Giản Văn
Tiêu Chiến hôm nay tăng ca ở công ty, vì làm quá nhiều việc nên đã hơn một giờ sáng vẫn chưa xong, thành ra mí mắt díu lại và anh đã ngủ gục luôn trên bàn. Nhưng đang ngủ mê thì cảm giác mặt mình ươn ướt, như có nước liên tục nhiễu lên gò má nên đành mở mắt ra và cho tay lau.Tiêu Chiến hoảng hốt khi thấy mấy ngón tay vừa lau mặt xong điều dính máu. Anh muốn la lên cũng không đặng, cuống họng như đông cứng lại.
Tiêu Chiến thấy lạnh sống lưng, toàn thân lạnh lẽo, một cảm giác khiến anh phải rùng mình và đáng sợ. Công ty bây giờ không rõ còn mấy người, nhưng ở ban anh đang làm thì chỉ còn mình anh duy nhất.
" sao lại...sao lại "
Tiêu Chiến thấy cuống họng mình run rẩy, đưa mắt nhìn xung quanh, căn bản không có bóng dáng một ai, đèn trong phòng vẫn còn rất sáng. Thế mà âm thanh lạch bạch tựa như nước nhỏ xuống lại lần nữa vang lên.
Tiêu Chiến run rẩy nhìn những giọt máu đỏ từ trên nóc không ngừng nhỏ xuống bàn, thứ đó thật sự là máu vì nó tanh nồng. Anh không thể nán lại đây được nữa, co chân mà chạy ngay lập tức.
Nhưng chân dường như không nghe theo Tiêu Chiến nữa rồi, cứ vô lực và muốn suy nhuyễn. Thế mà anh vẫn phải cố gắng chạy khỏi đây. Cả túi công sở cũng chẳng kịp lấy.
Mấy đời ai gặp cảnh như thế mà lại bình thường được chứ, anh không ngất đi là may lắm rồi.
Tiêu Chiến chạy ra khỏi công ty, ghé vào nhà vệ sinh công cộng gần đó để rửa tay và mặt vì chúng còn dính đầy máu đỏ, đi ngoài đường đúng là không hay cho lắm. Thật ở đây không sạch sẽ gì, nhưng anh còn gan nào mà vào nhà vệ sinh của công ty đây?
Tiêu Chiến dừng chân ở đây cũng khá là sợ vì cứ cảm thấy không khí buốt giá lẫn ảm đạm cứ bao trùm lấy anh.
Nếu không vì mặt mũi lem đầy máu thì anh chẳng ghé lại bất kỳ đâu mà chạy bỏ mạng về đến nhà cho lành. Cứ cơ thể cứ thấy ớn ớn khó tả.
Tiêu Chiến rửa xong thì chạy cấp tốc về nhà. Nhưng cảm giác cứ có ai đó theo sau lưng nên theo bản năng quay lưng lại nhìn. Dù chẳng có bóng người nhưng anh cứ chắc rằng bản thân đang bị theo dõi.
Tiếng bước chân xạc xạc cứ văng vẳng bên tai, phải nói là có cho tiền Tiêu Chiến cũng không dám quay lưng nhìn nữa, chỉ biết cắm đầu chạy cho lẹ.
Lòng Tiêu Chiến cứ bất an, phập phồng sợ hãi. Toàn thân vẫn còn run lẩy bẩy, mang danh là chạy cớ sao đôi chân lại lười hoạt động.
Tiêu Chiến sau khi khóa cửa nhà xong mới thấy an tâm được một chút, nhưng nếu anh thật sự gặp ma thì ở đâu cũng khó lòng tránh khỏi, thành ra cứ sợ sợ. Tầm mắt luôn không cố định, chao đảo khắp nơi trong nhà nhằm xem có gì bất thường hay ai đang ẩn nấp hay không.
Tiêu Chiến giơ tay lên để xoa xoa hai thái dương của mình vì đầu đau quá. Nhờ thế mới phát hiện bàn tay lại dính máu nữa rồi.
Tiêu Chiến ngơ ngác cũng như hoảng loạn há hốc miệng, ban nãy anh đã rửa sạch rồi mà, vết máu này từ đâu mà ra? Là chỗ khóa cửa sao? Anh chạy ngược ra đó xem thì thấy trên đó rất sạch sẽ, chẳng dính chút gì cả. Vậy rốt cuộc thứ đang dính trên tay anh là từ đâu mà ra?
