Chương 10
Sau khi đến đón Tiêu Chiến, cả hai cùng nhau lái xe xuyên đêm. Cuối cùng cũng đến được Thượng Hải, vào trong thành phố rồi cả hai còn phải tìm đến chỗ Diệp Liên, đi cũng khá xa nhưng cũng may là tìm ra được." cậu chắc ở đây chứ? "
" chắc mà...ở đoạn đường này chỉ có mình khu này là ổ chuột thôi "
Nhất Bác cùng Tiêu Chiến xuống xe, sắp tới họ phải vào một con hẻm nhỏ thành ra không thể mang xe vào.
Nhìn cảnh quan của nơi này thôi đã đủ làm Tiêu Chiến nhói lòng rồi, anh bất hiếu quá mà. Lại chẳng sớm nhận ra sự thật, chẳng thử cho người thu thập gì về mẹ mình. Để không biết bà còn sống, để bà ở cái khu như thế. Chỉ nghĩ bao năm qua bà sống khổ sở thì anh đã muốn rơi nước mắt rồi.
Tiêu Chiến hít sâu và thở ra vài hơi, giờ hô hấp anh khá nặng, l*иg ngực phập phồng. Anh không chỉ gấp gáp nôn nóng, còn có chút hồi hợp vì chẳng biết nói gì khi gặp lại người mẹ xa cách gần 30 năm.
" anh Chiến nhìn kìa "
Nhất Bác xoay mặt anh về hướng một người phụ nữ đang chạy từ trong con hẻm phía bên đường ra. Anh liền nhìn ra đó là người mình cần tìm.
Tiêu Chiến định chạy nhanh qua đó nhưng chùng bước do đèn giao thông dành cho người đi bộ đang màu đỏ, và thấy phía sau bà có người đuổi theo. Đó chẳng phải là trợ lý Dương sao?
Mày của Tiêu Chiến liền chau lại, quả thật anh đã đoán không sai. Tiêu Vĩ đã đến đây trước rồi, nhưng ông đã làm gì? Đã nói những gì để bà chạy đi vào đêm khuya như thế?
Tiêu Chiến muốn qua đường như xe lớn cứ chạy liên tục, đây là đoạn dẫn thẳng vào trung tâm của Thượng Hải, thành ra xe rất đông dù đã về đêm.
Diệp Liên băng ngang đường, không cần nhìn ngó xung quanh nên chẳng thấy từ xa đang có một chiếc xe đang chạy thẳng đến...đèn của xe khiến bà lóa mắt, trong tình huống hoảng hốt này thì chân bà nhấc không lên. Ngay sau đó xuất hiện một tiếng rầm lớn.
Đồng thời điểm đó Tiêu Chiến thấy mình như bị sét đánh trúng rồi, anh đứng bên đường đều chứng kiến không sót một thứ hay bỏ lỡ một giây nào.
Định mở miệng kêu Diệp Liên cẩn thận nhưng lâu nay chưa từng cất tiếng gọi thử một tiếng mẹ ra sao, vì vậy cuống họng anh cũng đông cứng vào lúc đó.
Tiêu Chiến có ý định chạy đến cứu bà nhưng trong người lại như có gì cản trở, đôi chân không nghe theo điều khiển của anh. Vì vậy mà anh chỉ biết đứng chết lặng nhìn cảnh mẹ mình bị tông xe.
Đôi mắt mở to chứa đầy nước nhưng chưa rơi khỏi mi, sự thương đau, sự hoảng loạn hay kinh ngạc đều thể hiện rõ ràng. Gương mặt tựa bàng hoàng lại có chút ngơ ngác. Cũng có thể đó là phản ứng tự nhiên của con người mà thôi, gặp cảnh tượng khiến mình sợ hãi, cả kinh, thì toàn thân tựa như trời trồng.
Dù lòng muốn giúp, muốn cứu nhưng chỉ biết lặng yên nhìn mọi thứ. Có lẽ như thế mới để lại một nỗi đau sâu sắc được.
Sau gần một phút, Tiêu Chiến mới giở được chân lên chạy nhanh đến ôm bà đang nằm bẹp dưới đường lên
Giờ đây ngoài toàn thân run rẩy ra thì đến cuống họng cũng chẳng ngoại lệ, khó khăn thốt ra một tiếng.
