Đám đông xung quanh sau câu nói của hắn thì trở nên im lặng. Khưu Tịnh Y có chút bất an nhìn sang nhóm bạn của mình thay cho lời cầu cứu, nhưng đáp lại đôi mắt van nài của cô chỉ có nét sợ hãi thể hiện qua sự run rẩy của bọn họ.
Trời đất, nếu bây giờ cùng kẻ thù số một của chủ tịch Hoắc thị đi ăn trưa có phải sẽ khiến cả tập đoàn nổi lên một hồi gió bão không?
Khưu Tịnh Y chỉ nghĩ thôi cũng thấy sợ, không suy nghĩ thêm liền từ chối lời mời mộc của Tân Dực Hành.
_ Tôi nói này Tân thiếu, tuổi tôi đã lớn rồi không chịu nổi đả kích nữa đâu, anh đi ăn trưa đi, lát nữa chúng ta gặp lại tại phòng tiếp khách của Hoắc thị.
Tân Dực Hành vậy mà ôm bụng cười phá lên, hắn cho rằng đó là câu nói đùa gây cười nhất trong đời hắn từng nghe.
_ Trời đất, cô Khưu khiến tôi cười đến nội thương luôn rồi, Hoắc thị nhạy cảm quá đi mất, đi ăn cùng đối tác ở chỗ Tân thị chúng tôi gọi là hiếu khách, hơn nữa còn thể hiện sự tôn trọng dành cho đối phương.
Khưu Tịnh Y nghe lời hắn nói cũng có lý, không riêng mình cô, không khí trong phòng cũng giảm bớt căng thẳng.
Cô lịch sự xin phép nhóm bạn của mình rồi cùng Tân Dực Hành rời đi.
Tân Dực Hành biết Khưu Tịnh Y đang trong thời gian giải lao, hắn cố ý dẫn cô đến một nhà hàng khá xa Hoắc thị khiến Khưu Tịnh Y một phen hoảng hốt.
_ Tân thiếu, anh đang dẫn tôi đi đâu vậy? Chúng ta sẽ không kịp quay lại chỗ làm mất!!
Tân Dực Hành cười sảng khoái, hắn nói.
_ Đừng lo, Hoắc Thái Gia sẽ không vì việc này mà đuổi cô, hơn nữa biết cô đi với tôi, hắn càng không đuổi.
Khưu Tịnh Y đen mặt nhìn hắn, tự nhủ với lòng đây nhất định là lần cuối cùng, sẽ không còn lần thứ hai cô cho hắn cơ hội tự tung tự tác.
Đến nơi, Tân Dực Hành giúp cô mở cửa xe, hắn thành thục bước vào trong như thể đã rất quen thuộc với nơi này, Khưu Tịnh Y chỉ biết chậm rãi nối đuôi hắn.
Đây là nhà hàng kiểu Nhật, mỗi thực khách sẽ được bố trí ở một gian phòng khác nhau, không gian riêng tư bày trí hợp lý, giá cả vô cùng đắt đỏ. Những nơi như thế này trước đây Khưu Tịnh Y chỉ dám nhìn chứ không dám ăn, lần đầu đi cùng Tân thiếu gia cũng là lần đầu cô có thể xem thử ẩm thực Nhật bản.
Thức ăn rất nhanh được dọn lên bàn, Khưu Tịnh Y không khách khí gắp miếng cá hồi đầu tiên bỏ vào miệng, sau đó ngẩn người một lúc rồi lại liên tục gắp các miếng cá khác.
_ Ngon đến không chớp mắt nổi sao?
Tân Dực Hành lên tiếng cô mới để ý, nãy giờ hắn còn chưa dụng đũa, dáng vẻ xấu xí của cô đều bị hắn nhìn thấy hết. Khưu Tịnh Y đỏ mặt, cô ngượng ngùng lấy đũa của Tân Dực Hành gắp một miếng mực thật to nhét vào miệng hắn.
_ Anh cũng ăn đi, đừng chỉ ngồi nhìn người khác như vậy.
Tân Dực Hành bị cô “ép” ăn ban đầu có chút không thoải mái, nhưng rất nhanh sau đó hắn liền cảm thấy vị mực hôm nay ngon một cách bất thường, nét mặt dãn ra đôi chút.
