Hồng Hoang - Virus Tử Thần

Chương 17: Sụp đổ

Con người là sinh vật kỳ lạ, chăm chăm săm soi thiên hạ mắc lỗi để bàn ra tán vào, mỉa mai bới móc đủ kiểu, người nọ truyền tai kẻ kia:

“Tôi chỉ nói chuyện này cho ông/bà thôi, đừng nói cho ai biết!”

Trăm lần như một, hễ nghe câu này ở đâu đó, y như rằng cả làng cả tổng mở tiệc bàn tán điều chỉ nói cho một người biết. Đẳng cấp thấp hơn đám bới móc là nhà đạo đức học lên án chuyện từ động trời đến bé xé ra to. Đồng bọn không cùng hội bà tám là lũ nghiện xóc mỉa dồn người ta vào thế bí, hễ họng bị móc ngược liền nôn thẳng một đống xú uế vào mặt đối phương, ông ổng chửi kẻ móc họng họ là đồ đàn bà giống mấy mẹ hàng tôm hàng cá.

Kẻ khoái làm thầy thiên hạ khai hóa văn minh nhầm cho đám phát triển thân xác, suy nghĩ chẳng chịu lớn còn tưởng thông minh có tài hơn siêu sao nhập vai thiểu năng. Nếu là diễn viên sẽ thành tượng đài với tài năng thiên bẩm diễn như không diễn. Nhân loại mất đi huyền thoại của huyền thoại vì kẻ bất hủ chỉ có thú vui: núp sau không gian ảo cười khinh người bị dắt mũi như bò. Dương dương tự đắc với tuyệt kỹ châm chọc, những con người “sâu sắc” massage tâm lý tưởng tượng kẻ bị troll tức ói máu. Sinh lý tinh thần thỏa mãn lên chín tầng mây, chẳng ai nhận ra con bò anh dắt mũi nghe anh lảm nhảm, nó mường tượng đang thưởng thức bài hát:

“Anh nào biết, anh nào có hay!”

Hễ anh trổ tài diễn xuất quen thuộc kinh điển, nó nhớ bài hát thích nhất nhưng chỉ nhớ nhạc không cần nhớ lời, lời bài hát không làm nó cười khúc khích bằng lời anh nói mà như hát, hát mà như diễn, diễn mà như “không diễn”, thực chất chả diễn tí nào.

Mọi thể loại người nghển mỏi cổ bái vọng kẻ khoái xem thiên hạ đại loạn, coi nỗi đau người đời là niềm vui của mình, bản thân nhận hậu quả liền nổi điên. Cười người hôm trước, hôm sau người cười. Lần này kẻ cười người hôm trước lo sắp bị người cười. JK mệt mỏi về phòng riêng tại biệt thự. Không gian vắng lặng, chỉ có tiếng kim đồng hồ treo tường báo sáu rưỡi sáng. Một tiếng trước, JK lệnh cấm mọi đài truyền hình, phóng viên báo chí đến nhà Hoàng Kim, lão nói mẹ con họ xa nhau nhiều năm, truyền thông không nên làm phiền gia đình hắn hàn huyên. Thực chất lão e báo đài trông Hoàng Kim đau buồn về nhà, toàn thân nồng nặc hơi gái quện mùi tìиɧ ɖu͙© sẽ bị nghi ngờ.

Nhỡ Ngọc là con ruột lão, chuyện động trời bị lộ, lão mất cả con cháu lẫn sự nghiệp. Uể oải thả lưng xuống ghế da hổ, lão vắt tay lên trán suy nghĩ cặn kẽ mọi việc ba tiếng trước, suốt chặng đường bốn cây số, hỷ - nộ - ái - ố cùng nỗi sợ báo ứng khiến JK như ngồi trên đống lửa, cảm giác đường dài vạn dặm. JK trút giận xuống tài xế tội xúc phạm Anh Đào song gọi cho Zero:

- Kể mọi thứ từ lúc chúng nó lên xe đến khi về nhà!

