Phòng bệnh hai giường nhỏ hẹp, một cái giường ngủ trống không. Lúc này trong phòng bệnh cũng chỉ có một mình Đoàn Gia Hứa, cả phòng quá mức an tĩnh càng hiện lên sự tịch mịch vắng vẻ. Anh nằm ngửa trên giường, hầu kết lăn lên trượt xuống, yên lặng không nói gì.
Khóe môi mím thẳng, trên mặt không có biểu hiện nào, không nhìn ra được là anh đang suy nghĩ gì.
Không nghe thấy câu đồng ý từ anh thành thử Tang Trĩ không dám đi vào, chỉ có thể hỏi lại thêm một lần nữa: “Được không?”
Lúc này Đoàn Gia Hứa mới mở miệng, nhẹ nhàng hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Em vừa mới đến gần đây mua bánh mì rồi,” Tang Trĩ chớp chớp mắt, chần chừ đi đến bên cạnh đưa túi lên cho anh nhìn, “Còn mua cả trà Ô long nữa.”
“Ăn cái này cũng có thể no được sao?” Đoàn Gia Hứa quét mắt, “Gọi thức ăn ngoài đi.”
“Chỉ là em không đói bụng.” Tang Trĩ để túi thức ăn lên mặt bàn, quay người chậm rãi đem cái ghế ở cuối giường đến bên cạnh, “Em muốn ăn thì sẽ ăn thôi, cũng đã lớn rồi mà, sẽ không để cho mình bị đói đâu.”
Đoàn Gia Hứa nhìn cô chăm chú, đột nhiên bật cười nhưng lại không nói thêm gì.
Tang Trĩ ngồi trên ghế, lấy bánh mì ra nhỏ giọng nói: “Ban nãy em đã hỏi qua chị y tá rồi, anh phải nằm ngang sáu tiếng đồng hồ, đến mười hai tiếng sau mới có thể rời giường.”
“Ừm.”
Tang Trĩ cắn mẩu bánh mì, lầm bầm: “Với cả sau đó anh cũng không thể ăn được gì, một tuần này đều chỉ được ăn thức ăn lỏng thôi. Vấn đề này phải chú ý nghiêm túc trong ba ngày tới.”
Đoàn Gia Hứa thờ ơ nghe cô nói, lại lên tiếng: “Ừm.”
Sau đó trong phòng tiếp tục an tĩnh.
Chỉ còn tiếng động khi Tang Trĩ ăn phát ra.
Trong phòng bệnh có hơi ấm, Tang Trĩ ngồi không bao lấu đã cảm thấy nóng. Cô đứng lên cởϊ áσ khoác ngoài xuống, xếp lại cẩn thận rồi đặt lên ghế.
Nhìn thấy động tác nhỏ của cô, Đoàn Gia Hứa liếc mắt, ánh mắt cố định chỗ cô vài giây rồi thản nhiên nói: “Giữa mùa đông mà em lại đi mặc váy.”
Trầm mặt đột ngột bị phá vỡ.
Tang Trĩ lúng ta lúng túng ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt hơi nhăn lại của anh.
Giọng điệu này chẳng khác nào những lúc mẹ cô bắt cô không được mặc quần mùa thu khi trời đã vào đông vậy.
Ở một phương diện nào đó thì người này, giống như là sự kết hợp giũa ba cô, mẹ cô và anh hai cô vậy. Trong nhà cô vẫn luôn bị quản chuyện mặc đồ, nhưng Tang Trĩ không hề nghĩ rằng đến đây rồi mà còn bị quản.
“Đây là váy dài.” Tang Trĩ cúi đầu xuống tiếp tục gặm bánh mì, “Anh muốn mặc cũng có thể mặc.”
“…”
Đoàn Gia Hứa quay đầu nhìn cô.
Dáng vẻ khi cô ăn vẫn giống y đúc so với trước kia, quai hàm bị phồng lớn lên giống như một con cá nóc nhỏ. Anh hơi buồn cười, lại sợ động đến vết thương nên nói chuyện nhẹ nhàng lại: “Bên đây lạnh hơn Nam Vu. Vì vậy em phải chú ý cẩn thận, ngã bệnh rồi sẽ rất khó chịu.”
