Tổng Tài Là Người Yêu Cũ

Chương 28: Đêm Dài

Khưu Tịnh Y mệt mỏi khép mắt, tựa như vừa trải qua một ngày rất rất dài.

Cô nhớ cái nhìn của Tô Hiệu, cũng nhớ đôi mắt của những nhân viên khác nhìn mình như thế nào, chỉ duy nhất tâm tư của Hoắc Thái Gia, cô nhìn không thấu.

Hắn luôn bày ra một vẻ điềm tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy khó chịu. Lúc như rất gần lúc lại như rất xa, hắn gieo cho cô hi vọng, rồi lại ép cô phải tự mình dập tắt nó.

Cô khui lon bia đầu tiên, dù sao cũng không phải chuyện mình có thể quản, vậy thì sầu muộn làm quái gì?

Lưu Mẫn gọi điện cho cô, không quá ba giây Khưu Tịnh Y đã nhấc máy, giọng điệu vô cùng hứng khởi.

_ Mẫn Mẫn, người chị này của cậu phát tài rồi, vậy mà lại được nhận vào Hoắc thị thật.

Đầu dây bên kia Lưu Mẫn thở dài một tiếng, cũng nói lời chúc mừng với cô. Hoá ra cuộc gọi này là để báo cho cô biết, tình hình vụ án của Hoắc Thái Kiều đã vừa vặn thời gian khép lại, Khưu Tịnh Y lắng nghe cẩn thận từng chữ, khẽ nuốt nước bọt một tiếng.

Thảo nào Hoắc Thái Gia cả đêm không về, có lẽ tâm trạng hắn không tốt, cô cũng không nên nhiều chuyện.

Thuận theo những gì Lưu Mẫn dặn dò, cô ậm ừ vài tiếng rồi tắt máy.

Khưu Tịnh Y ngước mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đã đến mùa mưa rồi, trăng sao trên trời sớm đã không còn nhìn thấy nữa, mù mịt và u ám biết bao nhiêu. Chợt nghe có tiếng xe bên ngoài, cô lặng lẽ hướng mắt nhìn xuống, Maybach đen chầm chậm lăn bánh, Hoắc Thái Gia đã trở về rồi.

Một giờ sáng sao? Nếu cô là hắn thì ở yên một chỗ tốt hơn là di chuyển nhiều nơi thế này.

Đinh ninh hắn sẽ không tìm đến mình, Khưu Tịnh Y đóng cửa sổ tránh gió lạnh bên ngoài, đồng thời trở về phía giường ngủ, nhẹ nhàng kéo chăn lên ngang ngực.

Đúng lúc tưởng như mình thϊếp đi thì lại bị tiếng mở cửa làm cho tỉnh giấc. Cô lờ mờ nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc, người đàn ông ngồi yên trên góc giường, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chặp vào người khiến cô không thoải mái.

_ Hoắc thiếu, có chuyện gì với anh sao...

Còn chưa kịp nói hết câu lại bị hắn đẩy ngã xuống giường. Hai tay bị hắn khoá chặt, Khưu Tịnh Y không mấy hốt hoảng, im lặng thuận theo hành động của hắn mà ngắm nhìn.

_ Cô biết hôm nay là ngày gì, đúng không?

Khưu Tịnh Y nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của hắn. Trong màn đêm lạnh lẽo, sự nóng giận của hắn có thể thiêu đốt mọi thứ nơi đây, cô run rẩy nuốt nước bọt ực một tiếng.

Mùi rượu cay nồng nơi đáy mũi khiến Khưu Tịnh Y có chút khó chịu, thì ra hắn sớm say đến mức độ nào rồi, người đầu tiên hắn nhớ đến khi say là cô sao? Bằng cách nào đó thì cũng có chút vui vẻ, nhưng nhìn thái độ này của hắn, cô lặng lẽ thu khái cảm của mình lại.

_ Tôi không liên quan đến cái chết của Hoắc Thái Kiều, xin anh đừng tiếp tục như vậy nữa.

Cổ tay của cô tê rần đến mất cảm giác, hoá ra hắn đã tăng lực tay của mình, vậy là hắn không hài lòng với câu trả lời này, Khưu Tịnh Y thầm nghĩ.

_ Tiếp tục như vậy? Cô cảm thấy là tôi đang hành hạ cô sao? Chết tiệt, nếu như tôi có thể hành hạ cô thật thì cũng...

_ Không phải, Hoắc Thái Gia, đừng hành hạ bản thân mình, không phải tôi.

Khưu Tịnh Y nhìn thẳng vào mắt hắn không chút run sợ, có vẻ cô nói đúng, hắn dần dần nới lỏng cánh tay, Khưu Tịnh Y có thể cảm nhận máu nóng trong cơ thể đang chảy râm ran trở lại. Cô không dám biểu lộ nét vui mừng, chỉ có thể nhẹ nhàng trở người, chậm rãi thoát khỏi sự kìm hãm của hắn.

Hoắc Thái Gia ngồi im không nhúc nhích, Khưu Tịnh Y không phải người có đôi mắt sáng, rất khó khăn mới nhận thấy sự long lanh trên con ngươi hung tợn của hắn trong không gian đen tối.

Cô muốn chạm vào đó, nhưng lại sợ bản thân châm lên ngọn lửa giận đang dịu xuống của hắn, ngón tay ngập ngừng một lúc cứ vậy dừng lại giữa không trung.

