Khưu Tịnh Y nhốt mình trong phòng, cố ý đi làm muộn hơn Hoắc Thái Gia. Có vẻ như cô lại thành công, hắn như thường lệ vẫn chẳng một lần đái hoài đến cô.
Chỉ khác ở chỗ sáng sớm vừa đến cổng đã bị chặn lại ở tầng trệt, hắn dày công đến mức cho người đứng sẵn đợi cô đến chỉ để thông báo rằng từ nay cô không còn là thư kí riêng của chủ tịch nữa.
Khưu Tịnh Y mỉm cười bình tĩnh hỏi bản thân có thể làm việc ở đâu, đáp lại cô, bọn họ chỉ hờ hững bảo cô đến văn phòng tài chính, nhưng khi đến nơi cô mới biết, nơi này không phải bộ phận chính thức, chỉ là một căn phòng nhỏ bao gồm những nhân viên tập sự.
Vậy là sau gần hai tháng làm việc cô lại bị đối xử như một nhân viên tập sự, không phải vì năng lực bản thân kém cỏi, mà bởi nhân duyên quá lận đận. Đúng vậy, gặp gỡ rồi yêu đương mấy năm với loại người này đối với nhân sinh mà nói cũng là một loại vận mệnh đặc biệt hiếm thấy.
_ Tưởng thế nào, hoá ra cũng chỉ là đồ bỏ.
Khưu Tịnh Y nghe giọng nói có phần quen tai, lâu rồi không gặp gỡ, cô suýt thì quên mất nữ nhân viên họ Lê ngày nào còn đứng chế giễu mình. Hôm nay đến sớm như vậy hẳn là cô ta đã nghe tin cô bị “đào thải” nên nhịn không nổi vui vẻ mà vội vội vàng vàng chạy đến đây để đả kích cô.
Nhưng mà Khưu Tịnh Y sớm đã chết tâm, những chuyện cỏn con này làm sao có thể khiến cô tức tối.
_ Lúc nào cũng bày ra bộ mặt thanh cao, Tân thiếu không lẽ lại có sở thích mặn mà như vậy?
Lê Chỉ đưa một tay lên che miệng đùa giỡn làm ra vẻ buồn nôn, cô ta thành công biến Khưu Tịnh Y trở thành trò cười trong mắt những đồng nghiệp khác.
Đêm hôm đó cũng chẳng có mấy ai trong Hoắc thị tham dự, nói đúng hơn, chỉ có ba người gồm Khưu Tịnh Y, Hoắc Thái Gia và Tô Hiệu làm người đại diện. Tin đồn lan nhanh như vậy trong khi Hoắc Thái Gia lại như một tảng băng trôi, chẳng ai dám đến gần hắn, mà hắn cũng chẳng thừa hơi đi kể lể với ai việc hắn “tặng” thư kí của mình cho đối tác. Vậy nên khả năng duy nhất còn lại chỉ có thể là Tô Hiệu.
Khưu Tịnh Y cảm thấy buồn cười. Gần đây những người thích gây sự với cô đều là người có tiền, bọn họ luôn khoác lên mình vỏ bọc tri thức hoàn hảo, mang một lớp mặt nạ đẹp đẽ không tì vết. Dù cho họ nắm trong tay tất cả mọi thứ nhưng vẫn lăm lăm chực chờ cướp đoạt vật sở hữu từ người khác, không cần biết bản thân có thật sự cần đến hay không.
Thật kinh tởm.
Khưu Tịnh Y nghĩ thầm, cô mặc kệ Lê Chỉ đem mình ra đùa bỡn, giả mù giả điếc như thể thế giới chỉ tồn tại mỗi mình mình, tiếp tục hoàn thành công việc mới được giao đến.
Hình như bọn người này vẫn chưa thấy hài lòng, ngược lại còn bị sự thờ ơ của cô làm cho phát điên. Lê Chỉ đưa ngón trỏ vào mặt cô, lại tiếp tục thốt ra những điều vô cùng khó nghe, nhưng cô không để tâm, chỉ nghe bên tai mình ù ù tiếng gió thổi.
Cạch.
Tiếng cửa mở ra một cách đột ngột làm tất cả những người có mặt trong phòng giật mình xoay người lại. Là trưởng phòng nhân sự, đích thân ông ta chạy đến đây hẳn là có chuyện rất gấp.
