Quay lại vài phút trước.
Khưu Tịnh Y gật đầu, cô thu tầm mắt của mình lại, không dám tiếp tục đối diện với Lục Chính.
Lục Chính cũng không phải nam nhân tốt đẹp gì, hắn bề ngoài luôn tỏ ra mình là một quý ông lịch thiệp, bản chất bên trong thực chất là một con quỷ đội lốt người.
Hắn vũ phu, hắn xem phụ nữ như cỏ rác, hắn lén lút tán tỉnh hầu hết các cô gái mình gặp gỡ, nhưng, tốt xấu gì hắn cũng chưa từng động tay động chân lên gương mặt xinh đẹp đó. Phải, Khưu Tịnh Y có ngoại hình xuất chúng, hắn còn không nghĩ mình có thể quen được cô gái như vậy, hắn đã rất cố gắng để tôn trọng cô, dù cho hắn dùng người phụ nữ khác để phát tiết ở bên ngoài, chung quy cũng vì bản tính trăng hoa không nhịn được mà cô thì không cho phép hắn đi quá giới hạn.
Quen nhau mấy năm đại học, cô gái ngoan ngoãn trong sáng như tiên thần mà hắn luôn tin tưởng đột nhiên nói lời chia tay, người nên khóc là hắn, vậy mà cô lại khóc to hơn. Hắn nghĩ cô phát hiện ra những chuyện mình làm trong quá khứ, đang đi công tác cũng nóng lòng muốn trở về để tạ lỗi, nào ngờ sự gặp gỡ tình cờ này lại cho hắn một đáp án khác.
Tại sao không phải người đàn ông nào khác, tại sao lại là Hoắc Thái Gia, một người được biết đến như đại đế trên thương trường?
Lục Chính cứ suy nghĩ mãi, dù cho cô quá xinh đẹp, quá quyến rũ, thì dựa trên điều kiện cơ bản của cô không có lý nào lại gặp được Hoắc Thái Gia.
Xung quanh Hoắc Thái Gia có biết bao phụ nữ, hắn muốn loại nào mà chả có, tại sao lại vớ phải Khưu Tịnh Y?
Dòng suy nghĩ phức tạp cuốn bay lí trí của Lục Chính, hắn nắm lấy một cánh tay của Khưu Tịnh Y kéo ra ngoài.
_ Mau đi theo anh, chúng ta cần nói chuyện.
Khưu Tịnh Y sợ hãi. Đúng vậy, hai chữ tức giận viết vô cùng rõ ràng trên mặt Lục Chính, ai mà biết được hắn có làm gì dại dột không. Hơn nữa, nếu chuyện này kinh động đến tai Hoắc Thái Gia, hắn sẽ gϊếŧ cô cùng Lục Chính mất. Không phải vì ghen tuông, mà như những gì đã có trong hợp đồng, cô không nên dây dưa với người đàn ông khác trong quãng thời gian tờ giấy đó còn hiệu lực, nếu không, hắn sẽ có cách để khiến cô trả giá.
Khưu Tịnh Y không muốn, cô đã chịu đựng đủ rồi. Nghĩ vậy, cô mạnh mẽ rút tay ra khỏi tay Lục Chính, nhưng không thành, sức mạnh giữa đàn ông và phụ nữ chênh lệch quá lớn, cô đành phải lên tiếng.
_ Lục Chính, có gì thì nói ở đây, em không thể cùng anh ra ngoài.
Lục Chính nghiến răng, lực nắm ở nơi cánh tay còn siết chặt hơn nữa khiến cô nhăn mặt đau đớn.
_ Nói ở đây? Nói ở đây để cho tất cả mọi người đều biết Lục Chính tôi bị bạn gái cắm cho một cái sừng dài, đối phương lại là Hoắc Gia, cho nên tôi phải câm miệng và làm trò cười sao?!
