Tang Trĩ bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã nhắc đến đề tài này với mấy cô ấy. Cô cảm thấy chắc hẳn là hôm nay mình đã uống quá nhiều, đầu óc bị động kinh hoặc có thể là chưa tỉnh ngủ, hơn nữa còn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê mơ mơ hồ hồ mới thế này đây.
“Mấy cậu đều nói hươu nói vượn.” Cô khoát tay biểu hiện không muốn trò chuyện nữa: “Được rồi không nói nữa, mình muốn ngủ tiếp.”
“Mình nói không có lý sao?” Ngu Tâm vừa cười vừa nói: “Đúng rồi, anh trai của cậu có bạn gái chưa vậy?”
“…” Tang Trĩ mở mắt ra, chần chừ nói: “Hẳn là chưa có nhỉ, anh ấy cũng không nói với người trong nhà nên mình cũng không biết là có hay không nữa.”
Uông Nhược Lan: “Vậy anh cậu từng hẹn hò với ai chưa?”
“…”
Nhìn thấy phản ứng của Tang Trĩ, Ngu Tâm trừng to mắt, cảm thấy trong nháy mắt suy đoán của mình lại tăng thêm mấy phần hợp lý: “Mịa nó! Không phải là thật sự không có đấy chứ?”
“Mình không biết, anh ấy không nói những chuyện này với mình.” Tang Trĩ nhớ lại: “Có điều lúc cấp ba hình như từng vì yêu sớm mà bị mời phụ huynh thì phải? Mình cũng không nhớ rõ nữa.”
Ngu Tâm hưng phấn la lên: “Cấp ba, chuyện của mấy năm về trước rồi hả? Hai tên đàn ông to lớn đã hai mươi mấy còn chưa hẹn hò, mỗi ngày lại chung đυ.ng một chỗ…Cậu nói xem, còn có thể có nguyên nhân khác sao?”
“Mình cũng có nói là bọn học chắc chắn chưa từng yêu đương đâu…” Tang Trĩ buồn bực liếc cô ấy, một lời khó nói hết, “Cậu đừng đoán mò, ít đọc tiểu thuyết thôi.”
Uông Nhược Lan: “Bạn của anh trai cậu này bây giờ đang làm gì thế?”
“Hình như là đang làm việc cho một công ty game thì phải.” Tang Trĩ nghĩ ngợi: “Lập trình viên? Viết mã code, kiểu như vậy. Mình nghe anh trai nói, anh ấy hình như làm hạng mục liên quan đến game online.”
“Lập trình viên?” Uông Nhược Lan yên lặng vài giây: “Thật sự đẹp trai sao?”
“Thật mà.” Tang Trĩ nói: “Cho dù là mình chưa trải sự đời đi chăng nữa, nhưng mà mình cũng đã lớn như vậy rồi, chưa từng nhìn thấy ai đẹp trai hơn anh ấy.”
Uông Nhược Lan: “Nhưng cái nghề này không phải là luôn thức thâu đêm suốt sáng ngồi trước màn hình máy tính làm này nọ…”
Tang Trĩ: “Vậy thì hẳn là anh ấy rất để ý đến bề ngoài, đi viện thẩm mỹ bảo dưỡng đó.”
“…” Trong lòng Ngu Tâm tự nhủ: “Vậy thì còn gay hơn.”
Uông Nhược Lan: “Cậu nói anh ấy nói chuyện rất ghẹo người, nghĩa là anh ấy nói chuyện với ai cũng đều như vậy sao?”
Tang Trĩ lại nhớ đến cách thức ở chung của anh với Tang Diên và các bạn cùng phòng, nói: “Cũng không kém bao nhiêu đâu, là bạn cùng lứa hay nhỏ hơn anh ấy, cơ bản đều nói như vậy.”
Uông Nhược Lan cạn lời: “Vậy thì không phải là đi thả thính khắp nơi sao? Mình cứ cảm thấy như vậy không ổn lắm đâu, kiểu người đàn ông như vậy sau này quen nhau, có khả năng sẽ đi trật đường ray đó.”
Tang Trĩ nhíu mày: “Sẽ không đâu.”