_ Không phải tôi cố ý nhìn cô Khưu, mà là hương vị ở đây tôi sớm đã quen thuộc rồi nên không còn háo hức nữa.
Khưu Tịnh Y nghe xong có chút gượng gạo nhìn Tân Dực Hành, không ngờ khoảng cách giữa hai người bọn họ lại xa đến vậy, hại cô đến ăn tiếp cũng không dám, sợ bày ra trước mắt hắn bộ dạng xấu xí khó coi. Nhìn ra nét khó xử của cô, Tân Dực Hành mỉm cười cầm một nắm sushi nhỏ đưa đến miệng cô.
_ Nào, há miệng ra.
_ Anh cầm trực tiếp như vậy sao? - Khưu Tịnh Y vẫn chưa hết xấu hổ nhìn hắn.
_ Đầu đất không biết thưởng thức, những thứ này ngon nhất là cầm tay, dùng đũa sẽ bị rơi vãi ra ngoài.
Khưu Tịnh Y muốn nói cô có thể tự làm, nhưng nhìn vẻ mặt mong đợi của Tân Dực Hành cô liền có chút không nỡ, cuối cùng miễn cưỡng há miệng ăn một miếng.
Giống như cô nghĩ, Tân Dực Hành vui vẻ như vừa làm được chuyện tốt, hắn liên tục hỏi cô có thấy ngon miệng không, rồi lại tiếp tục kể lể về lý do khiến hắn vô cùng yêu thích nhà hàng này.
Khưu Tịnh Y không biết mình đã lắng nghe được bao nhiêu, nhưng biểu cảm của hắn khiến cô cảm thấy có chút gần gũi, hơn nữa câu chuyện hắn đang kể cũng rất cuốn hút.
Tân Dực Hành không ăn nhiều, phần lớn thời gian đều ngồi ngắm dáng vẻ khi ăn của Khưu Tịnh Y. Không phải bởi vì cô xinh đẹp, mà vì đó là bộ mặt chân thật nhất của cô.
Khi được ăn ngon, đôi mắt sẽ sáng rực đầy hào hứng.
Khi ăn phải mù tạt hay hương vị không ưa thích, khoé môi sẽ bắt đầu chùn xuống, vẻ mặt liền trở nên thểu não.
À, cô còn có thói quen uống nước khi ăn, là kiểu vừa ăn vừa uống, hẳn là để thanh lọc vị giác.
Tân Dực Hành nhất thời nhìn đến ngẩn ngơ, bản thân hắn còn không phát hiện mình đã chìm đắm vào ái tình nhiều như thế nào.
Dáng vẻ xấu xí này của cô, vậy mà hắn lại yêu thích đến kỳ lạ.
Tân Dực Hành sợ cô vẫn chưa no, mỗi khi thức ăn trên bàn gần vơi hết hắn đều gọi phục vụ đến mang thêm, chủ yếu là các món cá hồi và tôm. Khưu Tịnh Y tưởng hắn có cùng sở thích với mình, nhưng hắn chỉ cười đáp lại cô.
_ Ăn nhiều vào, trông cô Khưu gầy đến đáng thương - Tân Dực Hành nắm lấy cổ tay lỏng lẻo của cô vờ lắc đầu mấy cái.
_ Một bữa ăn có thể khiến tôi béo hơn sao? - Khưu Tịnh Y vốn không thích ai đả động đến hình thể của mình nên có phần gay gắt trả lời hắn.
_ Vậy thì nhiều bữa, Khưu Tịnh Y, tôi sẽ nuôi cô thật béo.
Tân Dực Hành chống cằm tỏ vẻ suy tư, sau đó lộ ra một mặt mãn diện xuân phong vừa cười vừa nói, ánh mắt nhìn cô sâu xa không rõ ràng.
Chỉ trong một giây thoáng qua, Khưu Tịnh Y cảm thấy tim mình như vừa đập một tiếng thật mạnh. Cô lắc đầu xua tan cảm giác kì lạ trong lòng, nhanh chóng dời tầm mắt sang dĩa thức ăn hấp dẫn trên bàn, cố gắng phớt lờ người đàn ông trước mặt.
Chỉ riêng lần này, Tân Dực Hành không nhìn thấy sự thay đổi trong cách ứng xử của cô, hắn vẫn vui vẻ như thường lệ cầm một miếng sushi khác đút cho cô.