Nghe anh nói thế, Tang Trĩ lại nhớ đến chuyện lần trước cô đến Nghi Hà. Đồ ăn bên trong bỗng trở nên thật khó nuốt, cô không nhìn anh, cầm lấy trà ô long uống một hớp, nhẹ nhàng gật đầu.
Gắng gượng ăn xong ổ bánh mì, Tang Trĩ nhìn thời gian: “Anh Gia Hứa, anh có muốn đi ngủ không?”
“Mấy giờ rồi?”
“Gần mười một giờ.”
Đoàn Gia Hứa: “Em định ngủ như thế nào?”
Tang Trĩ nghĩ ngợi: “Em đi thuê một cái ghế dựa hộ sĩ, không mất bao nhiêu tiền hết.”
“Ghế dựa hộ sĩ? Ngủ vậy không khó chịu sao?” Đoàn Gia Hứa nhíu mày, rõ ràng rất không đồng ý, “Bên cạnh có một cái giường trống, em thuê nó đi.”
“Không cần.” Tang Trĩ thì thầm: “Em cũng có phải ở đây để hưởng thụ gì đâu.”
“…”
Không đợi anh nói thêm nữa Tang Trĩ đã đứng dậy đi ra ngoài ngay: “Vậy anh Gia Hứa cứ nhắm mắt ngủ đi. Em ra ngoài hỏi xem như thế nào.”
Thuê ghế dựa hộ sĩ một ngày mười mấy đồng.
Sau khi giao tiền xong, mượn chút thời gian này Tang Trĩ đến khu vực gần đấy mua hai phần đồ rửa mặt. Lúc quay lại phòng bệnh, Đoàn Gia Hứa đang xem điện thoại, hình như là gửi tin nhắn cho ai đó.
Tang Trĩ nhìn anh nhưng không nói gì.
“Sao lại đi lâu vậy?” Đoàn Gia Hứa buông di động xuống, hỏi: “Mua gì đấy?”
“Kem đánh răng, bàn chải, còn có khăn mặt.” Tang Trĩ lấy đồ ra, “Em muốn đi rửa mặt.”
Đoàn Gia Hứa: “Ừm, đi đi.”
Đi được hai bước, Tang Trĩ đột nhiên nhớ đến một vấn đề, do dự quay đầu hỏi, “Anh Gia Hứa, anh có muốn lau mặt không? Đánh răng thì hẳn là không được rồi.”
……..
Đồ vật cầm không trên tay thì khá cồng kềnh, Tang Trĩ quyết định cầm cả cái túi lên.
Trong nhà vệ sinh không có người nào, cô đặt từng món đồ lên bàn, hít một hơi thật sâu bắt đầu rửa mặt, trong đầu còn đang cân nhắt xem lát nữa nên làm thế nào.
Nhất thời máu nóng dồn lên não.
Bởi vì nếu như cô không chủ động đi hỏi anh, thì chắc chắn anh sẽ không chủ động mở miệng yêu cầu.
Có điều hẳn là không có vấn đề gì đâu nhỉ.
Trước kia cô té ngã anh cũng giúp cô xử lý vết thương mà.
Cũng đâu chê cô bẩn.
Anh cũng giúp cô lau mặt nữa.
Mà bây giờ anh lại là bệnh nhân, chuyện gì cũng không thể tự mình làm được.
Ý định ban đầu khi ở lại đây vốn dĩ là muốn chăm sóc anh.
Cũng đâu thể tự mình đề cập đến chuyện này, rồi sau lại ngồi đây hối hận được, như vậy không phải là quá không phóng khoáng rồi sao?
Tang Trĩ không còn lề mề như lúc đầu nữa, lấy khăn mặt trong bao ra, đến nhà tắm nhúng nước nóng.
Sau đó quay về lại phòng bệnh.
Tang Trĩ tìm một chỗ để cất kỹ đồ rồi đến bên cạnh Đoàn Gia Hứa, báo trước một tiếng: “Anh Gia Hứa, em lau mặt cho anh.”