Hắn kéo Khưu Tịnh Y đi được một đoạn, đầu óc cô hỗn loạn, nhìn thấy thứ lấp lánh trên tay mình, là ly vang ban nãy còn chưa uống hết. Không nghĩ nhiều, cô ném mạnh nó xuống đất, thuỷ tinh vỡ thành từng mảnh, tạo nên tiếng động lớn.
Hành động của cô thành công gây chú ý đến những quan khách đang có mặt ở đó, mọi người nhìn Lục Chính bằng một ánh mắt kì quái, lôi lôi kéo kéo một thiếu nữ ra cổng phụ, rốt cuộc là muốn làm gì?
Nhân viên phục vụ cùng bảo an tất tả chạy đến, Lục Chính lúc này vẫn còn chưa tỉnh, hắn trợn mắt nhìn Khưu Tịnh Y, bàn tay trong vô thức vẫn đang nắm chặt tay cô không buông.
_ Quý cô không sao chứ? - có người tiến lên hỏi thăm cô.
_ Người...người đàn ông này say rồi, mau đưa anh ấy đi đi.
Đúng vậy, tốt hơn hết là đưa Lục Chính đi nhanh một chút, trước khi Hoắc Thái Gia đến đây, như vậy mới giữ được an toàn cho bản thân cũng như Lục Chính.
Lục Chính tức giận hừ mạnh một tiếng, hắn buông tay cô ra, tự nguyện để nhân viên an ninh khống chế mình. Bản thân hắn cũng là người thông minh, nếu như tiếp tục càn rỡ thì càng thêm mất mặt, lúc đó lý do “say rượu” sẽ không còn cứu vãn được hình ảnh của hắn nữa.
Cộp.
Tiếng bước chân đến ngày một gần. Thanh âm vang lên mang một mùi chết chóc, Khưu Tịnh Y vừa nghe đã thấy sợ, cô cười khổ trong lòng, hoá ra ông trời không hề đứng về phía cô.
_ Chuyện gì vừa xảy ra ở đây?
Hoắc Thái Gia nói, hắn nhìn vẻ mặt tái xanh của Khưu Tịnh Y, còn có đôi tay run rẩy siết chặt một góc váy đến nhàu nhĩ, sau đó hắn nhìn sang gã đàn ông đang bị khống chế đứng bên cạnh, đôi mắt Lục Chính căm hận nhìn hắn như muốn gϊếŧ người.
Lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong đầu Hoắc Thái Gia, cứ nghĩ đến việc cô đang xem hắn như một thằng ngu liền khiến hắn không chịu nổi. Hoắc Thái Gia tiến về phía trước thêm một bước, hắn cúi người vừa vặn ngang tai Lục Chính, nói khẽ.
_ Mùi vị của xử nữ quả thật rất tốt, cảm ơn mày vì đã thay tao gìn giữ...
Lục Chính cắn chặt môi đến bật máu. Đây là loại sỉ nhục lớn nhất mà từ thời cha sinh mẹ đẻ hắn mới cảm nhận được. Hắn gằn giọng thốt ra ba chữ “thằng chó chết”, cũng đủ để mình Hoắc Thái Gia nghe thấy.
Hoắc Thái Gia cong môi khinh bỉ, nói.
_ Ước gì mày có thể thấy tiểu Y của mày khi nằm dưới thân tao thoả mãn rêи ɾỉ thế nào, có dịp, tao nhất định sẽ cho mày xem, còn bây giờ thì cút đi.
Hoắc Thái Gia vỗ vai hai nhân viên bảo an, bọn họ hiểu ý hắn, rất nhanh liền lôi Lục Chính ra ngoài. Mà bản thân Lục Chính cũng không phản kháng, hắn im lặng đi theo những người kia, chỉ có một mặt căm ghét là biểu hiện ra rõ.
Sảnh tiệc buffet lại trở về không khí náo nhiệt ban đầu, có lẽ vì sự xuất hiện của Hoắc Thái Gia, ánh mắt bọn họ nhìn Khưu Tịnh Y cũng có chút khác. Nói đúng hơn, bọn họ không ai dám nhắc lại chuyện đó nữa, hoặc giả đều làm bộ như không thấy.
