Chương 3
Tiêu Chiến giờ đây rất hỗn loạn. Thật không biết nên làm thế nào? Nhất Bác là người anh thương, nên nhìn mấy cái có thể xem là bằng chứng buộc tội cậu thì không vui chút nào." đội trưởng anh đi đâu thế? "
" tôi đi một chút rồi quay lại ngay "
Tiêu Chiến trong lòng như chứa lửa, nếu cứ ngồi ở đây suy đoán nghĩ ngợi hoài đến sáng thì không chịu nổi, nên thu gom đồ đạc rồi nhanh chóng đi về nhà hỏi rõ Nhất Bác.
" Vương Nhất Bác "
Tiêu Chiến mới mở cửa phòng đã lớn giọng gọi, anh giờ rất nôn nóng thành muốn biết rõ mọi chuyện nên mang dáng vẻ gấp gáp,đến cả giọng nói cũng có chút tức giận.
Tuy muốn hỏi cho rõ, nhưng lòng anh rất sợ, sợ hỏi ra thứ mình không muốn nghe nhất.
" anh...anh sao lại về đây? Không phải anh nói đêm nay trực đêm à? "
" cái quần bị dính máu đó của em là sao? Em rốt cuộc đã làm gì rồi hả? "
Nhìn Tiêu Chiến có vẻ rất tức giận, nhưng anh làm sao không tức được? Cậu sợ cái gì mà không dám cho anh thấy bộ đồ dính máu của mình? Chưa kể anh đang nghi cậu nói dối mà.
" anh đang bực đó hả? Anh sao vậy ? "
" trả lời anh đi, đừng hỏi ngược lại "
Tiêu Chiến nóng lòng đến ruột gan sắp cháy rồi. Anh chỉ muốn cậu nói rõ sự thật, nếu anh nghĩ sai thì mong cậu cho anh một lời giải thích đúng đắn.
" thì chẳng phải em đã nói với anh rồi sao? Công ty em xảy ra tai nạn nên em xuống chỗ đó xem tình hình, em đỡ người nhân viên đó lên để tựa vào chân nên quần và giày mới bị dính máu "
" có thật không? "
Câu nói của Nhất Bác làm sắc mặt anh thay đổi, tuy có chút không tin nhưng bớt căng thẳng đi rất nhiều.
" thật mà, anh đang nghĩ đi đâu vậy hả? "
Nhất Bác cười nhẹ đi lại ôm lấy Tiêu Chiến. Anh còn chưa muốn để cậu chạm vào người nên hơi chối từ tuy nhiên vẫn bị cậu ta ôm chặt.
" vậy còn găng tay? "
" hôm em ghé mua vì phải đi công trường cả ngày, sợ nắng đen a "
Tiêu Chiến theo bản năng vẫn thấy có gì không đúng. Nhưng mặt Nhất Bác không có gì hoảng loạn cứ bình thản mà đáp chẳng giống người đã gây ra tội chút nào.
" anh sao vậy? Anh nghĩ cái gì trong đầu mà về đây chất vấn em? "
" anh… anh "
Tiêu Chiến thấy khó nhìn mặt nhau rồi đây, do anh đa nghi nên nóng vội chất vấn. Giờ thì nghi ngờ được làm rõ, lòng anh không còn lo nhưng trái lại thấy có chút xấu hổ.
Chắc vụ án đang đi vào ngõ cụt làm đầu anh rối loạn rồi. Cậu thì liên quan gì đến bọn thế lực ngầm đó được mà anh phải nghi ma nghi quỷ chứ.
Tiêu Chiến thấy mình bị ấm đầu thật rồi...
" thôi bỏ qua đi, chuyện này dừng lại ở đây "
Nhìn anh ấp úng cậu chỉ cười nhẹ, trông anh giờ đây rất là đáng yêu.
Thật ra Nhất Bác không muốn gạt anh đâu, nhưng cậu không muốn mất anh. Biết là không giấu được cả đời nhưng cậu sẽ cố, sẽ làm hết sức có thể để giảm đau thương nơi anh xuống thấp nhất.
Tiêu Chiến của cậu, rơi lệ vì cậu cũng là điều không thể, nên cậu tuyệt sẽ chẳng để anh chịu tổn thương.
" vậy đi a, thôi anh quay lại sở cảnh sát đây, em nghỉ sớm đi nha "
" ừm, .anh lái xe cẩn thận, trời tối rồi "
Nhất Bác nhón chân hôn nhẹ trán anh, cậu thấp hơn Tiêu Chiến mấy cm nên hơi bất lợi khi đứng hôn.
" anh đi đây "
" bye anh "
Tiêu Chiến giải được thắc mắc trong lòng nên thấy vui mừng, tâm trạng cực tốt thành ra khi trực cũng chẳng thấy mệt mỏi gì.
Sáng sắp rời khỏi sở thì bị một cấp dưới kéo lại, nói bên phía người cài vào đã báo về một tin rất quan trọng.
Ông trùm mafia của tổ chức quốc tế sắp về nước. Tiêu Chiến nhanh mở một cuộc họp thảo luận về vấn đề này, đặc biệt là rà soát ở sân bay thật kỹ của các chuyến bay từ New York về Trung Quốc, xong mọi chuyện thì anh cũng về nhà đánh một giấc.
" Nhất Bác "
Anh về đến nhà thì cậu đã đi làm rồi, nhưng cậu đúng chuẩn chu đáo. Thức ăn đã nấu sẵn cả rồi, anh chỉ cần hâm lên là được.
Chính Tiêu Chiến còn thấy mình đã rất may mắn khi thương trúng cậu.
Tiêu Chiến ngủ xong một giấc thức dậy đã là buổi chiều. Hôm nay được nghỉ nên lái xe đến công ty của Nhất Bác chơi, lâu rồi không có đến đó, hôm nay ghé qua tạo chút bất ngờ
" Nhất Bác có ở trên phòng không? "
Anh ghé quầy tiếp tân để hỏi. Cô nhân viên nói cậu đã ra ngoài rồi, tầm một chút nữa sẽ về tới nên anh cũng lên phòng chờ cậu.
" trà của anh đây "
" Cảm ơn cô "
Tiêu Chiến nhận trà của cô thư ký nhưng có chút không vui, mắt hơi híp còn mày thì chau lại nhìn cô ta.
Là thư ký thôi mà có cần ăn mặc nóng bỏng như thế không? Hằng ngày lượn lờ lượn lờ trước mặt Nhất Bác nữa chứ, ở đâu ra dạng con gái đi làm công sở mà mặc đồ cứ như đi tiệc. Tiêu Chiến một bụng sinh khí mà, anh biết Nhất Bác chỉ có anh trong mắt lẫn ở trong tâm. Nhưng cứ nghĩ chuyện cậu tiếp xúc với cô gái thư ký hết năm này đến tháng nọ là không vui.
Tiêu Chiến ở trong phòng đợi cậu nên có chút nhàm chán. Đi lại tủ sách tìm vài cuốn để đọc.
Anh tìm được một cuốn ưng ý rồi tựa người vào thành tủ để đọc, nhưng không may làm cái tủ trượt sang một bên.
Tiêu Chiến giật cả mình, anh mới dựa vào thôi mà, có cái tủ nào mới chạm là dịch chuyển chứ. Nhưng anh càng cả kinh hơn khi thấy phía sau cái tủ có một lối đi, có cả cầu thang bộ dẫn lối đi xuống.
Anh nghĩ đây chỉ là lối thoát hiểm thôi, mà lòng vẫn không tránh khỏi sự tò mò, tự dưng hình ảnh bức tường mà có thể mở ra được ở khách sạn kỳ trước cứ hiện lên trong đầu anh, khiến anh phải chầm chậm từng bước tiến vào gian nghỉ của nơi này rồi cho chân đi xuống từng bậc thang.