Khưu Tịnh Y ăn no đến ná thở, thế nhưng mỗi khi vơi gần hết trên bàn lại có thêm một đống đồ ăn, bỏ lỡ thì rất phung phí nhưng bụng cô thật sự không còn chỗ để có thể nhồi nhét thêm được nữa.
Thấy cô nhăn mặt xoa bụng mình khiến Tân Dực Hành mặt có chút đổi sắc, hắn vội vàng đỡ lấy cô miệng liên tục hỏi có chuyện gì.
_ Tôi...không phải đau bụng, làm ơn đừng hỏi nữa...
Tân Dực Hành nóng mặt, hắn nghĩ lỗi là do đống thức ăn có vấn đề khiến cô bị đau bụng, lập tức hét lớn gọi người.
Khưu Tịnh Y kịp nắm lấy cổ tay hắn, cô đỏ mặt lắp bắp từng chữ.
_ Không phải do thức ăn, mà là tôi ăn nhiều quá bụng bị căng đến sắp nổ rồi.
_ Làm gì có ai ăn nhiều đến vậy chứ? - Tân Dực Hành xoay người một tay đỡ lấy lưng của Khưu Tịnh Y, ánh mắt hắn dời đến đống chén dĩa trên bàn mà không khỏi bật cười.
_ Trời đất, hoá ra cô đã ăn tận bốn phần người lớn sao? Chết thật, tại sao cô lại như vậy chứ?
Khưu Tịnh Y bĩu môi nhìn hắn, còn không phải do hắn cứ gọi phục vụ đem đồ ăn liên tục sao.
Nhìn thấy hận ý trong mắt của cô, Tân Dực Hành cố kìm nén vui vẻ trong lòng, hắn ôn tồn nói.
_ Thấy cô ăn nhiều quá cứ tưởng vẫn chưa no nên tôi gọi thêm, ai mà ngờ được cô cố ăn cho hết chứ, đồ thừa có thể vứt đi mà?
_ Chỗ này đắt lắm, lúc nãy tôi xem rồi, hơn một phần lương tháng của tôi nên không thể phung phí như vậy được.
Tân Dực Hành đơ người nhìn cô, hắn không nghĩ cô vì lý do này mà cố ăn hết những thứ trên bàn nên hoài nghi hỏi lại.
_ Không phải chứ? Cũng đâu ai bắt cô trả tiền, là tôi mời cô đến đây mà.
_ Tân thiếu, ngại quá, tôi không quen được đối đãi tốt như vậy.
Khưu Tịnh Y chặn lời Tân Dực Hành, cô không phải đang giả nai mà thực sự cũng chẳng muốn dính líu gì đến người như hắn.
Tân Dực Hành lại cười rộ lên, hắn phủi chân đứng dậy, đồng thời chìa tay đỡ lấy Khưu Tịnh Y.
_ Cô Khưu đáng yêu quá, chỗ này tôi đã thanh toán từ trước, đương nhiên sẽ không đến lượt cô phải trả.
_ Không được đâu...
_ Nếu thấy ngại thì lần sau cô Khưu mời lại tôi chỗ mà cô tâm đắc nhất là được.
Khưu Tịnh Y hết cách với người đàn ông này, hắn lúc nào cũng bày ra dáng vẻ ung dung tự tại như vậy, cũng biết hắn đã áp dụng trò này với biết bao phụ nữ chứ không riêng gì cô, vậy mà cô vẫn không ngăn được cảm giác xấu hổ khi đối diện với hắn.
Khưu Tịnh Y mải mê suy nghĩ cuối cùng lại va phải vị khách vừa bước ra khỏi gian phòng bên cạnh. Có vẻ đó là một người đàn ông, cho nên sau cú va chạm người đó chẳng hề hấn gì, còn cô thì lại ngã lăn xuống đất.
Tân Dực Hành chậc lưỡi một tiếng rồi cúi xuống đỡ lấy Khưu Tịnh Y. Lúc nãy hắn đi đằng trước nên cũng không nhìn rõ, bây giờ xoay lại rồi mới thấy hoá ra là người quen.
_ Hoắc Gia cũng dùng bữa ở đây sao? Thật trùng hợp quá.