" mẹ...mẹ à... "
Nghe qua khá là cứng ngắc, nhưng cơ hồ lại nghẹn ngào. Chung quy mặt Tiêu Chiến đầy thương đau, nước mắt bất giác chảy liên tục.
Diệp Liên có thể nhìn thấy con trai mình bằng xương bằng thịt rồi mới chết là mãn nguyện rồi, khóe môi bà nở một nụ cười hạnh phúc. Rồi đôi mắt từ từ khép lại, bàn tay được anh nắm chặt cũng tự rơi xuống.
Vào giây phút này đây, nên diễn tả thế nào loại xúc cảm mà Tiêu Chiến đang trải qua và nhận lấy?
" aaaaaaaaaaaaaa...... "
Anh ôm chặt Diệp Liên vào lòng, mặt ngước lên trời và gào rất lớn. Lệ cũng tuôn trào không dứt.
Nhất Bác đứng gần đó nhìn thấy cũng não lòng. Chỉ biết nhăn mặt cảm thán. Sau đó lấy điện thoại gọi cho ai đó.
" tìm cách thu thập các đoạn camera ở khu này cho tôi, tuyệt đối phải lấy được "
Nói xong thì Nhất Bác tắt máy, đưa mắt nhìn anh vẫn còn ngồi ở giữa đường ôm bà. Mặt kệ dòng xe vẫn còn ngược xuôi.
Tiêu Chiến giờ đây không biết gì nữa rồi, dạng như cả thế giới đều ngưng chuyển động và chẳng còn một ai, chỉ còn anh đang ôm Diệp Liên một thân đầy máu và cơ thể bà đang dần lạnh ngắt.
Từng tiếng chửi của các tài xế hòa cùng tiếng kèn xe vang lên, Tiêu Chiến cũng không màng. Nói chính xác là không hề nghe thấy
Tiêu Chiến còn chưa kịp nói gì với bà. Anh đã chuẩn bị cho cuộc gặp mặt này rất nhiều thứ. Lúc còn trên xe anh đã tập sẵn thoại, giờ thì công cốc rồi.
Biết tin mẹ mình còn sống, Tiêu Chiến vui đến mức muốn nhảy lên đến mây xanh. Giờ đột nhiên lại phải chấp nhận chuyện bà đã ra đi, còn là chết trước mặt anh và trong vòng tay anh. Còn buồn nào buồn hơn? có đau nào đau hơn?
Hy vọng mới lóe lên đã bị tắt ngay sau đó...thà đừng cho anh biết bà còn sống, thà đừng cho anh một mong ước nhỏ nhoi nào. Chứ cho rồi mà lại chẳng thể nói được một câu với nhau thì cứ như ai xé ai cào trong lòng.
Nhất Bác cũng đứng đó mà nhìn thôi, cậu còn mẹ nên cũng không hẳn là thấu hiểu hết sự ly biệt không lần gặp lại này của Tiêu Chiến và Diệp Liên ra sao, nhưng nhìn thôi cũng đủ đau theo rồi.
Nhất Bác đúng là đã định gϊếŧ chết Diệp Liên, vì hiện tại Tiêu Vĩ cũng có mặt ở đây. Chỉ cần bà mất đi thì Tiêu Chiến sẽ hận ông vì nghĩ do ông làm. Chỉ cần như thế là cậu mang anh về bên mình được rồi.
Cậu sẽ giúp Tiêu Chiến cắt đứt quan hệ cha con với ông, để khi trả thù cũng chẳng ảnh hưởng đến anh.
Nào ngờ người mình còn chưa kịp ra tay thì lại xảy ra vụ tai nạn như này rồi, Nhất Bác cũng chẳng dám chắc đây là do tự nhiên hay Tiêu Vĩ. Nên mới cho người của mình điều tra xem rốt cuộc nguyên nhân thật sự là gì...
Tiêu Chiến cũng không biết mình đã ôm bà bao lâu, Nhất Bác cũng không có ra ngăn cản hay khuyên bảo gì hết. Giờ tâm trạng anh phải dùng thêm hai từ cực kỳ đặt trước chữ tệ còn chưa chắc là đủ diễn tả.
Thành ra cậu cứ để anh làm những gì anh muốn, coi có dễ chịu trong lòng hơn chút nào không. Chứ ôm trong người, ráng gượng ưu uất hoài thì không tốt chút nào.
Không ai có thể giúp được Tiêu Chiến kỳ này, đứng lên được hay không là do bản thân anh thôi.
