Máu Nhuộm Mẫu Đơn Trắng [Tiêu Chiếu x Vương Nhất Bác]

Chương 8

Chương 8
" sao....sao mẹ lại.... "

Tiêu Chiến thấy mình nói không ra chữ nữa rồi , vì hiện tại đang quá kinh ngạc . Anh trèo nhanh xuống giường , gỡ bức ảnh đó...ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên thân ảnh của mẹ mình...

Nhất Bác nhỏ tuổi hơn Tiêu Chiến , thành ra lúc cậu chào đời thì mẹ anh đã mất cũng được 6 năm . Tại sao trong hình thì cậu đã khoảng 4 tuổi mà vẫn có sự tồn tại của mẹ anh để chụp hình chung ?

Tiêu Chiến liền rơi vào vấn đề nan giải , tuy anh không thấy mặt mẹ của mình , nhưng vẫn nhận biết được qua di ảnh còn sót lại...

" anh có muốn tắm thì lấy đồ... "

Nhất Bác chợt nhớ chắc Tiêu Chiến phải tắm rửa cho mát mẻ nên đảo lên bảo , nhưng gặp anh đang đứng chăm chú nhìn vào tấm hình thành ra đã ngắt ngang lời nói...

" người này...là gì với cậu ? "

Tiêu Chiến quay sang , thoáng có một chút run rẩy hỏi Nhất Bác . Cậu có chút ngạc nhiên khi thấy bộ dạng anh có vẻ nghiêm trọng còn căng thẳng nhưng vẫn tiến về trước và trả lời

" tôi cũng không biết nữa...người này từng ở chung nhà với tôi...nhưng lúc tôi 6 tuổi thì đã rời đi rồi "

Nhất Bác nhớ rất rõ , ngày cậu và mẹ bị đuổi ra khỏi nhà thì người này cũng rời đi luôn chứ không có đi cùng mẹ con cậu...

" anh Chiến , anh đi đâu vậy chứ ? "

Nhất Bác thấy sau khi trả lời xong thì Tiêu Chiến cầm bức ảnh chạy nhanh xuống lầu , mặt thì trắng toát...

" dì à...làm ơn cho con hỏi , người này tên Diệp Liên đúng không ? "

Tiêu Chiến ngón tay run run chỉ vào hình mẹ , bà Vương tắt bếp đi lại bàn ăn kéo ghế ngồi xuống rồi bảo

" cậu...rất giống với mẹ của mình "

" dì...dì nói sao ? Không đúng...mẹ con đã qua đời vì sinh khó kia mà "

Tiêu Chiến như không tin được những gì đã nghe , anh còn chẳng biết được mình đang rơi vào loại tình huống gì nữa ? Chuyện gì đang đến vậy chứ ?

Mặt Tiêu Chiến càng khó coi , giọng nói càng xuống âm lượng...đầu khẽ lắc nhẹ vì không tin nổi

Nhất Bác đứng cạnh bên cũng nhíu mày , người đó đích thị là mẹ Tiêu Chiến sao ? Sao cậu chưa từng nghe bà kể qua ?

" tôi và mẹ cậu quen nhau qua công tác từ thiện , năm đó Tiêu Vĩ làm chị Liên mang thai nên mới kết hôn , rồi sau khi sinh cậu xong thì ông ta chỉ nhận con không nhận vợ và đuổi chị ấy ra khỏi nhà...vì chị ấy không còn người thân nên tôi đã cho tá túc ở nhà mình "

Tiêu Chiến ra sức lắc đầu , miệng lẩm bẩm

" không thể nào...không thể nào đâu "

Giờ nhìn vào mặt Tiêu Chiến là không đoán ra được anh đang mang cảm xúc gì , dường như là đang hỗn loạn mà cũng giống như đã đông cứng lại . Chỉ riêng ở khóe mắt thì lệ tự khắc rơi liên tục .