Giải quyết xong một người, Hoắc Thái Gia nhếch môi, hắn tiến lại gần Khưu Tịnh Y, cô nhìn dáng vẻ của hắn, vô thức lùi lại một bước.
Hoắc Thái Gia khựng lại, hắn nhìn cô, mỉm cười.
_ Sợ tôi sao?
Khưu Tịnh Y cố giữ bình tĩnh, lắc đầu một cái, cô đáp mà không nhìn hắn.
_ Là Lục Chính gây sự, tôi đã nói chuyện rõ ràng.
_ Cô biết tôi điều tra chuyện của hai người? - hắn nghiêng đầu nhìn cô.
Khưu Tịnh Y không trả lời hắn, cô lạnh nhạt đối mặt với hắn, không lộ ra biểu hiện nào, cho thấy hắn đã đoán đúng.
Việc điều tra mối quan hệ của cô không nằm trong dự tính của hắn, cho đến khi hắn nhìn thấy cô trốn trong nhà vệ sinh công ty khóc lóc một buổi đến sưng cả mắt, dù có dùng kem che khuyết điểm thì vành mắt đỏ ửng vẫn bán đứng cô trước mặt hắn. Hơn nữa, khi cô quỳ tại phòng chủ tịch cầu xin hắn thu nhận cô, màn hình điện thoại cô trên bàn hắn liên tục nhấp nháy, hiện lên thứ biệt danh vô cùng mùi mẫn, khiến hắn thật sự bức bối...
Định trêu cô một chút, nào ngờ cô thật sự có người đàn ông khác bên ngoài, nói sao nhỉ, là hắn không cam tâm. Cho nên, không kiềm được mà ép cô kí vào bản hợp đồng đó, còn thuận tiện chiếm được cơ thể của cô.
Nhìn thấy biểu hiện đau đớn cũng như hoa huyết đỏ thẫm trên ga giường màu trắng đêm hôm đó, khỏi phải nói hắn thấy thoả mãn thế nào, giống như gánh nặng tâm lý được trút bỏ.
Sau chia tay, hắn đã rời đi một thời gian để bình tâm mình, sau đó có quay lại tìm cô. Hai người đã nối lại quan hệ được một thời gian ngắn trong im lặng, không ai hay biết, nhưng hắn vẫn bị ám ảnh bởi quá khứ, cho nên lại chọn cách rời xa cô. Cô khóc lóc tìm kiếm hắn, biểu hiện khiến hắn đau tận tim gan, chịu không được mới tìm người dùng thuật thôi miên khiến cô quên đi hắn.
Sau đó, hắn hối hận, lén lút tìm hiểu cuộc sống của cô, hoá ra lúc đó cô đã đỗ đại học rồi, học được ngôi trường mình yêu thích. Hắn đi theo phía sau, bị bạn bè của cô phát hiện, cô đỏ mặt nhìn hắn, tình cảm vẫn còn dai dẳng trong lòng, hai người lại quay về với nhau. Sau đó, bóng ma tâm lý lại lớn lên trong hắn, bọn họ dừng lại, rồi hắn lại tiếp tục dùng thuật thôi miên.
Vòng tuần hoàn liên tục lặp lại cho đến khi hắn dần trưởng thành, dòng máu nóng khi xưa đã dần thay đổi, hắn biết cách kiềm chế mình khi đối diện với cô, cho nên, mọi thứ liền chấm dứt.
Bẵng đi hơn hai năm, cô vậy mà cũng có người yêu mới, mối quan hệ của hai người vừa tròn hai năm...
Hoắc Thái Gia khép lại hồi ức của mình, hắn đau đầu nhìn nữ nhân trước mặt, nhận ra không chỉ hắn, mà tất cả đàn ông ở đây không ai có thể rời mắt khỏi cô.