_ Cô Khưu, cô ở đâu? Trời đất, dẹp hết những thứ này đi, mau theo tôi.
Ông ta gạt tay Khưu Tịnh Y khỏi đống văn kiện trên bàn, vội đến không thở ra hơi khiến nhân viên khác tò mò lên tiếng.
_ Trưởng phòng...có chuyện gì thế ạ?
_ Còn có chuyện gì? Dự án mà Hoắc thị bị đình trệ bấy lâu bây giờ có nhà đầu tư mới, Tân thiếu đích thân đến đây nói chỉ muốn cô Khưu tự mình ra đàm phán.
Khưu Tịnh Y nghe xong không thấy vui, thậm chí còn mắng thầm trong bụng. Mới sáng nay ông ta còn giở mấy trò đồϊ ҍạϊ biếи ŧɦái không thành liền hạnh hoẹ lớn tiếng với cô, bây giờ lại tự mình chạy đến đây đưa đưa rước rước, Hoắc thị cuối cùng cũng lộ ra một mặt suy đồi nội bộ như thế.
_ Tôi từ chối, những điều này xảy ra quá bất ngờ không hề nằm trong kế hoạch của tôi, hơn nữa theo tôi được biết người nắm rõ bản hợp đồng này nhất là giám đốc Tô Hiệu mới đúng !
Khưu Tịnh Y rút mạnh tay mình ra khỏi gã trưởng phòng, hoàn toàn tự tin vào lập luận của bản thân. Nếu là một trường hợp bình thường thì có lẽ cô đã đúng, nhưng gã ta nghiêm mặt nói.
_ Hoắc chủ tịch đã đồng ý yêu cầu của Tân thị rồi, đừng làm Tân thiếu thất vọng về thành ý của chúng ta.
Chỉ ngắn gọn như vậy thôi, Khưu Tịnh Y đã biết mình thua cuộc. Hoắc Thái Gia, Hoắc Thái Gia, ba chữ chết tiệt văng vẳng trong đầu cô như một cơn ác mộng không hồi kết.
Khưu Tịnh Y chỉ biết thở dài phó mặc số phận, ngoan ngoãn bước theo phía sau lưng trưởng phòng.
_________oOo_________
Khưu Tịnh Y được đưa đến nơi cần đến, là một căn phòng cô chưa bao giờ nhìn thấy ở Hoắc thị. Trưởng phòng gõ gõ cửa mấy cái thông báo với người ở bên trong, cô đứng bên cạnh không tránh khỏi một đợt gió lạnh, bắt đầu cảm thấy run rẩy.
Có vẻ như người bên trong đã đồng ý, trưởng phòng quay sang bảo cô tự mở cửa đi vào, còn ông ta thì trở về phòng làm việc.
Một tay đặt lên trên tay nắm cửa, Khưu Tịnh Y hít vào thở ra không dưới mười lần. Cô tự nhủ với lòng phải thật bình tĩnh, chỉ là gặp lại người suýt đã cưỡиɠ ɧϊếp cô mà thôi, hơn nữa còn là ở chốn đông người, cứ xem như đang tham dự một phiên toà hội thẩm là được.
Cạch.
Không ngoài dự đoán của cô, Tân Dực Hành đã ngồi sẵn trên ghế bành, một chân vắt lên trên, tựa người ra sau một cách chễm chệ.
Dáng vẻ của hắn khiến cô cảm thấy chán ghét, bởi vì rất giống với Hoắc Thái Gia.
Vừa nhìn thấy cô, khoé môi Tân Dực Hành cong lên không chủ đích, hắn đưa một tay lên cao hào hứng gọi.
_ Đến rồi thì cũng mau lại đây đi.
Khưu Tịnh Y không đáp mà tiến thêm vài bước, phát hiện Hoắc Thái Gia đang ngồi đối lưng lại với mình, cô giật mình thảng thốt, tại sao lại có hắn ngồi ở đây?
Hoắc Thái Gia không cử động, cũng không chủ động nhìn cô lấy một lần, hắn chỉ chăm chăm trò chuyện cùng Tân Dực Hành ở phía đối diện.
_ Tân thiếu bảo ngồi thì ngồi xuống đi.
Khưu Tịnh Y biết hắn đang nói mình, cô nhanh chóng tìm một vị trí bên cạnh hắn với tư cách cùng là người đại diện Hoắc thị, tuy nhiên vẫn giữ khoảng cách nhất định rõ ràng.
