Chương 56
Oản Oản thấy bản thân hiện tại giống như là một con gấu trúc quý hiếm, bởi vì mang thai bất ổn, nàng lại hơi thiếu máu, Tôn đại phu bảo nàng sắp tới tốt nhất nên nằm trên giường tĩnh dưỡng. Tình Khuynh sợ nàng chịu không nổi mùi máu tanh trong phòng, liền một lần nữa quét dọn một gian sương phòng, đem giường gạch đốt ấm nóng, để ngừa tháng tư còn dư lại khí hàn, làm bị thương bảo bối của hắn. Bởi vì đứa bé của Oản Oản tới rất kỳ lạ, Tôn đại phu mê y thành si, còn có cháu ngoại Nghiêm Tử Tô của lão đều mãnh liệt yêu cầu theo sát trông nom, dĩ nhiên Tình Khuynh mừng rỡ như thế, chẳng qua Oản Oản vẫn luôn cảm giác mình càng giống như con chuột bạch của phòng nghiên cứu, thật khó chịu.Xuân Thiều, Liên Âm, Trục Yên đều nhao nhao chạy tới biểu đạt mãnh liệt tò mò với cái bụng của Oản Oản, ánh mắt Trục Yên lại lộ ra hâm mộ, tâm tình sa sút, nhưng lúc hắn biết được tỳ nữ của Tiêu Như Hề vì bị thương nên ở đây chữa thương, trong mắt đột nhiên liền phát ra vô hạn hy vọng. Oản Oản nhìn con ngươi tỏa sáng của hắn, có chút khổ sở, thật hy vọng tỳ nữ kia có thể mang đến tin tức tốt lành.
Tình Khuynh kính nhờ cầu xin Mặc Thiển chiếu cố đến tiểu viện của mình, lại dặn dò mọi người, không được đem tin tức Oản Oản mang thai truyền ra ngoài viện, hiện tại tiểu viện của Tình Khuynh đều đã chật kín người, dường như mơ hồ tách ra hẳn với những viện khác của Hưởng Quân Viên, tự thành một thể. Nhưng cũng may Đông lang quân không trở về, trong viên nhất thời cũng không khai trương mở cửa, những người khác nhiều lắm thì cho rằng bọn họ quan hệ thân thiết, nghĩ là trước khi lang quân trở về tụ họp vui vẻ một chút. Bất quá, Dương quản sự có nghĩ như thế nào, đám người Tình Khuynh cũng không biết được, dù sao trước mặt hắn vẫn chưa nói điều gì.
Quả nhiên đúng như lời Nghiêm Tử Tô, hai canh giờ sau tỳ nữ của Tiêu Như Hề đã từ từ tỉnh lại, nhưng khi nàng vừa tỉnh lại liền hoảng sợ lùi vào trong góc, toàn bộ thần kinh đều khẩn trương cao độ, người khác có hỏi thế nào, nàng ta cũng một mực không nói, chỉ giọt ngắn giọt dài rơi lệ, ngay cả Trục Yên cũng không cho tới gần, cuối cùng không còn cách nào, Tình Khuynh đành phải đỡ Oản Oản đi đến, khẩn trương hề hề bảo hộ ở một bên, cảnh giác nhìn tỳ nữ kia.
“Ngươi... có nhận ra ta không?” Oản Oản đứng ở cạnh giường, cúi đầu hỏi.
Tỳ nữ kia chậm rãi ngẩng đầu, mày nhăn lại, hai tay chợt bưng mặt, khóc càng lớn tiếng.
Oản Oản không nhìn nổi nữa, vì thế lại hỏi: “Tại sao ngươi bị người đuổi gϊếŧ, cô nương nhà ngươi đâu?”
Tỳ nữ kia vừa nghe nhắc đến cô nương nhà mình, nhất thời vừa khóc vừa kêu: “Cô nương... Cô nương sợ là không sống nổi...”
Trục Yên ở phía sau Oản Oản, nghe được lời này, đầu “Oanh” một tiếng, lui lại vài bước, nếu không phải Mặc Thiển ở một bên đỡ, cơ hồ đã ngã xuống ngất xỉu.
Oản Oản vành mắt nóng lên, cũng có chút khổ sở, không khỏi mềm giọng hỏi: “Là ngươi tận mắt chứng kiến cô nương nhà ngươi gặp chuyện không may sao? Nàng bây giờ đang ở đâu?”
Tỳ nữ kia khóc sướt mướt một hồi, rồi từ từ ổn định cảm xúc lại, sau đó lau nước mắt kể lại: “Nô tỳ không biết rõ tình trạng của cô nương, ngày ấy sau khi cô nương nhà ta tới gặp Oản Oản cô nương, liền trở về Hầu phủ, vốn dự định tìm một cơ hội rời khỏi Hầu phủ trở về quê nhà, cũng không qua vài ngày, cô nương liền nói có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, bên người Trục Yên công tử có mật thám, vì thế, buổi trưa ngày hôm sau, cô nương liền mang theo nô tỳ lấy lý do ra ngoài mua ít đồ, âm thầm mang theo nữ trang tiền bạc ngồi xe ngựa rời khỏi Hầu phủ. Trên đường, cô nương ỷ vào võ nghệ, đánh ngất xỉu phu xe, nô tỳ cùng với cô nương tự đánh xe ngựa, liền nghĩ muốn đi tới phía nam, cô nương nói, Thần quốc không thể lưu lại được nữa, chỉ có thể nghĩ cách đi đến Khởi quốc. Nhưng nào ngờ... nào ngờ...”