Uông Nhược Lan: “Mình chỉ đoán vậy thôi, dù sao thì mình cũng chưa gặp người này.”
“Anh ấy không phải là người như vậy.” Tang Trĩ nhỏ giọng nói: “Anh ấy đối xử với tất cả mọi người đều rất tốt. Hơn nữa có thể rõ ràng nhìn ra được, cái kiểu nói chuyện kia cũng chỉ là đang nói đùa thôi, chọc người vậy thôi.”
Đúng lúc này Ninh Vi đã tắm xong đi ra khỏi nhà vệ sinh. Nhìn bầu không khí trong phòng có chút vi diệu, cô ấy vừa lau tóc vừa hỏi: “Các cậu đang nói chuyện gì vậy.”
Uông Nhược Lan nhanh chóng thuật lại chuyện vừa rồi.
Ninh Vi bừng tỉnh nhận ra: “Ái chà, Tang Tang. Cậu xinh đẹp như vậy đâu nhất thiết phải treo cổ trên gốc cây này đâu, có thể sau khi bỏ người này đi cậu lại phát hiện ra, người tốt hơn anh ta sẽ rất nhiều ấy chứ.”
Tang Trĩ trầm mặc vài giây: “Vậy sao?”
“Nếu như cậu vẫn cảm thấy không thể buông tay được, vậy thì thử xem sao, dù sao thì nam chưa cưới nữ chưa gả. Anh ta cũng chỉ xem cậu là em gái thôi mà, hai người đâu thật sự có quan hệ máu mủ đâu.” Ninh Vi lại nói: “Về phần anh ta đã từng hẹn hò hay chưa thì cậu đừng nghĩ đến nó nữa, chuyện này vốn đâu có gì đáng để tâm.”
Tang Trĩ: “…Cậu bảo mình theo đuổi anh ấy?”
Ninh Vi: “Đúng vậy đó.”
“Không thể nào đâu.” Tang Trĩ hoàn toàn không tưởng tượng nổi nếu một ngày cô thật sự làm ra loại chuyện này, thì Đoàn Gia Hứa sẽ có phản ứng gì đây. Cô càng không dám ngã hai lần trên cùng một nơi, “Được rồi, mình vẫn nên bình thường thoái mái như trước giờ đi.”
Ngu Tâm: “Thật ra cũng không cần theo đuổi, cậu cứ biểu hiện ra, phát cái tín hiệu là được rồi.”
Tang Trĩ: “Sao cơ?”
“Không phải cậu nói là anh ta cứ trêu ghẹo cậu sao nói chuyện còn rất chọc người nữa.” Ngu Tâm bày mưu tính kế cho cô, “Vậy thì cậu cũng dùng chính nó đáp lại đi?”
“….”
Nghe cô ấy nói xong lại cứ thấy nó cũng có lý lắm.
Tang Trĩ chậm lụt gật gật đầu, tưởng tượng sơ lược.
Cô cong cong khóe môi chuyên chú nhìn Đoàn Gia Hứa, sau đó kéo dài âm cuối nói với anh: “Anh ơi, đây là có chuyện gì với anh vậy hửm? Vừa nhìn thấy Chích Chích thì đỏ mặt rồi.”
“…”
Kinh khủng quá đi mất.
Còn chưa kịp hành động, đó là chỉ mới nghĩ đến thôi.
Tang Trĩ đã bắt đầu cảm thấy tắc thở!
Ninh Vi lại cảm thấy cách làm này vô cùng tốt: “Cậu thấy như thế nào?”
“Phanh gấp lại ngay.” Tang Trĩ kéo chăn lên đến trên mặt, chậm chạp nói: “Không nhắc đến nữa, các cậu cứ xem như mình say rượu lên cơn điên, rồi kể chuyện tiểu thuyết lãng mạn cho các cậu nghe đi.”
“…”
Mặc dù Tang Trĩ nghĩ như vậy.
Nghĩ rằng cứ bỏ chuyện này ra sau đầu rồi xem như không có chuyện gì xảy ra. Dù sao thành phố này lớn như vậy, tỷ lệ ngẫu nhiên gặp lại một lần nữa hẳn là sẽ không cao lắm đâu.