Đôi mắt Khưu Tịnh Y cụp xuống, cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, cũng không muốn hắn nhìn mình như nhìn một phạm nhân trốn thoát.

Đột nhiên bàn tay đang lơ lửng ở không trung của cô bị chụp lấy, Hoắc Thái Gia kéo cô về phía hắn, mệt mỏi ngã gục vào lòng cô, hai tay cô trong vô thức choàng qua cổ hắn, một góc áo ngủ bị thứ gì làm cho ướt đẫm.

Cô không dám nói thêm điều gì, nhận được sự đồng thuận này của hắn mới có thêm dũng cảm vỗ nhẹ vào tấm lưng to lớn đó.

Không biết cô đã ngủ từ lúc nào, khi mặt trời còn chưa lên đến đỉnh đầu thì cô lại tỉnh giấc. Lần đầu tiên, Hoắc Thái Gia vẫn nằm bên cạnh cô.

Khưu Tịnh Y không dám tin vào mắt mình, lại thấy sức nặng của cánh tay hắn đang choàng trên bụng mới dám chắc đây không phải mơ.

Cô biết hắn cả đêm đi đâu, biết hắn đã ưu tư thế nào, chỉ là giả vờ không hỏi đến vẫn tốt hơn.

Rời khỏi vòng tay đó, Khưu Tịnh Y không muốn bản thân cứ vậy mà chìm đắm vào sự quan tâm hời hợt của hắn. Cô nhấc từng bước chân nhẹ nhàng vào phòng tắm, cố gắng không tạo ra tiếng động nào tránh làm hắn thức giấc.

Cô ngồi thụp xuống bên cửa, cố gắng nhớ lại những chuyện trong quá khứ, vô cùng mơ hồ. Dường như có một chuyện khiến cô nhớ mãi là ánh mắt của Hoắc Thái Kiều nhìn cô trước lúc bị đem đi. Khi đó, tất cả những gì còn lại chỉ là một cái xác lạnh ngắt.

Chuyện gì đã xảy ra khiến mọi thứ bị đảo lộn như vậy?

Hoắc Thái Gia không đề cập đến, nhưng hắn cũng lựa chọn rời xa cô khi mọi thứ bất ngờ đổ ập đến. Lúc đó, cô từng phải sống cả quãng thời gian cao trung còn lại như một con quái vật trong mắt người khác. Tin đồn về cái chết của Hoắc Thái Kiều không thoát khỏi hiềm nghi nơi cô, ai ai cũng cho rằng cô là hung thủ gián tiếp gây ra kết cục thương tâm đó, nhưng không có bằng chứng, nói đúng hơn, chứng cứ bị tiêu huỷ mỗi thứ một ít chỉ còn lại những điều không rõ ràng.

Cô không biết bản thân đã làm gì, thậm chí...cũng không nhớ rõ điều gì.

Cảnh sát đã đến tận nhà cô, bọn họ dùng cả máy kiểm tra nói thật nói dối, cô chưa từng nhớ thứ gì, mọi lời nói đều được kiểm chứng rõ ràng. Cô không biết điều gì cả, đó là sự thật.

Bọn họ bắt nhốt cô mấy ngày trời, cô cũng không nhớ trên cơ thể mình có tổng cộng mấy vết thương lớn nhỏ, đều là roi da và máy chích điện hành hạ ép cung.

Nhưng cô không có thứ gì để khai báo cả, cô được trả tự do.

Khưu Tịnh Y có thể hiểu được nỗi căm hận của Hoắc Thái Gia khi người mình yêu là tình nghi trong cái chết của em gái. Nhưng vẫn không hiểu vì sao chỉ có mỗi hắn là biết oán hận, cô rõ ràng bị oan, hắn ở bên cô mấy năm trời, cuối cùng một chút cũng không tin tưởng nơi cô.

Bỏ đi, cô tin tưởng bản thân mình là được.

Khưu Tịnh Y chậm rãi thay đồ, mất một lúc để hoàn thành quá trình vệ sinh cá nhân.

Mở cửa bước ra ngoài, Hoắc Thái Gia đã rời đi mất rồi. Có lẽ là trở về phòng của hắn, có lẽ hắn đã thấy rất kinh tởm về những gì đã xảy ra giữa bản thân và “hung thủ” đêm qua.

Khưu Tịnh Y xuống phòng ăn, lại nhận ra người hầu không mấy ai nhìn mình với ánh mắt thân thiện. Không đúng, bọn họ lướt ngang qua người cô như thể cô không tồn tại, trên bàn cũng chỉ có khẩu phần ăn duy nhất đặt ở vị trí đầu bàn, cô ngầm hiểu là của Hoắc Thái Gia.

Nơi đây vốn dĩ không dành cho cô, Khưu Tịnh Y cười lạnh, cô cầm theo túi xách, mang giày rồi ra ngoài tuỳ tiện gọi một chiếc xe.

Đến chỗ làm sớm hơn chủ tịch cũng không phải loại chuyện gì xấu, cô chỉ mua một ổ bánh mì loại thường, lặng lẽ mở cửa phòng, sắp xếp mọi thứ trên bàn làm việc của hắn một cách cẩn trọng.

Chỉ duy nhất thư ký riêng mới có dấu vân tay mở khoá phòng làm việc của chủ tịch. Đương nhiên, Hoắc Thái Gia cũng tự có cho mình một loại mật mã tương tự.