Khưu Tịnh Y còn đang xuýt xoa mông của mình nghe giọng nói của Tân Dực Hành thì bị doạ đến đau đớn trên người đều tan biến. Cô kinh ngạc ngước lên phát hiện Hoắc Thái Gia cũng đang nhìn mình chằm chặp, ánh mắt của hắn lúc này cũng không mấy vui vẻ.
_ Chào...chào chủ tịch.
Khưu Tịnh Y không biết vì sao mình lại run rẩy, có lẽ là do bản thân trong giờ giải lao ngắn ngủi đã lẻn ra khỏi nơi làm việc sao?
Không đúng, ánh mắt của Hoắc Thái Gia cùng cảm xúc bây giờ của cô giống hệt nhiều năm về trước. Giống như hai người đang là một cặp, giống như cô đang nɠɵạı ŧìиɧ và bị bạn trai của mình bắt ghen?
Khưu Tịnh Y quay cuồng với mớ hỗn độn trong đầu mình. Rõ ràng cũng đâu phải một cặp, hơn nữa cũng chỉ là đi ăn cùng đối tác, cả cơ quan đều chứng kiến Tân Dực Hành dùng hợp đồng làm ăn để gây khó dễ cho cô, dựa vào điều này cô nhen nhóm hi vọng Hoắc Thái Gia là người hiểu chuyện sẽ không bao giờ hiểu lầm mình.
Hoắc Thái Gia im lặng một hồi lâu, ánh mắt dò xét lướt một lượt khắp người Khưu Tịnh Y rồi mới chậm rãi lên tiếng.
_ Tân thiếu cuối cùng cũng hài lòng người mà tôi đưa đến rồi sao?
Chỉ một câu nói này của Hoắc Thái Gia đã thành công đánh tan mọi xiềng xích trong đầu Khưu Tịnh Y. Cô mỉm cười lạnh lẽo, hoá ra là chỉ có mình lo xa, cô quên mất hắn từng một lần đem “bán” cô cho Tân Dực Hành.
Tân Dực Hành nhìn thấy biểu cảm của Khưu Tịnh Y, đây cũng không phải lần đầu tiên cô trưng ra bộ dạng đó, thực chất mỗi lần gặp Hoắc Thái Gia tâm trạng cô đều viết rõ trên mặt, lúc nào cũng thay đổi một cách thất thường. Mọi ngày thì không sao đi, nhưng Tân Dực Hành cũng chẳng hiểu sao bản thân càng ngày càng chán ghét cái linh hồn chỉ biết vì Hoắc Thái Gia mà điên đảo đó.
Cô đáng lý phải vì hắn mà điên đảo chứ nhỉ? Ý niệm mới loé lên trong đầu một cách tự nhiên, Tân Dực Hành lần đầu tiên phát hiện Hoắc Thái Gia có thứ mà hắn muốn tranh giành.
_ Cô Khưu không phải người mà tôi có thể nói hài lòng hay không hài lòng, đừng nói về bọn tôi nữa, Hoắc Gia thì sao? Tô tiểu thư có vẻ rất thích nơi này nhỉ?
Khoé môi Tân Dực Hành cong lên một nửa. Hoắc Thái Gia có chút cau mày, Khưu Tịnh Y vừa nghe là hiểu được tám, chín phần lý do cô có thể gặp gỡ Hoắc Thái Gia ở đây.
Thì ra hắn không phải người sống không có nguyên tắc, hắn trên thực tế rất nghiêm khắc với cuộc sống của mình, vậy mà vì chiều chuộng Tô Hiệu mà sẵn sàng phá bỏ nhiều giới hạn, kể cả đó là do chính mình đặt ra.
Ồ, từ trước đến giờ cô còn chưa được hắn sủng ái như thế, có chăng thì cũng là chuyện xảy ra từ rất lâu rồi, đến mức cô chẳng thể nào nhớ nổi nữa.
Không để Khưu Tịnh Y phải đợi lâu, vài phút sau Tô Hiệu thật sự bước ra ngoài sau khi đã dặm lại lớp trang điểm như một minh chứng rõ ràng cho sự châm chọc của Tân Dực Hành.
