Miêu Chủ Tử

Chương 12: Thuốc mọc lông

Lục Thu bị ngạt tỉnh. Cô liều mạng há miệng hô hấp, cả người cứ như bị một vật gì đó nặng ngàn cân đè xuống, hoàn toàn không thể phản kháng. Mở to mắt, cô phát hiện mình bị ép vào một nơi tăm tối, ở đây vô cùng ấm áp, không lọt một chút gió, nóng đến mức người cô đẫm mồ hôi. Nhưng cũng vì quá kín không kẽ hở mà không khí rất mỏng manh, chưa nói đến bị đè nặng thì cô đẵ sắp bị ngạt chết rồi. Cô đưa tay mò mẫm xung quanh, rốt cuộc cũng đã hiểu tình trạng hiện tại. Hình như, cô bị mèo lớn đè dưới người.

Lục Thu: "..."

Cô không tự chủ được nhớ lần đầu tiên cô nuôi thú cưng lúc còn bé, cũng vì thích quá nên đã ôm mèo con lên giường ngủ chung với mình. Kết quả nửa đêm xoay người thiếu chút nữa đè chết mèo con, còn may lúc mẹ đi tiểu đêm dém chăn cho cô thấy có gì đó sai sai, mới kịp thời cứu được mèo con.

Lúc trước khi ngủ chung với mèo lớn cô phải nghĩ tới chuyện này chứ. Nhịn không được vỗ trán, Lục Thu cố gắng bò ra. Nhưng mèo lớn thực sự quá nặng, cô bị đè cứng ngắc, từ phần eo trở xuống hầu như tê liệt không thể động đậy. Cô không nhẫn tâm đánh thức mèo lớn, nhưng đứng trước an nguy sinh mệnh, Lục Thu vẫn đưa tay xuyên qua lông mèo mò xuống bụng mèo. Xoa xoa phần bụng mềm nhũn nhưng vẫn chưa mò tới da bụng mèo lớn. Bị đám lông mèo ma sát giày xéo, Lục Thu cắn răng bất lực nhắm mắt lại, lại giãy dụa một lần nữa, nhưng hòn núi lớn này vẫn không nhúc nhích tí nào, cứ như dưới thân chỉ là một con côn trùng râu ria mà thôi. Đảo tròng mắt một vòng, Lục Thu không đành lòng co bàn tay đang đặt trên bụng mèo lớn lại, sau đó nắm chặt hai sợi lông, kéo mạnh một cái.

"Meo ngaooo!!!"

Một tiếng mèo kêu thê lương vang lên, mèo lớn nhảy bật khỏi ổ như đạn bắn, bay thẳng lên không trung. Mắt mèo hung ác sắc bén nhìn quanh, sát khí đằng đằng.

Ruth nhạy bén nghe thấy tiếng động mười mấy giây sau cũng nhanh chóng leo lên, đứng cạnh cửa sổ nhìn trong phòng hỏi: "Sao vậy đại nhân, có chuyện gì vậy?" Nói rồi nhanh chóng nhảy vào phòng, hai mắt quét quanh: "Ngài không sao chứ? Có kẻ đột nhập sao?"

Thấy bộ dạng cảnh giác của hai con thú, bên tai còn vang tiếng mèo kêu thảm thiết, nội tâm Lục Thu đầy áy náy, cô không đó ý định trả thù đâu nha.

Ruth còn đang tìm kẻ tình nghi gây nên tiếng hét thảm thiết của Neville, mà Neville đã về lại ổ mèo rồi. Mắt hắn híp lại, tầm nhìn khóa chặt vào Lục Thu, bắt đầu vòng quanh cô như đang dò xét, rất áp bách.

Lục Thu run lẩy lẩy cuộn người ôm mình, cũng không phải sợ, cô thật sự rất lạnh. Trời đêm lạnh, còn ở trên không trung cách mặt đất bảy mươi mét, không có lớp lông ấm áp của mèo lớn làm chăn, đột nhiên bị khí lạnh xâm nhập, cô lạnh đến sắp không chịu nổi rồi, cả người chỉ có thể uất ức đáng thương co người lại. Mà hai sợi lông chứng cứ phạm tội kia đã sớm bị cô ném đi chỗ khác, còn đẩy qua rìa ổ. Vô tội ngẩng đầu nhìn Neville, Lục Thu trừng thật to mắt, sau đó run lẩy bẩy giang hai tay đòi ôm.

Năng lực nhìn trong đêm của Neville rất tốt, liếc thấy hai sợi lông mèo bên kia, trong lòng đại khái cũng hiểu chuyện gì xảy ra rồi. Nhưng đối diện với dáng vẻ này của bé sủng vật, đốm lửa giận vừa bùng lên đã nháy mắt bị dập tắt. Ai lại nhẫn tâm từ chối một bé con đáng thương yếu đuối như vậy chứ!