" không tin , thì về hỏi ba của cậu "

Bà Vương nói xong thì tiếp tục trở lại nấu thức ăn . Tiêu Chiến môi mấp máy định hỏi thêm gì đó nhưng đã bị Nhất Bác kéo đi lên lầu . Anh quay sang nhìn Nhất Bác với đôi mắt hàm chứa ý còn muốn nói nữa nhưng cậu vẫn kéo đi vù vù dù đã nhìn thấy...

" cậu cho tôi hỏi mẹ cậu thêm một chút không được sao ? "

Nhất Bác nhấn vai Tiêu Chiến , để anh ngồi xuống giường , song cậu ngồi xổm và bắt lấy đôi tay của anh giống như những lần trước...

" anh nghe tôi nói này , bản thân anh đang thấy mâu thuẫn giữa những gì anh biết và mẹ tôi nói . Thành ra bây giờ nên chọn yên lặng suy nghĩ chứ chẳng phải làm ầm lên , đi hỏi người này tra khảo người kia . Mẹ tôi không phải để anh dùng giọng điều tra mà nói chuyện đâu "

Nhất Bác nói không có sai , cũng như cậu muốn bảo vệ mẹ mình . Vì người nhà họ Tiêu không xứng đáng dùng giọng điệu như trên người ta một bậc để nói chuyện với nhà cậu đâu.

" tôi sẽ không giống hỏi cung đâu mà...tôi chỉ muốn biết thêm về mẹ tôi thôi "

Tiêu Chiến muốn biết nhiều về mẹ mình một chút , dạng như sinh nhật ngày nào , bà thích ăn gì hay uống gì . Với bổn phận là một đứa con thì những thứ đó đều phải biết không phải sao ? Nhưng hơn hết vẫn là tung tích về mẹ mình...

" ngày mai rồi hỏi được không ? Ngày mai chúng ta tính được không ? "

Nhất Bác ôn nhu nói với Tiêu Chiến , cậu như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy...

Anh mím chặt môi , ngẫm nghĩ một chút rồi gật gật đầu . Trời cũng không còn sớm , làm phiền bà như thế cũng không hay . Tinh thần anh cũng đang tệ , thôi thì bình tâm lại trước đã...

Nhất Bác đứng lên đi lại tủ lấy áo ngủ rộng nhất ra , đưa cho anh

" anh tắm cho khỏe...rồi ra ăn cơm , xong ngủ một giấc . Mọi chuyện để sáng mai tính "

Tiêu Chiến thở dài , đưa tay nhận lấy rồi đứng lên bước vào nhà tắm .

Nhất Bác không ngờ là bà Vương lại giấu cậu chuyện lớn như thế...còn để cậu trưng ảnh vợ của người đàn ông hại chết ba cậu trong phòng . Cậu sinh một bụng khí cho chân bước đi xuống lầu để cùng mẹ mình nói chuyện

Mà lần này Nhất Bác thấy không thể xem là chuyện xấu , do tinh thần của Tiêu Chiến gần đây không được tốt , thêm chuyện lần này ập vào thì chính là thời cơ tốt nhất để hạ anh...

Với bao điều xảy đến , tình cảm cha con sứt mẻ...Nhất Bác không tin là Tiêu Chiến chẳng suy sụp , chẳng ảnh hưởng đến tâm lý...

" tôi nghĩ anh sẽ không xuống nên mang lên đây cho anh "

Nhất Bác đặt khay thức ăn xuống bàn và nói , Tiêu Chiến đang suy nghĩ đến thơ thẩn nghe tiếng cậu liền giật mình , mặt ngơ ngác quay sang nhìn . Cậu biết anh không nghe những gì mình nói nhưng do lười lặp lại nên cho tay chỉ chỉ vào khay cơm...

" cảm ơn...nhưng cậu mang xuống đi...tôi không có tâm trạng "

Tiêu Chiến đang sầu não , vị giác cũng không tốt . Nên anh chẳng muốn ăn...