Tiêu Chiến muốn thét lớn lên, nhưng trời đã khuya như thế này rồi. La như thế thì ba mẹ anh đều thức hết chẳng hay chút nào. Dù sợ hãi cũng ráng giữ trong bụng, lê từng bước nặng lên lầu với đôi chân cứ muốn khụy xuống.
" mình...mình bị sao vậy chứ? "
Tiêu Chiến thắc mắc lắm chứ, sống 29 năm qua chưa từng phải trải qua cảnh đáng sợ như thế này. Anh đưa tay xả nước ra để rửa thì hét toáng lên.
" aaaaa...aa...aaa "
" a.aaa...aaa..."
Tiêu Chiến đến giờ đã thật sự không nhịn nổi nữa mà hét lên. Vòi nước lại chẳng xả ra nước mà toàn máu đỏ như thế thì anh làm sao có thể cố kiềm chế cố, dằn xuống mấy âm thanh hoảng loạn được? Thật sự quá đáng sợ rồi, cứ thét lên.
" Tiêu Chiến con sao vậy? "
" có chuyện gì sao con? "
Tự Dung và Niệm Thanh đều hốt hoảng chạy sang phòng anh mà hỏi. Tiêu Chiến hét thất thanh như thế sao có chuyện ba mẹ mình không nghe?
" máu, máu...mẹ ơi ba ơi.... "
Tiêu Chiến như con nít chạy nhanh ra chỗ họ đứng, sợ đến nước mắt cũng muốn rơi luôn rồi.
" máu, máu sao? Mà cái gì mới được? "
" con không biết, con không biết "
Tiêu Chiến nói không nên lời nữa rồi, kinh dị chết đi được. Mặt mày anh còn trắng hơn cả tờ giấy, mồ hôi hột cũng chảy chẳng ít.
Niệm Thanh cũng cho chân đi vào nhà tắm xem thử rốt cuộc là thứ gì đã khiến anh sợ thì thấy mọi thứ đều không có gì bất thường nên đã đảo ra bảo.
" Tiêu Chiến à, trong đó có gì lạ đâu hả con? "
Tiêu Chiến ôm đầu lắc lắc, mấy chuyện vừa trải qua khiến anh muốn nổ não chứ không riêng gì sợ hãi tột bậc. Bây giờ cũng do hoảng loạn mà như chẳng còn biết được gì nữa.
" sao...sao thế được? Vòi nước chảy ra máu mà...sao...sao thế được? "
Tiêu Chiến lẩm bẩm, Tự Dung nhìn con mình mà phát lo. Niệm Thanh nghe anh đề cập đến vòi nước cũng lên tiếng.
" ba mới khóa vòi nước lại giúp con đó, có thấy máu gì đâu? "
Tiêu Chiến nghe qua mà không tin được, rõ là anh thấy nó chảy ra toàn máu, đỏ ngập cả bồn mới thét chói tai như thế. Tự Dung cho tay vén tóc của anh và nói.
" chắc do con mệt quá thôi, con ngủ sớm đi, sáng mai sẽ bình thường trở lại "
" ba kiểm tra cả rồi, không có gì lạ đâu, con ngủ sớm đi "
Hai ông bà căn dặn xong thì cũng trở lại phòng ngủ. Tiêu Chiến chạy ngược vào nhà tắm để kiểm tra lại vòi nước, nó đã trở lại cho bình thường rồi.
" không lẽ mình hoa mắt? "
Nếu nước là hoa mắt, thì chuyện ở công ty và bàn tay dính đầy máu lúc nãy phải lý giải thế nào? Tiêu Chiến tin bản thân mình không nhìn nhầm, tuyệt không nhìn nhầm.
Ba mẹ nghỉ anh gặp áp lực, căng thẳng hay mệt mỏi nên mới thế. Nhưng sự thật là có máu mà.
Tiêu Chiến nhanh chóng tắm rửa để trở lại giường trùm chăn nghỉ ngơi. Nhưng sao cứ cảm thấy có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào từng nhất cử nhất động của anh. Chỉ là dù xoay bốn phương tám hướng để quan sát thì chẳng có ai.
Tiêu Chiến ngồi phịch xuống giường, bỗng ngoài cửa sổ còn chưa đóng thì có một con mèo nhảy ngang qua còn kêu rất lớn, anh sợ đến mức giật bắn người thốt lớn lên một tiếng.
