Lương Sơn Bá vs Mã Văn Tài

Chương 9

Ách? Phải không? Sao ta cũng không biết?

" Thế nhưng không đúng a? Nếu nói là như vậy, vậy vì sao ta cảm thấy Lương Sơn Bá cũng nhận thức ngươi?"

" Đó là bởi vì ta cùng hắn đều là đệ tử biểu hiện xuất sắc nhất thư viện này, bất quá đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu hắn có ấn tượng khắc sâu với ta. . . . . ."

Tư Mã Thần lộ ra nụ cười bí hiểm tiếp tục nói: "Nguyên nhân chủ yếu hắn nhớ rõ ta là bởi vì ta nói rõ với hắn, ta muốn hắn là người của ta."

"Ngươi, ngươi. . . . . ." Bị lời nói của hắn làm nổ oành một cái, ta đã bị chấn đến nỗi ngay cả một câu đầy đủ cũng nói không xong.

Hắn nói rõ cùng Lương Sơn Bá? Đây là tình huống gì a?

Còn nói cái gì [ta muốn hắn là người của ta].

Đại ca, nhìn thế nào ngươi cũng không giống nữ nhân đi! Những lời này ngươi nói mà không thấy kỳ cục hay sao?

A! Không đúng, không đúng, đây không phải trọng điểm!

Tóm lại, loại tình huống hiện tại thật sự là rất quỷ dị!!

Nhìn thoáng qua người ở bên kia thì thào tự nói, không biết đang nói cái gì nữa, Tư Mã Thần không thèm lý giải nói tiếp: "Bất quá hắn hết sức trực tiếp cự tuyệt ta, lý do hình như là hắn có người để ý đi!"

Người thích? Ai a?

Lương Sơn Bá có người hắn thích sao?

Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của ta, Tư Mã Thần không thể tưởng tượng nổi nhìn một hồi, sau đó lại đột nhiên cười cười nói: "Không nghĩ tới Lương Sơn Bá cư nhiên là đơn phương yêu mến a! Ha ha. . . . . . Thật sự là rất thú vị!"

A?

Cái gì cùng cái gì hả?

Nguyên bản ta cũng đã một đầu dấu chấm hỏi nghe xong Tư Mã Thần nói càng thêm hoang mang.

Đệ thập tam chương

Giải thi đấu dã ngoại cầu sinh ngày thứ ba!

Những lời nói kỳ quái liên tiếp của Tư Mã Thần làm ta cả đêm mất ngủ, cho nên ngày hôm nay ta mang trên vành mắt hai quần thâm lớn nhỏ như bị người ta đấm mà đi làm nhiệm vụ.

Chứng kiến gương mặt gấu trúc của ta, Tư Mã Thần không khách khí chỉ vào mặt của ta mà bắt đầu ôm bụng cười lăn lộn như điên.

Uy uy uy ! Ngươi có quá đáng quá hay không!

Cũng không ngẫm lại ta bị biến thành thế này là lỗi của ai!

Thấy ta dùng ánh mắt oán hận trừng hắn, Tư Mã Thần chẳng những không có ý hối cải ngược lại cười càng thêm khoa trương, cổ khí chất tao nhã ngày thường giờ phút này sớm biến mất vô tung.

Nói thật, Tư Mã Thần hiện tại cùng Tư Mã Thần ta nhận thức lúc đầu thật sự chênh lệch rất lớn, có đôi khi ta thậm chí còn đang suy nghĩ có phải có người ở nửa đường đem Tư Mã Thần bản gốc đánh tráo mất tiêu rồi hay không.

Dù sao Tư Mã Thần lúc trước ta nhận thức tuy rằng không thể xem như nhiệt tình sáng sủa, nhưng ít ra cũng là một người ôn hòa hữu lễ, hảo ở chung, dáng vẻ không giống như hiện tại, rõ ràng chỉ vào mặt người khác không che dấu chút nào cười ha ha, thật sự là làm cho ta có cảm giác mình bị lừa.

Không muốn để ý tới cái tên bên cạnh đang cười giống thằng ngu kia, ta lấy bản đồ trong tay, muốn thật sự bắt đầu tìm bảo vật.

Mấy ngày nay luôn luôn bị một số chuyện vặt vãnh trì hoãn, nhiệm vụ tìm kho báu của tổ chúng ta có thể nói là không hề tiến triển, thật sự nếu không nhanh lên, bảo vật khẳng định rơi vào trong tay người khác.

Thấy ta nghiêm túc đứng dậy, Tư Mã Thần cũng nhanh chóng ngừng cuồng tiếu, đi đến bên cạnh ta cùng nhau nghiên cứu bản vẽ gợi ý đang mở trong tay ta.

Trước khi toàn thể người dự thi xuất phát, Lan di đều phát cho các tổ bản vẽ gợi ý hiệp trợ tìm bảo vật, trong bản vẽ miêu tả một gốc cây đại thụ, bảo vật mà chúng ta muốn tìm hẳn là chôn dấu dưới cây đại thụ a.

Chẳng qua hậu sơn lớn như vậy, cây cối bên trong ít nhất cũng mấy trăm, muốn tìm đến lúc nào a!

Nghĩ đến đây, sĩ khí mới vừa rồi thật vất vả tỉnh lại trong nháy mắt tiêu tan toàn bộ.

Thấy bộ dáng ta ủ rũ, cuối cùng Tư Mã Thần lượm về lương tâm chẳng có bao nhiêu của hắn an ủi ta.

" Không nên mau nản như vậy! Ngươi đã quên còn có ta sao?"

Nghe hắn nói như vậy, ta nguyên bản đã ảm đạm, hai mắt lại bắt đầu bắn ra hào quang.

" Ý của ngươi là ngươi có biện pháp sao?"

Hơi hơi nâng cằm lên, Tư Mã Thần bày ra một bộ biểu tình không ai bì nổi trả lời ta: "Đương nhiên!"

" Biện pháp gì?" Bị một trận mừng như điên xông não, ta nhào về phía Tư Mã Thần kéo ống tay áo hắn, vội vàng muốn biết được đáp án trong miệng hắn.

Hình như bị hành động thình lình xảy ra của ta dọa đến, Tư Mã Thần ngây ra một lúc sau đó nhanh chóng nhích xa ta ra.

" Ta biết ta rất đẹp chai, thế nhưng ngươi cũng không nên thừa cơ ăn đậu hủ của ta ha!"

Cái gì?

Ai muốn ăn đậu hủ của ngươi a?

Có lầm hay không, tặng cho ta ta còn không thèm!

Ta trợn trắng mắt, ẩn nhẫn tức giận nói với hắn : "Ta chỉ là muốn biết ngươi có biện pháp gì tìm được cái cây kia!"

Thấy ta tức giận, bất quá Tư Mã Thần cũng chỉ là vô vị nhún nhún vai, bình tĩnh trả lời ta: "Dù sao ta có biện pháp là được."

Dưới sự dẫn đường của Tư Mã Thần, chúng ta đi tới một chỗ có đủ loại giống cây.

Cây cối sinh trưởng ở nơi này so với ở những nơi khác lớn hơn rất nhiều, hơn nữa cũng do cách thức sinh trưởng mà tạo ra đủ loại hình thù kỳ quái, có cây bám dính vào các cây khác để leo lên, có cây lại đâm ra từ vách đá, cũng có cây nhờ dựa vào hấp thụ chất dinh dưỡng của cây bên cạnh mà lớn dần.

Giống cây ở nơi đây nhiều đến nỗi làm cho mắt ta nhìn không xuể, không tránh khỏi kinh ngạc tán thán, thế nhưng có nhìn đến đâu cũng không thấy cái cây như trong bản đồ mô tả.

" Tư Mã Thần, ngươi khẳng định là ở nơi này sao?"

Tư Mã Thần đi tít ở phía trước quay đầu lại tặng ta một cái liếc xem thường, tựa hồ là muốn nói cho ta biết không được hoài nghi sự phán đoán sáng suốt của hắn, sau đó mới xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Bị hắn trừng như vậy, cho dù có muốn hỏi gì đi nữa ta cũng không dám mở miệng, bằng không chút nửa hắn nổi giận bỏ ta lại vùng hoang vu dã ngoại này mất, ta đây không muốn thành điểm tâm của mấy em thú dữ.

Bất quá hắn đi thẳng như thế là muốn đi đến đâu a?

Đi tiếp nữa không phải là tới vách núi đen rồi sao?

Ngay tại thời điểm ta còn đang suy tính cách vách núi đen còn có vài bước, Tư Mã Thần đi ở phía trước lại đột nhiên dừng lại, hại ta không kịp dừng lại liền như thế tông vô lưng hắn.

"Ui da! Rất đau a! Tại sao ngươi đột nhiên dừng lại a?" Nhu nhu cái mũi đáng thương đã đỏ lên, ta phi thường khó chịu đối với kẻ đang đưa lưng về phía ta mà mắng.

Không biết là bởi vì bị ta đυ.ng vào hay là bởi vì bị ta mắng, tâm tình Tư Mã Thần hiện tại cũng ác liệt tới cực điểm, sắc mặt giống như bị mây đen bao phủ, u ám đến không thể u ám hơn.

Chỉ thấy hắn hung hăng trừng mắt liếc ta một cái, ý bảo ta im lặng chút đi, rồi bắt đầu ở đó thì thào tự nói: "Kỳ quái, nên là ở nơi này mới đúng . . . . ."

Ngay tại lúc ta còn đang suy nghĩ hắn rốt cuộc đang lảm nhảm cái gì thì hắn đột nhiên xoay người một cái nói với ta: "Chúng ta phân công nhau tìm." Sau đó liền vèo một cái chạy mất.

Nhìn bóng dáng hắn rời đi, ta có loại cảm giác không biết nên nói gì.

Kỳ quái? Hắn khi nào trở nên tích cực như vậy?

Dành hai giây tự hỏi vấn đề vô nghĩa này xong, Ta cũng bắt đầu gia nhập hàng ngũ tìm kiếm, cố gắng tìm bóng dáng của cái cây trong bản đồ.

Ở thời điểm ta vừa so bản đồ vừa nhìn trong đám cây trước mắt tìm xem có điểm giống nhau hay không, thì trong lùm cây phía sau lưng ta đột nhiên truyền ra một trận thanh âm cách cách sột soạt.