuật rất ôn hòa, lộ ra cả sự kiên quyết.

“Nhưng mà…” Diệp Tuệ chưa nói xong thì anh đã ngẩng đầu nhìn cô, thế là cô khôngnói nữa.

anh ngồi xổm dưới đất nhặt từng mảnh vỡ lên, Diệp Tuệ vẫn ngồi bên cạnh anh, nói: “Mấy hôm nữa em phải đi quay phim rồi.”

Thẩm Thuật dừng động tác, đôi mắt đen nhánh nhìn cô: “Em ở cùng tổ quay phim luôn à?”

Ban đầu Diệp Tuệ như khách không mời mà đến nhà anh, Thẩm Thuật thấy khôngquen chút nào, nhưng sau một thời gian chung sống thì anh thấy rằng Diệp Tuệ khônghề quấy rầy đến cuộc sống của anh.

Dường như anh đã quen với sự tồn tại của cô, cho nên khi nghe Diệp Tuệ nói sẽ điquay phim thì anh mới hỏi như vậy.

Diệp Tuệ lắc đầu đáp: “Tất nhiên là không rồi, em đã nói với đạo diễn là nhà mình rất gần phim trường, em ngủ quen giường rồi nên phải về nhà ngủ.”

Thẩm Thuật sững sờ, bình thường cô vẫn luôn ở nhà, không ngờ đi quay phim mà vẫn phải về nhà ngủ.

Nhưng biểu cảm của anh không thể hiện ra bên ngoài nên Diệp Tuệ không nhìn ra sựkhó hiểu của anh, nghĩ đến việc sau khi quay phim sẽ được nhận một khoản tiền, côcảm thấy rất phấn khởi.

“Chờ khi nào em quay xong rồi nhận được tiền, em sẽ mua lại cho anh mười cái bình hoa như thế này luôn, anh thích bày ở đâu thì bày.”

Trong mắt Diệp Tuệ thì cái bình hoa này chắc chắn là hàng rẻ tiền, cô có thể mua lại cho anh cả đống luôn.

Thẩm Thuật nhìn cái bình hoa cổ quý hiếm vô giá bị cô làm vỡ tan tành kia, ánh mắt có chút phức tạp, anh gật đầu nói: “Ừ.”