Tự Dung cùng Niệm Thanh lần nữa chạy qua, tiếng cửa phòng bị mở thôi cũng đủ làm anh la lên.
Nhìn mặt Tiêu Chiến vẫn còn rất khó coi thì ông bà cũng chẳng biết thế nào, cơ thể anh đang run bần bật, tim đập nhanh muốn rơi ra ngoài. Nỗi sợ hãi đang dần lấn sâu vào tâm trí, nên chỉ một tiếng động nhỏ vang lên cũng dọa được đến anh.
" con đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ sớm đi "
Niệm Thanh đi đóng cửa sổ và kéo rèm lại cho Tiêu Chiến, còn Tự Dung thì xoa xoa đầu anh trấn an. Đứa con này đã 29 tuổi, thế mà hôm nay lại như con nít, lòng họ chẳng thoát được sự lo lắng.
Tiêu Chiến muốn nói gì đó nhưng miệng tựa như mở không được, anh sợ đến muốn đột quỵ rồi.
" nghỉ ngơi đi, nếu mai con thấy không khỏe thì cứ xin nghỉ, rồi đến bệnh viện kiểm tra "
" dạ, ba mẹ ngủ ngon "
Hai ông bà cũng trở lại phòng, Tiêu Chiến nhanh đi đóng cửa phòng nhưng không dám khóa, vì sợ có chuyện gì người bên ngoài chẳng vào được.
Tiêu Chiến thở muốn không đặng, lòng lo sợ hồi hộp đưa mắt đảo quanh phòng vài vòng, đột nhiên điện thoại anh vang lên, đó chỉ là tiếng chuông của tin nhắn đến vậy mà cũng khiến anh giật thót lên được, cũng may là chẳng thét lên, không thì ba mẹ anh lại cất công đi qua đây lần nữa.
" đừng đưa mắt tìm kiếm nữa, không thể nhìn thấy tôi đâu "
Tiêu Chiến đọc xong tin nhắn mà thấy toàn thân lạnh dần, càng cho mắt nhìn đủ hướng xem đối phương là đang trú ngụ nơi nào, sao có thể biết anh đang làm gì chứ?
Đối phương có thể biết rõ Tiêu Chiến đang làm gì, nhưng anh một chút cũng chẳng biết về người đó. Gã đó là từ xa quan sát, hay cạnh bên đây? Tránh sao cho khỏi sự hoảng sợ đến tận cốt tủy.
" anh là ai? Là ai hả? "
Tiêu Chiến cho mấy ngón tay run run rõ phím, vì quá sợ và tay vô lực nên cứ bấm sai chữ, phải xóa đi gõ lại. Anh cứ nước bọt liên tục, cả thở cũng chẳng dám.
Sau khi trả lời người đó xong mới thì Tiêu Chiến mới để ý đến số máy, do đó mà anh thấy được dải số điện thoại của đối phương mang màu đỏ, chứ không giống như các số khác, mang màu đen vì giao diện của màn hình.
Nên ngay cả sức cầm điện thoại, Tiêu Chiến cũng chẳng còn, làm nó rơi luôn xuống nền. Mặt anh mang biểu cảm gì cũng không thể lột tả bằng lời nữa rồi.
" điện thoại của anh khá đắt đấy, hư thì uổng lắm đó, nên cầm cho chắc vào chứ? "
Điện thoại của Tiêu Chiến vang lên âm thanh như thế dù anh không hề bắt cuộc gọi hay đối phương gửi tin nhắn thoại và được anh mở lên.
Tiêu Chiến liên tục lùi cơ thể về sau, muốn tránh xa khỏi cái điện thoại đang vang lên giọng nói trầm thấp đầy đáng rợn của ai đó.
" đừng sợ nữa, anh không thoát khỏi tôi đâu "
Đối phương sau khi nói xong thì cười lớn, một điệu cười man rợn, rồi cuối cùng chúc Tiêu Chiến ngủ ngon và căn phòng trở lại yên lặng, nghe rõ tim anh đập nhanh đến mức muốn nhảy khỏi l*иg ngực.
Tiêu Chiến căn bản đêm nay không thể ngủ. Anh thật sự gặp ma rồi, gặp ma rồi. Nhưng nói thì ai tin đây trong khi lúc Tự Dung lẫn Niệm Thanh ở đây thì chẳng có gì đáng sợ xảy ra hết.
-------------
CHỈ LÀ GIẢN VĂN - MỘT ĐOẠN MỞ CHO CÂU CHUYỆN!