Bị ép kết hôn
Trans: Ying Ying
–
Chương 26
Sau khi làm xong, Ôn Hạc Xuyên ôm cậu đi tắm. Đoạn Minh Sâm nhìn cơ thể bầm dập của mình, trong lòng tự giác khiển trách bản thân tham dục quá độ. Tắm rửa xong, Ôn Hạc Xuyên ôm người để lên giường, Đoạn Minh Sâm nghiêm túc tự mặc đồ: "Em có chuyện muốn nói."
Ôn Hạc Xuyên kéo quần pyjamas của mình lên hỏi: "Nói gì?"
"Câu nói kia thật ra có ý gì?"
Ôn Hạc Xuyên cố ý hỏi lại: "Ý gì là sao?"
"Thích em đó, là thật hả?"
"Đúng vậy." Nói dứt câu liền nằm lên giường đối mặt với Đoạn Minh Sâm.
Đoạn Minh Sâm vô cùng kiên định: "Em không tin."
"Tin hay không tùy em."
Đoạn Minh Sâm nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không thể: "Anh thích một người dễ dàng quá."
Ôn Hạc Xuyên cảm thấy câu nói này có chút buồn cười: "Thích một người khó khăn lắm sao?"
"Không biết, em chưa từng thích ai cả."
"Tình cảm có rất nhiều loại, có loại phải tiếp xúc lâu mới nảy sinh tình cảm, cũng có loại vừa gặp đã yêu. Em không thể nói loại lâu dài sinh tình là tình yêu thực sự, cũng như vừa gặp đã yêu là nhảm nhí được."
"Sao anh không đi truyền đạo luôn đi? Huống chi chúng ta không nằm trong loại nào cả."
"Dù là loại nào đi nữa thì cũng đừng phân tích tình cảm quá sâu, hiện tại anh thích em, chỉ đơn giản là cảm thấy vui vẻ khi bên em." Dứt câu, Ôn Hạc Xuyên chọt chọt trán Đoạn Minh Sâm: "Chuyện tình cảm không cần phức tạp như thế."
Đoạn Minh Sâm đẩy tay Ôn Hạc Xuyên qua một bên, híp mắt nhìn hắn: "Không phải anh tính kế em chứ."
Ôn Hạc Xuyên nhíu mày nhìn cậu: "Em nghĩ anh giống em hả?"
Đoạn Minh Sâm chớp chớp mắt giả ngu: "Em thì làm sao?"
"Anh không biết mục đích của em là gì, nhưng em đột nhiên hợp tác như vậy, chắc chắn không đơn giản đâu."
Đoạn Minh Sâm nghiêm túc phủ nhận: "Đừng có đoán mò bậy bạ nha."
"Có điều không sao cả, em nghĩ thế nào là chuyện của em, nhưng anh thích em là thật, thích đến mức một năm sau cũng không thể tách ra."
Đoạn Minh Sâm nhìn Ôn Hạc Xuyên đang khá vui vẻ lật người nhắm mắt ngủ, nội tâm cậu lại thêm kiên định: Được lắm, xem như anh lợi hại, sau này anh nhất định sẽ quỳ gối cầu xin em!
Sáng hôm sau, Đoạn Minh Sâm về nhà thăm người ba quanh năm bận rộn của mình, xe còn chưa chạy vào cửa đã thấy lão Lý đứng chờ, đợi cậu xuống xe ông ngẩn người nhìn: "Thiếu gia cắt tóc rồi"
Đoạn Minh Sâm gật gật đầu, vừa vào nhà đã thấy Đoạn Nhân Thành ngồi trên ghế sô pha chờ cậu.
Đoạn Minh Sâm chủ động lên tiếng: "Đừng hỏi tại sao con cắt tóc nhé."
Đoạn Nhân Thành bưng chén trà uống hai ngụm: "Xem ra con rất thích cháu trai Ôn gia, ba còn tưởng hai đứa còn nhỏ ham vui."
"Ba già rồi nên lẩm cẩm à, con chỉ cắt tóc thôi mà nghĩ ra đủ thứ chuyện vậy."
"Ba là ba của con, con chỉ hơi vểnh mông thôi là ba đã biết con muốn gì rồi."
Đoạn Minh Sâm bình tĩnh ngồi xuống đối diện ông: "Đoạn Nhân Thành tiên sinh, ba có quá cổ hủ rồi không?"
Đoạn Nhân Thành quan sát cậu trên dưới một lần, sau đó thở dài: "Cả ngày ngơ ngơ, đừng để người khác khi dễ."
Đoạn Minh Sâm có điểm không phục: "Ai ngốc cơ."