JK phải biết cảm xúc mẹ con Ngọc, đề phòng họ là con cháu mình, lão còn có cơ hội tạ lỗi. Zero không hiểu điều đó, hắn chẳng cần thiết phải hiểu, JK lệnh thế nào, hắn làm như vậy, tên vệ sĩ thuật lại bằng giọng vô cảm:

- Lúc đó…

Mẹ con Ngọc ôm nhau run rẩy lén nhìn Zero, hắn trấn an qua gương chiếu hậu:

“Ông chủ lệnh đưa các cô về chứ không lệnh hϊếp da^ʍ!”

Ba mẹ con cảnh giác cao độ suốt đường đi. Zero tập trung đưa họ về nhà. Các nàng vào chưa bao lâu, Zero nghe gia đình to tiếng với nhau. Qua máy quay lén đặt trong nhà Ngọc, JK thấy mẹ cùng con đứng như trời trồng, Nhật Bình chết điếng với clip sεメ. Gã hết tình vẫn còn nghĩa với vợ. Chết chìm trong ma men, hễ tỉnh rượu tự trách chẳng thể mang hạnh phúc cho vợ. Người cha luôn áy náy chưa từng một ngày làm tròn trách nhiệm với con cái. Người chồng bê tha không dám soi gương, gã xấu hổ bộ dạng người không ra người, ma chẳng ra ma.

Hổ thẹn chính mình nay chuyển thành căm hận người thân, Nhật Bình chưa từng phủ nhận bất tài vô dụng để vợ con chịu khổ, chấp nhận chịu mọi trả giá, cái giá phải trả lại là tội lỗi tày trời. Mơ giấc mộng điên rồ nhất, hình ảnh vợ con lσạи ɭυâи làʍ t̠ìиɦ như chó lợn, rêи ɾỉ hơn đĩ điếm không thể xuất hiện. Cảnh tượng hoang tưởng sống động từng giây từng phút, người chồng tự dối mình rằng Hoàng Kim chưa chắc là em vợ, gã trấn an hỗn loạn bằng mặc định clip dàn dựng cắt ghép. Ý nghĩ viển vông bị vợ con làm nhục dưới cái cúi đầu tủi hổ. Mẹ con Ngọc quỳ xuống nhận tội nhưng không dám đối mặt kẻ làm chồng và người làm cha. Hối lỗi tội nghiệt ấy là cái tát thẳng mặt Nhật Bình.

Gã hoàn toàn tỉnh táo, ngày xưa là niềm vui hiếm hoi cho ngôi nhà bé nhỏ, mong ước giản dị giờ đây hóa thành ác mộng, hạnh phúc gia đình rạn nứt từ lâu, nay vỡ vụn trong trái tim quặn thắt mẹ con Ngọc. Nước mắt mỉa mai tội lỗi cùng tủi thẹn uất nghẹn trong hốc mắt hoen đỏ. Lệ tràn khóe mi quệt nhục nhã lên khuôn mặt xác chết của Nhật Bình. Vợ con chẳng hỏi clip sεメ là lời khẳng định sự thật phũ phàng. Cú sock đả kích tâm lý loạn hơn tội nghiệt lσạи ɭυâи, Nhật Bình lao đến vợ con:

- Ta biết mình rác rưởi, không xứng làm chồng làm cha - Người chồng nuốt uất hận chẹn siết từng lời nói - Vì sao mẹ con các người lại sỉ nhục ta bằng tội nghiệt nhơ bẩn này!

Con không dám cãi cha mẹ, mọi lời nói lúc này đều vô nghĩa. Kẻ phạm tội không có tư cách giải thích. Con gái khóc lặng bên mẹ hiền, những giọt lệ đớn đau như dầu đổ vào lửa giận, Nhật Bình giận dữ trừng phạt con cái. Chị em Lan sợ hãi nhưng không tránh né, ánh mắt đờ đẫn lạc lối trong khoảng không trống rỗng, ánh mắt thất thần ấy hằn sâu hình ảnh người cha sững sờ chết lặng, đòn roi muốn vùi dập tình thân cứ run lẩy bẩy không thể xuống tay với con gái. Tiếng hét bi thống vang động cùng tiếng sét xé toang trời đêm, kẻ làm chồng trút hết phẫn nộ xuống người vợ lăng loàn dụ dỗ con gái vào nɧu͙© ɖu͙© lσạи ɭυâи. Thanh âm bạt tai vọng lên khô khốc, Ngọc chẳng nhớ bị chồng đánh bao nhiêu lần, hiện tại nhận một cái tát nhưng đau đớn hơn mọi cực hình.