Khuyên nhủ hay động viên cũng là những lời nói từ phía bên ngoài tác động. Nếu anh thật sự không muốn tiếp thu thì đều trở nên vô dụng. Do đó chỉ mong chờ vào ý chí và sự kiên cường nơi anh...
" đầu tuần sẽ xét xử tên sát nhân, anh có muốn lãnh vụ này không? "
Nhất Bác cầm một tập tài liệu được bỏ vào sơ mi xanh để xuống giường. Tiêu Chiến đang nằm nghiêng, quay lưng vào trong không nhìn đến cậu và khẽ nói.
" nhận "
" nhận thì ngồi dậy "
Nhất Bác ngồi xuống giường nhẹ đỡ Tiêu Chiến. Từ hôm đó đến nay dường như cả nói chuyện anh cũng lười, thời gian cũng gần một tuần rồi nhưng tâm trạng của anh vẫn rất ủ dột. Thích nằm một chỗ, không đi đâu, cả điện thoại cũng chẳng muốn nghe.
" anh xem, anh gầy đi rồi "
Tình trạng của Tiêu Chiến phải nói quá là sa sút, Nhất Bác đưa tay vén tóc một cười rồi nhẹ cười bảo
" dậy đi...tôi đưa anh ăn "
" ba tôi, cho cậu vào à? "
Nhất Bác gật gật đầu, theo thông thường thì chắc là không, nhưng nay Tiêu Chiến đã suy sụp như vầy rồi thì ông sẽ chẳng cản bạn đến thăm. Vì ông cũng biết quan hệ cả hai rất tốt, để cậu vào chắc anh sẽ vui hơn.
" đợi tôi thay đồ...rồi chúng ta đến sở cảnh sát "
Tiêu Chiến hành động cũng chẳng còn nhanh nhạy như trước, tinh thần tệ nên cứ thấy con người mỏi mệt và lười biếng.
" vậy mới giống Tiêu Chiến mà tôi biết "
Được làm công việc mình yêu thích thì Tiêu Chiến có phấn chấn hơn. Nhưng cũng chưa thể nói là trở lại như bình thường được.
Thấy Tiêu Chiến coi giấy tờ đến sắp ngủ gục nên Nhất Bác đứng phía sau để anh dựa vào người mình.
" chợp mắt một chút đi "
Dù thời gian qua anh nằm lì trong nhà nhưng cũng đâu ngủ, đa phần là thức trắng. Vì hình ảnh Diệp Liên nhắm mắt xuôi tay trong lòng anh luôn hiện quá rõ ràng, cộng thêm tự trách bản thân vào giờ đó không lao nhanh ra cứu bà.
Tiêu Chiến ước nhiều lắm, ước phải chi quay lại lúc đó được. Dù lao ra cứu bà không kịp thì chí ít anh vẫn có xả thân chứ chẳng phải là đứng yên một chỗ, nhìn không thiếu một thứ và nhận lại kết cục như thế.
Nếu lúc đó Tiêu Chiến có lao ra thì bây giờ cũng chẳng ôm hối tiếc nhiều như thế. Lúc xưa trách bản thân là nguyên do khiến mẹ chết, bây giờ trách bản thân tại sao đứng đơ nhìn mẹ bị tai nạn và qua đời.
Ban đầu Tiêu Chiến còn ngỡ bản thân sẽ được nhẹ nhõm khi không còn day dứt chuyện Diệp Liên sinh khó, mà nay thì...còn ân hận nhiều hơn...
Anh có thể cứu được người khác, lại chẳng cứu được mẹ mình, đúng là đời trêu ngươi luôn như thế...
" cậu nghĩ tôi có thể ngủ sao? "
Nhất Bác đem đầu anh dán sát vào người mình rồi khẽ bảo.
" có thể chứ...20 phút cũng được, ngủ đi...ngoan "
Tiêu Chiến kỳ thật mệt rồi, mí mắt nặng cứ thế sụp xuống. Anh tựa vào người cậu đánh một giấc nồng.
Nhất Bác nhẹ tay vuốt vuốt tóc Tiêu Chiến...cũng may anh chẳng ngã xuống. Bằng không cậu sẽ buồn lắm cho mà xem...
Cậu biết mình đã yêu rồi, mà tình yêu là một thứ khiến con người ta thay đổi, mù quáng, do đó mà cậu cũng cố nhủ rằng.
