Chương 13
" ờ Nhất.... "Tiêu Chiến đang trong phòng làm việc đi ra, định đưa một ít hồ sơ cho Nhất Bác xem, nhưng miệng còn chưa nói hết câu thì cậu đã đi mất rồi.
Nhất Bác đang mang bộ dáng gấp gáp, đi cực kỳ nhanh, tựa hồ như chạy. Anh nhướng mày thắc mắc, bộ có chuyện gì sao?
" em ấy...sao vậy chứ? "
Tiêu Chiến nhíu mày, cho chân bước lại chỗ làm của cậu để tìm hiểu. Xem hết những gì cậu để lại trên bàn, mong có chút manh mối. Mắt xem giấy tờ, tay thì bấm điện thoại gọi.
Nhất Bác không bắt máy, Tiêu Chiến càng lo. Hỏi mọi người xung quanh thì không nhận được câu trả lời mà anh mong muốn.
Tiêu Chiến thấy rất nóng lòng, cuối cùng là vì cái gì mà cậu phải chạy đi như thế.
Tiêu Chiến đi giải quyết công chuyện của bản thân xong, sau gần ba giờ đồng hồ mới rảnh được một chút. Liền lấy điện thoại ra gọi cho Nhất Bác lần nữa, mà kết quả cũng không khác lần trước là bao.
" em ấy có chuyện gì sao? "
Tiêu Chiến sốt ruột, Nhất Bác là đang sao vậy?
Anh nhớ bản tường trình lúc nãy cậu viết còn đang dang dở, vậy chắc hẳn là việc rất gấp mới bỏ dở và chạy đi. Mà là chuyện gì mới được, nếu là trong chuyên án thì chắc không. Vì có manh mối sẽ nguyên tổ biết, đằng này cứ im lặng cơ mà...
Tiêu Chiến lo đến mức không còn tâm trạng làm việc, cứ nghĩ về Nhất Bác suốt. Đến gần nửa đêm vẫn còn nhìn điện thoại, hy vọng cậu sẽ liên lạc.
Mà ngọn lửa cháy trong lòng cứ thôi thúc anh liên lạc với cậu không dứt.
" alo, Nhất Bác em đang ở đâu? "
Gọi muốn cháy máy thì Nhất Bác mới bắt, anh mừng lắm liền nhanh miệng hỏi.
" Lạc Dương "
" em...em sao vậy? "
Giọng của Nhất Bác rất lạ, trầm khàn đến đáng sợ. Tiêu Chiến nghe qua liền biết bất bình thường.
" biến hết đi "
Nhất Bác quát lên rồi tắt điện thoại. Tiêu Chiến nhíu mày, cậu sao dám ăn nói như thế với anh chứ?
Nhưng giờ anh chỉ có lo chứ không có giận. Âm thanh của Nhất Bác có chứa giọng mũi, tựa như đã khóc nức nở...
Tiêu Chiến nghĩ đến đây liền suy đoán chắc mẹ Vương có chuyện rồi. Thành ra tức tốc chạy đến Lạc Dương.
Lái đến gần trưa mới đến được nhà cậu, Tiêu Chiến định đi vào trong thì chân chợt ngưng bước vì xe của Tiêu Vĩ đang đậu bên ngoài...
Anh chau mày, đã có chuyện gì xảy ra sao? Ba anh xuất hiện ở đây làm gì?
Tiêu Chiến đi chầm chậm, đến gần cửa thì đứng lại để nghe ngóng chuyện bên trong.
Cửa hé không quá lớn nhưng đủ nhìn rõ mọi thứ. Nhất Bác đang ngồi dưới bàn thờ, trên bàn là hình của mẹ cậu. Điểm này làm Tiêu Chiến giật thót một cái.
" sao...có thể chứ? "
Anh nói lí nhí, mặt đầy cả kinh.
Tiêu Vĩ đang đứng nhìn Nhất Bác, miệng thì cười cười bảo rằng.
" đó là cái giá mà cậu phải trả khi dám đối đầu với tôi "
Tiêu Chiến nghe xong càng kinh ngạc. Là ba anh gϊếŧ mẹ Vương? Tiêu Vĩ gây ra chuyện như thế luôn sao? Anh tự nhủ với bản thân là chẳng thể...mà lời ông nói còn vang vọng bên tai như thế thì chối bỏ kiểu gì đây?
