Hồng Hoang - Virus Tử Thần

Chương 15: Hoa Anh Đào [Phần 1]

Anh Đào không muốn hắn chết trong xe, cái xác lại là ngôi sao lừng danh thế giới, nàng khó xử lý phiền phức. Kẻ sắp vong mạng sợ bi kịch tái diễn hơn cái chết, hắn kinh hãi đẩy Anh Đào:

- Chúng ta không thể làm thế! Nhỡ cô là chị họ, em họ hay cô họ của tôi, chết vạn lần cũng không đền hết tội đâu!

Anh Đào không tin nổi hắn bị tội lỗi ám ảnh đến mất nhận thức. Cô gái tròn mắt chẳng biết nên cười hay khóc tình huống dở khóc dở cười. Nàng dịu dàng nói:

- Anh là người Hồng Hoang quốc thuộc phương Đông, tôi là người King quốc thuộc phương Tây, quốc tịch và màu da hoàn toàn khác nhau. Cha mẹ sinh tôi ở King quốc mới đến Hồng Hoang quốc định cư. Cha mẹ qua đời, JK nhận nuôi tôi. Chúng ta không thể có họ!

Một lần gặp ma, cả đời sợ bóng tối, tội lỗi tày trời mụ mị đầu óc khiến hắn không nhớ điều ai cũng biết. Xóa tan nỗi sợ lσạи ɭυâи, Hoàng Kim lo làm khổ người vô tội. Anh Đào liếc đồng hồ điểm bốn giờ sáng, hai tiếng nữa phóng viên vây quanh nhà hắn như thông lệ hễ kết thúc giải đấu. Hắn phải về nhà trước đó, thời gian cấp bách hối thúc nhanh “cứu mạng” hắn.

Hai người cách xa nhau, hắn còn miễn cưỡng khống chế. Khoảng cách mong manh ấy bị rút không thể ngắn hơn, nước hoa thanh mát từ cổ thiên nga lan qua cằm tròn trịa và len lỏi lên bờ môi. Hương hoa ôn nhu dìu dắt hơi thở nồng ấm tìm đến “làm quen” tiếng thở dồn dập, kẻ chới với trên bờ vực du͙© vọиɠ liền khụy ngã, gương mặt khao khát cháy bỏng vùi xuống núi lửa hừng hực đốt từng cơn hỏa dục. Anh Đào ngẩng mặt lên cao, nhắm mắt cảm nhận qua tà áo sóng tình từ gã đàn ông va chạm dữ dội thân thể nàng.

Sau màn bạo động, Hoàng Kim ngước nhìn đóa anh đào diễm lệ nhuộm đôi má ửng hồng. Biểu cảm chết người bùng phát dược tính mê hoặc Hoàng Kim, người hùng danh không còn xứng với thực đòi hôn môi anh đào mọng nước. Miệng tham lam muốn sở hữu mọi thứ vốn chẳng thuộc về mình, Hoàng Kim liền bị dập tắt đê mê, nhướng mắt trông Anh Đào chia cắt hai hơi thở sắp hòa chung một nhịp bằng ngón tay thon dài. Hắn bừng tỉnh cơn say tình nghe nàng tiết lộ:

- Đế Vương nhất dạ tứ nữ đáng sợ, gần gũi đυ.ng chạm, nó chiếm đoạt tâm trí, điều khiển anh giở trò biếи ŧɦái với nữ giới. Anh bị khống chế từ lý trí đến thể xác, tôi cho phép anh làm mọi thứ biếи ŧɦái theo lệnh từ xuân dược, dược tính mới được giải trừ. Nhưng cấm anh hôn!

Nàng ghé miệng thỏ thẻ bên tai hắn:

- Hôn không biếи ŧɦái. Đáng tiếc tôi chỉ hôn người mình yêu. Tôi chưa thổ lộ lời thề này với ai! - Ngập ngừng một lát, nàng nói tiếp - Tôi biết anh khó tự chủ bản thân vẫn mong và tin Hoàng Kim mà tôi biết sẽ không khiến mình phải thất vọng!

Anh Đào hiến thân cứu mạng hắn, nàng nói hết bí mật, tin tưởng hắn tuyệt đối. Hắn trả ơn bằng cách đối xử tồi tệ với nàng, hành vi khốn nạn tát vào lòng tự trọng đương bị xuân dược đùa bỡn, hắn cúi đầu không dám nhìn nàng. Hễ phạm sai lầm, người hùng lại bất động, Anh Đào khẽ cười bộ dạng hổ thẹn ấy, nàng nhanh tìm cách nhắc khéo hắn.

