Chương 9
" tôi làm tay của anh có được không? "Nhất Bác ngồi xuống, cầm lấy tay của Tiêu Chiến và hỏi. Anh rất kinh ngạc, nhẹ nhướng mày một cái, cánh môi hơi hé ra tựa như muốn thốt lên chữ hả mà lại không có âm lượng. Cậu hiểu được ý đó thành ra kéo anh ôm vào lòng và bảo.
" tôi sẽ làm đôi tay của anh...từ bây giờ đến sau này... "
Nhất Bác tự dưng nghĩ ra chủ ý này và nói với Tiêu Chiến. Tuy có chút đường đột nhưng con người cậu đưa ra quyết định thường rất nhanh và không hề hối hận, dù có sai sót vẫn tìm cách lật ngược tình thế được, nên không hề sợ...
Tiêu Chiến muốn đẩy Nhất Bác ra nhưng cậu càng cho lực siết chặt lấy anh, giữ gọn anh trong vòng tay...
" cho tôi một cơ hội, được không? "
Muốn bao nhiêu ôn nhu thì Nhất Bác có bấy nhiêu, cậu giờ đây chỉ muốn an ủi anh thôi. Ban đầu làm chuyện này đúng là lòng có mục đích, nhưng giờ mới chợt nhận ra là do bản thân khao khát nhiều hơn nên tự thấy có lỗi.
Cái lỗi này là chọn quá đúng thời điểm để làm Tiêu Chiến suy sụp, đối với Nhất Bác nếu đây còn vào lúc cậu chưa có cảm tình với anh thì sẽ thấy vui, nhưng hiện tại chỉ thấy nặng lòng...
Tiêu Chiến không xấu, tính cao lãnh gì đó chỉ tăng thêm sự cuốn hút nơi anh thôi. Vả lại chuyện anh hất nước vào mặt cậu, thì cậu đã bắt anh trả rồi còn gì? Thành ra cả hai coi như hoàn toàn dứt nợ.
Nhất Bác nghĩ kỹ rồi, oan có đầu nợ có chủ. Cậu sẽ khiến Tiêu Vĩ phải trả giá chứ phía anh thì ngưng lại được rồi. Dù gì bây giờ anh cũng quá đáng thương lắm, khi về nhà còn cùng ba mình tranh luận, xem ra còn nhiều chuyện sẽ đến khiến anh càng thê thảm.
" tôi.... "
Tiêu Chiến cả nửa ngày mới mở miệng thốt được một chữ, mặt anh đang dán vào da thịt của Nhất Bác nên hình ảnh đêm qua cứ hiện ra loạn xạ trong đầu...
Tiêu Chiến nhớ rất rõ, đêm qua Nhất Bác không có mạnh bạo...nhưng do anh không nguyện ý nên cứ cảm giác bị cậu chà đạp chẳng tiếc thương.
" không....không được "
Anh nhất quyết đẩy cậu ra xa khi chuyện đêm qua tái diễn trong ký ức khiến anh muốn phát điên...
" anh Chiến à... "
" ra ngoài...cút ra ngoài... "
Nhất Bác cũng giật mình khi bị Tiêu Chiến đẩy mạnh như thế...nhìn vẻ mặt cơ hồ hoảng loạn của anh mà cậu chỉ biết thở dài...
" ra ngoài đi...ra ngoài đi... "
Tiêu Chiến không muốn nhìn thấy Nhất Bác nữa, cậu cũng đành nghe theo anh thôi. Bản tánh anh ra sao cậu quá rõ rồi, đêm qua bị đặt dưới thân cậu như thế...còn là chẳng cam tâm tình nguyện thì chắc giờ vẫn còn sốc và ghét cậu lắm.
Thôi thì cứ cho anh một mình tự chấp nhận và trải qua vậy...
Nhất Bác ra ngoài rồi thì Tiêu Chiến cũng nhanh vào nhà tắm để tẩy rửa. Anh nằm ngâm mình trong bồn nước lạnh lẽo...hình ảnh đêm qua vẫn là đeo bám anh chẳng dứt
" không được...không được....cậu ngưng lại đi, không được "
Tiêu Chiến kháng cự, anh càng chống đối kịch liệt khi Nhất Bác đem áo anh quăng đi rồi
" sẽ không làm anh đau "
Nhất Bác gấp gáp, cố giữ chặt tay Tiêu Chiến lại một chỗ rồi cởi luôn quần của anh...
