Vào đêm trước tuần trăng mật, Đoạn Minh Sâm suy nghĩ một chút về nơi hai người sẽ đi, Đoạn thiếu gia là một người phóng khoáng, không có nơi nào mà cậu chưa đặt chân đến cả, nhưng nếu vậy thì chẳng có gì hay ho nữa. Cậu muốn đi biển để ngắm các anh trai khoe mình trên cát. Trước khi lên đường một ngày, Đoạn Minh Sâm đã chuẩn bị xong lịch trình của cả hai, Ôn Hạc Xuyên tan làm về nhà đưa mắt nhìn cậu: "Em nhất định phải làm theo kế hoạch à?"
Đoạn Minh Sâm cuộn chân ngồi trên sô pha: "Không được sao?"
Ôn Hạc Xuyên cầm lấy bản kế hoạch kia vỗ vỗ lên đầu Đoạn Minh Sâm: "Theo em, tuần trăng mật là thế nào?"
Hai mắt Đoạn Minh Sâm tỏa sáng, trong đáy mắt ánh lên tia khát khao: "Hành trình cᏂị©Ꮒ mệt."
Đoạn Minh Sâm cảm thấy bản kế hoạch của mình rất tốt, địa điểm đến là một hòn đảo nổi tiếng. Sáng sáu giờ rời giường, tranh thủ làm một hiệp khởi động buổi sáng, tầm chín giờ thì ra ngoài, cảnh vật cũng không có gì đáng xem, nhưng dưới trời xanh mây trắng mà không đánh dã chiến thì thật đáng tiếc, cứ tìm một cây dừa làm chỗ chống đỡ mà thử hết các tư thế thôi. Sau khi ăn trưa xong thì phải tiếp tục vận động để tiêu hóa, trời nắng chang chang như thế chi bằng cứ lăn giường rồi tha hồ ngủ trưa. Sau khi tỉnh dậy, hai người có thể lười biếng nằm ngắm cảnh biển khi chiều tà, chỉ nghĩ đến thôi đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá rồi. Ngắm cảnh xong thì dùng cơm tối dưới ánh nến, tận hưởng giây phút lãng mạn của hai người. Buổi tối thừa dịp mọi người ít ra biển, cả hai có thể tranh thủ đánh dã chiến trên bãi cát, nhưng nếu làm mỗi ngày như vậy thì phải thử hết các tư thế luôn.
Sau khi ngẫm lại, Đoạn Minh Sâm cảm thấy lịch trình của cậu quá hoàn mỹ. Ôn Hạc Xuyên nhìn vẻ mặt đắc ý của Đoạn Minh Sâm, hắn đưa tay bóp bóp mũi cậu: "Sau này em chỉ được làm với anh, dùng tiết kiệm một chút không chừng có thể xài đến tám mươi tuổi đó."
Đoạn Minh Sâm ôm lấy cổ hắn cười khúc khích: "Sao anh tự tin quá vậy, tám mươi tuổi còn muốn làʍ t̠ìиɦ nữa hả?"
Ôn Hạc Xuyên thuận thế ôm lấy mông cậu bế người lên lầu: "Em đang kỳ thị người lớn tuổi."
Đoạn Minh Sâm nằm úp sấp trên người Ôn Hạc Xuyên, cậu nói nhỏ vào tai hắn: "Em không có kỳ thị người lớn tuổi nha, em chỉ kỳ thị anh thôi."
Vào ngày khởi hành, Đoạn Minh Sâm cố ý mặc áo sơ mi mỏng cùng quần đùi in hoa. Ôn Hạc Xuyên vẫn nhàn nhã kéo theo hai cái vali dẫn cậu lên xe. Tối hôm qua, Đoạn Minh Sâm ngủ không đủ, vừa lên xe liền tựa đầu vào vai Ôn Hạc Xuyên ngủ thϊếp đi, cậu nghĩ rằng khi tỉnh dậy có lẽ đã đến sân bay.
Nhưng giấc ngủ này rất dài, cậu mơ màng mở mắt nhìn xung quanh thì phát hiện xe đã dừng lại. Sau khi hai người xuống xe, quản gia cũng nhanh chóng lái xe đi. Đoạn Minh Sâm nhìn cảnh núi hoang sơ trước mặt, trong nháy mắt cảm thấy như có sét đánh giữ trời.
"Phắc! Tại sao lại đến chỗ này nữa?"
Ôn Hạc Xuyên ôm lấy vai cậu: "Nơi này có rất nhiều kỷ niệm mà."
"Biển xanh cát trắng và mấy anh trai body sáu múi của em đâu?"
"Biển xanh cát trắng thì không có, nhưng anh trai body sáu múi thì có anh đây."
"Anh đừng có không biết xấu hổ."
Quay trở lại căn phòng nhỏ đã lâu không tới, Đoạn Minh Sâm nhìn đồ đạc trong nhà vẫn y chang như lần đầu cậu đến, vải trắng che bụi đã ngả sang màu xám, bước chân lên sàn còn có thể in lại dấu, cậu mang dép rồi mới bước vào nhà. Ôn Hạc Xuyên để vali của cả hai qua một bên rồi chuẩn bị dọn dẹp, hắn đưa mắt nhìn Đoạn Minh Sâm đang đứng ngốc ở một góc: "Có ở được không?"
Đoạn Minh Sâm quay đầu nhìn Ôn Hạc Xuyên một lúc, đột nhiên cậu nhếch mép nở nụ cười: "Không được, em phải ra ngoài tìm chỗ khác."
Ôn Hạc Xuyên bước tới gần Đoạn Minh Sâm, cúi đầu đυ.ng nhẹ vào trán cậu: "Vậy em đừng quay lại nha."
Đoạn Minh Sâm híp mắt nhìn hắn, sau đó ngoan ngoãn kêu một tiếng: "Gâu."
Ôn Hạc Xuyên ôm cậu vào lòng, giọng nói mang theo ý cười: "Thật ngốc."
–
Hành trình cᏂị©Ꮒ mệt nhưng lại không có miếng thịt nào ~ ~ ~