Hồng Hoang - Virus Tử Thần

Chương 8: Mặc cảm tội lỗi [phần 1]

Chương này nhiều cảnh nóng, người chưa trưởng thành cân nhắc trước khi đọc.

JK lệnh Hoàng Kim nằm ngửa ra đệm, nheo mày nhòm khẩu thần công, cái mặt lão nhăn lại vẻ tởm lợm:

- Chậc, bẩn kinh, Sương và Lan dùng miệng quét dọn súng cho hắn!

Mệnh lệnh vặn xoắn cơ thể chị em Lan, nhăn nhíu chẳng dám nhìn vật thừa ướt hơn chuột lột dính dịch nhầy. Ghê sợ tạm lắng lại trỗi dậy nhưng còn do dự, ba mẹ con nhận cái kết thê thảm. Hoàng Kim day dứt bất lực, bất nhẫn quay mặt đi. Sương cùng Lan tiến sát hắn. Ngọc vừa trải ác chiến, thân thể lâu năm không “vận động” còn đôi chút mệt mỏi, nàng chống tay ngồi dậy trưng bộ mặt dâʍ đãиɠ hứng tình cầu xin JK:

- Con tôi chưa từng làm chuyện này, anh ta không thể hài lòng. Tôi chưa thỏa mãn, tôi muốn hưng phấn hơn nữa!

Ngọc chẳng đợi JK đồng ý, nàng chồm tới hạ thể Hoàng Kim, bộ dạng khát tình cực độ. Con gái bảo vệ mẹ, mẹ hy sinh tất cả vì con. Chị em Lan đồng loạt cúi miệng để cái thứ nhơ nhuốc lăng nhục mình. JK cười đểu nghiêng đầu coi Ngọc giả bộ phơi dáng vẻ đĩ thõa như con điếm, rốt cuộc khóc hận trông con run rẩy lau chùi mọi vết bẩn bám trên vật thừa. Ngọc phải thấy nước mắt khuất nhục thấm đẫm gương mặt con gái, nhưng chẳng ai dám dừng nửa giây. Người mẹ gục xuống khóc không thành tiếng. Hoàng Kim chưa từng vô dụng như lúc này, nằm yên nhục nhã “hưởng thụ”, hắn còn chịu phẫn uất để JK chơi đùa tất cả:

- Tình mẫu tử thật vĩ đại, cảm động quá đi thôi! - JK làm bộ lau nước mắt - Cô chưa thỏa mãn tự dâng hải sản cho hắn đánh chén đi. Hắn vẫn còn thèm ăn sò của cô đấy. Há há há…

JK tợm ngụm trà chọp chẹp miệng ngó Ngọc dạng hai chân, khuôn mặt Hoàng Kim bị “Thái Sơn áp đỉnh”.

- Các cô tuôn chảy suối nguồn hoặc hắn bắn pháo hoa, mẹ con cô đổi vị trí “tắm” cho bộ mặt ngụy quân tử để gột sạch bộ dạng giả tạo đó đi!

Lão chau mày coi chị em Lan vụng về làm vệ sinh cho Hoàng Kim, chưa sạch còn suýt khiến thần công bị xước sơn:

- Các cô muốn hủy luôn vũ khí đấy à?

Mẹ con Ngọc giận tím mặt nghe lão giảng giải:

- Từ từ thôi! Thật nhẹ nhàng miết môi liếʍ lưỡi dọc vũ khí và đừng dùng răng. - Lão chép chép miệng phát ra âm thanh chối tai - Các cô cứ tưởng tượng mình đang mυ'ŧ kem là ngon lành cành đào! He he he…

Sắc tím trên mặt chuyển màu đỏ bừng, mẹ con nàng vừa giận vừa thẹn nhưng muốn nhanh chấm dứt phải nghe lời lão. JK gật gù lệnh chị em Lan:

- Hai cô vừa ăn kem vừa quay mông vào hai tay hắn!