Vốn muốn dùng cách thức xa lánh như trước kia, cho đến khi cô hoàn toàn không còn có ý nghĩ kia nữa.
Nhưng lại bởi vì một câu nói ‘tôi ở đây một mình’ của Đoàn Gia Hứa, tối nay lúc Tang Trĩ ngủ, lại không hiểu sao mơ thấy một giấc mộng.
Từ góc nhìn trong mộng, cô mơ thấy sinh hoạt của anh.
Bởi vì câu nói kia, từ đó liên tưởng đến cuộc sống của anh.
Mỗi ngày đi làm xong rồi tan ca, mỗi ngày đều ăn cơm một mình, lại về nhà một mình.
Về đến nhà cũng chỉ có một mình.
Chuyện gì cũng đều là một mình làm.
Sau đó, Tang Trĩ lại mơ đến thời gian bắt đầu vào cấp hai, cô đi cùng với một đám nữ sinh về nhà. Vì thời gian còn sớm nên các cô vòng qua trường đại học Nam Vu đến một cái quán ăn nhỏ, mỗi người mua một miếng gà rán.
Lúc đó cô cũng nhìn thấy Đoàn Gia Hứa làm thêm ở đấy.
Cuộc sống của anh, dường như hoàn toàn bị học tập và kiếm tiền chiếm lấy. Trừ chúng ra, hình như không còn chuyện gì có thể khiến cho anh nảy sinh hứng thú nữa.
Nhưng mà cô lại chưa từng nghe anh phàn nàn lấy nửa câu.
Một lần cũng không có.
Lần đó, anh không lấy thêm tiền của cô giống như lúc ở cửa hàng bánh ngọt kia.
Mà cái phần đồ ăn kia anh lại đóng gói rất xinh xắn.
Đoàn Gia Hứa đóng kín nó lại, cho vào một cái túi mờ đυ.c, từ bên ngoài nhìn vô sẽ không nhận ra đó là cái gì.
Mấy bạn gái khác đã lấy xong phần đồ ăn của mình, vừa ăn vừa chờ Tang Trĩ, không chú ý đến tình huống bên cô.
Đoàn Gia Hứa cấm túi giấy cho vào bao nhựa đưa cho cô: “Cô bé, cầm lấy.”
Tang Trĩ nhận lấy nó: “Cảm ơn anh.”
“Tôi thấy em đáng yêu nhất,—-” Anh mang một cái tạp dề đồng phục của tiệm, khuôn mặt xinh đẹp kia cười rất tươi, sau đó thoáng cúi người xuống, dùng giọng mũi nói với cô,
“—Cho nên mới vụиɠ ŧяộʍ lấy cho em nhiều hơn đó.”
…..
Ngày thứ hai, Tang Trĩ dậy khá sớm.
Có lẽ bởi vì trong lòng bất an, hoặc cũng có thể là một cảm xúc khác nên cô lăn qua lộn lại trên giường rất lâu, sau đó nhanh chóng cấm lấy điện thoại bên cạnh trả lời tin nhắn của Đoàn Gia Hứa: “Biết rồi.”
Tang Trĩ vốn cho rằng giờ này anh còn đang ngủ. Dù sao tối hôm qua lúc ngủ cũng không phải sớm nữa, bây giờ cũng chỉ vừa đến sáu giờ. Cô ôm chăn mền, còn đang do dự không biết có nên chủ động mời anh đi ăn cơm hay không.
Đoàn Gia Hứa bất ngờ đã trả lời lại tin nhắn của cô:【Dậy sớm vậy sao?】
Lúc điện thoại rung lên Tang Trĩ đã bị nó làm cho giật nảy mình.
Trời còn chưa sáng nên trong phòng ký túc xá vẫn là một mảnh tối đen như mực, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ chiếc điện thoại của cô. Chung quanh yên ắng, phảng phất như có thể nghe được âm thanh lưu động của không khí.
Tang Trĩ luống cuống tay chân không biết nên trả lời như thế nào, cũng không tiện để anh chờ đợi, lập tức tìm một cái icon 【*gật đầu* 】gửi qua.
