Tổng Tài Là Người Yêu Cũ

Chương 26: Ngày Đầu Làm Việc

Khưu Tịnh Y tỉnh dậy trên chiếc giường lớn, mùi tinh dầu thảo mộc thoang thoảng hai bên cánh mũi vô cùng dễ chịu.

Cô bước xuống giường, cảm nhận đầu tiên là nền đất rất lạnh, sau đó là hàng loạt cảm giác mông lung mơ hồ, giống như...cô đã quên chuyện gì đó.

Mà là chuyện gì nhỉ?

Khưu Tịnh Y nhìn vào màn hình điện thoại, thấy hôm nay đã là ngày hai mươi bảy. Kỳ lạ? Tại sao cô không có chút ký ức gì về ngày hai mươi sáu? Dường như mọi chuyện chỉ dừng ở đoạn cô đã nghỉ việc ở Lux, sau đó liền lên xe theo Hoắc Thái Gia, có lẽ hắn đã đưa cô về nhà, còn cả đêm sau đó...không có sau đó.

Hầu nữ ở bên ngoài nghe thấy tiếng động trong phòng, cửa cũng không khoá, nghĩ Khưu Tịnh Y tỉnh rồi nên mới dám vào trong, hỏi cô có muốn dùng gì cho bữa sáng không.

_ Dùng gì cũng được - Khưu Tịnh Y mơ mơ màng màng, chợt nghĩ ra thứ gì đó, liền gọi hầu nữ ban nãy lại - Cô nói xem, hôm qua tôi về nhà lúc mấy giờ?

_ Khưu tiểu thư, cô trở về cùng thiếu gia lúc mười giờ tối...

_ Cút ra ngoài!!

Hầu nữ vừa nói dứt câu liền bị ba chữ kia làm cho lạnh gáy, vừa mếu máo vừa chạy ra ngoài. Khưu Tịnh Y ngước lên nhìn người đàn ông kia bằng ánh mắt khó hiểu, tại sao hắn luôn tỏ vẻ thần bí, hơn nữa lại thích làm khó người khác thế này?

_ Ngủ một giấc xong liền điên rồi sao? - Hoắc Thái Gia lên tiếng trước.

_ Tôi chỉ hỏi...

_ Mau thay đồ đàng hoàng một chút, cùng tôi đi ra ngoài, tôi cho cô mười phút.

Khưu Tịnh Y đợi hắn đi rồi mới dám giơ ngón giữa của mình lên, còn không dám mắng hắn thành tiếng, cô ghét dáng vẻ này của hắn, cứ thản nhiên cho mình là ông trời nhỏ, cái gì cũng thích ra lệnh cho người khác.

Chỉ là cô cũng giống như những người ở đây, đều là nhận lấy tiền của hắn, sau đó phải chấp nhận cam chịu. Mỗi lần nghĩ đến điều này, lòng cô lúc nào cũng chùn xuống.

Đối với Hoắc Thái Gia, hắn trái lại rất thích dáng vẻ ngoan ngoãn của cô. Quả nhiên sau khi hắn xuống sảnh, còn chưa mất đến mười phút để đọc một tờ báo thì Khưu Tịnh Y đã xuống rồi.

_ Sau này cứ ngoan ngoãn như vậy, tôi...

Hoắc Thái Gia cất lại tờ báo để lên bàn, bản thân đứng dậy nhìn Khưu Tịnh Y định bụng nói thêm mấy câu trêu cô một chút, nào ngờ lại bị phản tác dụng, hắn vậy mà bị người phụ nữ trước mặt cuốn hút đến không thể rời mắt, bao nhiêu chữ trên miệng cũng nuốt hết vào trong.

Khưu Tịnh Y có chút lo lắng nhìn nét mặt của hắn, thấy Hoắc Thái Gia cứ im lặng mãi đành khó xử lên tiếng trước.

_ Sắc mặt anh tệ quá, trông tôi không đẹp sao?

Chỉ là một câu hỏi vu vơ mà thôi, trong đầu Hoắc Thái Gia liền hiện về đoạn ký ức xưa cũ. Ngày trước, mỗi lần hẹn hò hắn đều đợi cô rất lâu, lúc nào cũng xúng xính trước mặt hắn, xoay qua xoay lại không dưới mười vòng, luôn miệng hỏi hắn nhìn cô có đẹp không. Lúc đó, hắn còn nhớ bản thân vô cùng kiên nhẫn, luôn miệng khen cô là xinh nhất.

Vậy mà bây giờ miệng hắn lại cứng nhắc, không tài nào có thể tự nhiên như xưa.

_ Cũng tạm, chúng ta đi.