Ngọc cúi đầu nhắm mắt không đành lòng nhìn con gái thành đồ chơi tìиɧ ɖu͙©. Chị em Lan khóc rấm rứt xoay thân dưới về phía Hoàng Kim. Trò khốn nạn nhất từ đầu đến nay. Anh Đào - kẻ trợ giúp đắc lực biết lý do JK đẩy bốn người xuống bùn nhưng hành hạ nạn nhân sống không bằng chết là vượt xa tưởng tượng. Nàng phẫn nộ JK và bản thân, cô gái tóc vàng bị lương tâm chất vấn, hổ thẹn cúi đầu trước nghiệp chướng thiên lý bất dung mà nàng góp một phần tội lỗi. JK khoái trá cười như tên điên, bộ mặt dã thú phấn khích vặn vẹo xem bốn người thay phiên quấn lấy nhau quằn quại trong khoái lạc.

Chị em Lan ghê sợ trò bệnh hoạn, lúc Hoàng Kim xâm nhập nơi mình chào đời, hai nàng bàng hoàng âm thanh ngượng ngập từ mẹ. Giờ đây Hoàng Kim không dám lội xuống lạch đào nguyên, hắn chỉ dạo trên bờ, kinh tởm tái hiện trên từng cái rùng mình. Vài khoảnh khắc, con gái hiểu lý do mẹ tránh mặt người thân. Xúc chạm nhạy cảm ép xử nữ khổ sở cắn chặt môi, các nàng chẹn thanh âm đáng thẹn chực phơi bày cho JK sỉ nhục, nhưng chẳng ngăn nổi thân thể phản ứng theo bản năng. Suối nguồn tươi trẻ bào mòn l*иg giam, con thú đương bị Hoàng Kim kiềm chề hung hãn vượt ngục. Nửa giây lơ là khiến xổng chuồng, người hùng bật dậy đặt Băng Sương đang áp đỉnh xuống đệm để bắt trói quái vật. “Dã thú” dưới thân hắn không còn kịp bôi thêm dớt dãi vào mẹ con Ngọc.

Mẹ con nàng giật thót hành động đột ngột, lén lau chất dịch dính khắp mặt. Hoàng Kim thở dốc, tròng mắt đỏ ngầu vì xuân dược kí©ɧ ŧɧí©ɧ, các nàng kinh hoàng trông quỷ dữ khát dục cưỡng ép ăn tươi nuốt sống con mồi. Ba cô gái líu díu ôm chặt nhau, sợ hắn chịu khuất phục, mình bị hãʍ Ꮒϊếp. Mẹ con nàng kinh hãi hét lớn trong khoảnh khắc Hoàng Kim gầm lên cắn rách cánh tay. Cơn đau thấu óc thức tỉnh tinh thần áp chế thú tính. Nụ cười dịu dàng chất chứa buồn vui, người hùng ôn nhu ngắm những người con gái mà mình bảo vệ. Tình cảm xoa dịu trái tim tổn thương, lệ nhòa khóe mi tuôn rơi cùng dòng máu nóng, máu và nước mắt sưởi ấm tâm hồn phụ nữ bất hạnh. Chị em Lan muốn đến cầm máu cho Hoàng Kim nhưng ngập ngừng chưa dám. Hoàng Kim xé ga trải giường. Hai lần xả thân vì người xa lạ, tâm ý ấy rung động tâm tư mẹ con nàng. Ngọc không do dự nửa giây báo đáp hắn bằng cái chạm nhẹ vào mảnh vải trên tay Hoàng Kim, hắn mỉm cười để nàng hoàn thành mong muốn.

Cô gái thứ tư phía sau màn hình kinh ngạc trước bản lĩnh người hùng. Đế Vương nhất dạ tam nữ dược tính vượt trội thuốc độc, tự cổ chí kim không gã đàn ông nào kiềm chế nổi, tâm lặng như thủy hóa yêu râu xanh hϊếp nạn nhân đến khi phát tiết hết du͙© vọиɠ. Hoàng Kim có lúc đánh mất mình, dược tính tái phát, hỏa dục thiêu đốt toàn thân, hắn bị ảo giác nung trong lò Bát Quái, tra tấn kinh khủng, nhà vô địch giữ vững ý chí. Tinh thần thép chinh phục kẻ hại hắn. Anh Đào chưa từng để đàn ông vào mắt, nay nể sợ người hùng danh xứng với thực. Nàng xót thương số phận mẹ con Ngọc, giây phút này ngưỡng mộ những cô gái được nâng niu bảo vệ. JK ngớ người ngó Hoàng Kim, tự hỏi thế quái nào xảy ra chuyện hoang đường kinh dị. Kẻ chủ mưu tưởng đang mơ sững sờ giây lát mới vỗ tay đồm độp ca ngợi:

- Quả không hổ danh người hùng quốc dân! Lời khen này từ tận đáy lòng tôi đấy! - Lão rướn người lên bàn coi Ngọc cẩn thận quấn từng đoạn vải - Ái chà, tình cảm gớm, yêu nhau rồi chăng? - JK nhún vai nói - Hợp lý, anh hùng năm lần bảy lượt xả thân vì mỹ nhân, gái không đổ ầm ầm hơi phí, nhể?

Bốn người bỏ ngoài tai mọi châm chọc:

- Anh bản lĩnh vãi chưởng, tôi phải công nhận thực tế phũ phàng này!

JK đổi giọng dọa nạt:

- Cơ mà thuốc còn mạnh vãi chưởng đấy anh bạn…

Mẹ con Ngọc chẳng vướng bận nửa lời, các nàng lo lắng vết thương trên tay người đàn ông hy sinh vì mình. Hoàng Kim tự sát bất thành, Ngọc không còn ác cảm với hắn, trải qua hoan ái tội lỗi, bao hỷ, nộ, ai, lạc bùng lên cảm xúc khó thốt lên lời lúc Hoàng Kim ngăn thú tính làm càn, xả thân gieo chút tình chưa thể nói là ái trong lòng mỗi người. Loại tình không phải yêu cũng chẳng phải xúc cảm thông thường ấy lay động các nàng. Ngọc cẩn trọng từng động tác, băng bó từng chút từng chút một như sợ hắn chịu đau đớn. Nàng đặt nhẹ tay lên lớp vải sơ cứu, ngước mắt liền bắt gặp Hoàng Kim ngắm mình say đắm, Ngọc thấy nóng ran, sắc mặt đỏ lựng tựa thiếu nữ lần đầu thân mật người yêu. Nàng sợ bốn mắt giao nhau, lửa tình bùng cháy nên vội tránh hắn.

Ngọc là người hiểu và quan tâm hắn nhất, chưa hề bất mãn oán trách nửa lời. Nàng thật tình hay chủ đích để Hoàng Kim tốt với con gái, hắn cảm phục người phụ nữ đầu tiên đêm nay. Hoàng Kim ôm nàng thật chặt. Chị em Lan bất ngờ sự thất thố. Lan sợ hãi nhất, nỗi sợ vơi bớt bởi hắn không vượt giới hạn. Em gái nàng - Băng Sương coi thường hắn từ đầu, hắn có tự sát, nàng chỉ thầm tri ân. Hắn tự tổn hại bản thân khiến tâm tư mẹ con thay đổi. Một người đàn ông hai lần hy sinh vì mình, tình cảm của Lan không còn bị tâm niệm mặc định cưỡng ép nữa. Lòng kiên định Sương luôn giữ vững bắt đầu lung lay. Tình huống khó tin nạn nhân phát sinh cảm tình với hung thủ - tưởng chừng hoang tưởng với các nàng đương thành sự thật.

Con gái xao xuyến, mẹ hiền lại nhu thuận trong vòng tay người đàn ông trao các nàng rung động đầu đời. Ngọc ngỡ các con còn ám ảnh chuyện nhơ bẩn, sợ JK nổi giận mới dụi đầu vào ngực Hoàng Kim, nàng không thấy con trầm lặng nhìn mẹ. Sắc mặt ưu tư thoáng hiện tiếc nuối, chị em chất chứa tâm sự khó nói, nếu chăm sóc hắn, các nàng chẳng phải chôn giấu nỗi buồn xuống tận đáy lòng. Ý muốn không đúng mực chiếm đoạt tâm trí trong giây phút ngắn ngủi, nó vẫn nhuộm đỏ má hai nàng. Con gái u buồn quay đi không thể xem Hoàng Kim đặt nụ hôn lên môi mẹ hiền.

“Tình” dành cho hắn “không còn như trước”, nụ hôn thổi bùng lửa tình cháy âm ỉ, môi kề môi đón nhận từng hơi thở nồng nàn, nước da ngăm đen nam tính nóng rãy thiêu đốt làn da trắng hồng nóng bỏng, trải bao mê ái không do mình làm chủ, thể xác bây giờ mới là của nhau, mỗi lần Âm Dương hòa hợp, đôi nam nữ để tâm hồn phiêu bồng cùng cảm xúc thăng hoa. Họ sợ JK bắt diễn cảnh cũ nên toàn bộ thân thể quyến luyến không rời từng phút từng giây, cái cớ ấy lấp liếʍ cái tình cuồng nhiệt hai người dành cho nhau. Dược tính bốc hỏa mê tình xúi giục Hoàng Kim tạm rời xa bờ môi căng mọng để thám hiểm núi lửa lần nữa. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống hồ còn bị tình dược kí©ɧ ŧɧí©ɧ, gã đàn ông trần trụi liền bị dụ dỗ để rồi áy náy với những người con gái mà hắn quan tâm.

Lần đầu giao hoan trong đau khổ, Ngọc còn khó kiểm soát, nay gần như tự nguyện, tình nồng tựa ngọn lửa tàn bùng cháy mê say. Chị em Lan nghe rên khe khẽ, hai tai đỏ ửng lan khắp mặt, thanh âm tiêu hồn tan biến, các nàng bất giác tò mò liếc sang vội vã cúi đầu, hình ảnh lảng tránh là Hoàng Kim hôn đắm đuối nhằm khỏa lấp e thẹn cho mẹ nàng. Đáy mắt Ngọc ánh lên cảm kích, dịu dàng ôm lấy người đàn ông chỉ thuộc về mình trong một đêm.

Xuân tình dào dạt lại rạo rực Anh Đào, cô gái tóc vàng thấy kỳ lạ, nàng không phủ nhận khát vọng, nhưng chưa bao giờ đỏ mặt nhiều như hôm nay. Ngó Hoàng Kim bắn pháo hoa bên ngọn suối trong khu rừng, cơ thể nàng chống đối chủ nhân, Anh Đào khép chân dù đâu ai thấy dáng điệu đáng thẹn. Nàng phân tán tập trung để lờ đi mới ngăn được thứ đáng thẹn. JK cười khẽ, kiên nhẫn chờ đôi nam nữ lêи đỉиɦ du͙© vọиɠ, coi như ban thưởng cho màn “hành động” mãn nhãn, lão khen tặng:

- Ta tưởng cô ta giả vờ tranh đàn ông với con cái, hóa ra bộ dạng dâʍ đãиɠ thèm tình là thật một trăm phần trăm à?! Há... há…

Lời giễu mỉa chẳng làm Ngọc tức giận, sỉ nhục còn thức tỉnh nàng nhận ra dường như mình phạm sai lầm, người mẹ bất giác hướng về con. Có gì đó kỳ lạ trên gương mặt đượm buồn chị em Lan, lạ lùng ấy khắc sâu vào ánh mắt ngấn lệ. Con gái dường như không coi thường mẹ rên như một con điếm, cái nhìn chất chứa tâm sự u hoài là nỗi buồn tự trách chính mình. Ngọc ngỡ ngàng tự hỏi vì sao con gái dằn vặt bản thân, Lan cùng Sương lướt mắt qua vết băng trên tay Hoàng Kim, Ngọc bẽ bàng hiểu ra nàng không phải người duy nhất xúc động tấm lòng người hùng. Chị em Lan nguyền rủa bản thân, một phút giây, các nàng mong mình là người sơ cứu cho Hoàng Kim. Mẹ đờ đẫn tinh thần, nàng chẳng còn mặt mũi đến bên con gái nữa. Thà rằng bị coi là con điếm còn đỡ đau khổ hơn phải chịu nỗi oan nghiệt này.