Yêu là yêu trong lý trí, yêu là chừa cho bản thân một con đường lui. Chứ không phải trở nên ngu ngốc...buông luôn hận thù. Đối với cậu, có nợ thì phải trả. Đơn giản thế thôi.
Tiêu Chiến giật mình tỉnh giấc cũng đã gần 15 phút sau, suốt 15 phút đó cậu đều đứng yên cho anh ngủ. Lạ thay cậu không hề thấy mỏi còn thấy hạnh phúc khi anh đồng ý dựa dẫm.
Đối với những người như Tiêu Chiến, đồng ý ngủ trước mặt ai chính là đã tin tưởng đối phương lắm rồi. Bước tiến triển trong mối quan hệ này đã trở nên rất tốt, xem ra cả hai chẳng thể thoát ra.
Thời gian cũng dần trôi, cả hai đã quấn dính vào nhau rồi. Tiêu Chiến dần cũng trở lại bình thường, vết thương lòng đã được sự chăm sóc ân cần và chu đáo của Nhất Bác xoa dịu, dù nghĩ lại còn nhoi nhói thì cũng có thể chịu đựng được. Buồn một chút rồi lại thôi
Hôm nay là phiên tòa cuối cùng tuyên án tên sát nhân, sau khi kết thúc cả hai cùng nhau trở về chỗ làm việc để ăn cơm. Đáng lý là định ra ngoài ăn, nhưng nay Nhất Bác đích thân nấu...nên anh cũng không đi...
" anh a đi, a đi "
" thôi...không a đâu "
Tiêu Chiến ngại lắm, sao để đối phương đút cho được.
" anh....a nào, ngoan "
Nhất Bác gằn giọng, Tiêu Chiến mím môi quay sang bên khác cười nhẹ một cái rồi mới xoay mặt lại há miệng để cậu đút
" ngon không? Ngon đúng không? "
" tôi thấy cũng được đó a "
Tiêu Chiến thấy rất ngon, nhưng không thích khen. Nhất Bác hiểu tính anh nên cũng thôi.
" anh Chiến, anh đừng xưng tôi nữa, xưng anh đi "
Tiêu Chiến ngưng nhai, tròn mắt nhìn cậu. Nhất Bác gắp thêm một miếng đút cho anh rồi nói
" bây giờ chúng ta thay đổi cách xưng hô là đúng rồi, nào...anh nói thử cho em nghe đi "
Tiêu Chiến vẫn thấy không quen cho lắm. Phải đổi như vậy mới được sao?
" tôi...tôi, không đổi được không? "
Tiêu Chiến thấy cổ họng mình không thể thốt ra được mấy chữ mềm mỏng đó được...nghe nó sến sến sao ấy, cái gì mà anh, anh rồi em, em. Anh thấy không ổn chút nào.
" đổi...đổi nghe cho ngọt thôi mà, nói nào, anh "
Tiêu Chiến cũng thử, há miệng định nói nhưng rồi lại thôi.
" bỏ đi...không ổn rồi "
Chữ anh như bị hẹn trong cuống họng chẳng chịu ra thì phải làm sao bây giờ?
" nói đi, em nói được thì anh cũng nói được, anh giỏi mà đúng không? Anh "
Nhất Bác trả lời Tiêu Chiến xong thì dùng bộ dạng đang dạy tập nói, thốt ra chữ anh để cho anh nói theo.
" thôi đi, để sau đi "
Nhất Bác gật đầu nghe theo, giờ có cắt cổ Tiêu Chiến anh cũng không thể nói được đâu, thôi thì cậu cho anh thời gian là được.
Chiều đó Nhất Bác về nhà Tiêu Chiến để ngủ lại một đêm, cả hai bận thảo luận về một vụ án rất khó.
Anh và cậu mới bước vào nhà đã gặp Tiêu Vĩ, nhưng anh chỉ nhìn rồi đi lên lầu, nhưng chưa được mấy bước thì nghe tiếng ông vang lên.
" con định không nói chuyện với ba đến bao giờ "
Tiêu Chiến quay sang nhìn Nhất Bác, bảo cậu lên lầu trước đi rồi đi xuống đối diện với ông bảo rằng.