Oản Oản hô hấp căng thẳng, không tự chủ nắm chặt tay Tình Khuynh.
Tỳ nữ kia khẩu khí chậm lại, kiềm nén bi thống nói: “Chúng ta mới ra khỏi đô thành đã bị người phát hiện, một đường đuổi gϊếŧ chúng ta, hình như là muốn vật gì đó, vì phân tán mục tiêu, cô nương liền chia đường chạy, nô tỳ chạy không nhanh, liền bị người ta chém bị thương, may mà có người cứu nô tỳ, nhưng tiểu thư... hướng nàng chạy lại là quan đạo (đường lớn), xung quanh không có chỗ ẩn nấp, đều do nô tỳ không tốt, không nên nghe lời nàng, nô tỳ nên liều mạng ngăn chặn những người đó.”
“Cho dù ngươi có ở lại, cũng không ngăn chặn được người nào, nạp mạng vô ích, cô nương nhà ngươi vừa thông minh lại có võ nghệ, ngươi không ở bên cạnh, nói không chừng nàng còn dễ thoát thân, ngươi đừng khóc, vẫn nên nghĩ cách tìm kiếm thôi.”
Không thấy được thi thể, đó chính là kết quả tốt nhất, nói không chừng còn có hi vọng còn sống. Nhắc đến chuyện của Trục Yên cùng Tiêu Như Hề, nhìn như mọi người đều biết, nhưng trên thực tế, cùng lắm là Trục Yên và bằng hữu rất thân của hắn cùng làm mật thám là biết rõ ràng, còn người ngoài căn bản là không hiểu rõ, đây là lý do tại sao Tiêu Như Hề dám đến Hưởng Quân Viên mà không sợ bị người tố giác. Nhưng nơi an toàn nhất, hiện nay lại có gian tế, chỉ sợ rất nhanh người của Hầu phủ sẽ tìm đến Trục Yên, trước kia sở dĩ bọn họ không dám lộ liễu trắng trợn, thứ nhất là vì đứng sau viên có các thế lực rắc rối phức tạp, thứ hai là bọn họ không có chứng cớ, cũng sợ đả thảo kinh xà. Nhưng hiện nay biết bản danh sách kia do Tiêu Như Hề lấy được, như vậy những người có liên quan đến nàng, đều sẽ không thoát được việc bị tra xét, theo dõi.
“Trục Yên, ngươi lập tức rời khỏi đây mau.” Mặc Thiển đỡ Trục Yên sắc mặt trắng bệch, nghiêm túc nói.
Trục Yên lắc đầu, muốn nói gì đó, nhưng chỉ mấp máy môi, khó chịu nói không nên lời.
Tình Khuynh nhìn nhìn Trục Yên một chút, lại nhìn nhìn Oản Oản, quả quyết nói: “Lập tức thu dọn đồ đạc, chúng ta đều đi.”
“Đều đi? Không thể nào.” Oản Oản không thể ngờ được Tình Khuynh cứ như vậy mà quyết định, phải biết rằng người trong vện này đều là trụ cột của Hưởng Quân Viên, tất cả họ đều đi rồi, vậy phủ Ninh Viễn Hầu không nổi điên sao?
Mặc Thiển cùng Tình Khuynh liếc nhìn nhau một cái, thế mà cũng gật gật đầu nói: “Không sai, chúng ta đều có quan hệ với Trục Yên rất tốt, nếu Trục Yên đi rồi, không chừng những tên điên đó sẽ làm điều gì đó, ta với Tình Khuynh thì thân có võ nghệ còn tạm được, nhưng Xuân Thiều Liên Âm, không phải quá nhỏ, thì là quá yếu, Oản Oản cô nương lại còn đang mang thai.”
Nỗi khϊếp sợ trong lòng đã không thể hình dung rồi, Oản Oản không biết cớ sao bọn họ lại hạ quyết tâm lớn như vậy. Bọn họ đều là người bán thân, đều là người bị giữ khế ước bán mình, nếu bọn họ đều đi rồi, như vậy quan phủ sẽ không bắt họ sao? Phủ Ninh Viễn Hầu và Thái tử sẽ không tìm họ sao? Đừng nói tới đám địch nhân cường hãn của Ngũ hoàng tử, liền đắc tội với Thái tử có bối cảnh thâm hậu, đó mới gọi là tự tìm đường chết.
Mặc Thiển tựa hồ cũng nhìn ra điều Oản Oản lo lắng, nhân tiện nói: “Cô nương đừng sợ, Thái tử lòng dạ rộng rãi, xác định sẽ không trách tội, huống chi ta cùng với Trục Yên đều xém hoàn thành một nhiệm vụ cuối cùng, chỉ cần chúng ta hoàn thành nhiệm vụ này, thì có thể tùy ý rời đi, Xuân Thiều và Liên Âm cũng không phải là quan bán, chúng ta góp chút bạc là có thể chuộc ra ngoài. Chỉ là Tình Khuynh...”