“Không cần.” Đoàn Gia Hứa tựa hồ cũng không nghĩ đến chuyện sẽ để cô làm: “Đem đến đây tôi tự lau được.”
“Sao anh tự lau được chứ.” Tang Trĩ vốn còn đang xấu hổ, nhưng lúc này bị anh từ chối lại mơ hồ cảm thấy có chút tức giận. Cô nhíu mày, ngồi bên cạnh anh, giọng điệu cứng nhắc và lành lạnh, “Một lát mà lỡ đυ.ng vào miệng vết thương, anh lại phải ở bệnh viện thêm mấy ngày nữa đấy.”
Đoàn Gia Hứa hơi ngây người, lại cười: “Sao hôm nay em lại phát cáu với tôi nhiều thế?”
“…” Tang Trĩ không nhìn vào mắt anh, gấp khăn mặt nhỏ lại, từ trên trán anh lau xuống, “Em nào có phát cáu đâu, em nói chuyện luôn là như thế mà.”
Cô không chần chờ nữa, trực tiếp ra tay.
Khăn mặt từ trên trán anh sượt qua, lại đến đôi mắt.
Đoàn Gia Hứa vô thức nhắm nghiền hai mắt.
Cô không dựa quá sát vào người anh, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, cũng không chạm tay vào mặt anh.
Từ trước đến nay Đoàn Gia Hứa vốn chưa từng được ai chăm sóc như thế này.
Cũng không nghĩ đến, anh lại được người khác quan tâm như vậy. Anh không thích làm phiền người khác, huống hồ chi người này còn là…, mặc dù cô đã trưởng thành, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy cô không hề lớn lên, vẫn còn là một bạn nhỏ cần rất nhiều người bảo vệ và chăm sóc.
Sau đó, khăn mặt ẩm ướt dời đến sống mũi, đến gương mặt rồi lại tới cái cằm.
Đoàn Gia Hứa mở mắt ra.
Lại chạm vào ánh mắt của Tang Trĩ.
Đôi mắt cô to tròn mà sáng rực, nếp uốn hai mí rất rõ ràng, lông mi xoắn cong lại vểnh lên, giống như lông bàn chải nhỏ. Khóe mắt trời sinh rủ xuống, đôi mắt điển hình của mắt cún con.
Sạch sẽ lại thuần túy.
Khựng người trong chốc lát.
Ánh mắt Đoàn Gia Hứa thoáng dời đi, miễn cưỡng hỏi: “Lau sạch chưa?”
“Sạch rồi.” Tang Trĩ dời mắt, cũng thu tay lại, cô nhanh chóng đứng lên, “Em đi giặt lại khăn đã.”
Sau đó Tang Trĩ đi ra khỏi phòng bệnh. Dáng vẻ giả vờ điềm tĩnh lập tức sụp đổ, sống lưng trong nháy mắt cũng được thả lỏng. Cô chậm rãi bình ổn hô hấp, dằn xuống nhịp tim đang tăng tốc.
Không phải.
Đôi mắt vốn đang nhắm kín lại mà, sao lại đột nhiên mở mắt ra thế kia.
Không thể nói một tiếng trước sao?
—–“Tôi muốn nhắm mắt.”
—–“Em chuẩn bị đi.”
Không thể sao?
Hù chết người ta.
Ôi! Chết người thật!
Tang Trĩ nhớ lại phản ứng ban nãy của mình.
Hẳn là vẫn bình thường nhỉ.
Hình như cũng đâu có phản ứng kích động gì lắm đâu, hoàn toàn chỉ xem chuyện này như một vấn đề bình thường thôi mà.
Thái độ không kiêu ngạo không tự ti.
Tang Trĩ dần dần thả lỏng.
Đến cuối cùng, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô, cũng là lần cuối cùng cô lau mặt cho anh.
………
Trở lại phòng bệnh, Tang Trĩ mở ghế dựa hộ sĩ ra ngồi lên. Cô nghĩ nghĩ, định dùng áo khoác thay mền đắp lên, vừa đúng có thể ngủ được một đêm.