Hoắc Thái Gia xoay người bỏ ra ngoài, cũng may hắn bây giờ học được cách kiềm chế cảm xúc, dù nữ nhân trước mặt có xinh đẹp như thế nào cũng đừng mong hắn có thể nói ra được thứ gì tốt đẹp hơn.

Khưu Tịnh Y cũng quen rồi, cô không muốn đôi co với hắn, cũng không có chút hi vọng hắn sẽ nghĩ tốt về mình, chỉ đành ngoan ngoãn cúi đầu nối theo bước chân hắn.

Hoắc Thái Gia vẫn hiếm khi để cô cùng ngồi một xe với mình, phần lớn thời gian hắn đều chuẩn bị hai chiếc khác nhau. Hơn nữa, cô luôn phải đi cách hắn đến vài trăm mét, dù rằng hai người là đến cùng một địa điểm.

Nhưng cô không muốn phàn nàn, trò chuyện với tài xế vẫn thoải mái hơn phải nhìn nét mặt hắn.

Đến nơi, Khưu Tịnh Y không cần cử động vẫn có người đến mở cửa xe cho mình, cô liếc nhìn một lượt, hoá ra là Hoắc thị, thảo nào hắn bảo cô phải ăn vận đàng hoàng.

Nói là không dám trèo cao nhưng Khưu Tịnh Y vẫn hồi hộp bước vào trong, một mực hi vọng Hoắc Thái Gia hồi tâm chuyển ý, thu nhận cô như một nhân viên bình thường.

_ Thư ký cũ của tôi bị đuổi rồi, dù sao biểu hiện trước đây của cô cũng khá, trong vòng ba ngày nếu vẫn không thể tiếp nhận công việc tốt hơn thì Hoắc thị sẽ dùng nhân viên dự bị mới.

Hoắc Thái Gia sau khi ngồi xuống chiếc ghế chủ tịch đong đưa một vòng, thấp giọng lên tiếng, hắn mở máy tính lên gõ gõ văn bản, giống như loại thông báo này có không cũng không quan trọng lắm.

Khưu Tịnh Y nhìn thái độ của hắn thì ngầm hiểu được vị trí của mình, giống như một chiếc lá trên cành cây cổ thụ mà thôi, nếu rơi xuống rồi rất nhanh sẽ lại mọc ra chiếc lá mới. Cho nên dù rất vui mừng khi nghe được tin đó thì cô vẫn có cách để tiết chế cảm xúc của mình lại, chỉ cúi nửa người cảm ơn Hoắc Thái Gia, dáng đi thẳng tắp bước xuống phòng tài vụ, nhận lấy hồ sơ trên tay mình, điệu bộ vô cùng chuyên nghiệp, khiến hắn phải dần buông bỏ thái độ cũ, nhìn mình dưới con mắt khác.

Quãng đường trở về phòng chủ tịch khá dài, đủ để Khưu Tịnh Y nhận hết sự chú ý đặc biệt từ những cặp mắt soi mói của nhân viên ở đây. Bọn họ xì xầm bàn tán những gì cô đều có thể nghe thấy hết, nhưng cô không muốn cự cãi, một phần không muốn gây rắc rối cho Hoắc thị, thập phần vì...họ nói đúng.

Khưu Tịnh Y thở dài một hơi, cố bước đi nhanh hơn một chút, cô chỉ có thể thoải mái hơn khi trở về văn phòng chủ tịch. Lần đầu tiên đối diện với Hoắc Thái Gia có thể khiến cô vui vẻ như thế.

“Cạch cạch”

Khưu Tịnh Y đang ngồi xếp lại hồ sơ liền bị âm thanh lạ làm cho phân tâm, cô ngước lên nhìn, phát hiện Hoắc Thái Gia dù đang chăm chú nhìn màn hình máy tính nhưng ngón tay bên phải cứ gõ xuống bàn mấy cái.

Khẽ nheo mắt quan sát, nhìn nét mặt của hắn, cô biết mình chỉ có vài giây thôi. Nhìn một hồi vẫn thấy không có vấn đề gì, mọi thứ cơ bản đều được sắp xếp trật tự, hồ sơ hay hợp đồng hiện tại phần lớn cũng đều trong quá trình giải quyết, chưa phòng ban nào đến hạn giao nộp, vậy hắn cần cái gì??

Sơ mi trắng của Khưu Tịnh Y có hơi sẫm màu, đúng vậy, là đổ mồ hôi lạnh đến ướt cả lưng áo, dù trong phòng điều hoà vẫn mát lạnh như thường. Cô có hơi run rẩy, lại thấy Hoắc Thái Gia cau mày, lập tức đứng dậy bước về phía hắn, điệu bộ có hơi lúng túng, còn chưa kịp nói cái gì liền có tiếng gõ cửa bên ngoài.

