Miêu Chủ Tử

Chương 30: Cự Nham thành

Edit: Tiệm Bánh Sò

Trong căn phòng nhỏ xíu này không biết từ khi nào đã chui vào một đống thịt mèo. Vì gian phòng quá chật, mèo lớn đẩy giường về phía góc tường, đầu hắn co rụt lại cạnh giường, cả cơ thể to lớn cũng đáng thương khum lại, còn có hơn nửa phần đuôi không nhét được đặt bên ngoài phòng. Cố gắng cả đêm, cuối cùng cũng nhét hết mình vào, Neville tương đối vui vẻ. Còn vì để không đánh thức bé sủng vật, động tác của hắn cẩn thận từng li từng tí một, quả thực còn mệt hơn đánh trận nữa.

Lục Thu vừa mở mắt đã đối diện với một cái mặt mèo khổng lồ cách mình không đến một mét, dọa cô đến mức thiếu chút ngừng thở. Thấy cô thức dậy, Neville nhẹ nhàng đặt cằm mình lên ngực cô. Đầu mèo to lớn đè xuống, ép đến mức Lục Thu hoàn toàn không thể động đậy. Cô đưa tay ôm lấy nửa đầu mèo, sờ soạng trên gương mặt mềm mại của hắn.

Chuyển tầm nhìn đi chỗ khác, lúc này Lục Thu mới phát hiện giường bị dời đến góc tường rồi, giờ cô đang bị vây ở một nơi chật chội, thân thể khổng lồ của mèo lớn còn dán sát mép giường, lông mèo thật dài đều phủ cả lên giường, sau khi mèo lớn gác đầu lên giường rồi đã hoàn toàn chặn Lục Thu lại luôn. Mà chăn mền cô đắp tối hôm qua đã sớm không có tung tích rồi.

Neville nằm một hồi, sau khi cảm nhận được nhiệt độ trên người bé sủng vật, hắn vui vẻ nâng móng vuốt lên chọc chọc trên người cô. Mềm mềm~ Lúc nhìn bé sủng vật ngủ móng vuốt hắn cũng ngứa ngáy lắm, nhưng sợ đánh thức nó, hắn vẫn chịu đựng kiềm chế, giờ rốt cuộc không cần tiếp tục nhịn nữa rồi. Cứ như là đột nhiên tìm được món đồ chơi mới vậy, hai chân mèo lớn lần lượt nhấn nhấn trên người Lục Thu.

Lục Thu: "..."

Lục Thu nheo mắt nhìn mèo lớn, lẳng lặng cố gắng lật người lại nằm trên giường, đổi bụng thành lưng. Neville ngây người một lát, tiếp tục nhấn trên lưng cô, lực không nhẹ cũng không mạnh, tương đối thoải mái dễ chịu. Lục Thu vô cùng thích thú tận hưởng trải nghiệm mát-xa cấp Hoàng gia.

Không ở trong căn phòng nhỏ quá lâu, Lục Thu đẩy hắn ra hiệu mình muốn ra ngoài. Mèo lớn nằm một đống thế này, muốn ra ngoài chỉ có thể giẫm lên người hắn chen ra. Neville không muốn ra ngoài chút nào, quay người rất phiền phức, hắn chỉ lắc lắc dịch dịch ra ngoài từng chút, Lục Thu như có ảo giác mình đang thấy một con rắn đầu mèo vậy.

Hôm nay Ruth xuất hiện rất sớm, hai người vừa rời phòng, còn chưa đi rửa mặt Ruth đã bưng theo ba khay đồ ăn đi lên, gần như bày đầy cả bàn. Chỉ riêng thịt đã có mấy món, thịt tươi, thịt luộc, thịt rán, còn có cả rau củ hoa quả. Còn có một khay là thức ăn dinh dưỡng cho sủng vật được chuẩn bị riêng cho Lục Thu. Lục Thu đứng trên bàn trợn mắt há hốc mồm nhìn, rồi lại thấy Ruth đứng cung kính ở một bên, lúc cô nhìn qua còn thấy trên mặt ông ta cố gắng lộ ra một nụ cười thân thiện. Lục Thu nhìn béo đen nhe nanh với mình, yên lặng lui về sau hai bước. Ông ta lại muốn làm gì với cô vậy hả?