Hoắc Thái Gia im lặng không nói gì, với vị trí hiện tại của hắn thì không nhất định phải đích thân ra mặt cho những thương vụ lớn nhỏ nào, nhưng vì đối phương là Tân Dực Hành và nữ nhân kia vẫn đang là cái gai trong lòng hắn, cho nên mới tạm thời bỏ hết mặt mũi ngồi ở đây.
_ Cô Khưu ngồi xa như vậy nói gì tôi cũng không nghe được, chi bằng lại bên cạnh tôi ngồi đi? - Tân Dực Hành vỗ tay xuống ghế trống bên cạnh mình, hắn còn không hỏi cô có nguyện ý hay không.
Khưu Tịnh Y quay sang nhìn Hoắc Thái Gia, hắn hờ hững đáp lại cô.
_ Tân thiếu muốn ngồi cạnh cô, vậy thì mau lại đó đi.
Cô đáng lẽ phải biết bản thân không nên trông chờ gì nơi hắn. Khưu Tịnh Y tự cười vào sự ngu ngốc của mình, vậy mà cô nghĩ hành động bộc phát sáng nay là do hắn để tâm đến những gì cô nói thành ra mới tìm mọi cách để trút giận.
Khưu Tịnh Y đứng dậy, chầm chậm bước về phía Tân Dực Hành rồi ngồi xuống.
Tân Dực Hành cẩn thận quan sát, Khưu Tịnh Y càng tỏ ra lạnh lùng kiềm nén cảm xúc của mình, hắn càng thích thú muốn tự tay gỡ bỏ chiếc mặt nạ đó ra.
Rất nhanh Tân Dực Hành đã nghĩ ra trò mới, hắn choàng một tay qua vai cô dùng lực kéo mạnh về phía mình, hắn ghé sát vào tai cô, nói khẽ.
_ Cô Khưu à, so với Hoắc Thái Gia tôi càng có hứng thú với cô hơn, hôm nay nói tôi vì cô mà đến, cô có tin không?
Giọng nói hắn xuyên qua một bên tai, Khưu Tịnh Y nghe rất rõ, cô sợ hãi không dám nhúc nhích. Mà ở phía bên kia Hoắc Thái Gia cũng nghe không lọt một chữ, đây chính là trò đùa mới của Tân Dực Hành, để xem người như Hoắc Thái Gia có muốn quan tâm đến mỹ nhân hay không.
Hoắc Thái Gia im lặng nhìn Tân Dực Hành một tay ôm ôm ấp ấp Khưu Tịnh Y. Hắn vờ như bản thân không nghe không thấy, tiếp tục bàn luận công việc còn đang dang dở.
Tân Dực Hành không ngừng làm khó Khưu Tịnh Y, hắn nhân cơ hội nhìn về phía cô yêu cầu muốn nghe nốt phần còn lại.
Khưu Tịnh Y giống như chỉ đợi có vậy, cô mạnh mẽ gạt tay hắn ra với lý do khó thở và không tiện nói chuyện. Tân Dực Hành nhìn cử chỉ của cô nín cười thành tiếng, hắn không những không tức giận, ngược lại đối với cô càng có thêm thích thú.
_ Tân thiếu, ngài có nghe rõ những thứ tôi nói không ạ? - Khưu Tịnh Y nhìn thấy vẻ mặt kì lạ của Tân Dực Hành nên mới lên tiếng.
Tân Dực Hành dán mắt vào cô, tuy rằng hắn nãy giờ vẫn không dời tầm ngắm nhưng hồn phách đều để đâu đâu, có lẽ là do cơ thể của cô khiến hắn lại nhớ đến chuyện đêm trước, đầu óc như muốn nổ tung.
Tuy vậy hắn mỉm cười nhìn cô đáp lại một tiếng “có”.
_ Như vậy buổi nói chuyện kết thúc rồi, Tân thiếu có cảm thấy hài lòng với đề xuất của chúng tôi không? - cô nghiêng đầu hỏi hắn.
Tân Dực Hành mơ mơ màng màng thế nào lại nghe thiếu mất một chữ. Hắn bằng chất giọng nửa thực nửa đùa nói với cô.
_ Có, tôi rất hài lòng với cô Khưu.