Hoắc Thái Gia hừ lạnh một tiếng phất tay ra hiệu Khưu Tịnh Y đến mở cửa. Cô ngoan ngoãn làm theo, hoá ra là giám đốc phòng marketing - Tô Hiệu, cô ta nghe nói trước đây cũng có thời gian làm thư ký riêng cho Hoắc Thái Gia, cùng hắn đi công tác xuyên châu lục, ít nhiều gì cũng rất hiểu tính chất công việc của hắn.

_ Ồ? Là người mới sao? - Tô Hiệu trên tay cầm một tệp giấy mỏng, nhếch môi nhìn Khưu Tịnh Y thay cho màn chào hỏi.

_ À, vâng, tôi là Khưu Tịnh Y, thư ký mới của Hoắc chủ tịch, rất mong được Tô tỷ chỉ dạy.

Khưu Tịnh Y nghiêng đầu lịch sự chào hỏi, còn đưa một tay ra trước mặt Tô Hiệu, vậy mà đáp lại thái độ ân cần của cô, Tô Hiệu chỉ cười nhẹ một cái rồi lướt ngang qua bước về phía Hoắc Thái Gia, giống như người trước mặt không hề tồn tại.

Khưu Tịnh Y cắn môi, cơ thể có chút run rẩy, phần vì tức giận, phần vì xấu hổ, cô chậm chạp thu tay mình lại, nở nụ cười chuyên nghiệp như chưa có gì xảy ra.

Tô Hiệu không muốn để yên, vừa đến bàn làm việc liền đưa tay lên miệng thảng thốt, trưng ra vẻ mặt bất ngờ, giọng nói cũng lộ ra vẻ thất vọng.

_ Ôi, chủ tịch, cô ấy không chuẩn bị cho anh sao? Hay để em đi lấy giúp anh nhé?

_ Lấy...lấy cái gì cơ? - khoé môi Khưu Tịnh Y hơi giật lên, não bộ bắt đầu có chút phản ứng.

_ Cô là đồ ngốc sao? Hoắc chủ tịch có thói quen uống cà phê trước khi làm việc, mỗi việc này cũng không quan sát, làm sao có thể đi theo anh ấy đây?!

Tô Hiệu được đà lấn tới lớn tiếng quát Khưu Tịnh Y, thấy cô không có động tĩnh gì liền bước về phía máy pha nước, đổ vào cốc một ít nước sôi, chậm rãi pha cà phê.

Khưu Tịnh Y cảm thấy bản thân thật sự có sai sót, chỉ im lặng quan sát cách pha cà phê của Tô Hiệu, cũng là muốn biết sở thích của Hoắc Thái Gia, tháng ngày sau này có thể sẽ khá hơn một chút.

Tô Hiệu pha xong cốc nước liền cầm lên ngang người, đến khi bước ngang qua người Khưu Tịnh Y, vô ý hữu ý lại vấp ngã một cái, toàn bộ nước nóng trong ly đều đổ thẳng vào người Khưu Tịnh Y, da thịt trắng nõn phút chốc chuyển sang một màu đỏ ửng.

_ Á, nóng, nóng !!

Hoắc Thái Gia nãy giờ không nói không rằng, nghe tiếng hét của Khưu Tịnh Y lập tức đứng bật dậy, vừa đi vừa chạy đến chỗ cô. Hắn không để tâm đến Tô Hiệu còn đứng ở đó, tuỳ tiện gỡ hết khuy áo của Khưu Tịnh Y dù cho cô kịch liệt phản đối, thành công vứt chiếc áo ướt sũng xuống đất, còn bản thân cởi vest ngoài khoác lên người cô.

_ Chủ tịch, ở đây có người, anh làm cái gì vậy ?? - Khưu Tịnh Y mặt đỏ như gấc, hai mắt trở nên ướt sũng vì xấu hổ, mà trong mắt Hoắc Thái Gia, đó là vì đau do nước sôi bắn lên da thịt.

_ Câm miệng, bỏng thế này rồi vẫn muốn mặc chiếc áo đó sao? Hơn nữa cái gì cần thấy tôi cũng đều thấy cả rồi, còn có gì phải ngại??

Hắn sau đó trầm mặc quay sang nhìn Tô Hiệu, giọng nói trở nên trầm thấp hơn bao giờ hết, dù rằng thoạt nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thực chất lại vô cùng lạnh lẽo.

_ Cô thích diễn trò như vậy, hoá ra là nghĩ tôi bị mù rồi sao?