Đoàn Gia Hứa: 【Uống rượu xong có thấy không thoải mái không?】
Tang Trĩ: 【Không có.】
Đoàn Gia Hứa: 【Nếu sau này ra ngoài chơi mà cảm thấy không cần thiết phải uống thì đừng động vào nó.】
Tang Trĩ nhếch môi, gõ gõ:【Được.】
Bên kia lại không trả lời nữa.
Tang Trĩ nhìn chằm chằm vào màn hình, do dự cân nhắc tìm từ:【Anh Gia Hứa, khi nào thì anh rãnh vậy? Nếu như không làm phiền đến anh thì em muốn mời anh đi ăn một bữa cơm, cảm ơn anh ngày hôm qua đã đưa em về trường. Còn nếu anh vẫn chưa nghỉ ra được lúc nào rãnh thì có thể chọn ngày Lễ Tạ Ơn tháng sau được không? Em cũng muốn dùng ngày này để bày tỏ lòng biết ơn của em đối với anh đó.】
Gõ xong, Tang Trĩ lại đọc từng câu từng chữ vài lần, sau đó do dự đổi từ ‘anh’ thành từ ‘ngài’. Bình thường nói chuyện thì sẽ không quá để ý đến vấn đề này, nhưng về phần văn viết mà dùng từ ‘anh’ thì có vẻ không quá tôn kính.
Tang Trĩ tiếp tục cẩn thận kiểm tra lại lần nữa, nhìn thấy ba chữ ‘lòng biết ơn’, không hiểu sao có chút khó chịu, dứt khoát xóa luôn.
Một đoạn này cô bỏ ra hơn nửa tiếng đồng hồ. Liên tục kiểm tra xem còn gì không ổn nữa không, mới nhấn gửi đi.
Có thể là vì cô bất ngờ gửi đến một đoạn dài như vậy nên Đoàn Gia Hứa mãi một lúc lâu sau mới đáp lại:【Lễ Tạ Ơn?】
Tang Trĩ:【Vâng.】
Tang Trĩ:【Nếu không thì ngài có thể tự mình quyết định thời gian cũng được.】
Lần này Đoàn Gia Hứa lại trực tiếp gửi đến một tin nhắn thoại.
Tai nghe của Tang Trĩ không ở trên giường. Cô vén chăn lên rón rén rời giường, chạy đến ban công nghe.
Hình như anh cảm thấy có chút buồn cười, lúc nói chuyện còn mang theo âm gió: “Lễ Tạ Ơn cũng được, nhưng mà đây là chuyện của cuối tháng sau rồi, tôi vẫn chưa biết được ngày hôm ấy có rãnh không nữa.”
Tang Trĩ chần chờ hỏi:【Ngài có chuyện bận sao ạ?】
Đoàn Gia Hứa: “Ừm, có thể là phải tăng ca.”
Không chờ cô trả lời, Đoàn Gia Hứa lại gửi tới một tin nhắn thoại: “Trước cứ vậy đã, thời gian vẫn còn sớm, em nên ngủ thêm một lát nữa đi. Đến lúc đó tôi rãnh rỗi sẽ dẫn em đi sửa điện thoại.”
Tang Trĩ có chút mơ màng:【Điện thoại của em không có hư mà.】
Đoàn Gia Hứa: “Hử? Không hư sao?”
Tang Trĩ:【Đúng vậy.】
Đoàn Gia Hứa: “Tôi còn tưởng rằng điện thoại em hư nên không bấm được chữ ‘anh’.”
Tang Trĩ: “…”
Đoàn Gia Hứa: “Cái chữ ‘ngài’ này từ đâu mà ra đấy, trước kia sao chưa bao giờ nghe em tôn tính gọi tôi như vậy? Giờ mở miệng thì thành ‘ngài’ luôn rồi.”
Tang Trĩ lại lướt lên nhìn thoáng qua cuộc trò chuyện, cũng cảm thấy mình hình như ngốc nghếch thật. Cô tự hỏi nên làm thế nào để cứu vớt cục diện, đầu ngón tay cứng đờ trên màn hình không động đậy.
Một giây sau, Đoàn Gia Hứa kéo dài tiếng ‘A~’, lại nói: “Ý này có phải là, em cực kỳ để tâm đến tôi phải không?”