Đoàn Gia Hứa còn chưa ngủ. Thấy thế, anh gọi cô: “Tang Trĩ.”
Tang Trĩ ngẩng đầu: “Sao vậy?”
Đoàn Gia Hứa: “Lấy áo của tôi đệm vào mà ngủ.”
Tang Trĩ ngây người: “Vâng.”
Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác lớn, mở banh chiếc áo ra lớn vừa người cô. Tang Trĩ trải nó ra đặt lên ghế, dọn lại một chút rồi đứng lên tắt đèn.
Đoàn Gia Hứa không nói thêm gì nữa.
Tang Trĩ lấy điện thoại từ trong túi áo khoác của mình ra, điều chỉnh màn hình ở độ sáng thấp nhất, lại nhận được mấy tin nhắn mà Ninh Vi gửi đến. Cô ngẩn người trong chốc lát, bỗng nhiên nhớ ra mình vẫn chưa nói với mấy người bạn trong phòng hôm nay sẽ không về.
Cô lập tức mở wechat, vào trong nhóm chat của phòng ký túc xá soạn tin:【 Hôm nay mình sẽ không về đâu, có một người anh trai mình quen—-】
Tang Trĩ nghĩ ngợi, lại xóa hai chữ ‘anh trai’ thay thành ‘chị gái’, sau đó tiếp tục bấm:【 Bị bệnh, mình đang ở bệnh viện chăm sóc chị ấy. 】
Tang Trĩ: 【 Vừa nãy không cầm điện thoại. 】
Ninh Vi: 【 Ôi chao, không có chuyện gì là được rồi. Thấy đã muộn như vậy rồi mà cậu vẫn không về, gọi nửa ngày lại không nhận điện thoại nên mình mởi hoảng sợ thôi. 】
Ninh Vi: 【 Còn nữa, hình như Giang Minh tìm cậu có việc thì phải. Cậu ta bảo cậu vẫn chưa trả lời wechat của cậu ta, mình nói cậu đang ra ngoài với bạn bè, còn chưa về.】
Tang Trĩ:【 Được. 】
Tang Trĩ đóng cửa sổ giao diện trò chuyện của hai người, lướt xuống.
Từ sau lần sinh nhật của Ninh Vi, Tang Trĩ rất ít khi gặp lại người này. Cậu ta không hẹn cô ra ngoài lần nào, chỉ là thỉnh thoảng sẽ tìm cô nói chuyện phiếm, nhưng cũng không nhiều lần lắm.
Cô ấn mở tin nhắn của Giang Minh ra.
Thấy cậu ta gửi đến cho cô mấy mẩu truyện cười ngắn ngắn, lướt xuống lại có thêm một tin nhắn thoại mấy giây. Cô muốn chuyển nó thành văn bản để xem, ngờ đầu ngón tay run run trực tiếp ấn vào mở nó ra.
Giọng nói trong trẻo của người con trai trong nháy mắt vang lên, quanh quẩn trong căn phòng nhỏ hẹp này.
“Tang Trĩ, cậu có rãnh….”
Tang Trĩ giật nảy mình, lập tức ấn tắt màn hình.
Lời nói này cũng trong sự ép buộc mà cắt ngang.
Tang Trĩ không tự chủ nhìn về phía Đoàn Gia Hứa, hô hấp nhất thời ngừng lại, nhưng vì ánh mắt quá mờ ảo nên cô nhìn không ra anh đã ngủ hay chưa.
Mất một hồi lâu Tang Trĩ vẫn không thấy anh lên tiếng. Cô nhẹ nhàng thở ra, rón rén trở mình.
Lại ấn mở điện thoại lên.