Ban ngày hắn không để ý nhổ mất một nhúm lông của bé sủng vật, còn chảy máu nữa, khi đó chắc chắn nó còn đau hơn hắn nhiều, sao có thể giận chứ. Huống chi vừa rồi có lẽ là hắn không để ý đè phải nó, nếu nó không phản kháng thì cũng bị hắn đè đến ngạt chết rồi. Còn may ý chí sinh tồn của bé sủng vật ngoan cường, dù dùng sai phương pháp rồi. Thấy nó tội nghiệp giang hai tay với mình muốn ôm, Neville không khỏi mềm lòng. Đúng là một đứa nhỏ nũng nịu mà, mà nó cũng không làm mình bị thương gì, được rồi, tha thứ cho mi đó.

Mèo lớn hùng hổ ôm lấy Lục Thu vào lòng. Thế là, một hồi nguy cơ cứ như vậy được giải trừ dễ như trở bàn tay.

"Không có gì, chỉ gặp ác mộng thôi, ông cứ về nghỉ ngơi đi." Neville nói với Ruth.

Xác nhận không có nguy hiểm gì khác, Ruth nhanh chóng rời đi. Nửa đêm sau đó Neville không ngủ tiếp mà cứ ôm lấy cô nằm trừng mắt ngẩn người đến hừng đông.

Còn Lục Thu đã tỉnh hẳn bị mèo lớn dùng hai chân vòng thành một vòng tròn vây lấy, hơi ấm quen thuộc thoải mái dễ chịu ập đến, cô bất giác thϊếp đi. Một giấc này cô ngủ đến sáng, tư thế từ khom mình co ro chuyển thành dùng lưng tựa vào bụng mèo lớn, hai tay ôm lấy nửa chân trước mèo làm gối ôm, một chân gác hẳn lên chân mèo. Chỉ không tốt là tư thế hơi sai, sau khi tỉnh lại toàn thân đều đau nhức. Cô vừa tỉnh, Neville cũng cử động theo, nâng móng đưa cô đến bên miệng, rửa mặt gội đầu cho cô dưới ánh nắng sớm rực rỡ.

Lục Thu: "..."

Dù bị mèo liếʍ là chuyện rất hạnh phúc, nhưng tóc cô nếu ngày nào cũng bị liếʍ, không chừng cũng trọc mất. Mảng da bị nhổ lúc trước còn trọc kia kìa.

Liếʍ xong, Neville cũng nhìn thấy trên đầu cô trọc một mảng, đột nhiên nhớ đến thuốc mọc lông đã giao đến, hắn buông bé sủng vật xuống bay ra khỏi cửa sổ. Trong thành có gian phòng chuyên để lưu giữ các sản phẩm mua hàng online, bình thường hàng chuyển phát nhanh đến đều được đưa đến đó.

Đế quốc Diễn Thú nằm trong một tinh hệ, không lớn lắm, tinh cầu có thể cư trú cũng không hơn mười. Cự Nham tinh là tinh cầu lớn nhất trong đó, nhưng vị trí cũng hẻo lánh cách thủ đô tinh xa nhất. Khoa học kỹ thuật của Đế quốc Diễn Thú phát triển mạnh mẽ, quang não cá nhân, mạng vũ trụ, thiết bị mô phỏng cảm ứng, vệ tinh cơ giáp phi thuyền... cái gì cần cũng có. Giữa các tinh cầu di chuyển cũng rất dễ dàng, vì vậy nghiệp vụ chuyển phát nhanh cũng rất phát triển, chỉ một hai giờ đồng hồ là có thể giao hàng đến, nếu đặt hàng ở tinh cầu khác cũng chỉ chờ một ngày thôi.

Đưa mắt nhìn trong phòng, Neville lập tức thấy cái hộp nhỏ vừa giao tới.

Lúc hắn mang theo cái hộp này về tầng cao nhất, Lục Thu còn đang định leo ra khỏi ổ mèo. Nhưng ổ mèo kia đối với cô quá cao, đặc biệt bên ngoài thành ổ còn đặc biệt làm thêm một bậc cao, tổng độ cao này còn sắp hơn cả mèo lớn. Dưới mặt đất là phiến đá thô ráp nặng nề, chân cô không mang giày, cứ thế mà nhảy xuống chắc chắn chân sẽ tím xanh mất.

Lục Thu nghĩ nửa ngày, hai tay nắm lấy viền lót trên thành, treo mình trên không như một con bạch tuộc. Dưới chân không có đệm đỡ, tay không có lực, cứ thế nhảy xuống lại sợ đau, Lục Thu thở dài từ bỏ ý định bò lại trong ổ. Vì dùng sức quá nhiều nên đốt ngón tay cô trắng bệch, mặt đỏ cả lên.

