Bị ép kết hôn
Trans: Ying Ying
–
Chương 05
Sáng hôm sau mỗi người một ngả, Đoạn Minh Sâm về đến nhà ngồi còn chưa nóng đít thì Ôn Hạc Xuyên lại gọi tới: "Sao anh bám dai như đỉa vậy?"
"Cậu nghĩ tôi muốn gọi hả?"
"Có gì nói mau."
"Ba tôi muốn tụi mình đi mua nhẫn."
"Hả? Cái này tùy tiện mua là được."
"Ông đã mời một người thiết kế riêng."
"Ba anh rất quan tâm hôn sự này nha."
"Đừng phí lời, chiều tôi qua đón cậu, ăn mặc đứng đắn một chút, đây là cửa tiệm của một người quen."
Buổi chiều, Ôn Hạc Xuyên lái xe tới đón cậu, Đoạn Minh Sâm rất nghe lời ăn mặc cực kỳ nghiêm túc, cậu mặc áo sơ mi trắng cùng quần jeans, nếu như không dòm mặt đây chắc chắn là loại hình hắn yêu thích.
Đến trước cửa tiệm ba hắn đã hẹn, người bước ra đón tiếp bọn họ là một ông lão ăn mặc lịch sự, Ôn Hạc Xuyên kéo tay Đoạn Minh Sâm lễ phép chào hỏi: "Bác Thế."
Ông lão mang mắt kính niềm nở chào đón hai người: "Hai đứa rất xứng đôi, mau vào đây ngồi."
Hai người cùng ông vào phòng làm việc, sau khi vào chỗ ngồi ông lấy ra một cây bút chì: "Thứ lỗi cho ông mạo muội, không biết hai đứa yêu nhau thế nào?"
Câu hỏi quá đột ngột khiến cả hai sững sốt một lúc, Ôn Hạc Xuyên đưa mắt nhìn Đoạn Minh Sâm, cậu lừa phỉnh nói: "Tụi con xem như cũng là thanh mai trúc mã, lâu ngày nên sinh tình."
Ông lão gật đầu: "Nhẫn cưới tượng trưng cho hai trái tim, kiếp này chỉ có thể trao cho một người, hai đứa đã chuẩn bị sống với nhau cả đời chưa?"
Ôn Hạc Xuyên mỉm cười, lễ phép gật đầu: "Vâng."
Ông lão dùng bút chì vẽ một vòng tròn trên giấy: "Ông thấy vẫn chưa đâu."
Ông chăm chú nhìn hai người trẻ tuổi ngồi trước mặt: "Ông đã từng thiết kế nhẫn cưới cho rất nhiều cặp đôi, đã thấy qua muôn hình muôn vẻ của tình yêu."
"Tình yêu là một điều kỳ diệu, nó sẽ xuất hiện trong đôi mắt của cả hai khi nhìn nhau, nhưng thật đáng tiếc, bây giờ ông không nhìn thấy điều đó."
"Đừng chê ông cổ hủ, ông cảm thấy tình yêu đến từ hai phía vẫn luôn đẹp nhất."
"Hai đứa ra ngoài chọn nhẫn đi."
"Người trẻ tuổi khi đến với nhau, bất luận do nguyên nhân gì đều phải có tình yêu, vì đó là điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời này."
"Ông chúc hai đứa hạnh phúc."
Ông lão nói xong buông bút xuống rồi đi ra ngoài, Đoạn Minh Sâm nhìn bản vẽ chưa hoàn thành, cậu ngơ ngác hỏi: "Ông ấy không vẽ cho chúng ta nữa sao?"
"Ừm, đi thôi, ra ngoài tùy tiện mua một cặp là được."
"Ôn Hạc Xuyên, vừa nãy ông ấy nói gì anh nghe rõ không?"
"Bác ấy nói về tình yêu. Đúng vậy, tình yêu chính là như thế."
Đoạn Minh Sâm đứng lên nhưng không đi, cậu nhìn xung quanh phòng làm việc, trên tường treo khá nhiều bản thảo nhẫn cưới cùng vài bức tranh kí họa các đôi tình nhân: "Trước đây, tôi chưa bao giờ mong đợi điều này, chỉ là cảm thấy nó khá kỳ lạ."
"Ôn Hạc Xuyên, anh đã từng yêu ai chưa?"
"Hạ Vân?"
"Dẹp mẹ đi, anh chỉ muốn ăn thịt cậu ấy."
"Vậy cậu yêu Hạ Vân sao?"
"Tôi yêu cậu ấy vì sự ngây thơ, Hạ Vân chính là mẫu người mơ ước của tôi."
"Nếu hai người đến với nhau, nguyên nhân chia tay phỏng chừng là do cậu không ở trên được."
"Phắc!"
–
Đoạn ông lão nói về tình yêu hay ghê á ~ Xuyên ca cũng công nhận điều ông nói là đúng =))) Thôi thì khi nào yêu nhao lại đến đặt nhẫn vậy (: