Sao lại kéo anh Tiền Phi vào rồi?
Trò chuyện phiếm một hồi thì lại thấy anh ta thông minh lên là sao.
Tang Trĩ hoàn toàn hiểu không nổi ý nghĩ của anh, chỉ có thể phụ họa gật gật đầu. Cô yên lặng, lại mở điện thoại lên tìm trên wechat tên của Tiền Phi mở cửa sổ trò chuyện ra.
Muốn hỏi gì đó, nhưng lại cảm thấy mình đó giờ chưa từng chủ động tìm đến anh ta, đột nhiên chỉ vì chuyện này mà liên lạc lại thì có hơi kỳ quái. Mà quan hệ của anh ta và Đoàn Gia Hứa rất tốt, đoán chừng cũng sẽ không dễ dàng nói ra chuyện gì đó cho cô.
Tang Trĩ quyết định vẫn nên tự lực cánh sinh, cố gắng tự tìm lại tính logic cho mấy câu nói ban nãy.
Cô suy nghĩ một hồi.
Thật sự chẳng tìm ra chút liên quan nào với nhau.
Có điều,
Tang Trĩ đột nhiên kịp thời phản ứng một vấn đề khác.
Tại sao cô phải ngoan ngoãn trả lời mấy câu hỏi của anh?
Tang Trĩ cô sao phải giống như một phạm nhân ngoan ngoãn ngồi đây nghe anh thẩm vấn?
Vấn đề này của cô vốn không liên quan gì đến anh cơ mà. Tại sao cô phải soạn ra hàng tá câu nói dối để trả lời, cứ giữ yên lặng thì anh cũng đâu có cách nào ép cô nói đâu chứ?
Ý thức được phản ứng đần độn ban nãy của mình, Tang Trĩ buồn bực thở hắt ra. Cứ luôn cảm thấy trong câu chuyện này là một cái hố, uất ức không cách nào phát tiết ra được, chỉ có thể kìm nén trong lòng.
Một giây sau, Đoàn Gia Hứa lại lơ đãng hỏi thêm: “Sao lại thích?”
Tang Trĩ ghé người trên cửa xe, không nhìn vào anh.
Đợi hồi lâu mãi vẫn không nghe được câu trả lời từ cô.
Có lẽ phát hiện ra cô không vui, Đoàn Gia Hứa không còn tiếp tục chủ đề này nữa, bình tĩnh nói: “Một lát đều là người không quen biết, có thể sẽ cảm thấy mất tự nhiên không?”
Giọng điệu Tang Trĩ cứng rắn: “Không đâu.”
Đoàn Gia Hứa: “Nếu không muốn ở đó nữa thì cứ nói với anh.”
Tang Trĩ: “Vâng.”
Khóe mắt Đoàn Gia Hứa nhìn thoáng qua cô, hỏi: “Sao lại nói ít vậy hả?”
“Không ít.” Tang Trĩ nhìn những dãy đèn neon sặc sỡ màu sắc lướt qua bên ngoài, nghẹn rất lâu vẫn nhịn không được phải trút ra, “Còn nữa, em cũng không có ý gì đâu, nhưng mà em chỉ muốn nhắc nhở một chút xíu thôi. Có thể anh không chú ý đến, nhưng anh nói nhiều lắm đó.”
“Hử?”
“Thật sự em không có ý gì.” Tang Trĩ lập tức xụ mặt, cố gắng lặp lại lần nữa, “Anh muốn nói tiếp cũng được, em chỉ nhắc nhở vậy thôi.”
Đoàn Gia Hứa lại cười thành tiếng: “Anh nói nhiều sao?”
“Vâng.”
Đoàn Gia Hứa khiêm tốn nghe chỉ bảo: “Nhiều chỗ nào?”
Cả đoạn đường này Tang Trĩ bị anh hỏi đến mấy trăm vấn đề. Cô hơi không kiên nhẫn, bỗng nhiên quay đầu lại nói: “Anh có thể đừng nói ra những câu nghi vẫn nữa được không.”
Đoàn Gia Hứa nhíu mày, vô thức hỏi: “Tại sao—–”
Tang Trĩ nhìn chòng chọc vào anh, rõ ràng muốn nổi bão.
Không chờ cô nói thành câu, Đoàn Gia Hứa chậm rãi bổ sung hai từ.
“…..chấm tròn.”
“…”
***
Địa điểm liên hoan lần này chính là ở nhà hàng lẩu mà lần trước Đoàn Gia Hứa và Tang Trĩ xếp hàng đợi nửa ngày trời, nhưng cuối cùng lại vì chuyện ngoài ý muốn kia mà không thể ăn xong.
Những người khác hầu như đều đã đến.
Ba cái bàn vuông hợp lại thành một, tạo thành một cái bàn lớn, gọi ba nồi lẩu. Tang Trĩ đưa mắt nhìn sơ lược, ước chừng có khoảng mười mấy người.
Ở một góc nhỏ hẻo lánh chừa lại hai cái ghế trống, hẳn là cố ý để lại cho hai người.
Tang Trĩ còn nhìn thấy được người phụ nữ mà cô đã từng gặp ở sân bay trước kia.
Trong nhóm có một người đàn ông để đầu đinh nhận ra bọn họ đến, cười hì hì nói: “Đoàn ca, cậu đến chậm quá đó, chúng tôi ở đây đã bắt đầu ăn rồi.”
Đoàn Gia Hứa cười nhạt giải thích: “Đón người.”
Người đàn ông đầu đinh: “Bạn gái à?”
Nghe anh ta hỏi, Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tang Trĩ.
Sau đó bình tĩnh phun ra hai từ: “Bạn bè.”
“…” Nghe anh nói đến hai từ này, Tang Trĩ sững sờ một hồi, cố trấn định tự nhiên lên tiếng chào hỏi mọi người ở đấy, rồi được Đoàn Gia Hứa mang đến chỗ ngồi bên trong kia.
Cô duỗi tay xếp lại khăn chén trên bàn, thoáng chút thất thần.
Anh vậy mà, thật sự nói, bạn bè.
Vậy mà, không phải là, em gái.
Tang Trĩ không thể tin vào tai mình.
Người đàn ông ngồi đối diện Tang Trĩ mau lẹ đưa cho cô một cái menu, cười nói: “Mấy em xem thử còn muốn gọi thêm món gì nữa không.”
Đoàn Gia Hứa ngồi xuống ghế bên cạnh Tang Trĩ: “Em xem muốn ăn thêm gì.”
Tang Trĩ gật đầu, quét mắt, tiện tay gạch mấy đường lên tờ menu, sau đó đẩy đến trước mặt Đoàn Gia Hứa: “Anh Gia Hứa, em muốn đi WC.”
“Ra ngoài rẻ trái,” Đoàn Gia Hứa nói, “Có thể tự tìm chứ?”
“Vâng.”
“Vậy đi đi.”
Trong mỗi phòng lẩu không có nhà vệ sinh riêng, nhưng ở mỗi tầng sẽ có một nhà riêng bên ngoài. Tang Trĩ từng đến đây với Đoàn Gia Hứa, vậy nên có chút ấn tượng với tầng này, không đầy vài phút đã tìm ra vị trí nhà vệ sinh.
Cô đi vào, vào một phòng đi xong thì bước ra.
Vừa ra khỏi liền bắt gặp ‘vị cấp trên’ trong miệng Đoàn Gia Hứa đứng ở bồn rửa tay.
Bước chân của Tang Trĩ thoáng khựng lại, không hiểu sao có chút xấu hổ, nhưng vẫn nhanh chóng đi đến. Cô mở vòi nước, lịch sự lên tiếng chào chị ấy trước.
Người phụ nữ rút ra một tờ khăn giấy, vẻ mặt mềm mại: “Em là Tang Trĩ đúng không?”
“…” Tang Trĩ gật đầu, “Vâng ạ.”
“Chị là Giang Tư Vân, em gọi là chị Giang cũng được.” Giang Tư Vân cười cười, “Trước kia chị từng theo Đoàn Gia Hứa đến sân bay đón em, còn nhớ chị chứ?”
Tang Trĩ vội vã trả lời: “Nhớ ạ.”
Giang Tư Vân: “Học đại học ở ngay đây sao?”
“Đúng ạ.”
Hai người sánh vai ra khỏi đó, Giang Tư Vân lại nói: “Chị nhớ được lúc đó gặp em, nhìn em vẫn còn nhỏ lắm, bây giờ còn cao hơn cả chị rồi.”
“Em dậy thì khá chậm.” Tang Trĩ nhỏ giọng nói, “Hơn nữa cũng không cao thêm được nữa.”
Giang Tư Vân: “Vậy là ổn rồi, cô gái nhỏ không cần phải cao quá.”
Tang Trĩ gật đầu.
Giọng điệu Giang Tư Vân dịu nhẹ, nghe vào rất dễ chịu: “Lần đó gặp ở sân bay, cũng không có thời gian trò chuyện chào hỏi với em.”
Tang Trĩ: “Không sao cả, lúc đó cũng làm phiền chị lắm ạ.”
“Nghĩ lại thì, lần ấy quả thật chị đi theo cũng không hợp lắm, chỉ là lần đó không nghĩ nhiều như thế, đơn thuần chỉ muốn theo giúp đỡ mà thôi.” Giang Tư Vân cười nói, “Bởi vì hôm ấy Gia Hứa phát sốt, vốn ban đầu chị định nhờ chồng chị đưa cậu ấy đi cơ, nhưng giữa đường anh ấy lại có đối tác quan trọng.”
Tang Trĩ nâng mắt, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.
“Mấy năm nay cậu ấy giúp công ty không ít chuyện, chị và ông xã đều suy nghĩ muốn giúp cậu ấy được chuyện nào hay chuyện ấy. Lúc đó trạng thái cậu ấy không tốt, chị liền bảo để chị chở đến chỗ em. Sau đó Đoàn Gia Hứa còn sợ có người lạ ở đấy sẽ khiến em cảm thấy không được tự nhiên, bảo chị đi trước, vậy nên chị cũng không tiếp tục ở lại nữa.” Giang Tư Vân nói, “Cũng không kịp nói lời chào tạm biệt với em.”
Tang Trĩ gãi gãi đầu, lại nói một câu: “Không sao ạ.”
Vừa lúc vào trong tiệm lẩu.
Giang Tư Vân vỗ vỗ cánh tay cô, hai người lại ngồi về chỗ của mình. Tang Trĩ nhìn về phía chị ấy, mới phát hiện ra chị ấy cùng với người đàn ông bên cạnh chị có những cử chỉ và hành động vô cùng thân mật.
Tang Trĩ dời đi ánh mắt.
Luôn cảm thấy, những gì ban nãy chị ấy nói với mình.
Tựa như đang giải thích…
Nhưng vốn Giang Tư Vân cũng không cần thiết phải giải thích với cô nhiều như vậy mà, thật không phải là, chỉ nhìn vài ba lần thôi đã nhìn ra tâm ý của cô rồi đấy chứ.
Nhưng cô, hình như không thể hiện ra rõ ràng đến vậy mà…
Một giây sau, giọng nói của Đoàn Gia Hứa cắt ngang suy nghĩ của cô: “Ngây ngốc gì thế? Ăn gì đi.”
Tang Trĩ xốc lại tinh thần: “Vâng.”
Ăn xong cơm tối, một đoàn người còn muốn thêm tăng hai.
Lần này Đoàn Gia Hứa không đi cùng, nói tạm biệt với bọn họ xong thì dẫn Tang Trĩ đi đến lân cận dạo chơi. Tang Trĩ lấy điện thoại ra hỏi: “Anh Gia Hứa, nếu không thì chúng ta đi xem phim nhé?”
Đoàn Gia Hứa: “Phim gì.”
“Xem Baymax nha.”
“Baymax?”
“,” Nghe giọng điệu của anh thì hình như là chưa từng nghe qua về nó, Tang Trĩ nhịn không được liếc nhìn anh, “Một bộ phim hoạt hình.”
Đoàn Gia Hứa ‘a’ một hơi dài, lười nhát nói: “Bộ này à.”
Tang Trĩ cũng không đâm chọt anh, thấp đầu nhìn suất chiếu gần nhất, “Không biết còn suất chiếu nào không nữa, em vẫn chưa kịp xem.”
“Tìm được chưa?”
“À.” Tang Trĩ nhìn anh, “Gần đây có một rạp chiếu phim ở lầu năm, suất sớm nhất là tám giờ ba mươi, chúng ta chọn nó được không?”
Đoàn Gia Hứa: “Được.”
Đi qua một cửa hàng trà sữa, Tang Trĩ chỉ chỉ, nói: “Anh Gia Hứa, em muốn mua một ly ô long, anh có muốn uống không?”
Đoàn Gia Hứa: “Anh không uống, em uống đi.”
“Vậy khi anh xem phim có bị khát không?”
“Lát nữa anh sẽ đi mua một chai nước.”
“…”
Cách sống của lão già quê mùa là đây chứ đâu.
Cái gì cũng không biết, nước gì cũng không uống.
Tiệm này buôn may bán đắt, ngoài cửa tiệm hàng người chờ lấy nước không ngắn.
Hai người chờ một hồi lâu mới đến đơn của Tang Trĩ, cầm số đến bên cạnh chờ lấy nước. Cô nâng mắt nhìn đồng hồ, nháy mắt: “Nếu không thì anh đi mua nước trước đi, tránh lát nữa lại không kịp giờ.”
Đoàn Gia Hứa nghĩ ngợi: “Vậy em chờ ở đây, đừng chạy lung tung.”
Tang Trĩ ‘vâng’ một tiếng, tìm một chỗ trong tiệm trà sữa ngồi xuống chờ gọi số. Lúc Đoàn Gia Hứa quay về, cũng đúng lúc gọi tới số của cô.
Ly giấy tối màu, cầm lên còn có thể cảm nhận được hơi nóng âm ấm của nước.
Tang Trĩ cắm ống hút vào trong ly, cúi đầu hút một ngụm. Vừa mới vào trong miệng đã cảm thấy không đúng lắm, nhưng khi cô còn chưa kịp phản ứng thì nước trong miệng đã bị nuốt hết vào bụng.
Bước chân của cô dừng lại.
Nhìn thấy động tĩnh của cô, Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy?”
Hương vị còn lưu lại trong miệng, Tang Trĩ liếʍ liếʍ môi, do dự nói: “Ly nước này hình như không phải là trà ô long hay sao ấy, có chút giống…”
Còn không chờ cô nói xong, Đoàn Gia Hứa đã lấy đi cái ly của cô, mở nắp ly ra nhìn. Vẻ mặt anh biến đổi, cau mày nói: “Đây là trà sữa.”
Tang Trĩ ‘a’ lên, vô thức nhìn anh. Có lẽ là phản ứng tâm lý, cô cảm thấy trên mặt mình trong nháy mắt trở nên ngứa ngáy: “Nhưng em rõ ràng gọi trà ô long mà.”
Đoàn Gia Hứa nâng mắt, khẽ ngưng trọng: “Mặt em nổi nốt đỏ.”
“…” Tang Trĩ theo phản xạ đưa tay sờ sờ mặt, cảm thấy yết hầu dường như sưng lên, nói chuyện cũng trở nên khó khăn: “Em chỉ uống một ngụm nhỏ thôi.”
Hầu kết Đoàn Gia Hứa khẽ trượt, vẻ mặt khó coi, lập tức nắm tay cô dắt xuống lầu.
“Đến bệnh biện trước đã.”
May mà uống ít, Tang Trĩ đến bệnh viện châm cứu xong thì triệu chứng cũng giảm bớt. Cô thậm chí còn có tâm trạng đặt vé xem phim, vừa nói: “Anh Gia Hứa.”
Đoàn Gia Hứa cầm đơn lấy thuốc cho cô về xong: “Sao thế?”
Tang Trĩ chớp chớp đôi mắt, không kiềm được nói: “Trà sữa uống ngon thật.”
“…” Đoàn Gia Hứa cảm thấy vô lý, “Không lẽ em còn muốn uống?”
“Không dám. Không phải là vì em chưa từng uống qua sao? Chỉ phát biểu chút cảm nghĩ thôi mà.” Tang Trĩ lắc đầu, thầm thì, “Trước kia em từng uống qua sữa tươi, sau đó nôn nguyên một buổi tối, em nào dám uống lại nữa.”
Nói đến chuyện này, Đoàn Gia Hứa lại nhớ đến một việc, tỏ ra lơ đãng hỏi: “Trước kia anh từng mua cho em một hộp sữa bò đúng không?”
Tang Trĩ hơi khựng người giây lát, hàm hồ ‘vâng’.
Đoàn Gia Hứa trầm mặc vài giây, “Em uống?”
“Không có.” Tang Trĩ vội nói, “Cho người khác uống.”
Chuyện cô không thể uống sữa bò, mãi đến sau đó trong một lần tình cờ Đoàn Gia Hứa ở lại nhà Tang Trĩ, nghe được Lê Bình nói. Anh đứng trước cô, lại cảm thấy không đúng lắm: “Em không uống được tại sao không nói với anh?”
Tang Trĩ nhỏ giọng đáp: “…Thì em cũng đâu có uống đâu.”
Đoàn Gia Hứa nhìn cô chăm chú, dường như đang suy nghĩ gì đó, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Sau này em ra ngoài gọi đồ uống, thì nhớ mở nắp hộp kiểm tra xem có đúng nước mình gọi không.”
Trên mặt Tang Trĩ còn có vài vết chấm đỏ, không muốn để anh nhìn thấy nên vẫn luôn cúi thấp đầu: “Dạ.”
Hai người ra khỏi bệnh viện sánh vai đi về phía bãi đổ xe.
Trên mặt Tang Trĩ vẫn còn hơi ngứa, chung quy lại vẫn có lúc vô thức muốn đưa tay lên gãi. Một lát sau, Đoàn Gia Hứa trực tiếp nắm lấy hai cánh tay cô đi lên trước.
Cô đứng bên cạnh anh nhìn chằm chằm vào động tác này.
Cứ luôn cảm thấy mình là một chú chó bị anh dắt đi.
Đi được nửa đường, Tang Trĩ đột nhiên nhớ lại hôm nay anh giới thiệu cô với bạn bè của anh, rất tự nhiên nói cô là ‘bạn bè’. Cô cắn môi dưới, tranh đấu nội tâm một hồi rất lâu, vẫn muốn hỏi: “Anh Gia Hứa, hôm nay sao anh lại giới thiệu với bọn họ em là bạn bè của anh vậy?”
Khựng lại, cô còn chêm thêm một câu nữa: “Trước kia không phải anh vẫn luốn nói em là em gái của anh sao?”
Nghe cô nói, Đoàn Gia Hứa quay đầu lại.
Đêm khuya tịch mịch, ánh sáng gây chói mắt, bãi đổ xe trống trãi.
Tang Trĩ dùng khăn choàng che đi nửa khuôn mặt, mắt mở to, nhìn thấy khuôn mặt anh thoáng giương lên, mang theo sự lưu luyến cùng với đường cong nho nhỏ bên khóe môi.
Tim cô bất chợt gia tốc đập thật nhanh.
Chút yên lặng ngắn ngủi qua đi.
Gió lạnh thấu xương thổi qua, ào ào vang lên bên tai.
Một giây sau đó, Đoàn Gia Hứa cất tiếng.
Giọng nói trầm thấp theo tiếng gió, lọt vào trong màng nhĩ Tang Trĩ.
“Thật sự xem anh thành anh trai của em rồi sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay có chút không thoải mái, nằm lỳ đến tận trưa. Trạng thái không được tốt lắm, viết cũng hơi chậm( nằm sấp.)
Mọi người chờ lâu chưa, ngủ ngon nhé.