Neville vừa thấy vậy đã nhanh tiến tới, cúi đầu nhẹ nhàng cắn phần gáy Lục Thu, răng chỉ chạm nhẹ phần da, không hề làm cô bị thương, cứ như vậy thả cô lại vào ổ. Hắn sầu sầu, cũng hơi lo lắng. Bé sủng vật lại muốn vượt ngục, nhưng mà sao nó ngốc như vậy, cho cơ hội rồi cũng không chạy được, cứ khiến người ta không yên lòng mà. Nếu ngày nào đó nó bị người ta bắt đi, vừa ngốc vừa yếu như vậy, muốn chạy cũng chạy không thoát.

Đâu biết hắn lại nghĩ xa như vậy, Lục Thu nói cảm ơn với hắn rồi nhìn về cái hộp bị ném cùng vào ổ. Cái hộp được đóng gói rất chặt, lớp ngoài không hề có khe hở gì. Nhìn bên ngoài như một cái hộp lớn hình trụ, cao chừng một mét năm, vô cùng nặng, bên trong hình như chứa toàn chất lỏng.

Neville thấy cô hiếu kì, nâng một móng đạp lên cái hộp.

"Mở ra."

Cái hộp tự động mở, bên trong đúng là một cái hộp trụ lớn, đựng đầy thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ mọc lông. Kỳ thật thuốc mọc lông có thể trực tiếp bôi lên cũng có thể pha loãng ra ngâm. Neville nhìn cái hộp lại nhìn Lục Thu, ánh mắt chuyển vài vòng, đang suy nghĩ rốt cuộc nên ngâm cả người hay là chỉ bôi phần trên đầu thôi. Hắn thật không thể tưởng tượng được dáng vẻ toàn thân đầy lông của bé sủng vật.

Quan sát hai ngày, lông trên người bé sủng vật hình như cũng biến dị, không giống với loài khỉ bình thường, không phải loại lông ngắn mềm kia, lông trên đầu cũng không giống khỉ, vừa đen lại vừa dài lại bóng mượt. Cũng không biết vì sao, dù không quá giống nhưng Neville tưởng tượng đến lúc Neville mọc toàn thân lông dài, bất giác nghĩ đến mấy con lợn rừng lông đen mà không phải như báo đen Ruth nhà mình.

Lợn rừng lông đen... Không đáng yêu chút nào!

Được rồi, không lông cũng tốt mà.

Không biết mình đã tránh thoát một kiếp, Lục Thu nhìn Neville mở hộp ra, bên trong là chất lỏng có mùi kỳ quái, mèo lớn đẩy cô sang một bên, dùng đầu vuốt lấy một giọt chất lỏng nhanh chóng bôi lên mảng da bị trụi. Lục Thu cảm giác chỗ được bôi thuốc lạnh buốt như băng đá, muốn đưa tay lên sờ nhưng cánh tay lại bị đè xuống. Một giọt kia rất nhiều, cô chỉ cử động một chút đã chảy lan quanh, Neville dùng móng vuốt nhẹ nhàng gãi gãi đầu cô, cảm giác hơi ngứa. Thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ mọc lông này cơ bản có thể khiến lông dài nhanh hơn bình thường gấp ba lần. Một giọt không pha là đủ rồi.

Neville thu móng lại, đậy kín nắp hộp, nhưng trước khi đem cất hộp thuốc đi, hắn lại duỗi móng vuốt chà lên tay Lục Thu một cái, đem toàn bộ chất lỏng còn sót lại bôi cả lên.

Lục Thu: "???"

Chà chà cánh tay một chút, phát hiện chất lỏng đã tan, chỉ còn lại chút mùi lạ, nhưng mùi kia không bao lâu cũng tan hết. Tóm lại cũng đâu đến mức hạ độc mình, Lục Thu lo lắng một hồi cũng thuận theo, dù sao thì có lo lắng cũng vô dụng, sống chết của mình cũng đang trong tay người khác mà.

Bây giờ là thời gian ăn sáng, Neville trước tiên mang Lục Thu đến chỗ thác nước trong phòng, bắt đầu rửa mặt rửa móng như hôm qua. Neville tự làm rồi lại nhìn Lục Thu tự rửa sạch, thấy cô rửa mặt xong mà không lau khô, bất đắc dĩ liếʍ sạch nước trên mặt và tay cho cô.

Ruth ở bên cạnh đã hoàn thành tốt nhiệm vụ chuẩn bị xong bữa sáng. Phần ăn như hôm qua, cá sống, là loại cá còn nhảy đành đạch, thịt vừa dai vừa tanh chẳng thể nào ăn nổi, cộng thêm một phần hoa quả.

Lục Thu gian nan nuốt một ngụm nước miếng, vô cùng nhung nhớ gà rán xiên nướng tôm thịt cua lẩu cay trà sữa...

Aizz,thế giới động vật, đời người gian nan!