" dù gì cũng nên ăn một miếng cho khỏe được không ? Ăn một miếng nha "

Vấn đề Tiêu Chiến đang cần phải giải lại liên quan đến tình thân , tự dưng đùng một cái người mẹ ngỡ đã chết lại còn tồn tại...tuy không thể chắc rằng ở thời điểm hiện tại bà ấy còn sống hay đã mất , nhưng với những gì bày ra trước mắt thì nó đã khác xa với Tiêu Vĩ kể cho anh nghe rồi...

Mẹ Nhất Bác sẽ không nói dối Tiêu Chiến , vì bà ấy nói đúng tên của ba anh , ở điểm này thì anh không thể nghi hoặc...nhưng lại chọn nghi ngờ người ba mình luôn tôn sùng thì quá khó khăn rồi...

Nhất Bác cũng không hiểu sao bản thân mình lại sợ Tiêu Chiến bị đuối sức do lo nghĩ quá nhiều . Cậu thấy rõ bản thân gần đây đều lo nghĩ cho anh mỗi lúc càng nhiều , không biết nên lý giải sao nữa , bản thân cậu không hiểu nổi rồi .

" ngon lắm đó a...thức ăn mẹ tôi nấu rất ngon , anh không ăn là hối hận cả đời "

Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến cứ đưa mắt nhìn về hướng nào đó chứ chẳng chú tâm đến cậu nên đã múc một muỗng cơm , ăn thật ngon để kéo sự chú ý của anh...

" không ăn nổi thật mà...xin lỗi cậu "

Tiêu Chiến thở ra một hơi đầy ưu phiền , cảnh này khiến Nhất Bác ăn cũng không ngon...cậu buông muỗng đi lại ngồi tâm sự với anh

" anh buồn thì có được gì đâu chứ ? Để sáng mai về lại Bắc Kinh , hỏi rõ ba anh xem "

Nhất Bác sau khi nói chuyện với mẹ mình thì cũng biết rõ mọi chuyện . Tiêu Vĩ đúng là một kẻ mất đi nhân tính , dù Diệp Liên sinh cho ông một đứa con trai đi nữa thì nói đuổi là đuổi...

Do mẹ Tiêu Chiến quá tội nghiệp , bà ấy cũng không liên hệ gì đến cái chết của ông Vương và oan ức của gia đình cậu , thành ra mẹ cậu mới chọn giấu giếm tất cả .

Về phía Tiêu Vĩ thì ông không để cho ai biết được chuyện xấu đó nên cũng che đậy kỹ càng , đến Nhất Bác điều tra cũng không ra chút manh mối gì...

" hỏi cái gì đây ? Tôi khó chịu , tôi đau lắm cậu biết không ? "

Nước mắt Tiêu Chiến lại rơi rồi , thông thường anh bị thương đến cỡ nào cũng không khóc , vậy mà bấy giờ lại nhỏ lệ liên tục...Nhất Bác cũng rất ngạc nhiên...

" suốt 28 năm qua tôi luôn tự trách mình , tôi nghĩ vì sinh tôi mẹ mới chết thành ra tự dằn vặt bản thân đến mức ăn ngủ không yên cậu có biết không ? "

Tiêu Chiến bức xúc đến mức đứng lên , cho ngón tay chỉ chỉ vào ngực mình , tựa hồ muốn biểu đạt mình đau ở vị trí này...

" Giờ thì sao ? Giờ thì chuyện gì đang diễn ra hả ? "

Giọng Tiêu Chiến hơi run rẩy còn có chút nghẹn ngào , ngoài tự trách bản thân là nguyên do làm mẹ chết . Anh còn hứng chịu bao nhiêu thị phi từ miệng lưỡi người đời...lúc còn nhỏ vì không chịu nổi mà nghĩ đến chuyện tự tử...

Mà cũng may ý chí Tiêu Chiến cao và nghĩ thông suốt . Không có mẹ thì đã sao ? Anh phải giỏi để cho họ không coi thường và chẳng thua những người có đầy đủ cha mẹ là được...