Nhất Bác vừa về đến thấy nơi bí mật đã bị mở ra, làm lòng cậu giật mình. Cậu cẩn trọng từng bước chân khẽ tiến lại chỗ đó, còn định rút súng ra để thủ vì sợ là kẻ thù, nào ngờ đối phương là anh khiến lòng cậu có chút hoảng loạn.
" anh Chiến "
Tiêu Chiến nghe tiếng cậu liền quay lưng lại, khẽ cười một cái nói:
" em về rồi à? "
" anh xuống đây làm gì? "
Nhất Bác cũng đi xuống theo, nắm lấy tay anh lôi ngược trở lại phòng chủ tịch.
" anh....anh hơi tò mò "
" chỉ là lối thoát hiểm thôi, có gì để tò mò chứ? "
Câu trả lời của Nhất Bác đúng với điều Tiêu Chiến nghĩ nên anh cũng không có tồn đọng nghi ngờ gì cả, cùng cậu đi khỏi chỗ này.
" sao anh đến đây? "
" à, rảnh nên ghé qua thôi "
Nhất Bác tự rót cho mình cốc nước rồi đưa mắt nhìn đồng hồ.
" chứ không phải đến kêu em về nấu cơm tối cho anh à? "
Tiêu Chiến nhanh chóng lắc đầu, anh đâu hề có ý đó nha.
" thật không đó? "
" thật mà a "
Nhất Bác phì cười một cách gian manh.
" thôi được rồi, chúng ta về thôi, cũng sắp tan ca rồi "
Cậu đứng lên đi lại bàn làm việc thu dọn mấy tài liệu lẫn hồ sơ vào ngăn tủ, cái cần thiết thì mang theo về nhà để xử lý.
" anh Chiến, lỡ sau này em đi công tác thì anh tính sao? "
Nhất Bác vừa xào món thịt chua ngọt vừa hỏi. Tiêu Chiến mặt suy ngẫm, mất một lúc lâu thì trả lời rằng.
" không biết "
" chẳng lẽ anh chờ em về nấu rồi mới chịu ăn à? "
" anh có thể gọi thức ăn ngoài a "
Tiêu Chiến từ khi quen cậu đã bỏ qua chuyện gọi thức ăn bên ngoài rồi. Giờ nếu Nhất Bác đi đâu lâu cả tuần thật thì anh sẽ khó sống lắm đây. Khẩu vị anh không khó nhưng hương vị lâu quá chẳng nếm khi ăn lại cũng rất khó nuốt mà.
" anh ăn có nổi không mới là một chuyện "
Tiêu Chiến thở dài, đúng là chuyện đáng lo mà. Anh không còn chút tinh thần nào ủ rũ nhặt rau.
" đừng buồn mà, ngoan "
Nhất Bác nấu xong bữa tối rồi dọn ra bàn cùng anh dùng.
" anh ăn cay ít thôi "
" em đừng có ăn cay không được rồi cấm người ta ăn chứ a "
Tiêu Chiến bất mãn nói ra, trong miệng vẫn còn nhai chưa hết một miếng sườn nên cái má phồng lên nhìn rất đáng yêu. Nhất Bác rất muốn cắn anh một cái.
" em lo cho dạ dày của anh thôi "
Nhìn anh cứ đem tương ớt phủ lên hết miếng thịt sườn, tưởng thôi cũng thấy nó cay lắm rồi. Nhất Bác lại chẳng ăn cay được nhìn sơ qua cậu phải hít hà thay Tiêu Chiến luôn, thế mà anh cứ ăn như thế hết miếng này đến miếng khác.
" Nhất Bác, hôm qua không có anh ở nhà, em ngủ có được không? "
" được chứ, em chỉ lo ngủ thôi đâu có lo nghĩ đến anh mà không ngủ được "
Tiêu Chiến ủy khuất đánh tay cậu. Anh biết cậu sợ thời gian về đêm.
Lúc mới quen biết Nhất Bác, lần đầu cả hai ngủ chung một phòng cậu cứ bật đèn sáng suốt đêm, cả TV cũng không tắt.