Lấy lòng thất bại, Ruth hơi sa sút tinh thần, ông ta vô cùng áy náy hối hận về chuyện ngày hôm qua, dù lai lịch của con sủng vật này còn mơ hồ, nhưng từ khi nó xuất hiện đến nay kỳ thật cũng không làm ra chuyện gì bất lợi cho Neville, thậm chí còn vì nó mà Neville cười nhiều hơn, còn giúp ngài ấy vượt qua nỗi sợ hãi với lược. Là do mình thành kiến quá nặng đã làm sai chuyện, dù có hoài nghi thì cũng không nên biểu hiện rõ ràng như vậy, cuối cùng còn khiến Neville đại nhân bị các động vật khác thóa mạ, còn phải để ngài ấy lau mông cho.

Càng nghĩ càng tự trách, biểu cảm của Ruth với Lục Thu càng hiền hòa hơn. Nhưng mà, càng biểu đạt thiện ý, vết sẹo trên mặt càng khiến khuôn mặt của ông ta càng thêm dữ tợn. Ông đẩy phần ăn dinh dưỡng qua cho Lục Thu, đây là đồ ăn hôm qua Đại Vương tử đưa đến, giá rất cao, dinh dưỡng vô cùng phong phú, loại đồ ăn này chỉ có sủng vật nhà quý tộc mới có thể hưởng dụng được.

Lục Thu nhìn đĩa thức ăn trông như bánh quy này, hơi hiếu kỳ. Bánh quy rất lớn, mỗi cái đều lớn hơn bàn tay, cô cầm lấy một miếng nếm thử, cắn một cái rồi yên lặng thả xuống. Bánh nhai giòn giòn rất thơm, nhưng hơi tanh, quan trọng nhất là, không có vị, không có bất kỳ vị gì cả, không mặn không ngọt không cay, cô nghĩ đến mấy loại lương khô lúc trước từng nếm thử, ăn có một miếng là yếu hầu cũng khô cạn luôn. Quả nhiên, báo đen vẫn rất chán ghét cô mà! Bên cạnh đĩa bánh vẫn còn có một bát nước màu trắng như sữa, ngửi hình như cũng có mùi sữa đó. Lục Thu cúi xuống nếm thử, vừa mới chạm đầu lưỡi vào đã phì một tiếng phun ra. Khẩu vị của động vật đúng là hoàn toàn trái ngược với con người mà.

Ngẩng đầu lên khỏi mâm, Lục Thu liếc liếc báo đen đang nhìn chằm chằm cô, bước chân mạnh mẽ đi đến hai đĩa bên cạnh. Có Neville làm chỗ dựa, cô mới không sợ con báo đen này! Quả nhiên, thấy cô không ăn phần ăn dinh dưỡng kia, Neville cũng không giận, còn xé thịt trước mặt mình thành từng miếng nhỏ đút cho cô. Một người một mèo chum đầu lại ngọt ngào ăn bữa sáng. Ruth yên tĩnh hâm mộ đứng một bên nhìn. Lục Thu không hiểu lắm, sao trước giờ ông ta không ăn chung với bọn họ nhỉ?

Bữa sáng kết thúc, Lục Thu muốn vận động một chút rồi học tiếp, ăn hơi nhiều, trướng bụng quá, cũng do vị của thịt kia không tệ, cô ăn được rất nhiều. Nhưng không nghĩ đến hôm nay sau khi ăn xong Neville không nằm xuống nghỉ ngơi mà cõng cô xuống dưới lầu, kéo tủ quần áo ra, chọn chọn lựa lựa một hồi, cuối cùng lấy một bộ tây trang màu đen ra, bắt đầu khó khăn mặc lên người.

Kỳ thật bây giờ để tiện cho những động vật có móng vuốt không thể làm những việc tỉ mỉ, có những loại quần áo thiết kế đặc biệt cho bọn họ, sau khi mặc vào không cần cài nút, quần áo sẽ tự động khép lại điều chỉnh lớn nhỏ tự động. Trên thị trường giờ đa số quần áo đều thuận tiện như vậy. Nhưng quý tộc không giống với những động vật bình thường phải tự mặc quần áo, bọn họ đều có động vật chuyên hầu hạ, ngay cả người máy cũng khinh thường không thèm dùng. Vì vậy quần áo của bọn họ không giống trên thị trường, không thể tự động cài, toàn bộ đều phải dùng tay, phải có người hầu mới có thể mặc được. Mấy chuyện bất tiện này lại thể hiện được thân phận của bọn họ, đó mới là biểu tượng cao quý.

Neville căm thù chuyện này đến tận xương tủy, hắn không thích động vật khác hầu hạ hắn, có thể tự làm được sẽ tự thân làm, vì vậy, cái gì không cần mặc cũng không mặc luôn. Nhưng hôm nay không giống, hôm nay phải vào thành, quan trọng nhất là, hôm nay phải dẫn bé sủng vật vào thành cùng. Dù Cự Nham tinh không có quá nhiều quy củ như Thủ đô tinh, dù không mặc quần áo cũng không sao, nhưng hắn không thể ném mặt mũi của bé sủng vật đi được. Phải cho Lục Thu biết, hắn là một con mèo rất có thể diện, đi đến đâu cũng uy phong lẫm liệt.

Bộ tây trang màu đen này có chất liệu rất mỏng nhẹ, hoàn toàn bao lấy phần bụng, phần chỗ vạt áo là gần bụng, ở tư thế này, chân hắn phải rất khó nhọc co lại mới có thể cài cúc được. Lần mò một hồi vẫn chỉ mới được hai nút, Neville mất kiên nhẫn đến mức lông sắp xù lên đến nơi, phần sau đuôi từ chỗ áo chưa được cài không ngừng vung vẩy, rõ ràng vô cùng bực bội. Hắn từ bỏ làm con mèo thể diện được không!

Ruth biết hôm nay bọn họ phải ra ngoài, lại không ngờ Neville lại muốn mặc quần áo, lúc trước lần nào đi cũng tùy tiện lắm mà, chưa bao giờ chính trang như vậy cả. Ông đứng trước cửa sổ hỏi: "Đại nhân, có cần giúp không?"

Thân là thị vệ thân cận kiêm quản gia của Neville, Ruth chưa bao giờ giúp hắn gài cúc áo cả. Chưa kể sau khi đến Cự Nham tinh, thời điểm hắn mặc quần áo lại lác đác không mấy khi. Neville nhíu mày không nói gì. Bước chân của Ruth vẫn chần chờ, không dám tiến lên.

Mà Lục Thu đứng nhìn nửa ngày đã sớm không nhìn nổi nữa rồi. Lúc Neville mặc quần áo đã đặt cô trên khung tủ, cô nhón chân đưa tay về phía hắn, níu lấy lông dài kéo người hắn xuống. Neville ngừng động tác cài cúc, uốn gối hạ thấp người. Lục Thu mò mò cúc áo, hóa ra là một nút ngầm, ấn một cái là cố định được, rất thuận tiện. Người mèo lớn dài nên cúc cũng nhiều, Lục Thu nhảy xuống, cứ như vậy cài từng cái một, vừa dễ dàng vừa gọn gàng linh hoạt. Toàn bộ quá trình này, ánh mắt Neville vẫn một mực dõi theo cô, cài xong, hắn đứng dậy ôm Lục Thu lên, dùng sức cọ đầu cô.

Ruth câm lặng nhìn màn cảnh ấm áp này, trong lòng chua xót xoay người. Vị trí quản gia của ông ta ngày càng nguy hiểm rồi.

Mặc quần áo xong, Neville lên lầu bỏ thiết bị Livestream vào túi sau đó mang Lục Thu xuống sảnh, bên ngoài không biết từ khi nào đã đậu một cái phi hành khí khổng lồ vô cùng ngầu. Tòa thành này cách Cự Nham thành rất xa, nếu bay hết tốc lực thì nhanh nhất cũng phải mất ba giờ, chậm thì phải năm tiếng. Chỉ Neville thì không sao, nhưng chắc chắn Lục Thu không thể chịu lặn lội đường xa vậy được. Hắn không nhẫn tâm, dứt khoát bảo Ruth mang phi hành khí ra.