Giọng điệu anh nghe rất miễn cưỡng, âm cuối nâng lên, trong lúc nói còn mang theo tiếng cười nồng đậm, tựa như lúc buồn bực ngám ngẩm thì tiện tay gãi gãi một chú mèo con đang chạy qua vậy.
Tang Trĩ từ nhỏ đã bị anh trêu chọc như vậy.
Nhiều lần cũng cảm thấy buồn bực.
Cô banh quai hàm xị mặt xuống, chốc lát lại phát một cái tin nhắn thoại qua: “Đây là do ba vừa mới dặn dò em. Chỉ cần nói chuyện với những người trên hai mươi lăm tuổi đổ lên, thì đều phải dùng kính ngữ.”
“…”
“Anh Gia Hứa buổi sáng tốt lành, giọng nói của ngài nghe cũng rất trẻ đấy.” Tang Trĩ nói, “Hy vọng bề ngoài của ngài cũng được trẻ trung như giọng nói của ngài nhé.”
…….
Lần gặp lại ngoài ý muốn này cũng khiến cho mối quan hệ của hai người hòa hoãn được đôi chút.
Tang Trĩ không như lần trước từ chối mọi cuộc gọi của anh nữa. Thỉnh thoảng khi hai người có thời gian rãnh cũng sẽ lên wechat nói chuyện phiếm, mà hầu như đều là anh dặn dò cô mấy chuyện lặt vặt, như một trưởng bối vậy.
Cô cũng gắng sức đem mình vào thân phận ‘em gái’, làm bộ như không thấy cái tâm tư nhỏ còn sót lại kia của mình nữa.
Ngày Lễ Tạ Ơn vào thứ năm.
Trước một ngày Đoàn Gia Hứa có nói với cô là không biết có phải tăng ca hay không, bảo cô ở trường học đợi anh, khi nào anh đến sẽ gọi điện thoại cho cô.
Tang Trĩ không có lớp, đến trưa thì ở trong phòng làm đồ họa trên máy tính.
Gần đến sáu giờ, cô đứng dậy thay một bộ váy, trang điểm tỉ mỉ, thậm chí còn hiếm khi có được mà gắn lông mi giả vào, đánh má hồng.
Sau đó cô lại nhanh chóng phát hiện có chút không ổn lắm, tháo toàn bộ xuống và xóa lớp trang điểm đi.
Tang Trĩ nhìn chăm chăm vào mặt mộc của mình trong gương.
Nội tâm vùng vẫy một hồi lâu.
Ôi.
Cứ như vậy thôi.
Nếu không dựa vào tính cách của anh, một lát gặp sẽ nói: “Bé Tiểu Tang đến gặp mặt tôi thôi, mà lại còn đặc biệt trang điểm và ăn mặc xinh đẹp như vậy sao?”
Mơ! Đi!!!
Cô thà rằng cứ mặt mộc như vậy còn hơn để cho anh có cơ hội tự luyến.
Tang Trĩ quay lại máy tính của mình.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bất tri bất giác đã đến tám giờ tối. Tang Trĩ chờ anh đến nỗi có hơi đói bụng, gửi một tin nhắn trên wechat hỏi anh có phải bận rồi không.
Nhưng đợi thật lâu vẫn không thấy anh trả lời.
Tang Trĩ do dự nhưng vẫn gọi điện thoại cho anh.
Lại không có ai nhận.
Tang Trĩ nghĩ rằng có thể là tăng ca nên không nhận được, nhưng lại nghĩ nếu như anh thật sự phải tăng ca thì chắc chắn đã nói sớm với cô một tiếng rồi. Cô không do dự nữa mà gọi tiếp cho anh.
Lần này điện thoại vang lên bảy tám tiếng tút, bên kia có người bắt máy.
Tang Trĩ mới thở phào nhẹ nhõm, “Anh Gia Hứa, anh phải tăng ca sao ạ?”
“Xin lỗi nhé Tang Trĩ, tôi vừa nhìn thấy cuộc gọi của em.” Bất ngờ là giọng của anh có chút khàn khàn, nói rất chậm, hình như có hơi gian nan: “Hôm nay tạm thời không đi được không? Em tự đi ăn gì đấy đi, đừng để bụng đói.”