Dần về sau anh tập cho cậu dần dần nên tắt được TV, lâu nữa thì có thể ngủ với ánh sáng ấm nhẹ của đèn phòng thay gì cứ bật đèn lớn.
" anh chỉ sợ đèn nhà này em bật không sót một cái thôi "
" em bỏ lâu rồi mà, anh đừng khơi lại chứ "
Nhất Bác xấu hổ đó chứ, với thân phận của cậu mà lại vướng vô điều đó đúng là có chút buồn cười.
Chiều hôm sau khi Tiêu Chiến đi làm về chỉ mới mở cổng chưa kịp vào nhà thì có một người đàn ông tuổi trung niên bước từ một chiếc siêu xe xuống, tiến lại gần anh và hỏi thăm.
" Đây có phải là nhà của Vương Nhất Bác? "
" Dạ phải ạ, bác là ai? "
Đây là nhà của Nhất Bác mua thật nhưng đứng tên là anh. Mà thôi kệ, cả hai sống chung còn gì, phân biệt nhà anh nhà em làm cái gì.
" Tôi là ba của nó "
Ba của Nhất Bác, vậy chẳng phải là ba chồng của anh sao? Anh liền cúi người chào hỏi
" Con xin lỗi, con thất lễ rồi "
" Cậu ở chung nhà với nó sao? "
Ông không thèm nhìn đến mặt anh, mắt chỉ lo nhìn bao quát căn nhà. Ông đang thắc mắc từ bao giờ con trai ông lại có mắt thẩm mỹ, chọn căn biệt thự thật đẹp toát lên sự tao nhã nhưng sang chảnh, tone màu nhạt nhìn rất mát mẻ.
" Dạ, con ở chung với Nhất Bác "
Câu nói này của cậu làm ông trở nên tức giận nặng giọng bảo:
" Gọi điện thoại kêu nó về ngay đi "
Xong ông tự nhiên bước vào nhà bỏ lại Tiêu Chiến còn đơ ra đó. Nhưng anh cũng lấy điện thoại ra gọi báo cho Nhất Bác biết.
Nói chuyện xong với Nhất Bác, anh bước vào nhà cùng ba cậu nói chuyện. Chứ để ông một mình ngồi đó thì coi làm sao được chứ.
" Mời bác uống nước "
Tuy ông đã bỏ mắt kính màu đen xuống, nhưng phong thái ngầu của ông vẫn chẳng thay đổi. Nghe giọng lúc nãy của ông Tiêu Chiến cũng đoán được là ông chẳng vui vẻ gì khi con trai mình sống chung với một người đàn ông.
Nên anh cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh, thật tự nhiên, không mong được ghi điểm chỉ mong đừng phạm sai lầm.
" Nhà không có giúp việc sao? "
Tiêu Chiến gật gật đầu. Nhìn mày của ông hơi nhíu lại thì anh lại căng thẳng thêm mấy phần.
" Vậy việc nhà ai lo khi cậu và nó đều đi làm? "
Ngữ khí của ông càng trầm hơn. Tiêu Chiến thấy sợ như thế nào ấy, rất là khó tả. Lúc anh đi bắt tội phạm còn chưa lo lắng như bây giờ.
" Dạ, do chúng con đều đi làm nên nhà không có bừa bộn, cuối tuần chia nhau ra dọn là xong thôi ạ "
" Ừm "
Giọng ông càng nặng hơn, Tiêu Chiến suýt không nghe rõ được ông nói gì luôn. .
Lòng anh đang khẩn xin Nhất Bác mau về đi, chứ cái không khí như đang rơi vào nơi cài bom nổ chậm như vầy sao anh chịu nổi chứ.
Hai người cứ rơi vào yên lặng, anh thật không biết nên nói cái gì bây giờ.
Một lúc sau nghe tiếng xe lái vào sân, Tiêu Chiến mới dám thở ra một hơi nhẹ người. Anh được cứu rồi.