- Mẹ con em không mong anh tha thứ, xin anh nghe em nói một lần thôi!

Gia đình tan vỡ, con cái bệnh tật, vợ con lại lσạи ɭυâи, mọi điều tồi tệ xúi giục Nhật Bình rửa sạch tội lỗi bằng máu.

- Nói mau!

Nhật Bình không muốn chấp nhận Ngọc nói sự thật, gã phải đổ tội vợ con viện cớ để bao biện hoan thú tội nghiệt, kẻ làm chồng và người làm cha mới có thể an ủi chính mình.

- Đổ lỗi cho đứa con chết dần chết mòn! - Nhật Bình cười khinh - Tôi không ngờ cô vô sỉ tới mức này! Cô không thấy xấu hổ với Lưu Ly sao?

Chị em Lan thẫn thờ nghe cha đay nghiến mẹ, con gái lên tiếng bênh vực. Nhật Bình trợn ngược mắt như thú dữ trừng trừng nhìn con, người mẹ lo lắng cha trút giận sang con gái, nàng gần như phát điên sợ hãi con bị đánh đập vội dập đầu đến bật máu:

- Xin anh tin em!

Nhật Bình cuồng nộ gào lên:

- Câm mồm đi con đĩ! Chúng mày chết chìm vào du͙© vọиɠ, rêи ɾỉ như mấy con điếm dưới háng thằng chó kia còn dám già mồm!

Người chồng hung hãn đập thẳng đầu vợ. Ngọc đau xót bị thóa mạ, bao năm chung sống cãi vã xung đột, chịu bạo hành nhưng chưa bao giờ chồng buông lời lăng nhục. Ngọc chẳng còn trong sạch để bảo vệ danh dự cho mình. Nàng không khép mắt, lần cuối cùng này nàng bắt mình phải thấy từng khoảnh khắc bị trừng phạt tội lỗi. Con không thể giương mắt nhìn cha đánh mẹ, hôm nay có chết thảm dưới tay cha, chị em Lan quyết bảo vệ mẹ. Lan bật khóc ôm chặt cha:

- Con xin cha đừng đánh mẹ nữa!

Sương dốc sức giữ tay cha. Chống lại cha khiến tội nghiệt chồng chất, con gái ấm ức thay mẹ. Sương lạnh nhạt đến vô cảm đối mặt cha, hồi đáp bạo lực là mệt mỏi và thất vọng. Vợ con không hối lỗi còn có ý trách móc người cha bất tài chẳng thể vun vén hạnh phúc, mẹ con nàng mới bị đẩy xuống địa ngục để rồi nhà tan cửa nát. Tâm lý cuồng loạn bị chọc điên, người cha thô bạo hất văng Tuyết Lan đập đầu vào thành ghế. Vợ con la hét thất thanh cuống cuồng lao đến, Nhật Bình ngăn cản, hắn như con dã thú không còn biết gì nữa. Mẹ con dập đầu cầu xin để mình băng bó cho Lan. Nhật Bình trả lời bằng vũ lực, lần này chặn hắn là tiếng gãy đổ. Âm thanh phá cửa vang lên lúc Nhật Bình thóa mạ, trời nổi sấm sét đùng đùng liên tiếp xé toang không gian, bốn người bị dìm xuống đáy rối loạn, chẳng ai nghe thấy thanh âm nứt vỡ lớn dần sau mỗi cú đập. Nhật Bình giật mình hướng về cửa chính quát lớn:

- Ai?