" ông gϊếŧ ba tôi còn chưa đủ, giờ gϊếŧ luôn mẹ của tôi, sau đây là định gϊếŧ luôn tôi phải không? "
Nhất Bác đứng lên, giọng cao vυ't chất vấn. Tiêu Chiến càng nghe càng mơ hồ.
Tiêu Vĩ mà Tiêu Chiến biết đâu phải dạng biết gϊếŧ người. Tự dưng đùng một cái anh lại nghe được mấy lời như thế, muốn anh phải chấp nhận thế nào đây?
" là do Vương Nhất Hiên không biết điều, trách ai chứ? "
Tiêu Vĩ lúc đó cũng đã bảo ba Nhất Bác rút lui, là do ông ấy vẫn muốn đứng ra tranh cử, đối đầu với ông. Ba Tiêu vì sự nghiệp mà gạt bỏ vật cản đường thôi.
" sao ông có thể... "
" Nhất Bác "
Ngay từ đầu Nhất Bác đã nổi điên, chẳng qua đang trước bàn thờ của mẹ nên ráng kiềm chế. Mà mấy lời này của Tiêu Vĩ đúng là mất đi tính người. Cậu không nhịn nổi nữa liền rút súng ra.
Tiêu Chiến sợ cậu sẽ nổ súng nên chạy nhanh vào và gọi lớn.
Nhất Bác thấy Tiêu Chiến xuất hiện liền biến sắc, có anh ở đây, cậu căn bản chẳng thể xuống tay một cách thẳng thừng.
Hơn hết, cảnh tượng phía sau có thể khiến Tiêu Chiến tổn thương. Nhất Bác đâu thể cho anh nghe để biết và cho anh thấy được.
" sao con lại ở đây? "
Tiêu Vĩ giật mình, ông nghĩ chắc anh đã nghe hết mấy lời vừa rồi.
" Nhất Bác, xin em, hạ súng xuống, cho anh một chút thời gian, một chút thôi "
Thâm thù đại hận gì đó Tiêu Chiến cũng chưa rõ, mà những gì Tiêu Vĩ làm có chết cũng chẳng thể chuộc lại là sự thật. Mấy câu ông nói nghe thôi anh cũng phát nóng nói chi là Nhất Bác của hiện tại. Nhưng anh muốn đích thân làm rõ mọi thứ, thành ra khẩn xin cậu.
" anh tốt nhất nên rời khỏi đây, sau khi em giải quyết xong, sẽ tìm anh "
Nhất Bác không thể để Tiêu Chiến ở lại, cậu không muốn anh bị thương.
" xin em đó...xin em "
Tiêu Chiến hạ giọng, đôi mắt tựa hồ đọng nước của anh làm Nhất Bác mềm lòng, tay cầm súng cũng từ từ hạ xuống. Cậu biết ngay mà, chỉ cần anh hiện diện, là thù này trả không xong.
" ba...ba nói cho con biết đi, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Những gì ba vừa nói là sao? "
Tiêu Chiến thấy Nhất Bác buông súng liền quay sang hỏi ba mình, chưa bao giờ bản thân anh xuất hiện sự nôn nóng như hiện tại. Anh muốn biết rõ mọi chuyện đến toàn thân đều run rẩy.
" nếu con đã nghe rồi thì ba không giấu con nữa "
Tiêu Chiến không dám thở, nuốt nước bọt chờ nghe.
" cái cậu Vương Nhất Bác mà con đang yêu đó, vì cậu ta mà cãi lại lời ba là con của Vương Nhất Hiên, người ba đã hại chết năm xưa và bây giờ quay về đây chính là để trả thù "
Tiêu Chiến hơi nhíu mày song cũng nhướng mắt, cảm xúc trong anh đang hỗn loạn nên trên mặt không biểu thị rõ được tên xúc cảm mà mình đang mang.
" cậu ta nói với con những gì thì ba không biết, nhưng ba có thể chắc chắn rằng, đều là giả dối. Cậu ta chỉ đang muốn tiếp cận con, muốn hủy hoại con lẫn trả thù ba...cậu ta không...a "
Tiêu Vĩ còn chưa nói dứt câu thì đã ngắt ngang và la lên, vì Nhất Bác nổ súng bắn vào cánh tay của ông.