Vẻ ngoài của phi hành khí này trông vừa giống một con ngỗng trời đang vươn cổ vừa giống mũi tên vừa được bắn ra, toàn thân màu trắng bạc, viền đen và đỏ, trông rất ngầu. Đây là phi hành khí kiểu mới nhất năm nay, còn là phiên bản giới hạn toàn tinh hệ, động cơ mạnh mẽ, tính an toàn hàng đầu, không gian bên trong rộng rãi, còn có đầy đủ các loại đồ dùng trong nhà, rất thoải mái dễ chịu. Chỉ cần thiết lập mục tiêu và tốc độ là có thể lái tự động, dù có là động vật không biết điều khiển phi hành khí cũng có thể sử dụng.

Ruth mở phi hành khí ra, Neville mang theo Lục Thu nhảy vào, cửa khoang nhanh chóng khép lại, nhẹ nhàng khởi động. Phi hành khí bay lên không, phóng thẳng về phía chân trời như một ngôi sao băng, nháy mắt biến mất khỏi tòa thành. Trong quá trình này, Lục Thu hoàn toàn không có cảm giác xóc nảy hay chấn động gì, lúc này cô còn đang há hốc mồm nhìn xung quanh bên trong phi hành khí.

Nhìn từ bên ngoài thì phi hành khí không lớn, kỳ thật bên trong lại to lớn vô cùng, dù khổng lồ Neville cũng có thể tự do hành động. Đầu phi hành khí là khoang điều khiển, vị trí của họ lúc này là khu nghỉ ngơi ở phía sau. Đây là phi hành khí được đặc biệt thiết riêng cho Neville, loại phi hành khí bản giới hạn này từng chiếc đều có thể được đặt thiết kế riêng, cái này dựa theo sở thích của hắn mà bố trí. Trong góc còn có một mê cung còn phức tạp hơn trong tòa thành đá nhiều, mỗi lần thoát ra thì mê cung sẽ được sắp xếp ngẫu nhiên lại, lần sau tiến vào sẽ có trải nghiệm hoàn toàn mới. Ở góc khác còn có một khoang xoa bóp khổng lồ, bên cạnh là máy tập thể hình chuyên dụng cho mèo, một góc khác còn có khu vực xem phim và nghỉ ngơi nữa. Toàn bộ đều được lót thảm mềm mại, bất kỳ chỗ nào cũng có thể thoải mái nằm xuống ngủ.

Dạo qua một vòng, Lục Thu mới khép miệng lại. Trước đó cô vẫn nghĩ khoa học kỹ thuật ở thế giới này rất phát triển, nhưng giờ phút này mới cảm nhận được rõ ràng, cảnh tượng này còn hơn trong phim khoa học viễn tưởng nữa, thật khiến người ta kích động.

Neville đầy phấn khởi lôi kéo cô đến mê cung. Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ mở cái phi hành khí này lên chơi mê cung, chỗ mà hắn hài lòng nhất ở đây cũng là mê cung này. Lục Thu đã sớm hiểu rõ sở thích của hắn, bị hắn ôm theo chơi một lần. Đi hết một lượt mê cung cũng mất nửa giờ, bọn họ vừa ra ngoài, phi hành khí đã bay đến nơi. Cự Nham thành đã gần ngay trước mắt.Phi hành khí không thể vào thành, bốn hướng xung quanh thành đều có chỗ neo đậu. Tất cả động vật muốn vào thành đều phải đậu ở đây đi bộ vào thành. Phi hành khí tự động tiến vào cửa Nam, có một con hươu cao cổ cao đến mức gần như không nhìn thấy đầu ngậm một lá cờ huỳnh quang đứng tại cổng neo, đầu của nó dài đến mức sắp chạm tầng mây.

Neville ngửa đầu nói: "Mở màn hình xem bên ngoài."

Nháy mắt, vách tường hai bên đều hóa thành trong suốt, cảnh sắc chung quanh hiện ra. Tại điểm đậu neo có đủ loại phi hành khí, cứ như là bãi mộ kim loại vậy, chỗ nào cũng có động vật lớn đến mức không nhìn thấy toàn cảnh. Mèo lớn trong mắt Lục Thu đã vô cùng to lớn, nhưng so với động vật khác mà nói thì hình thể của hắn lại tương đối nhỏ. Đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, dù Lục Thu hiếu kỳ, mắt nhìn mãi xung quanh nhưng người lại dán sát vào Neville, muốn trốn dưới lớp lông của hắn.

Đợi sau khi phi hành khi dừng hẳn, Neville ôm cô nhảy xuống. Nơi này cách cửa thành không xa, chỉ có mấy bước. Để đảm bảo tất cả động vật đều có thể thông hành thuận lợi, cửa thành dựa theo tiêu chuẩn của động vật cao nhất mà xây dựng, cao đến không nhìn thấy đỉnh. Đương nhiên, động vật chuẩn cho độ cao này không bao gồm hươu cao cổ. Cửa thành hình như là một cột đá, không rõ là chất liệu gì, hình như còn phản quang nữa, vừa giống đá vừa giống kim loại, một khi có động vật nào đi qua thì sẽ phát ra ánh sáng màu đỏ. Trước cửa thành, tất cả động vật đều xếp hàng ngay ngắn vào thành theo thứ tự, tốc độ rất nhanh, cũng không lộn xộn.

Lục Thu nằm sấp trên người Neville tò mò nhìn quanh bốn phía, đây chính là thành phố ở thế giới này, trông thật thần kỳ. Khi ánh sáng đỏ chiếu xạ đến chỗ bọn họ thì dừng lại một chút. Động vật lần đầu tiên vào thành sẽ tiến hành quét hình tự động đăng ký, ghi chép ngoại hình đặc thù, việc này sẽ trì hoãn một chút thời gian. Cũng may hết thảy đều thuận lợi.

Xuyên qua của thành, cứ như đã tiến vào một thế giới khác. Một con đường rộng lớn đến mức không thể nhìn thấy ven đường xuất hiện. Trên đường tràn ngập các loài động vật, hai bên là những tòa nhà kỳ lạ cao chót vót, thỉnh thoảng còn có động vật ra ra vào vào các cửa hàng bên đường. Bên tai đều là tiếng nói chuyện ồn ào khó nghe. Lục Thu nhịn không được ngẩng đầu một góc chín mươi độ xem bốn phía.

Có một con ngựa màu nâu đang nhàn nhã đi trước bọn họ, trên đuôi của nó còn buộc một sợi dây màu vàng sáng, trên dây còn kết hoa vô cùng phức tạp, đóa hoa kết theo cái đuôi đong đưa lắc qua lắc lại, hấp dẫn không ít ánh mắt. Bên trái là một con tê giác mang theo tê giác con từ từ đi. Hình như con non cũng là lần đầu tiên vào thành, vốn đã đi không nhanh rồi mà hai mắt còn bị mọi thứ xung quanh hấp dẫn, thỉnh thoảng dừng xem một chút. Một hồi lâu tê giác mẹ thấy con mình không theo đuôi, cúi đầu đè trên lưng nó, tê giác con nũng nịu kêu hai tiếng, tiếng kêu vừa mềm mại vừa non nớt. Làm nũng xong, nó quay đầu đối mặt với Lục Thu, nháy mắt quên luôn mẹ mình, lộc cộc quay người đến gần cô. Nhưng đáng tiếc, nó mới đi được một nửa đã bị Neville liếc một cái, tê giác con hoảng sợ, lập tức chạy tháo về cạnh mẹ.

Như là muốn Lục Thu nhìn rõ hơn, tốc độ của Neville cũng không nhanh, vẫn đi dọc theo các cửa hàng ven đường. Lúc này còn rất sớm, kỳ thật động vật trên đường phố cũng không tính là nhiều. Ánh mắt Lục Thu rất nhanh lại bị những cửa hàng đó hấp dẫn. Gần như mỗi cửa hàng đều có một hình chiếu 3D để tuyên truyền, Lục Thu không hiểu chữ viết trên biển hiệu, vì vậy tràn đầy phấn khởi xem hình ảnh chiếu trên đó.