Nhật Bình lơ đãng, Ngọc lao đến ôm con gái, Băng Sương lấy bông băng trong tủ sơ cứu vết thương. Vợ con dám qua mặt, người chồng điên tiết bỏ qua kẻ phá cửa để trừng trị lũ lσạи ɭυâи. Gã cầm dao trên bàn lừ lừ tiến đến. Tất cả không còn thiết sống, các nàng nhắm mắt chờ người thân kết liễu bi kịch gia đình. Lưỡi dao sắc lẻm chém xuống đột ngột bị chặn đứng, Nhật Bình quắc mắt sang tên đang bóp chặt cổ tay gã. Tên thanh niên mặc vest đen, thân hình cao ráo, mày kiếm mắt sáng, khôi ngô tuấn tú mang nét ngây ngô của tên choai choai mới vào đời. Nhật Bình khinh thường gã hiền lành ẻo lả:

- Mày là thằng khốn nào?

Mẹ con Ngọc ngỡ gã rời đi từ lâu, không ngờ gã vẫn ở lại và xuất hiện đúng lúc.

- Zero!?

Tiếng thốt ngạc nhiên vào tai Nhật Bình thành mờ ám, khinh bỉ vợ con dâʍ ɖu͙© không biết liêm sỉ, kẻ làm chồng và người làm cha cười ra nước mắt:

- Hết lσạи ɭυâи cùng Hoàng Kim lại vụиɠ ŧяộʍ với thằng chó này, lũ mèo mả gà đồng chúng mày còn đĩ thõa với bao nhiêu thằng nữa hả?

Người thân xúc phạm nặng nề, mỗi lời chà đạp nhân phẩm cắt vào trái tim đau đến mất cảm giác. Zero chứng kiến từ đầu đến cuối, hắn chẳng thương xót ai, cỗ máy vô tri chỉ biết phân biệt đúng - sai. Nhật Bình vứt bỏ niềm tin và lập tức gϊếŧ vợ con, hắn đáng thương hơn đáng trách, đằng này bạo hành thỏa mãn thú tính mới sát hại. Gã vệ sĩ vung quyền đấm lật mặt Nhật Bình, lực đánh hất bay vào cột nhà. Nhật Bình ôm ngực hộc máu. Zero lạnh lùng sải bước.

- Thằng chó chết! - Tên vệ sĩ xách cổ Nhật Bình lên cao - Loại không bằng rác rưởi chết hết đi cho thế giới bớt mùi hôi thối!

Nghĩa tử là nghĩa tận, Nhật Bình vô tình, mẹ con Ngọc không thể bất nghĩa. Chịu khổ nhục lại suýt bị gϊếŧ, các nàng vẫn xin Zero đừng tổn hại Nhật Bình. Tên vệ sĩ quật mạnh gã về phía cửa chính.

- Cút!

Nhật Bình toan lao tới chợt nghe tiếng oto đỗ trước cửa. Hắn đứng hình trông JK ra xe. JK xuất hiện chứng minh Ngọc nói thật. Mọi lời nhục mạ vợ con, mọi hành vi bạo lực, tất cả hóa thành trò cười nhạo báng Nhật Bình. Clip lσạи ɭυâи ám ảnh gã. Vợ con tình nguyện lún sâu vào nɧu͙© ɖu͙©, người vợ lăng loàn dịu dàng với Hoàng Kim như thể vô cùng mãn nguyện với đêm hoan lạc, hai đứa con gái say mê làʍ t̠ìиɦ với hắn, Nhật Bình có chết cũng mang theo xuống mồ. Người chồng chán ghét ngôi nhà toàn súc vật này, gã cười điên dại rời khỏi nơi ô nhục với hai hàng nước mắt.

JK lệnh thuộc hạ ngầm theo dõi Nhật Bình, lão chỉnh lại mặt mũi thật tử tế để gặp ba người có thể là con cháu mình. Mọi chuyện vượt giới hạn tồi tệ quá xa khiến mẹ con nàng chẳng còn sợ hãi. Ba người lo lão thất hứa, Lưu Ly vô tội chết tức tưởi. Ngọc yêu cầu lão thực hiện ngay cam kết, JK ôn tồn trả lời:

- Cô yên tâm, tôi sẽ cứu Lưu Ly!

JK thay đổi thái độ cùng giọng điệu, lão hỏi han vết thương trên đầu Lan. Nạn nhân khó hiểu kẻ chủ mưu bỗng dở chứng quan tâm. Ngọc chau mày hỏi:

- Ông lại âm mưu chuyện gì thế?