Dòng suy ngẫm đưa Anh Đào về ba tiếng trước, khóe môi khẽ mỉm, nàng giả bộ lúng túng đưa tay lên áo. Danh và thực trở về với người hùng, ngượng ngập tháo từng chiếc cúc cho nàng, tình huống gợi nhớ không muốn Ngọc khó xử, hắn trút bỏ váy áo thay cô gái. Các ngón tay khựng vài giây, khoảnh khắc ngắn như hơi thở bị ngắt quãng khiến hắn nhớ đến mẹ con Ngọc.

Tình cảnh ngang trái hắn luôn sợ hãi, thâm tâm luôn xua đuổi, lương tri luôn cắn rứt, lý trí phải coi là tình cảm gia đình vẫn trong tiềm thức. Hoàng Kim khinh thường bản thân mà vùi dập ý niệm không đúng mực manh nha vụt lóe. Tinh thần thanh tỉnh, hắn thấy có lỗi với Anh Đào, phút giây này phải dành trọn tâm tư cho người con gái hy sinh để cứu tên súc sinh như hắn, hắn lại lòng hươu ý vượn nghĩ lung tung.

Hoàng Kim không dễ quên quá khứ đen tối mãi làm kiếp chó lợn. Anh Đào xót xa mẹ con Ngọc mà gần như bỏ rơi người hùng. Nàng vô tình gợi lại day dứt trong lòng hắn. Cô gái sợ kẻ “vô tội” chết, đau đầu xử lý hậu quả mới chấp nhận cứu hắn bằng tấm thân ngàn vàng, nàng đâu quan tâm người đàn ông bị nàng tổn thương. Nàng luôn đề cao bảo vệ, đồng cảm nỗi đau, đấu tranh đòi công bằng cho phái yếu nhưng bất công với Hoàng Kim vì hắn không phải phụ nữ. Anh Đào áy náy tự trách chính mình, dịu dàng ôm hắn vào lòng.

Cái ôm phát huy tác dụng nước hoa, hương nhẹ nhàng nơi vóc dáng mỹ miều truyền hơi ấm sang Hoàng Kim, toàn thân nguội lạnh liền nóng rực. Nước hoa quyến rũ nâng niu mùi thơm tự nhiên ép Hoàng Kim manh động, hắn cởi phăng áo cho mồ hôi nam tính ôm chầm hương thơm nguyên thủy nữ giới.

Những ngón tay lướt nhẹ tách hàng cúc áo, nội y như cầu vồng lung linh tỏa sáng trên ngọn đồi tuyết trắng. Hoàng Kim thả lỏng đôi tay mơn man đồi tuyết, Anh Đào nhắm hờ đôi mắt cảm nhận xúc chạm khẽ khàng lan vòng sau lưng. Tiếng động nhỏ vang lên lúc cầu vồng rời xa tri kỷ. Kẻ chia cắt “tình bạn” lâu năm liền tiếp cận “cô bạn” của cầu vồng, hắn mơn trớn trong từng hơi thở chờ đợi thỏa mãn khát khao. Hễ đồi tuyết rung rinh rộn ràng, Anh Đào ngước mặt tận hưởng theo thói quen mới hình thành.

Thả hồn theo xúc cảm dịu êm, Anh Đào giật thót bởi đồi tuyết đột nhiên rung chấn kinh hoàng, nàng cúi xuống liền đỏ bừng mặt ngượng ngùng quay đi, cô gái không dám trông tuyết tan dưới hơi thở nóng bỏng phả ra từ miệng Hoàng Kim. Hắn mải mê uốn lượn trượt tuyết trên hai ngọn đồi, đôi tay ma thuật mang cơn tê rần xuống chân đồi, khơi gợi đê mê ẩn sâu trong lòng nàng, cơ thể nhạy cảm tự động uốn cong hưởng ứng sóng tình dâng lên tâm trí Hoàng Kim. Sóng tình và say mê hợp thành đại hồng thủy cuồng si.

Hoàng Kim níu giữ giây phút mê dại bằng cách “chăm sóc” đôi chân thon dài, đυ.ng chạm rất nhẹ, đôi khi hắn lướt khẽ làn da cảm giác đυ.ng như không chạm. Mỗi lần như vậy, Anh Đào mơ hồ hư hư thực thực, hắn vuốt ve vài nhịp lại miết yếu huyệt trên cặp đùi nõn nà, cô gái bất giác nhấc hông, Hoàng Kim trút bỏ y phục trên người nàng, chiếc juyp ngắn trượt xuống bàn chân giơ cao.