Nghe anh không ổn, Tang Trĩ nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, anh không thoải mái sao?”
Đoàn Gia Hứa: “Không sao đâu.”
Lời này cũng có nghĩa là đang ngầm thừa nhận.
Tang Trĩ nghe giọng điệu của anh lại cảm thấy có vẻ rất nghiêm trọng.
Tang Trĩ lập tức cầm balo lên đi ra khỏi cửa, vừa hỏi: “Anh không thoải mái ở đâu vậy ạ?”
Anh hơi yên lặng, hình như là đang suy nghĩ: “Có lẽ là đau dạ dày rồi? Chắc là vì hôm qua ăn đồ ăn kém chất lượng đó. Không sao đâu, tôi uống thuốc là được.”
Tang Trĩ nhíu mày: “Anh không định đi bệnh viện sao?”
Đoàn Gia Hứa khẽ cười thành tiếng: “Không đi, cảm ơn bé Tiểu Tang quan tâm đến tôi.”
Bước nhanh ra khỏi ký túc xá, vừa đúng lúc Tang Trĩ nhìn thấy một chuyến xe buýt vừa đến, cô lên xe vừa hỏi anh: “Anh Gia Hứa, công ty của anh ở đâu?”
“Em muốn qua?”
“Vâng.”
Đoàn Gia Hứa cũng không nhiều lời, chậm rãi nói một cái địa chỉ cho cô.
Tang Trĩ ghi chú lại, lại hỏi: “Anh ơi, anh rất không thoải mái sao ạ?”
Anh nhẹ nhàng nói: “Vẫn còn ổn.”
Tang Trĩ nghĩ ngợi, lại nói: “Vậy thì bây giờ trước tiên anh tìm một chỗ ngồi đi đã, em chạy qua tìm anh dẫn anh đi bệnh viện. Còn nếu như thật sự không ổn nữa thì chúng ta gọi xe cứu thương được không?”
Đoàn Gia Hứa cười: “Nào có nghiêm trọng như vậy.”
“Nếu không thoải mái thì phải đi bệnh viện.” Tang Trĩ mơ hồ có chút tức giận, giọng nói cũng theo đó mà hung hăng hơn, “Làm gì có chuyện chỉ cần chịu đựng là ổn được. Nếu không thì anh xem thử có đồng nghiệp ở đấy không, nhờ họ đưa anh đến bệnh viện kiểm tra thử đi.”
“Sao em lại cáu rồi?” Đoàn Gia Hứa tựa hồ còn cảm thấy buồn cười, trong giọng nói kiềm không được mang theo sự dung túng: “Bé Tiểu Tang đừng nóng giận nữa, tôi sẽ ngoan ngoãn, có được không?”
“…”
“Tôi ở ngay đây,..” Đoàn Gia Hứa nói, “Chờ em đến đón tôi.”
….
Công ty của Đoàn Gia Hứa nằm ở một toàn cao ốc phía Bắc, là một văn phòng lớn.
Tang Trĩ đi tàu điện ngầm là đến thẳng đó.
Cô dựa theo địa chỉ trên bản đồ tìm đến, đi vào trong tòa cao ốc. Văn phòng này không hạn chế nhân viên ra vào, cô vốn đang muốn hỏi xem Đoàn Gia Hứa ở lầu mấy thì đã nhìn thấy anh ngồi một mình trong đại sảnh.
Phía trước có bày một bộ àn ghế sa-lon, anh ngồi yên tĩnh ở đấy.
Sắc mặt tái nhợt đến lạ thường, đôi môi ngày thường đỏ hồng lúc này cũng nhợt nhạt không chút huyết sắc. Anh ngồi trên ghế sa-lon, đôi mắt khép hờ, bàn tay như có như không đặt ở dưới bụng bên phải, không biết có phải là vì rất khó chịu không.
Trên mặt Đoàn Gia Hứa không có biểu cảm nào khác.
Tang Trĩ đi đến gọi anh: “Anh Gia Hứa.”
Nghe giọng, Đoàn Gia Hứa mở mắt ra. Nhìn thấy người đến là cô, đôi mắt anh cong cong thành hình trăng khuyết xinh đẹp, sau đó vươn tay, nhàn nhạt nói: “Kéo tôi.”