" người ba tôi tin tưởng lại gạt tôi , người mẹ tôi luôn muốn gặp mặt luôn muốn ôm lấy dù là mơ cũng mơ thấy thì lại ở với cậu , đã ôm cậu . Cậu bảo tôi phải làm sao đây ? "

Tiêu Chiến không kiềm nén cảm xúc nỗi nữa mà cao giọng quát , toàn gương mặt đều đỏ ửng lên vì giận vì tức...

Tiêu Chiến chịu đủ thiệt thòi , anh ao ước được hơi ấm của mẹ đến mức gần như phát điên lên . Vậy mà Nhất Bác lại được mẹ anh chăm sóc , còn ở cạnh lâu như thế...

Anh cười khổ lắc lắc đầu , anh bây giờ lại phải ghen tỵ với một Vương Nhất Bác...số anh sao vậy chứ ?

" tôi...tôi... "

Nhất Bác cứng họng , cậu phải nói cái gì đây ? Cậu thì chẳng biết nói sao , Tiêu Chiến thì chẳng biết phải làm sao...

" tôi rốt cuộc sống thất bại đến vậy sao ? Tay thì gần như tàn phế , mẹ mình sống hay chết cũng không rõ . Rốt cuộc Tiêu Chiến tôi sống để làm gì vậy chứ ? "

Mặt khổ đau của Tiêu Chiến làm Nhất Bác cũng chạnh lòng , tuy chuyện những năm từ 6 tuổi trở xuống cậu không nhớ được gì nhiều .

Nhưng mà Diệp Liên đối tốt và chăm sóc cậu ra sao thì vẫn còn mang máng trong ký ức , thành ra cậu cũng thấy tội cho Tiêu Chiến lắm...

Vì lúc còn nhỏ hỏn Nhất Bác có đến hai người mẹ , còn Tiêu Chiến thì chỉ có một người ba .

Lúc sáu tuổi mất đi Vương Nhất Hiên mà cậu đã không chịu nổi và nhận lấy rất nhiều lời khinh miệt từ bạn bè đến mấy người hàng xóm , vậy Tiêu Chiến còn đáng thương hơn cậu đến mức nào đây ?

" đừng khóc nữa...được không ? "

Nhất Bác nghĩ một hồi thì kéo anh vào lòng rồi ôm chặt . Tiêu Chiến đang đau buồn nên chẳng để ý đến mấy chuyện này cứ để cậu ôm...

" aaaa "

Nhất Bác ôm chặt Tiêu Chiến lại , anh giờ không biết phải làm gì ngoài gào một tiếng cho thỏa lòng...

" anh mệt rồi thì nghỉ đi "

Cậu dìu anh ngồi xuống giường , tay thì vén mái tóc ướt rũ mồ hôi của anh...

" không muốn...chúng ta... "

Tiêu Chiến còn chưa nói dứt câu đã bị Nhất Bác hôn xuống , tham lam mυ'ŧ lấy cánh môi trên lẫn dưới của anh

Vẻ mặt của Tiêu Chiến quá đáng thương , đôi môi cũng đỏ mọng làm Nhất Bác không kiềm chế được mà gắt gao mυ'ŧ mát

" ưʍ..ư..."

Tiêu Chiến không quen cũng như không thích , huống hồ giờ tâm tình của anh quá tệ nên đưa tay xô cậu ra . Nhưng cậu bắt lấy hai cổ tay của anh , riêng bên bị thương thì cho lực nhẹ một chút , sau đó leo hẳn lên giường áp anh nằm xuống

" cậu....cậu đang làm cái gì vậy hả ? "

" tôi yêu anh "

Tiêu Chiến ngơ ngác sau khi nghe cậu nói...Anh đang buồn muốn chết mà cậu chọn ngay thời điểm này để nói là có ý gì đây chứ ? Cũng chẳng rõ sao cậu lại chọn vào lúc này mà nói ra , cậu lại đang toan tính cái gì ?