Chinh phục vành đai bảo vệ đầu tiên dẫn đến đất thánh, Hoàng Kim chưa muốn tạm biệt đồi tuyết, hắn vẫn lưu luyến nước hoa quyến rũ phảng phất hương thơm nữ tính mê hoặc mọi giác quan.

Miệng lưỡi cuồng nhiệt thỏa mãn tham lam vô độ, tai nghe từng hơi thở dồn dập xâm nhập não bộ; một tay đỡ lưng Anh Đào, tay kia di chuyển xuống nơi mong chờ, mới chạm tấm rèm mỏng tang ở cửa thiên đường, Hoàng Kim thấy hơi ấm ẩm ướt dường như giăng phủ trước đó rất lâu, đôi mắt mê man lóe tia kinh ngạc, hắn đâu ngờ nàng tuôn trào cảm xúc. Hoàng Kim không hề biết trước khi gần gũi hắn, cô gái rạo rực xuân tình mà chưa rõ nguyên nhân. Bất kỳ cô gái nào cũng ngượng đỏ mặt, hắn không dám ngẩng đầu sợ phải thấy nàng thẹn thùng tránh mặt mình.

Anh Đào chưa từng xấu hổ như lúc này, hắn và nàng tồn tại mê đắm xá© ŧᏂịŧ, có dục không có tình đẩy nàng vào tình huống muốn độn thổ. Hắn sợ một, Anh Đào sợ mười, nàng sợ bị hắn coi thường nên chẳng dám cúi xuống dù chỉ một lần. Hoàng Kim cố ý buông lỏng tinh thần để mặc xuân dược điều khiển hành vi biếи ŧɦái, hắn vùi mặt vào đồi tuyết hưởng thụ dục tình, tay phải ôm nghiến Anh Đào, tay trái mải miết tìm đường vào chốn thần tiên, năm ngón nghịch ngợm miên man trườn lên trượt xuống.

Độ ẩm càng ướt dưới thánh thủy tưới mưa xuân nơi thánh địa, hắn nâng nhẹ nhàng lên thành mãnh liệt lần lượt cho từng ngón tham quan bên trong đất thánh. Hoàng Kim đắm chìm nɧu͙© ɖu͙© vẫn nghe tiếng rên khe khẽ, thanh âm khoái lạc có chút đau đớn khiến người hùng kinh hãi, đinh ninh chịu điều sợ nhất trong quan hệ nam nữ, hắn rút tay kiểm tra nhưng không thấy bất thường bèn thở hắt.

Vài giây phút, Anh Đào trải hết cảm xúc này tới si mê khác, từ hoan ái đắm say đến thẹn thùng bối rối. Nàng run sợ rồi khẽ cười nhận ra lý do hắn loạn động. Ít lâu sau, hắn làm nàng đau đớn, nàng ngớ người trông hắn hốt hoảng muốn xác định chuyện tế nhị, bộ dạng lúng túng hơn gà mắc tóc gieo nụ cười trên môi nàng:

“Tên ngốc này!”

Hoàng Kim không bao giờ biết nàng coi hắn là “thằng ngốc”, người hùng bị du͙© vọиɠ xúi giục rời xa đồi tuyết đi về nơi thiên đường. Thần trí cùng thân xác hai người ngụp lặn trong mê ái dưới từng nụ hôn khẽ thân thể bạch tuyết, từng cái vuốt ve ướŧ áŧ lả lướt làn da mượt mà trên đôi chân màu tuyết. Hễ hắn đặt lên cặp đùi trắng ngần một nụ hôn, xúc giác dấy luồng khí nóng hực truyền vào thánh địa. Kẻ phàm trần tiến đến từng nấc thang lên thiên đường. Cuối cùng cũng đến đích, hắn lặng lẽ kéo rèm hồng thêu cánh hoa đào che phủ nơi chốn mọi kẻ phàm tục mơ ước.

Anh Đào tưởng hắn giả bộ bị xuân dược bức ép, nàng ngượng chín mặt, sắc hồng lan má nhuộm đỏ dung diện, cổ thiên nga chuyển màu hồng đậm vì nội y phải kéo bằng tay, thế quái nào lơ lửng lửng lơ trên khóe miệng hắn. Hành vi bệnh hoạn nhất từ lúc Hoàng Kim làʍ t̠ìиɦ bốn cô gái. Anh Đào hoang mang sợ Đế Vương nhất dạ tứ nữ, nàng không xức nước hoa chứa thảo dược để giảm bớt dược tính, chẳng biết hắn bị ép làm trò kinh tởm nào nữa.

