Bị ép kết hôn
Trans: Ying Ying
–
Chương 03
Ôn Hạc Xuyên cũng chẳng thèm tính toán với cậu, kéo tay vịt con đi uống rượu.
Đoạn Minh Sâm cảm thấy hơi mất mặt, thừa dịp ba vẫn chưa tìm mình, cậu dẫn bạn tình đi tìm đám anh em tán dóc.
Đỗ Diên thấy cậu đi tới nhanh chóng vẫy tay: "Minh Sâm, bên này nè."
"Mọi người đang làm gì đấy?"
"Né mấy ông cụ, một lát tàn tiệc đi uống rượu không?"
"Không đi đâu, tối nay tôi ngủ nhà ông nội rồi."
"Haha, cậu thật nhàm chán, suốt ngày giả vờ làm ngoan trước mặt ông."
Đoạn Minh Sâm nhìn người trước mặt như bị thiểu năng: "Cậu bị ngu hả? Tôi là cháu đích tôn mà."
Ngồi nói nhảm với hội bạn nửa ngày, lão Lý mới ra ngoài tìm cậu, Đoạn Minh Sâm để bạn tình ở lại với đám người ồn ào, còn mình theo lão Lý vào nhà tìm ba. Tình cờ đυ.ng phải Ôn Hạc Xuyên, hai người miễn cưỡng chào hỏi một câu, sau đó tách ra đi tới chỗ người lớn. Bên trong đại sảnh đều người quen của Dương gia, Đoạn gia cùng Ôn gia có thể coi là thân thiết vì quan hệ của các bậc trưởng bối rất tốt. Mặc dù ở nhà Đoạn Minh Sâm luôn ăn thua đủ với ba, nhưng khi đứng trước mặt các trưởng bối vẫn vờ như ngoan ngoãn nghe lời ba.
Đoạn Nhân Thành rất hài lòng với quần áo của cậu hôm nay: "Khi về đi cắt tóc đi, nam không ra nam nữ không ra nữ."
"Ba ơi là ba, một ngày không mắng con ba thấy khó chịu lắm hả?"
"Mày đáng bị mắng mà."
Hai cha con to nhỏ qua lại suýt thì đánh nhau, đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng chào hỏi, cả hai lập tức quay về hình mẫu cha hiền con ngoan.
"Lão Đoàn, đã lâu không gặp."
Đoạn Nhân Thành vừa thấy liền bước nhanh tới: "Ôn đổng, đã lâu không gặp đã lâu không gặp, ai da đây là Hạc Xuyên phải không, đã lớn đến như vậy rồi."
Ôn Hạc Xuyên đứng bên cạnh cúi đầu chào: "Chú Đoàn."
Đoạn Minh Sâm đứng phía sau nhìn Ôn Hạc Xuyên giả vờ lễ phép, cậu rất muốn phun hết cơm tối qua đã ăn vào mặt hắn. Không thể để cho Ôn Hạc Xuyên cướp đi danh tiếng, cậu bước lên một bước, vẻ mặt ngoan ngoãn chào hỏi Ôn Nghị: "Bác Ôn, đã lâu không gặp."
Đã nhiều năm Ôn Nghị không gặp Đoạn Minh Sâm, thấy dáng vẻ hiện tại của cậu có chút bất ngờ: "Minh Sâm hả? Đứa nhỏ này đúng là càng lớn càng đẹp nha."
Đoạn Nhân Thành nghe xong trong lòng thấy rất vui, nhưng ông vẫn xua tay: "Chỗ nào vậy, con trai gì mà chẳng nam tính, không bằng Hạc Xuyên nhà ông, cao lớn anh tuấn được nhiều người yêu thích."
"Lão Đoàn, ông không biết rồi. Giới trẻ bây giờ rất chuộng mẫu người như Minh Sâm, các cô gái đều yêu thích."
Hai ông bố nịnh hót lẫn nhau một lúc mới bắt đầu nói qua chuyện khác: "Tôi còn nhớ khi Hạc Xuyên còn bé rất hay chơi cùng Minh Sâm."
Đoạn Nhân Thành không biết nhiều về các mối quan hệ của con trai, ông suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Vậy ư, mà từ lúc chúng ta chuyển nhà cũng rất ít liên lạc đúng không? Hai đứa đi chơi với nhau khi nào?"
"Thỉnh thoảng có liên lạc ạ."
"Lâu lâu gặp vài lần ạ."
Hai người đồng thanh trả lời, sau đó nhìn nhau cười xã giao.
Đoạn Nhân Thành gật đầu: "Sau này Minh Sâm nhớ liên lạc với Hạc Xuyên thường xuyên, hai đứa cũng gần tuổi nhau sẽ có nhiều đề tài để trao đổi."
"Vâng, con sẽ thường xuyên liên lạc với anh Hạc Xuyên ạ."
Ôn Hạc Xuyên niềm nở: "Không cần khách sáo đâu, Minh Sâm có việc gì cần nhờ anh sẽ giúp cho."
Đoạn Minh Sâm giật giật khóe miệng: "Chỉ sợ anh Hạc Xuyên chê em phiền phức."
Đến lúc tiệc sắp tàn, Hạ Vân mới cùng ba mình khoan thai đến sảnh lớn, mọi người đều có quen biết, vẫn nên trò chuyện vài câu. Hạ Vân nhìn thấy hai người bọn họ, y có chút không thoải mái, sự tình hôm qua vẫn chưa tiêu hóa được. Các bậc trưởng bối vẫn đang trò chuyện bên cạnh, Hạ Vân suy nghĩ một lúc rồi mở miệng bắt chuyện: "Nếu hai cậu yêu nhau thì nên trân trọng đối phương. Tuy tôi chưa thể tiêu hóa được nhưng vẫn chúc phúc cho hai người."
Ôn Hạc Xuyên muốn tẩy trắng mình với Hạ Vân: "Tiểu Vân, tôi với Đoạn Minh Sâm không như cậu nghĩ đâu."
Gia đình Hạ Vân dạy con rất nghiêm khắc, khiến y bây giờ cực kỳ bảo thủ. Nghe Ôn Hạc Xuyên phủ nhận khiến Hạ Vân càng không đồng ý, y phẫn nộ, giọng nói to hơn: "Hai người đều đã ngủ với nhau rồi! Tại sao không có trách nhiệm gì hết vậy!"
Đoạn Minh Sâm định bịt miệng Hạ Vân lại, nhưng vẫn chậm một bước. Hạ Vân vừa dứt câu, trong nháy mắt cả đại sảnh yên tĩnh kỳ lạ.
Đoạn Minh Sâm như bị sét đánh, chết đứng tại chỗ. Cậu có cảm giác mình đang bị nghiệp quật vì đã khẩu nghiệp nhiều năm qua.
–
Cái miệng hại cái thân thôiiii ~