" cậu điên rồi à? Dừng lại...buông tôi ra...dừng lại đi mà "
Tiêu Chiến muốn dụng võ vào tình huống này nhưng Nhất Bác đang ngồi ở trên người anh, tay phải còn đau nên chỉ còn một tay chẳng chống lại nổi cậu.
" anh Chiến...cho tôi đi...cho tôi "
Cậu cũng cởϊ áσ mình thẩy xuống nền, rồi nằm xuống tham lam mυ'ŧ lấy môi Tiêu Chiến...cậu cơ khát cái cơ thể trắng như ngọc này của anh lắm rồi, thân hình cân đối còn có cả cơ bắp...nhưng nhìn vào rất dễ chịu...
" ưʍ...ư....điên rồi hả...xuống cho tôi...điên rồi sao? "
" đúng tôi điên...tôi thích anh đến điên rồi "
Nhất Bác đang rơi vào du͙© vọиɠ, câu trả lời trên cũng không suy nghĩ gì nhiều. Với thân phận thật sự là một ông trùm xã hội đen thì khi chạm đến nɧu͙© ɖu͙© sẽ khát khao đến mức chẳng kiểm soát được. Đối phương càng chống đối thì cậu càng ham muốn, tính chiếm hữu cũng dâng lên đặc biệt cao...
" a...a...không...không...dừng đi mà...xin cậu đó, dừng đi mà "
Tiêu Chiến bất lực thật sự, miệng liên tục kêu dù biết là vô vọng. Nhất Bác như hóa thú rồi, cắи ʍút̼ cổ anh để lại rất nhiều dấu răng và nước bọt.
Tiêu Chiến là con người trưởng thành, nếu không xác định yêu thương hoặc kết hôn rồi thì sẽ chẳng có chuyện quan hệ thể xác với họ trước. Mà Nhất Bác chưa gì đã phát cuồng như thế làm anh thật sự không thích dù chỉ một chút.
Cậu dùng áo trói chặt tay Tiêu Chiến lại, để anh đừng cựa quậy nữa rồi mới đến cởϊ qυầи của mình ra và bắt đầu tách chân anh ra, đem đỉnh đầu của côn ŧᏂịŧ chạm vào huyệt khẩu non mềm của anh...
" đừng mà...dừng lại...xin cậu dừng lại đi mà...dừng lại còn kịp đó...chỉ cần cậu ngưng lại tôi sẽ xem như chưa có gì xảy ra...xin cậu đó...xin cậu "
Tiêu Chiến không quen chuyện này nên có chút buồn nôn, còn đan xen thêm sự xấu hổ vì nơi kia đều hiện ra trước mặt Nhất Bác, hơn hết vẫn là từ tâm trí đến thể xác đều không muốn...
" tôi yêu anh...nên mới muốn cùng anh làm chuyện như thế này...anh Chiến...tin tôi đi... "
Dù cậu có đang cao hứng, có dần đang đi lên nấc thang cao nhất của du͙© vọиɠ thì cũng biết được mình đang nói gì. Hơn lúc nào hết...chính bây giờ mới là lời thật lòng...nhưng Nhất Bác không hề nhận ra. Cứ ngỡ bản thân thuận theo tình thế mà nói...
" không....không muốn....không được , không "
Tiêu Chiến ra sức lắc đầu cũng như cựa quậy chân tay , Nhất Bác không chần chừ nữa, còn kéo thêm giây nào thì anh còn chống sự giây ấy. Nên mặc kệ anh buông ra những lời gì thì cậu vẫn dùng sức để xuyên mạnh vào trong.
" a..... "
Cơn đau tựa như ai xé đôi thân thể làm Tiêu Chiến run lên bần bật, nhưng anh cố chịu và cắn chặt môi. Tiêu Chiến chẳng bận tâm là khi hé răng thì loại âm thanh gì sẽ phát ra, anh chỉ biết dù là đau hay thích đều phải nuốt những chữ đó đi ngược vào bụng.
Một chút bôi trơn cũng không có, một chút dạo đầu cũng không. Nhất Bác gặp chẳng ít khó khăn khi vào trong, côn ŧᏂịŧ bị chặn lại không riêng cậu khó chịu mà Tiêu Chiến còn đau đớn hơn rất nhiều lần.
" anh Chiến...Tiêu Chiến "
Cậu mắt hơi khép lại gọi tên anh với cái giọng đầy ma mị, cậu muốn phân tán sự tập trung hứng chịu cơn đau của anh nên lại vươn lưỡi liếʍ lấy cánh môi kia.