Đoạn Nhân Thành đặt tách trà xuống bàn, trong giọng nói mang theo ý cười: "Con đó, con trai ngốc của ba."
Đoạn Nhân Thành đi tới gần cậu, ánh mắt hiền từ nhìn đứa con của mình, sau đó tùy tiện vỗ đầu đứa ngốc hai cái: "Thật lòng yêu thích một người là chuyện tốt, đi thôi, ba mời con ăn cơm."
Đoạn Minh Sâm thấy tâm trạng của ba mình không tệ, nhưng chính cậu lại không thể nhận ra tình cảm của mình là thật lòng hay đang lừa gạt.
Có điều khi ở chung với Ôn Hạc Xuyên, cậu vui vẻ là thật. Đoạn Minh Sâm vò đầu bứt tóc suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn từ bỏ vì nghĩ không ra.
Sau khi Đoạn Minh Sâm lái xe trở về thì Ôn Hạc Xuyên cũng đã tan làm, cậu tìm khắp tầng một rồi lại chạy lên lầu hai ngó một chút thì thấy hắn đang đeo kính xử lý công việc trong phòng sách.
Đoạn Minh Sâm xoay ghế ngược lại rồi ngồi xuống đối diện hắn: "Anh có biết mình đeo kính trông như thế nào không?"
"Thế nào?"
"Mặt người dạ thú."
Ôn Hạc Xuyên nhíu mày: "Biết ngay là không phải lời tốt đẹp gì rồi."
Đoạn Minh Sâm yên lặng nhìn Ôn Hạc Xuyên làm việc một lúc, đột nhiên mở miệng: "Lần đầu của anh là lúc nào?"
Ôn Hạc Xuyên nhướng mày nhìn cậu: "Mười bảy mười tám tuổi gì đó."
"Em mười sáu."
"Em còn rất tự hào?"
"Anh còn nhớ người đầu tiên là ai không?"
"Ai mà nhớ."
"Mấy năm qua, anh đã từng thích người nào chưa?"
"Em đó."
"Đừng nói nhảm."
"Trước đây quả thực không có, nhưng sau khi kết hôn liền có."
Đoạn Minh Sâm lắc lắc thành ghế: "Rõ ràng là do hoàn cảnh mà nảy sinh, chúng ta trước đây là kẻ thù không đội trời chung mà."
Ôn Hạc Xuyên không để ý lời cậu nói, trực tiếp lảng sang chuyện khác: "Em cảm thấy mình không tốt sao?"
"Làm gì có."
Ôn Hạc Xuyên để tài liệu qua một bên, hắn nhìn Đoạn Minh Sâm ngồi lắc qua lắc lại trên ghế: "Chúng ta chơi một trò chơi đi."
Đoạn Minh Sâm xoay ghế vào mép bàn: "Chơi trò gì?"
"Chúng ta đã ở chung được vài tháng rồi nhỉ, hay là liệt kê điểm tốt của đối phương đi."
Đoạn Minh Sâm khịt mũi cười cười: "Anh có ưu điểm hả?"
Ôn Hạc Xuyên cũng cười: "Nói theo lương tâm của mình đi, chẳng hạn như em lớn lên rất đẹp."
Đoạn Minh Sâm đắc ý nói: "Lại phí lời, ai có mắt cũng thấy được hết nha."
Ôn Hạc Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Em rất thẳng thắn."
Đoạn Minh Sâm không ngờ Ôn Hạc Xuyên lại nói nghiêm túc như vậy, cậu nghĩ nghĩ một lát quyết định trả lễ: "Anh rất dịu dàng."
"Em rất thông minh."
"Anh rất giỏi chăm sóc."
"Thật ra em rất nghe lời."
"Anh còn rất lễ phép với người lớn."
"Em rất giỏi ứng phó."
"Anh còn biết tự lập rất sớm."
"Da mặt em rất dày."
"Anh.... Đậu má... "
Ôn Hạc Xuyên nhìn gương mặt đen thui của cậu cười cười, sau đó hắn đột nhiên đứng lên, cả người nghiêng về phía trước hai tay chống lên mặt bàn. Đoạn Minh Sâm ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn hắn, Ôn Hạc Xuyên cong mắt cười chân thành: "Nhìn xem, em có nhiều ưu điểm như thế, anh thích em thì có vấn đề gì?"
Đoạn Minh Sâm tùy ý để Ôn Hạc Xuyên hôn, trong đầu cậu bây giờ đang bị một làn sương dày bao phủ: Tên ngốc này chơi giỏi quá, mình không thắng được.
–
Không thắng được thì xác định yêu đi ~ ~ ~