Nửa giây nuốt khan cơn khát cháy tình, Hoàng Kim tiến sát thánh địa. Thời điểm để tay tham quan, hắn phát giác đất thánh thoáng đãng chẳng có cây cỏ. Nay tận mắt kiểm chứng, hắn không bất ngờ, lạ là đến gần bao nhiêu, nước hoa thơm ngọt ngào mà mãnh liệt, thanh lịch mà sâu sắc từ thánh địa nồng đậm bấy nhiêu. Hắn nhăn mặt khó hiểu, thay nước hoa trên người chưa đủ còn “chăm sóc” nơi thầm kín, nàng sợ vệ sinh kiểu gì thâm cung không sạch nên giấu mùi “cơ thể” chăng.

Chuyện đó đâu quan trọng nữa, xuân dược thao túng tinh thần, hương thảo dược cùng mùi thơm tự nhiên toàn thân dụ hoặc Hoàng Kim. Người hùng mất kiểm soát, hắn tự hổ danh bằng sự trần tục, cái lưỡi không xương nhiều đường lắt léo khám phá từ ngoài vào trong đất thánh, lượn lờ khắp hang cùng ngõ hẻm. Từng dòng thánh thủy cuộn trào vòm miệng thấm ướt thanh quản.

Chìm trong lạc thú thấp hèn nhưng hỏa dục vơi bớt, cơn đau nhức giống vô số ma nữ xinh đẹp đùa nghịch cấu véo tan biến một nửa. Hắn thấy lạ, làʍ t̠ìиɦ mẹ con Ngọc, phát tiết trực tiếp vào nội thể các nàng, dược tính mới tạm thời tan biến. Hiện chưa lâm trận, tình hình khá hơn trước, hắn vẫn cần vận động mạnh bởi da chỉ chuyển đỏ, gân guốc còn căng phồng, dược tính chưa chịu tha.

Hoàng Kim khổ ải chịu đựng, tâm lý bị tra tấn dưới tiếng rên mê hồn. Mười lần như một, hắn xuất - nhập thánh địa hay du ngoạn tận sâu miền đất thánh, không gian chật hẹp tràn ngập thanh âm kí©ɧ ŧɧí©ɧ thú tính; Hoàng Kim xâm phạm điểm yếu nhạy cảm, Anh Đào hất ngược mái tóc cảm thụ từng cơn cuồng si râm ran toàn thân.

Sau phút giây mê loạn, nàng cùng hắn chuẩn bị vượt thách thức tiếp theo. Hoàng Kim ngồi dậy đến gần nơi hắn làm trò bệnh hoạn. Thánh thủy trong cơn cuồng say thấm dầm “cơ thể” Anh Đào, cô gái nhìn hắn chằm chằm để tỏ không bối rối, sắc hồng phác họa hoa đào lên gương mặt chưa dứt say mê liền tố cáo nàng, nhất là thứ khiến bứt rứt suốt đêm ướt dầm khắp miệng hắn, đáng thẹn tô đỏ đậm lên đóa hoa ngượng ngập, lưu dấu vết khó phai trong ánh mắt e lệ.

Nàng không muốn Hoàng Kim biết người con gái hy sinh vì hắn đang nữ tính hơn bao giờ hết, đôi mắt xấu hổ phản chủ lảng tránh Hoàng Kim. Người hùng sắp thành người đàn ông của nàng thời khắc này. Người hùng khiến nàng nể sợ giả bộ tảng lờ không để ý. Hắn tỉnh bơ bộc lộ vẻ mặt háu gái, bần thần vài giây mới chỉnh tiêu cự ống nhòm dò đường vào thánh địa. Anh Đào lén liếc thái độ rụt rè như con gái người ta, thái độ quen thuộc lột tả hết tâm ý tử tế với “người được hắn quan tâm”. Khóe môi vẽ nụ cười hàm tiếu trong niềm vui thầm lặng:

“Tên ngốc!”

Tiếng trách thích thú với bản tính lo nghĩ cho người khác. Tiếng trách ấy thoáng hiện trong lòng, Hoàng Kim không biết tâm tư nàng, khó phát hiện nụ cười chớm nở liền vụt tắt, hắn nghe lời nói khẽ khàng khiến nàng thẹn đỏ mặt:

- Tôi biết xuân dược còn hành hạ cưỡng ép anh! Nhưng đây là lầu đầu cũng là duy nhất của chúng ta, hãy thật “dịu dàng” với tôi, nhé!