JK thấy mình lo lắng quá lố, lão cân bằng tâm trạng:

- Ai làm người đó chịu, tôi lại bắt kẻ vô tội phải gánh quá nhiều tủi nhục đau khổ! - JK đột nhiên lo sợ đến biến sắc, bộ dạng quỷ dữ hoàn toàn mất hút, thay thế là khuôn mặt hiền lành mong ước quây quần bên con cháu - Có lẽ vài ngày tới tôi sẽ phải hối hận và không thể tha thứ cho mình!

Lão lo sợ lại chân thành ăn năn giống có lỗi với mẹ con Ngọc. Ba người phát mệt cách cư xử bất thường, tâm trạng rối bời sau cơn ác mộng, các nàng muốn yên tĩnh bên nhau nên im lặng. JK thể hiện xong thành ý, lệnh Zero:

- Chuyện Lan bị thương bất khả kháng, ta không phạt cậu! Cậu ở đây đề phòng thằng khốn kia về nhà!

Zero cúi đầu nhận lệnh. Lão lấp lửng, Ngọc phải hỏi:

- Đột nhiên quan tâm còn nói lời kỳ lạ với chúng tôi, rốt cuộc ông muốn gì?

JK chống tay khó nhọc đứng lên, ưu tư lặng ngắm ba người trước khi bỏ đi. Khu vực xung quanh chỉ có nhà mẹ con Ngọc, các nàng e ngại Nhật Bình quay về lại hiểu lầm, Ngọc yêu cầu JK lệnh Zero rời khỏi. Đáp lời là tiếng bước chân nặng nề vang vọng không gian lạnh lẽo, bóng lưng cô độc JK khuất trong tia sáng ban mai le lói dưới bầu trời u ám. JK lên xe liền phục hồi bộ mặt hung tàn gọi điện lệnh thuộc hạ:

- Thằng khốn nạn đó phải chết! Giải quyết như mọi lần!

***

Tiếng chuông đồng hồ quả lắc điểm bảy giờ đánh thức JK khỏi hồi tưởng, lão nhấc máy gọi cho Anh Đào, mất vài giây mới nghe giọng nàng:

- Con vừa đưa Hoàng Kim về nhà.

Lão hỏi có gặp rắc rối không, Anh Đào trả lời hàng xóm nhà Hoàng Kim đi làm từ sớm, nàng chẳng thấy ai xuất hiện. JK phát giác nàng có chút khác lạ, có lẽ ấm ức chuyện hiến thân cứu Hoàng Kim, lão bèn xin lỗi:

- Con đừng tha thứ cho kẻ không xứng làm cha này!

Anh Đào bình thản trả lời:

- Người lấy thuốc đâu phải cha!

JK nghe giọng hờn dỗi bèn lựa lời an ủi, hứa bù đắp cho nàng. Anh Đào cười rinh rích trò đùa dai. JK mắng yêu vài câu, nhẹ nhàng nói:

- Về tắm rửa nghỉ ngơi đi! Ta có chuyện muốn nhờ con!

- Vâng! - Anh Đào vừa siết chặt vô lăng vừa trả lời - Thưa cha!

Suốt cuộc đối thoại, nàng trợn trừng trông gương chiếu hậu trên trần xe. Va quệt từ bán tải đập gương nứt gãy, dây nối thiết bị quay lén bên trong lộ ra liền giải đáp lý do xe kẹt, có kẻ cố ý dùng sóng siêu thanh khóa cửa từ bên ngoài, bằng chứng là nàng tìm ra con chip cảm ứng gắn dưới gầm oto. Nó hé mở nguyên nhân Anh Đào rạo rực bất thường, nàng nhớ lại chi tiết từ lớn đến nhỏ như… khói thuốc lá JK hút. Dây camera đung đưa trêu ngươi Anh Đào phát hiện quá muộn. Nộ khí bừng bừng bốc lên sắc mặt xám đen, Anh Đào tức giận con ngốc đang mỉa mai nhòm mình trong gương, cô gái đập mạnh xuống vô lăng, hét lên từng tiếng oán hận.