Khi cô vừa nhìn sang, bảng chiếu đang phát lại từ đầu. Cửa hàng mà cô đang nhìn hình như là một tiệm thẩm mỹ lông tóc. Trên hình chiếu là một con cừu non có lớp lông dày đặc, cừu non đứng trên đài, cứ như là đang rửa xe vậy, nước và bọt xà phòng nhanh chóng phun lên người nó, kế đó là một loạt cánh tay máy xoa xoa tẩy rửa cho nó, trên mặt cừu non thoải mái dễ chịu vô cùng. Rửa sạch bọt xong, lông của cừu non trở nên sạch sáng dìu dịu, cứ như đang phát sáng vậy. Lúc này cánh tay máy lại đổi thành máy cạo lông, chỉ ngắn ngủi một phút, một con cừu non trần trùng trục xuất hiện, lông được cạo vừa sạch sẽ vừa an toàn. Không có lớp lông che chắn, cả người con cừu còn được in hoa văn tỉ mỉ nữa.

Lục Thu: "..." Đúng là tri kỷ mà.

Neville vừa quay đầu, hình chiếu 3D vừa khéo chiếu đến cảnh con cừu con bị in hình, mày nhăn lại, hắn lập tức dùng móng vuốt che kín mắt Lục Thu. Giữa nơi công cộng sao có thể chiếu mấy loại hình ảnh này chứ? Có nhiều con non như vậy, thật là quá bất nhã quá thất đức mà. Bé sủng vật sao có thể xem mấy thứ ô nhiễm mắt thế này chứ! Neville gần như muốn đi khiếu nại ngay lập tức.

Đột nhiên bị che mắt, Lục Thu vùng vẫy một hồi mới được thả ra. Nhưng lúc này bọn họ đã đổi sang con đường khác, đây là con đường đầu phố ẩm thực, chuyên bán các loại thịt khô cá khô vừa làm thức ăn mài răng vừa cung cấp thêm dinh dưỡng. Đương nhiên, cũng có hàng bán thịt tươi, nhưng trừ cá thì không thể gϊếŧ thịt sống được, tất cả đều được gϊếŧ và kiểm dịch vào nửa đêm, rất tươi.

Lục Thu nhìn thấy một cửa hàng thủy hải sản, cửa hàng này chiếm diện tích vô cùng lớn, lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, trên hình chiếu của cửa hàng chiếu đủ loại cá, thậm chí còn có cá mập, cá heo. Nhưng khi bọn họ vừa đi ngang qua, đột nhiên từ trong cửa hàng tuôn ra thật nhiều nước, một con cá dài hơn bốn mét theo dòng nước lách ra, đuôi cá to khỏe đẩy mặt đất xông ra. Dáng vẻ của con cá này vô cùng xấu, xấu đến độ vặn vẹo dị dạng luôn. Hai mắt và miệng nó lồi ra, răng cũng lộ hết cả ra ngoài, da còn lồi lõm thô ráp. Nhưng thịt cá này rất mềm, trong xương còn có mùi thơm đặc thù, rất được ưa thích.

Thấy con cá há to miệng sắp ngoạm phải Neville, những động vật xung quanh nhìn thấy cũng nhao nhao kinh hô. Lục Thu hô lớn một tiếng nguy hiểm quá, cũng không nhịn được nhắm mắt lại. Con cá to bằng gần Neville luôn, nó há to miệng như cái lỗ đen không đáy, vô cùng đáng sợ. Nhưng Neville lại không tránh không né, ngay một giây trước khi cá lớn nhào đến, hắn nâng một chân trước lên, đạp một cái lên đầu cá.

Bạch!

Con cá bay ngược về tiệm, đập ngay vào hai con trâu đang cầm gậy sắt chạy ra ngoài. Cá và trâu ngã rạp xuống đất loạn tung tùng phèo không dậy nổi. Neville cọ móng vuốt trên mặt đất, ghét bỏ ngửi ngửi mùi nước tanh. Không ung dung đi bộ như trước nữa, hắn nhảy lên không trung, nháy mắt biến mất. Toàn bộ động vật xung quanh đều kinh ngạc, còn chưa kịp khen thật lợi hại, chớp mắt mèo đã không thấy tăm hơi.