“Vẫn nên đến bệnh viện thôi.” Tang Trĩ nắm lấy cổ tay anh dùng sức kéo anh lên: “Anh Gia Hứa, có phải anh sốt rồi không?”
Anh đừng thẳng người dậy, chậm rãi nói: “Hình như có chút chút.”
Tang Trĩ nắm tay anh dời lên trên đổi thành đỡ lấy cánh tay anh: “Gần đây có bệnh viện nào không?”
Đoàn Gia Hứa suy tư: “Có một cái bênh viện công.”
Tang Trĩ: “Vậy chúng ta đón taxi qua đó đi.”
Đoàn Gia Hứa nghe theo cô: “Được.”
Sợ anh thấy khó chịu, Tang Trĩ không dám đi quá nhanh, hai bước lại ngừng một chút.
Đi được khoảng mấy mét, Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu hỏi: “Bé Tiểu Tang, em đang đỡ ông già đấy sao?”
“…” Tang Trĩ nhìn anh.
“Không phải là cảm thấy em còn con nít, “ Nhìn thấy ánh mắt của cô, Đoàn Gia Hứa lại nhớ đến trước kia cô có nói, kéo dài giọng, “Tôi thật sự không đổi được, trước cứ gọi như vậy đã được không?”
Không phải là cảm thấy em còn con nít.
Lừa ai chứ?
Tang Trĩ không muốn so đo với anh: “Anh cứ gọi vậy đi.”
Từ tòa cao ốc đi ngoài, gần đấy là một trạm tàu điện ngầm, còn có cả trạm xe buýt nữa. Người hơi đông, Tang Trĩ không dám đến quá gần, quay đầu nói: “Anh Gia Hứa, anh ở đây chờ em. Em đi trước đón xe, bắt được rồi thì quay lại gọi anh.”
Sao mà cô cứ như đang đối xử với công chúa vậy chứ.
Đoàn Gia Hứa đi theo cô, không để tâm nói: “Tôi đi chung với em vẫn hơn.”
Khu vực này người qua lại rất nhiều, gần đây có tận mấy tòa văn phòng, còn có vài nơi đến thời điểm kết thúc tăng ca. Một bộ phận thì đi về hướng trạm tàu điện ngầm, một số khác lại đang chờ xe buýt đến.
Nghe thấy anh nói như vậy, Tang Trĩ quay người lại muốn đỡ anh đi. Đúng vào lúc này có một chiếc xe buýt vừa vặn đến trạm.
Mà vốn còn cách một khoảng mới ngay trạm nên mọi người lập tức chạy nhanh muốn lên chuyến xe này.
Trong số đó có vài người vì quá sốt ruột nên không cẩn thận đẩy ngã Tang Trĩ. Cô không đề phòng, thân dưới nghiêng về phía trước, muốn tìm đồ vật để ổn định thân thể, trong nháy mắt bàn tay lại giữ lấy phần bụng dưới của Đoàn Gia Hứa.
Một khắc đó Tang Trĩ nghe được tiếng anh hít khí lạnh, thanh âm bé đến khó có thể nghe.
Thân thể theo phản xạ cũng cong người xuống.
Hô hấp của Tang Trĩ thoáng chốc khó khăn, lập tức thu tay lại, cảm thấy chắc là đã đυ.ng đến chỗ đau của anh mất rồi. Cô ngẩng đầu lên, khóe môi run run, gấp gáp muốn hỏi anh như thế nào.
Còn chưa kịp nói gì, Tang Trĩ cảm thấy nơi trán nóng lên.
Là một cảm giác mềm mại và ấm áp.
Nếu như cảm giác của Tang Trĩ không sai.
Thì hình như đấy là môi anh, môi anh chạm vào trán cô.
Nhìn ở góc độ này, cô chỉ có thể nhìn thấy hầu kết đang trượt lên trượt xuống của anh, tạo thành một đường cong đẹp mắt. Theo đó là hơi thở nóng hổi của người đàn ông, ùn ùn kéo đến tràn ngập quanh người cô.
Tác giả có lời muốn nói:
Không nên hỏi vì sao lại không hôn miệng, vì Dĩ Dĩ không cho phép đó.