Tô Hiệu vừa nhìn thấy Khưu Tịnh Y liền nhanh chóng dang tay ôm chầm lấy Hoắc Thái Gia, còn khẽ kiễng chân hôn nhẹ vào má hắn một cái, Khưu Tịnh Y có thể thấy rõ đôi mắt sắc lẹm đó đang liếc về phía cô như một lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
_ Em tưởng anh ra bãi xe rồi chứ, đi nào, chúng ta không muốn vì chiều theo em mà để lỡ công việc đâu~
Giọng Tô Hiệu lảnh lót cố ý nói thật lớn để Khưu Tịnh Y nghe thấy, đồng thời còn nhấn mạnh một điều Hoắc Thái Gia đang vì chiều chuộng cô ta mà bỏ cả công việc ở Hoắc thị - điều mà hắn chưa bao giờ làm trong bất cứ tình huống nào, chỉ để đến đây ăn cùng cô ta một bữa.
Hoắc Thái Gia không từ chối hành động của Tô Hiệu, hắn giữ nguyên trạng thái im lặng, ánh mắt chỉ dán vào Khưu Tịnh Y còn đang quan sát hai người bọn hắn.
Tô Hiệu nhìn thấy Tân Dực Hành bên cạnh Khưu Tịnh Y liền tiến đến chào hỏi một tiếng, còn chưa kịp nói thêm câu thứ hai đã bị Hoắc Thái Gia kéo đi mất.
Tân Dực Hành khoanh tay trước ngực cười châm biếm :
_ Hoắc Gia quan tâm vợ thật đấy.
_ Đương nhiên rồi, tôi sẽ không để người phụ nữ của mình tiếp xúc với người đàn ông nào khác.
Tô Hiệu đỏ mặt ôm chầm lấy cánh tay Hoắc Thái Gia, lúc này cô ta mới ngoan ngoãn rời đi, rất nhanh cả dãy hành lang chỉ còn lại Tân Dực Hành cùng Khưu Tịnh Y còn chưa hoàn hồn đứng yên một chỗ.
Tân Dực Hành lay mạnh hai vai Khưu Tịnh Y khiến cô sực tỉnh, hắn cau mày nhìn đôi mắt vô hồn của cô.
_ Khưu Tịnh Y, cô có biết vì sao Hoắc Thái Gia thích vờn cô đến vậy không? Có biết vì sao tôi lại quan tâm cô đến vậy không?
Khưu Tịnh Y mơ màng nhìn hắn, rồi lắc đầu.
Cô không biết, cũng không muốn biết. Lúc nãy nhìn theo bóng lưng của hai người bọn họ khiến cô tự đặt bản thân mình cùng Tô Hiệu lên bàn cân so sánh.
Cô không có quyền thế, không có gia tộc hậu thuẫn, cũng không phải là nữ nhân duy nhất có nhan sắc, lúc nào đứng trước mặt Hoắc Thái Gia cũng cảm thấy rụt rè và thiếu tự tin. Nhưng Tô Hiệu không giống cô, Tô Hiệu là tiểu thư khuê các, có thể giúp đỡ cho sự nghiệp lâu dài của Hoắc Thái Gia, dáng vẻ tự tin kiêu hãnh mỗi bước đi đều ngẩng cao đầu đó dù cho cô có cố gắng cách mấy cũng không tài nào đuổi theo kịp.
Khưu Tịnh Y cười khổ, không biết bằng cách nào mà năm xưa cô có thể cùng Hoắc Thái Gia trở thành một cặp.
_ Bỏ đi, tôi cũng chẳng muốn chỉ cô cách để quyến rũ hắn.
Tân Dực Hành thở dài một tiếng, hắn bị cô kích động đến mức đấu tranh tư tưởng dữ dội. Hắn tự an ủi bản thân bằng một lý do vô cùng thỏa đáng đó là hắn không muốn chuốc phiền phức liên quan đến Hoắc thị vào người.
Nhưng sâu thẳm trong lòng Tân Dực Hành lại nhen nhóm ngọn lửa nhỏ đang dần thiêu rụi linh hồn hắn trong vô thức. Chính hắn cũng không suy nghĩ rõ ràng, thực chất, hắn chỉ không muốn cô thay đổi, không muốn giúp cô nhổ bỏ cái gai trong mắt Hoắc Thái Gia mà thôi.
Bởi vì Tân Dực Hành không ngu ngốc, hắn biết rất rõ nếu như Hoắc Thái Gia một lần nữa nhìn thấy dáng vẻ nữ nhân mà bản thân luôn mong mỏi nhất, ánh mắt đó của Khưu Tịnh Y sẽ vĩnh viễn không bao giờ hướng về hắn nữa.