Đã đến bước này Tiêu Chiến kháng cự còn tác dụng gì sao? Nhưng vẫn là không thuận theo, Nhất Bác thích làm gì thì làm đó đi, anh chẳng bận tâm đến nữa, một thân không cảm xúc nằm đó...
Nhất Bác sau khi xuyên được vào trong cũng chẳng gấp gáp chuyển động, cậu dần dần cho thích nghi cũng như để huyệt khẩu dãn ra dần dần vì côn ŧᏂịŧ của cậu cứ đang trướng lên
Độ khoảng đã thích hợp thì Nhất Bác mới chuyển động, cậu cũng chẳng vội vàng hay bạo mạnh gì...chầm chậm trừu sáp từng đợt, sau một lúc chuyển sang trừu động ma sát. Dù bây giờ cơn đau có đỡ hơn thì Tiêu Chiến cũng chẳng thấy vui sướиɠ...
Bên dưới dù gì cũng đã rách, máu cũng rỉ ra theo mỗi lần nuốt nhả cự vật của Nhất Bác. Cũng không rõ là cậu dừng lại là bao lâu sau, nhưng thần sắc Tiêu Chiến cũng rất khó coi...
" Tiêu Chiến, anh đang làm cái gì vậy hả? "
Nhất Bác thấy Tiêu Chiến lâu quá chưa ra nên mới vào nhà tắm xem thử, nhờ vậy mới gặp cảnh mặt anh đã hoàn toàn chìm vào trong nước. Cậu hoảng hốt chạy nhanh lại đỡ anh ngồi dậy...
" hả... "
Giờ đây hình như Tiêu Chiến mới khôi phục thần trí, Nhất Bác chỉ biết mở to mắt nhìn anh. Anh không giống Tiêu Chiến cậu từng biết chút nào...
" có chút chuyện vậy mà anh định tự tử rồi à? "
" tôi...đâu có tự tử "
Tiêu Chiến đúng là bị tổn thương từ thể xác đến tinh thần nhưng đâu yếu đuối đến mức có chút chuyện xảy đến là đi chết. Huống chi anh còn là nam nhân, dù đã đυ.ng chạm cũng đâu có thiệt thòi gì như nữ nhân...
" vậy...vậy sao anh? "
" tôi...tôi bận nghĩ một số chuyện... "
Anh thật không có ý tự tử, chỉ là không ngờ mới tựa đầu vào thành bồn, khép mắt nhớ lại mọi chuyện vừa qua thì nhanh thôi đã vô hồn rồi...
Nhất Bác lo thật sự, nếu Tiêu Chiến mãi lo nghĩ đến mức nước ngập mặt cũng chẳng hay thì nguy rồi.
" ra thôi...đừng ngâm nữa, anh sẽ bệnh đó "
Nhất Bác cho tay vào bồn ôm Tiêu Chiến ra ngoài, sau đó giúp anh lau người và mặc lại quần áo. Anh giờ cứ ngơ ngơ, tựa như mất hồn...cậu nhìn mà phát sợ.
" về Bắc Kinh nha, anh ngồi xe nổi không? "
Nhất Bác ngồi xổm xuống nắm lấy Tiêu Chiến và hỏi, anh nghe cậu nói chuyện mới định thần lại khẽ gật đầu.
Cậu dắt anh xuống nhà, lấy thức ăn sáng mẹ mình đã chuẩn bị sẵn mang theo ra xe cho anh có đói thì dùng. Trước khi bước khỏi cửa nhà thì mẹ Vương có lên tiếng
" tôi nghĩ Tiêu Vĩ sẽ chẳng nói sự thật với cậu đâu, nhưng tôi tin cậu đủ thông minh để hiểu đâu thật đâu giả "
" con biết rồi dì "
Tiêu Chiến đứng lặng một chỗ mất cả phút mới có thể lên tiếng đáp lại. Xong Nhất Bác cũng dẫn anh đi...
Lên xe thì Tiêu Chiến cũng ngủ mất, Nhất Bác mở máy lọc không khí và chỉnh ghế hơi ngã về sau cho anh dễ chịu.
Tiêu Chiến thật quá mệt mỏi rồi, nếu suy nhược cơ thể còn có thể nhanh hồi phục nếu chịu ăn uống hoặc truyền dịch...nhưng đằng này còn có mặt tinh thần.
Tiêu Chiến thấy mình sắp không chống đỡ nổi rồi, khi về nhà còn đối diện Tiêu Vĩ. Chưa bao giờ anh thấy cụt hướng như hôm nay...thật chẳng biết phải làm cái gì nữa.