" không phải là không nói, mà là chẳng có gì để nói "
" con hận ba sao? "
Tiêu Vĩ thương Tiêu Chiến lắm, giờ thấy anh không đối xử như trước với mình nữa thì lòng khó chịu vô cùng. Dù gì ông cũng là một người ba, ông biết đau chứ...
" không... "
Tiêu Chiến đúng là không hận Tiêu Vĩ, nhưng lại chẳng tha thứ cho ông được. Với bổn phận của một người con thì anh cố lễ phép hoặc vâng lời, ráng giữ cho tròn, chẳng lỗi đạo. Chứ quay lại như lúc xưa là chẳng thể rồi.
Dù cho ông không liên quan đến cái chết của Diệp Liên thì ông cũng gián tiếp hại chết bà.
Nếu hôm đó ông không làm bà chạy ra ngoài thì chuyện đáng tiếc đó, đã chẳng xảy ra rồi. Đồng ý là chẳng quy lỗi hoàn toàn cho ông được, nhưng không thể vì thế mà chẳng trách.
" con trai ngoan, con đừng như vậy được không? "
" con không như vầy thì ba muốn con làm sao đây? Ba muốn con phải cười nói với ba dù sao mọi chuyện như thế sao? "
Tiêu Chiến liền cao giọng chất vấn, Tiêu Vĩ làm như anh thích thế lắm vậy.
" con lên phòng nghỉ đi, nay con mệt rồi "
Tiêu Chiến gật gật đầu rồi quay đi. Nhất Bác nhìn anh sau khi đóng cửa lại thì cũng tựa lưng vào nó, thở ra một hơi đầy ưu phiền...
" sao? Ông ấy...la anh à? "
Tiêu Chiến lắc lắc đầu bảo
" không có gì...chúng ta bàn tiếp chuyện hồi nãy ở sở đi "
Sau khi bàn xong thì cả hai cũng ăn tối rồi đi ngủ.
Sáng ra anh nhận được cuộc điện thoại báo có chuyện gấp nên chẳng gọi Nhất Bác cạnh bên dậy mà một thân đi trước.
Tay anh giờ có thể lái xe được rồi, dù gì cũng còn tay trái. Không có gì là quá nguy hiểm...chạy chậm một chút sẽ ổn cả thôi...
Nhưng xe của Tiêu Chiến hình như bị hư rồi, nổ máy không được. Thấy xe ba mình vừa được chú Dương mang ra thì liền hỏi mượn.
" chú à...con có việc gấp nên mượn xe của ông ấy dùng, chú nói với ba con giùm nha "
Ông Dương đương nhiên không phản đối, Tiêu Chiến cũng nhanh vào trong xe rồi lái đi...
Nhất Bác thức dậy không thấy Tiêu Chiến đâu cũng chẳng có ngạc nhiên, vì đây là nhà của anh mà, anh đi đâu là tùy anh chứ.
Cậu rửa mặt xong thì xuống nhà để tìm anh, nhưng đi chưa được đến đâu thì đã nghe phòng Tiêu Vĩ phát ra tiếng động lớn, cậu liền sang để nghe ngóng.
" rốt cuộc ai lại giở mấy cái trò này chứ? "
Ông ta tức giận, nhìn cái thắng xe mang màu đỏ tựa máu nằm trên đất. Đây chẳng phải đang ngụ ý nhắc ông tai nạn năm xưa của Nhất Hiên sao?
" tôi đã cho người điều tra lâu lắm rồi, vẫn không tra ra được, vợ con của Vương Nhất Hiên tôi cũng đã cho người tìm kiếm...vẫn là không chút tăm hơi "
Nhất Bác nghe trợ lý Dương đáp mà cười khinh, cậu bây giờ là thân phận gì chứ? Quay về để trả thù thì cậu đã chuẩn bị xong cả rồi, những gì cần che giấu cậu cũng đã thu xếp ổn.
" anh đi xuống kiểm tra xe cho kỹ, xem xem xe tôi có bị gì không? "
Tiêu Vĩ sợ chứ, sợ xe ông sẽ chẳng thắng được như Nhất Hiên năm xưa. Ông Dương liền phát hoảng bảo rằng
" hồi sớm, Tiêu thiếu gia có chuyện gấp nên đã lấy xe của ông đi rồi viện trưởng à "
Nhất Bác đứng bên ngoài nghe xong mà hoảng sợ, sao anh lại lấy xe của ông chứ? Cậu đã giở trò với cái xe đó rồi...