Tiêu Chiến cả kinh quay lại nhìn cậu, mặt có chút hoảng loạn, anh chẳng tin được cậu sẽ xuống tay như thế.
Nhất Bác tiến lên, nắm chặt lấy tay của anh rồi nhìn ông mà nói.
" cái gì là chắc chắn? Có chắc bằng cái viên đạn đang ghim trong người ông không? Tôi nói cho ông biết, tình cảm tôi dành cho anh ấy đều là thật, không một chút giả dối "
Nhất Bác quá tức nên mới nổ súng, sao Tiêu Vĩ có thể khẳng định như thế? Những lời ông nói đều đúng hết hay sao mà lại dùng giọng điệu đó để khăng khăng với Tiêu Chiến.
Anh nhìn cánh tay ba mình chảy máu mà nóng lòng, gạt bỏ tay cậu để tiến lại chỗ ông xem vết thương, anh lấy khăn tay ra băng đỡ chỗ đó lại coi như cầm máu.
Tiêu Vĩ ngồi luôn dưới đất, vẫn nở nụ cười, còn hỏi Nhất Bác rằng.
" vậy lúc xe nó bị cháy là do ai làm vậy? Tên sát nhân gì đó là do ai vẽ đường bảo hắn ta hành sự như thế rồi khiến tay nó bị như hôm nay? "
Tiêu Chiến đang băng, nghe ông nói liền ngước lên rồi quay lại nhìn Nhất Bác. Cậu cứng họng không thể nói tiếp được làm anh thấy lòng nhói đau...chầm chậm đứng lên đi lại hỏi.
" ba anh nói, đều là thật sao? "
" đúng là ban đầu em... "
Nhất Bác vẫn chưa nói hết đã bị Tiêu Chiến tát một cái, mặt in hằn 5 dấu tay. Anh không dùng giọng bực giận mà thay vào đó là khổ đau hỏi.
" sao em làm như vậy với anh? Sao em lại đối xử với anh như vậy...chỗ này...chính là chỗ này "
Tiêu Chiến đưa ngón tay chỉ chỉ vào ngực mình, mắt ngấn lệ, mức độ thương tâm đang cuồn cuộn dâng lên, giọng anh có một chút nghẹn ngào, muốn nói hết câu mà cũng thấy khó khăn. Phải ngưng lại một chút, như lấy thêm quyết tâm mới tiếp tục được
" nó đã tan chảy vì em, dao động vì em, và giờ lại đau vì em "
Vừa nói Tiêu Chiến vừa khóc, đúng là rất đau. Sự thật này như sét đánh trúng anh vậy. Người anh xem như một tượng đài lớn lại gϊếŧ người không do dự, người anh thương yêu thì cạnh anh vì trả thù. Ông trời là đang muốn anh phải sống thế nào đây?
" anh đã làm gì có lỗi với em chưa? Chưa từng mà....sao em lại, sao em.... "
Tiêu Chiến nấc nghẹn, anh cơ hồ không thể nói tiếp được nữa, đến việc hít thở cũng thấy khó. Anh thấy như có ai đang dùng dao đυ.c khoét tim anh, sao mà chịu nổi được đây? Làm sao chịu được đây...
Anh tốt với cậu hết mức có thể, cậu chính là ngoại lệ của anh. Cớ sao? Cớ sao, sự thật lại đáng sợ thương đau đến thế?
Cái tay tàn phế này là của Tiêu Chiến cũng là do Nhất Bác ban cho. Bảo anh phải nói gì và đối diện với cậu làm sao?
" anh à, em xin lỗi "
Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, nước mắt cứ thế mà tràn khỏi mi. Có những chuyện vốn xin lỗi thôi là không đủ. Trên đời làm gì có chuyện phạm sai rồi nói hai chữ đó là xong, coi như bù đắp được?
Đớn đau anh phải mang hiện tại dù cậu có nói trăm ngàn lần lời xin lỗi cũng chẳng thể xóa bỏ, vốn đâu thể chuộc lại.