Tang Trĩ không dám nhấn vào cái tin nhắn thoại kia nữa, do dự để ngày mai về phòng rồi nghe. Cô nhìn thời khóa biểu ngày mai, không biết tiết đầu có kịp về hay không nữa, đành gửi cho Ninh Vi một tin nhắn:【 Có thể môn chính trị ngày mai mình không đến được, tới lúc đó cậu điểm danh giùm mình nhé. 】
Ninh Vi:【 OK. 】
Tang Trĩ tắt màn hình điện thoại, đặt di động sang bên cạnh, thân người co quắp nằm trong áo khoác. Cô hít hít mũi, bên dưới là áo khoác của Đoàn Gia Hứa. Quanh thân dường như đang được hơi thở của anh bao bọc toàn bộ.
Mùi hương thuốc lá nhàn nhạt, kết hợp với mùi chanh thanh thanh.
Như một người đàn ông thành thúc trưởng thành.
Không hiểu sao lại mang đến cho cô cảm giác an toàn.
Có lẽ là vì hoàn cảnh lạ lẫm nên Tang Trĩ ngủ không được, từ từ nhằm mắt lại nhưng mất một lúc lâu sau vẫn không có cảm giác buồn ngủ. Cô lại trở mình lần nữa, muốn bấm điện thoại một chút.
Tang Trĩ cẩn thận nâng tay lục lọi trên bàn.
Vào lúc này, Đoàn Gia Hứa đột nhiên lên tiếng: “Ngủ không được?”
Động tác Tang Trĩ ngừng lại, gật đầu: “Vâng.”
“Bởi vì chưa nghe xong đoạn tin nhắn kia?”
“…” Tang Trĩ nhìn anh, cảm thấy có lẽ mình vừa mới nghe xong một câu chuyện cực hài hước. Cô có chút uất ức: “Anh đã nghe rồi còn giả vờ ngủ nữa.”
“Giả ngủ gì cơ?” Anh cười. “Tôi chỉ không nói chuyện thôi.”
“Vậy là giả ngủ còn gì.” Tang Trĩ buồn rầu nói, “Sao anh lại cứ thích nghe lén vậy chứ.”
“Hử?” Âm cuối của Đoàn Gia Hứa hơi nâng. “Không phải vốn là em tự mình bật lên sao? Chút tuổi đầu mà đã học được cách ăn vạ rồi?”
Tang Trĩ nói không lại anh, trùm áo khoác lên trên đầu: “Em không thèm nghe anh nói nữa, em muốn ngủ.”
Đoàn Gia Hứa: “Không phải là không ngủ được sao?”
Tang Trĩ: “Không ngủ được cũng phải ngủ.”
Đoàn Gia Hứa: “Nói chuyện phiếm với tôi không?”
Tang Trĩ để lộ ánh mắt ra ngoài, nhìn anh: “Trò chuyện gì.”
“Em có muốn mở lại cái tin nhắn thoại kia để nghe cho xong không?” Giọng nói của anh có hơi nghiền ngẫm, “Để tôi nghe thử xem, là ai lại muốn hẹn với bé Tiểu Tang nhà chúng ta.”
Tang Trĩ không vui: “Anh cũng đâu biết người ta.”
Đoàn Gia Hứa: “Em nói thì chẳng phải tôi sẽ biết rồi sao. Em miêu tả thử xen, tôi giúp em kiểm định.”
Hừm.
Vừa nãy còn giống Lê Bình chê bộ váy mùa đông của cô.
Giờ thì chẳng khác nào Tang Vinh.
Tang Trĩ: “Chỉ hẹn em đi ăn một bữa cơm mà cũng phải kiểm định sao?”
Đoàn Gia Hứa: “Không phải là tôi sợ em nhỏ tuổi bị người ta gạt sao?”
Tang Trĩ qua loa: “À, được thôi.”
Không chờ Đoàn Gia Hứa lên tiếng, cô dụi dụi mắt bổ sung một câu: “Nhiều lắm, một đêm em kể còn không hết….”
“…”
“Anh nhớ cầm vở theo ghi chép.”
Tác giả có lời muốn nói:
Có thể là vì ban ngày suy nghĩ nhiều, thế mà tối hôm qua tôi nằm mơ thấy Đoàn lão cẫu hôn trộm Chích Chích nhà chúng ta!!!
Thật không biết xấu hổ! !!!!