" tôi không có tâm tư để giỡn với cậu đâu "

" tôi thật sự yêu anh mà "

Đó có phải là lời nói dối chăng ? Sao Nhất Bác không thấy ngại miệng vậy chứ . Dù có vì kế hoạch trả thù thì chuyện yêu đương thốt ra với người mình chẳng chút tâm ý sẽ thấy rất khó . Đằng này cậu nói rất mượt , cảm xúc cũng đầy đủ

Nhất Bác nghĩ phải chăng do nói dối quen rồi ? Hay do cậu nói dối nhiều đến mức không phân được đâu thật đâu giả...

" ngồi dậy...tránh ra đi "

Nhất Bác không ngồi dậy còn tiếp tục hôn , Tiêu Chiến chỉ có một tay không thể chống cự lại cậu...

Đến cuối cùng thì mọi chuyện nên đến vẫn phải đến , do Nhất Bác nhất quyết đêm nay phải có được Tiêu Chiến . Để lỡ ngày mai khi anh về chấp vấn Tiêu Vĩ , mọi chuyện bể ra thì cậu đã có quan hệ với anh rồi , muốn chối bỏ điều đó cũng chẳng được...

Sau khi hoan ái xong , Nhất Bác cũng ngồi ở một góc giường , thả chân xuống nền gạch...

" đến cậu cũng chà đạp tôi...đến cậu cũng coi thường tôi "

Tiêu Chiến thu người lại ngồi tựa vào thành giường , miệng thì thét lớn đem gối quăng vào Nhất Bác . Trong con ngươi của anh có chứa đau khổ xen lẫn uất ức đi đôi với phẫn nộ....

" anh Chiến à...tôi thật sự yêu anh nên mới muốn cùng anh làm loại chuyện này . Tôi thật không có coi thường anh hay muốn sỉ nhục anh "

Thật lòng khi cậu cùng với Tiêu Chiến lăn lộn trên giường thì một chút ý nghĩ xấu cũng chẳng hề tồn tại . Ngay từ đầu cạnh anh cậu đã không giằn cơn ham muốn lại được thì giờ canh đúng thời cơ mà hành sự thôi...

" cậu thấy tay tôi tàn phế rồi...cậu thấy tôi không chống lại cậu được thì liền...thì liền... "

Tiêu Chiến không thể nói tiếp nữa , anh sắp nức nở đến nơi rồi...

" tôi không có ác ý thật mà...tin tôi đi "

" cút đi...cậu cút đi...cút cho tôi "

Tiêu Chiến bịt tai không muốn nghe nữa và quát lớn cho Nhất Bác rời đi , cậu đứng lên đi vào nhà tắm để lại anh ngồi trên giường lẳng lặng rơi nước mắt...

Từ bao giờ Tiêu Chiến yếu đuối đến vậy ? Từ khi nào Tiêu Chiến dễ khóc đến vậy ? Xem ra lần lượt từng chuyện một kéo đến khiến anh sụp đổ tinh thần và ảnh hưởng tâm lý nặng nề rồi...

Nhất Bác tắm ra xong thì nhặt đồ của Tiêu Chiến bị quăng dưới sàn lên , đưa đến trước mặt anh và bảo rằng

" anh tắm rửa đi rồi xuống ăn sáng , tôi đưa anh về lại Bắc Kinh "

" không cần...tôi có thể tự lái được "

Tiêu Chiến liền chối từ , Nhất Bác nghe xong thì nhìn vào cổ tay còn quấn băng của anh...làm gương mặt còn chứa đầy phẫn nộ của anh dần dần trầm xuống...

Anh xoay mặt hướng khác , chớp chớp mắt và mím chặt môi , mong cho lệ đừng rơi xuống nữa...

Anh giờ đủ thảm rồi , tuyệt không được khóc để tránh làm bản thân tuột xuống bậc thảm hại nhất...