Nhưng Nhất Bác còn gì để nói sao? Giờ nói mấy lời như yêu anh thật tâm, không muốn anh gánh bất kỳ loại khổ lụy nào thì còn ích gì chứ? Nghe càng giống biện minh, giống lừa gạt.
Cũng như Tiêu Chiến đang trào dâng uất nghẹn, Nhất Bác không thể nói để mấy lời thốt ra hóa thành dao tiếp tục đâm vào tim anh được.
" con trai ngoan, con thấy đó...là ngay từ đầu con không chịu nghe ba nên mới như thế "
" ông im đi "
Lúc này là lúc nào rồi mà Tiêu Vĩ còn nói khích như thế, làm Nhất Bác giận mà quát. Tuy nhiên Tiêu Chiến cũng đang rất hỗn loạn, rất khó chịu nên đã thét lớn lên.
" đủ rồi "
Anh thét xong thì điều chỉnh giọng nhỏ xuống, đầu hơi gật gật bảo rằng.
" đủ rồi, đủ lắm rồi...hai người đừng nói nữa "
Tiêu Chiến thấy bản thân quá thảm thương rồi. Tưởng đâu tìm được một chỗ dựa, tưởng đâu thấy được nơi bình yên. Nào ngờ là do anh tự mơ tưởng. Do bản thân thiếu thốn tình cảm mà giờ phải chịu chuyện như thế này...
Kể ra...trách ai là quan trọng sao? Phải anh không yếu lòng, không đồng ý tựa vào Nhất Bác thì đâu đau như hôm nay.
Cái bẫy cậu giăng, là anh tự sa vào chứ cậu đâu có ép...
" anh à...dù anh trách em, hận em cũng được. Nhưng chuyện hôm nay, em không thể kết thúc tại đây được "
Nhất Hiên chết oan là đủ rồi, sao có thể để mẹ Vương cũng như thế được. Tiêu Chiến đâu còn biết gì vào giây phút này nữa.
Hai người Tiêu Chiến tin yêu đều trở nên lạ lẫm với anh, cứ như anh chưa từng quen biết họ vậy. Đời thật là đáng sợ mà...
Thật ra, không ai thay đổi hay trở nên khác hết, chỉ là Tiêu Chiến chưa nhìn thấy bộ mặt còn lại của họ thôi. Dùng sống trên đời ai mà không đeo mặt nạ chứ, chỉ do anh cứ ngỡ nhìn thấu mọi chuyện do nghề nghiệp đang theo đuổi đã giúp anh gặp đủ loại người và tình huống. Nào ngờ...thấu đâu không thấy, bản thân đã tự ôm bụi gai.
" cậu tưởng tôi sợ cậu lắm sao? "
Tiêu Vĩ ôm cánh tay, dần dần đứng lên cười cười nói.
" tôi không tưởng, cũng không nghĩ. Tôi chỉ biết chính tay mình sẽ kết thúc mạng sống của ông "
Chuyện hôm nay đổ vỡ ra làm Tiêu Chiến đau lòng cũng do lỗi của Tiêu Vĩ một phần trong đó còn gì. Nếu ông không gϊếŧ mẹ Nhất Bác thì mọi chuyện cũng chưa hẳn đi đến bước này. Do cậu sẽ có cách tự tay kết liễu cuộc đời của ông, rồi cứ thế mà giấu Tiêu Chiến, cùng anh sống an bình đến suốt đời...
Dù khi nhìn mặt anh sẽ thấy có lỗi, nhưng nghĩ đến là giúp ba thanh thản nơi suối vàng là sẽ an lòng ngay. Nhất Bác đã tính đâu vào đó cả rồi, nào ngờ đã bị Tiêu Vĩ phá hoại hết rồi.
" chính vì sự ngu ngốc này mà mẹ cậu mới chết đó "
Cũng nhờ Tiêu Chiến kiên quyết cùng Nhất Bác nên duyên ông mới chọn điều tra về cậu. Nhờ thế mà biết được quê cậu ở đâu và về tìm.
Lúc gặp mẹ Nhất Bác, Tiêu Vĩ mới nhận ra được mọi chuyện và chợt nhớ lại, Nhất Bác cũng mang họ Vương.
Cái chết này của bà Vương, là cảnh cáo ông dành cho Nhất Bác, nếu cậu còn ngu ngốc trả thù...thì kết cục cũng sẽ rất khó coi.