Cũng gần buổi chiều mới về đến nơi, trước lúc anh tháo dây an toàn để vào nhà thì Nhất Bác hỏi.
" anh cần tôi giúp anh tìm xem dì Diệp ở đâu không? "
" cậu làm được hả? "
Do Tiêu Chiến chưa biết cậu thật sự là ai nên nghĩ thế lực nhà mình mới tìm người nhanh nhất, thành ra ngạc nhiên mà hỏi.
" tôi có quen bạn làm thám tử...sẽ nhanh có tin cho anh thôi "
Nhất Bác lại nói dối rồi, Tiêu Chiến thấy vậy cũng tốt, nếu như đích thân anh điều tra bị Tiêu Vĩ phát hiện sẽ có chuyện không hay, vì vậy anh cũng đồng ý với cậu.
Nhất Bác cũng muốn tìm người đã nuôi dạy cậu lúc nhỏ để trả ơn thôi, chứ không có ý xấu. Nên vấn đề tìm Diệp Liên để tròn kế hoạch trả thù là không có...
" cảm ơn "
Nhất Bác cười nhẹ, đưa tay luồn ra sau ót Tiêu Chiến, rồi cậu đưa mặt mình kề sát vào mặt anh, khẽ buông xuống một nụ hôn.
" được rồi...tôi vào nhà đây "
Chỉ mới môi chạm môi đã bị Tiêu Chiến đẩy ra khiến Nhất Bác không vui, hành động nuốt nước bọt và mím mím môi nơi cậu đều nói lên tất cả.
" nhưng xe này...là xe của anh "
" cậu giữ đi...sau này đến đưa đón tôi đi làm "
Nhất Bác mở to mắt, Tiêu Chiến đã chấp nhận yêu cầu hồi sáng của cậu rồi sao?
" nhìn gì chứ...hay hối hận khi nói muốn làm đôi tay cho tôi? "
Tiêu Chiến lại đanh đá rồi, chu choe môi hỏi, mà chỉ cần anh trở lại như trước thì Nhất Bác vui lắm, cậu cười lớn phớt phớt tay bảo.
" không có...là do không tin nổi thôi "
Tiêu Chiến xùy một tiếng rồi đi nhanh vào trong nhà với sự ngượng ngùng và gương mặt hơi đỏ ửng. Anh thấy đã cùng Nhất Bác làm rồi thì cho nhau một cơ hội cũng chẳng có gì là không tốt.
Tính khí của Nhất Bác cũng cương trực giống anh, nên từ lâu anh đã có cảm tình và làm anh em tốt trên những cuộc chiến bắt tội phạm với cậu. Giờ thì mối quan hệ đó càng đi xa rồi
Tuổi của Tiêu Chiến cũng đâu còn nhỏ. Chỉ là như vầy lại giống trâu già gặm cỏ non...mà chính vì tuổi tác chênh nhau khá nhiều mới khiến anh chẳng cam tâm nằm dưới. .
Tiêu Chiến vừa vào nhà thì thấy Tiêu Vĩ định ra ngoài, lúc thấy ông, anh liền căng thẳng cũng như có cảm xúc lạ lẫm không tên xuất hiện.
Lòng anh tựa như muốn hỏi mà lại không dám, vì sợ biết được sự thật cũng như phải nghe người ba mình kính trọng lâu nay lại nói dối. Chưa bao giờ anh thấy bản thân mình tệ đến vậy, chẳng dám đối diện sự thật. Anh hít một hơi sâu rồi hạ quyết tâm đi lại cùng Tiêu Vĩ nói chuyện.
Dù cho chuyện năm xưa ra sao, ai đúng ai sai thì Tiêu Chiến cũng muốn nghe, vì anh muốn biết rõ mọi vấn đề về mẹ mình.
" ba...ba ơi "
" sao vậy con? Con muốn nói chuyện gì sao? Gấp không "
Tiêu Vĩ nhìn đồng hồ trên tay rồi hỏi Tiêu Chiến, vì ông cũng sắp trễ giờ rồi. Tự dưng từ ngữ trong cuống họng anh lại chẳng muốn thốt ra...môi hơi mấp máy nhưng không biết phải mở miệng thế nào.
Ông không nhìn biểu hiện khó khăn khi nói trên mặt của anh thành ra không biết...cứ lo soạn giấy tờ và bảo.
" nếu con không nói thì ba đi đây "
Ông sách túi công sở lên và đi lướt qua Tiêu Chiến, anh thấy sớm muộn gì cũng phải hỏi thôi...ngập ngừng hay dời lại cũng chẳng tránh khỏi cả đời, nên từ tốn cất tiếng.