"Chắc đó là Bá tước đại nhân trong truyền thuyết kia rồi? Nghe nói Bá tước là một con mèo biết bay, hầu như không có thú nào địch được, lúc trước tôi còn cảm thấy đó chỉ là lời đồn thôi, hôm nay mới thấy quả nhiên là lợi hại thật, nếu tôi có thể cư trú tại lãnh địa của hắn thì tốt rồi."

"Bá tước đại nhân thật là anh tuấn uy vũ mà, muốn gả cho hắn quá đi!"

Neville không nghe thấy những lời tán dương này, đầu phố ẩm thực này có một của hàng đại lý cho công ty thực phẩm của hắn, chính là cửa hàng ở ngay vị trí trung tâm, rộng lớn nhất, cao tầng nhất, xa hoa nhất kia. Hắn quen cửa quen nẻo đi vào từ cửa sau. Quản lý cửa hàng này biết Neville, vừa thấy hắn xuất hiện đã lập tức tiến lên cung kính đón tiếp. Neville ngăn hắn lại, mang theo Lục Thu đi rửa mặt. Hắn vặn nước bắt đầu rửa móng, cứ chà tới chà lui nhiều lần, còn cẩn thận nhấc lên ngửi ngửi, xác nhận không còn mùi thì mới bắt đầu chỉnh sửa lông trên móng vuốt.

Lúc di chuyển Neville cũng không thả Lục Thu xuống, cô cứ bị kẹp trước ngực hắn như vậy, chìm hẳn vào ổ lông. Cả đoạn đường này Lục Thu đều tiến vào trạng thái mơ hồ, nhìn cái gì cũng mới lạ, không biết phải làm gì cả. Nhưng đối mặt với hoàn cảnh xa lạ, cô không quá lo lắng sợ hãi nữa. Bởi vì Neville vẫn luôn ở đây.

Trì hoãn lâu như vậy, đã qua nửa buổi sáng rồi, Neville rửa móng xong bay ra ngoài, lần này không dành thời gian cho Lục Thu ngắm cảnh nữa, bọn họ trực tiếp bay đến một tòa nhà trong thành thị, đó là một tòa nhà có hình tròn màu trắng và đỏ khổng lồ. Nếu Lục Thu có thể biết thêm mấy chữ là có thể phát hiện, hai chữ trên đó là Bệnh viện.

Hôm trước Neville đã đặt lịch hẹn kiểm tra toàn diện cho Lục Thu. Bài viết trên mạng đưa ra nhiều chứng cứ xác thực vu cáo hắn ngược đãi sủng vật, để phản bác rất đơn giản, chỉ cần mang Lục Thu đến bệnh viện kiểm tra một chút thì biết thôi. Bây giờ y học rất phát triển, cơ thể nó đã từng bị thương tổn gì rất nhanh là có thể kiểm tra được, có phải bị ngược đãi hay không cũng có thể xem được. Dù lúc trước Neville chưa từng tiếp xúc với bé sủng vật, nhưng có thể nhìn ra được nó vẫn sống rất tốt. Kỳ thật cũng vì muốn biết chủng tộc của bé sủng vật có phải khỉ không, cũng muốn biết nó có phải động vật khai trí hay không nữa. Dù không có chuyện trên mạng, hắn cũng sẽ mang Lục Thu đi kiểm tra, giờ chỉ là tiện hơn thôi.

Bất luận là thế giới nào thì bệnh viện cũng là một nơi rất đông người. Vừa bị mang vào Lục Thu còn không rõ gì, móng vuốt của Neville đã che hết mũi miệng của cô, hắn cẩn thận ôm cô vào lòng như ôm con nhỏ, chỉ để lộ mỗi đôi mắt. Bọn họ nhanh chóng chen qua hành lang đi đến một tòa nhà khác, nơi này thanh tịnh hơn rất nhiều.

Lục Thu bị mang vào trong một căn phòng, sau đó bị đặt lên trên một cái máy kỳ quái gì đó vô cùng to lớn, bên cạnh còn có một bác sĩ gấu trúc mặc một chiếc áo blouse trắng cười mỉm nhìn cô.

Cơ thể Lục Thu nháy mắt căng cứng.

Nơi này là... bệnh viện?

Sao đột nhiên lại đến bệnh viện?