Tiêu Vĩ nói xong còn cười khinh, Nhất Bác không chịu nổi mà đưa tay vào cò. Tiêu Chiến thấy đã không ngăn chặn kịp nên đứng ra đỡ, nhưng may đạn chỉ xước qua bả vai anh.
" đừng mà...đừng gϊếŧ ông ấy "
Dù có là ác nhân thì vẫn là ba của Tiêu Chiến, anh không thể nào trơ mắt nhìn cậu bắn chết ông.
" anh à, sao anh "
Nhất Bác đúng thật không muốn làm anh đau, nhưng đạn bay vô tình cũng như không có mắt. Nhìn máu chảy ướt đẫm một mảng lớn, lòng cậu có dễ chịu chút nào đâu chứ.
" anh chết là được rồi phải không? "
Nhìn gương mặt đau thương của Nhất Bác mà anh cũng tuôn đầy lệ, bàn tay vừa vịn vào chỗ vết thương nên còn dính máu đã áp sát vào mặt cậu.
Tiêu Chiến hình như không thấy đau chỗ vết thương, vì tâm anh đau hơn, nó đã nát ra rồi....
Nhất Bác hơi nhướng mày, tựa hồ hỏi anh nói thế là đang ẩn chứa ý gì.
" anh chết là được rồi đúng không? Anh chết là em đồng ý buông bỏ hết và vui vẻ đúng không? "
Tiêu Chiến đứng ngay mũi súng, để nó chỉ thẳng vào ngực mình. Nhất Bác thoáng run rẩy nhìn anh.
" anh đang muốn cái gì đây? "
Nhất Bác ôm hận quá lâu, còn chồng lên nợ mới. Giờ chẳng lẽ buông bỏ vì Tiêu Chiến sao? Đó là điều không thể, nhưng mà, cậu lại sợ mất anh.
" bắn đi...em bắn đi, kết thúc mọi chuyện đi "
Nhất Bác lắc đầu, tình cảm đậm sâu kia không cho phép cậu làm hại Tiêu Chiến. Anh có chuyện gì cậu phải sống làm sao? Nhưng cậu vẫn cố cứng miệng hỏi.
" anh đừng tưởng em không dám bắn anh "
Nhất Bác đương nhiên sẽ không bắn, mà lòng cậu cũng quá hỗn loạn rồi. Một bên thâm thù, một bên xem là sinh mệnh. Cậu biết chọn cái nào đây? Vì yêu mà quên hận thì chẳng được. Huống chi anh còn là con của kẻ thù....
Nhất Bác sợ, chỉ cần thêm vài giây phút nữa thì sẽ kích động mà bắn thật. Lòng cậu đau và não cậu cũng muốn nổ tung rồi. Đưa ra lựa chọn rồi phải quyết định đâu hề dễ dàng...
" thì em bắn đi, bắn đi "
Tiêu Chiến giữ chặt cổ tay cầm súng của Nhất Bác, để nó dán sát vào ngực mình. Cậu muốn thu tay lại nhưng do lực anh quá mạnh nên đành thôi.
Tiêu Chiến cũng không muốn sống nữa. Cuộc đời này quá khủng khϊếp, anh không chịu nổi nữa rồi.
Tiêu Vĩ không phải người tốt, Nhất Bác năm lần bảy lượt bày mưu tính kế và muốn đoạt sinh mạng anh, chính mắt nhìn mẹ chết. Bấy nhiêu là quá đủ với anh rồi. Sống làm chi cho thêm đau khổ nhiều chứ....
" anh đừng có như vậy...tránh ra đi, anh không cần trả cái nợ này đâu "
Nhất Bác từ lâu đã định rõ muốn ai chết. Tiêu Chiến không làm mà sao phải ở đây hy sinh chứ.
" anh chết là được thôi mà "
Tiêu Chiến nhẹ cười, Nhất Bác còn đang ngây ngốc khi thấy anh nhoẻn miệng thì đã nghe tiếng súng vang lên. Cậu kinh ngạc nhìn xuống l*иg ngực của anh đang chảy ra máu.
Không phải cậu bắn, là do anh luồn tay vào cò và tự xử.