" mẹ con...còn sống đúng không? "
Tiêu Vĩ nghe nhắc đến Diệp Liên liền đứng ngay lại, vẻ mặt tối sầm quay lại hỏi anh.
" ai nói với con chuyện này? Con đã gặp ai hả? "
Nhìn vẻ mặt mang sự gấp gáp còn tức giận vì chuyện mình che giấu bị người khác phơi bày của ông thì Tiêu Chiến đã nhận biết được gì đó rồi. Theo thông thường nếu ông không nói dối thì cửa miệng sẽ chẳng thốt ra hai câu hỏi đó đâu.
" ai nói không quan trọng, quan trọng là mẹ con chưa chết đúng không?"
Tiêu Vĩ buông túi công sở, đưa hai tay lên áp vào gương mặt đầy thương đau của Tiêu Chiến và nhỏ nhẹ bảo.
" con trai à...ba mặc kệ người khác nói những gì với con, để con về đây hỏi như thế...nhưng con phải tin ba chứ...ba mới là ba của con kia mà "
Tiêu Vĩ đang ngon ngọt dỗ dành Tiêu Chiến, ông làm bao nhiêu chuyện xấu, khắt khe với bao nhiêu người cũng chưa từng đánh anh một cái, ông rất thương anh, ông không muốn để anh mang ấn tượng xấu về mình...
Tiêu Chiến muốn thoát khỏi sự ôn nhu yêu thương này ngay lập tức, nhưng như thế là tỏ rõ thái độ quá rồi. Hiện tại cũng chưa biết nên tin ai thành ra anh chọn phương án tiếp thu. Để phía Nhất Bác điều tra xem thế nào rồi tính bước kế tiếp...
Anh vờ tin Tiêu Vĩ, nhẹ gật gật đầu rồi bảo rằng mình mệt và muốn lên phòng nghỉ ngơi. Ông đương nhiên đồng ý, đợi bóng dáng anh đi khỏi ông liền kêu trợ lý Dương
" anh mau điều tra cho tôi, gần đây nó đi đâu và gặp những ai, còn nữa cả tung tích của Diệp Liên "
Từ khi ông đuổi bà đi thì cắt đứt liên lạc, cứ ngỡ việc này sẽ chôn vùi nào ngờ hôm nay được Tiêu Chiến nhắc đến làm lòng anh lo lắng...
Tiêu Chiến nằm phịch xuống giường, cảm giác mệt mỏi đến sâu trong xương tủy và linh hồn.
Nghe ai là đều anh rõ nhất, nhưng bên nào cũng chẳng căn cứ vậy thì anh đợi có kết quả tìm kiếm thôi...
Nhanh thôi đã trôi qua một ngày, Tiêu Chiến vẫn thấy tinh thần không khá hơn là bao, cứ thất thần và thơ thẩn
Nhưng khi gặp Nhất Bác gọi lại vui mừng, vì khả năng cao là cậu có tung tích của Diệp Liên.
" tôi có tung tích mẹ của anh rồi, bà ấy đang ở Thượng Hải "
Tiêu Chiến vui mừng đến mức đứng lên, miệng cười tươi bảo.
" nhanh đến đưa tôi đi Thượng Hải, chúng ta lái xe xuyên đêm là kịp "
Nhất Bác cũng gác máy để chạy nhanh đến nơi Tiêu Chiến, anh xuống lầu để chờ cậu đến đón thì thấy xe ba mình vừa mới chạy khỏi cổng
" dì Lam...ba con đi đâu vậy? "
" nghe đâu đi Thượng Hải, nhưng ông chủ đang gấp nên không mua vé máy bay "
Tiêu Chiến liền phát hoảng, trên đời không có chuyện trùng hợp như thế được...chắc ông cũng có được tung tích của Diệp Liên và muốn che đậy. Anh không cho điều đó xảy ra được, lấy nhanh điện thoại ra gọi cho Nhất Bác.
" cậu đến đâu rồi hả...ba tôi đi trước chúng ta một bước rồi "
Nhất Bác nghe xong lòng cũng nóng như lửa...nếu để Tiêu Vĩ đi trước thì khả năng gặp lại mẹ của Tiêu Chiến rất thấp nên phóng xe như bay. Nhưng mà đột nhiên cậu lại nghĩ ra chủ ý gì đó rồi khẽ nhếch mép cười.
" Tiêu Chiến, tôi xin lỗi, xong vụ này tôi sẽ bù đắp lại cho anh thật tốt "