Tình Khuynh lập tức tiếp lời nói: “Ta càng không ngại, các ngươi đừng lo.”
Oản Oản đến lúc này có hơi chút hảo cảm với Thái tử, dù sao người có thể định ra hiệp ước phóng thích như vậy, nhất định sẽ không phải là người bụng dạ hẹp hòi, thậm chí còn là một người khá tự tin, bày mưu nghĩ kế, bằng không trước đây có người được thả ra ngoài nói hươu nói vượn, hoặc là lén đi theo kẻ địch, vậy cũng đủ cho hắn “uống một bầu”*.
(*uống một bầu: không phải là uống rượu hay nước, đây là cách nói ý chỉ một điều khó khăn, một bài học kinh nghiệm)
“Chúng ta còn chưa hỏi ý kiến của Liên Âm cùng Xuân Thiều.” Oản Oản từng là người hiện đại, trải qua nhiều kiếp cũng từng trải qua cuộc sống thê thảm đau khổ, học được điều tôn trọng bằng hữu.
Mặc Thiển lại cười nói: “Không cần hỏi, chắc chắn sẽ đi.”
Tình Khuynh cũng gật đầu, cẩn thận đỡ lấy cánh tay Oản Oản, áy náy nói: “Vốn còn muốn để nàng tĩnh dưỡng, không ngờ lại phải bôn ba, chờ sau khi ra ngoài rồi, ta nhất định sẽ tìm đại phu giỏi đi theo chăm sóc nàng.”
Nào ngờ, không đợi Oản Oản lên tiếng, Tôn đại phu đứng bên cạnh không nhìn nổi nữa, thổi râu mắng: “Như thế nào? Lão phu không được sao? Còn muốn thay người? Tiểu tử ngươi định qua sông đoạn cầu hử?”
Lời này vừa nói xong, mọi người trong phòng đều sửng sốt, nhìn Tôn đại phu tựa như nhìn thấy một con quái thú.
Tình Khuynh nhịn không được hỏi: “Lão muốn đi theo chúng ta?”
Tôn đại phu da mặt thật dày hừ lạnh một tiếng nói: “Sai, là ta đi theo nha đầu này.”
Mặc Thiển thấy thế, không khỏi nhíu mày, cẩn thận hỏi: “Nhưng Thái tử bên kia...”
Tôn đại phu phất phất tay, vuốt râu hất cằm khinh thường nói: “Lão phu đến đây, hoàn toàn là để giải quyết nghi nan tạp chứng (bệnh nan y), không phải nhìn vào mặt mũi ai, lão phu muốn đi thì đi, ai cũng không quản được.”
“Đó là đương nhiên, ông ngoại, mình đi về trước thu dọn đồ đạc đi.” Nghiêm Tử Tô hiển nhiên thuộc loại người hành động, khoác hòm thuốc lên lưng liền đi ra ngoài.
Tôn đại phu rớt lại phía sau một bước, nhìn chằm chằm Mặc Thiển nói: “Tiểu tử, lát nữa hẹn ở đâu?”
Mặc Thiển dở khóc dở cười, đành phải đáp: “Tầm Hương lâu.”
Oản Oản đầu tiên là sửng sốt, lập tức hiểu rõ, sau đó nói một tiếng cảm ơn với Tôn đại phu, nhìn theo hai ông cháu họ đi ra khỏi phòng.
“Mặc Thiển, ngươi mang theo Trục Yên đi báo cho hai người còn lại, sau đó bảo Kim Hạp đi đến cổng hông, đưa cho Xuyên Nhi một số tiền mang theo đại thúc gác cổng, nhanh chân rời khỏi nơi này, đi đến phía nam, nói cho hắn biết, mọi người đều đi, buổi chiều liền lên đường ngay!” Tình Khuynh đỡ Oản Oản lên sạp ngồi xuống, ngay sau đó liền bắt đầu ra lệnh.
Mặc Thiển lên tiếng trả lời, mang theo Trục Yên đi ra cửa phòng.
Thấy mọi người đều đi cả rồi, Tình Khuynh ngồi quỳ xuống, nhìn thẳng Oản Oản, vuốt gương mặt nàng, lưu luyến không rời nói: “Nàng thu thập đồ đạc trước đi, ta muốn đi ra ngoài một chuyến, sẽ lập tức trở về, sau khi trở về, chúng ta sẽ rời đi...”
Oản Oản bắt lại tay Tình Khuynh, lo lắng trùng trùng nói: “Nếu bọn họ đều theo dõi Tiêu Như Hề, chàng cũng đã nói nơi này của chúng ta sớm đã có người nhìn chòng chọc, vậy sao chàng còn đi ra ngoài, ra ngoài lỡ xảy chuyện gì thì sao?”
Tình Khuynh nâng mặt nàng lên, nồng nàn hôn lên hai gò má nàng, khẽ nói: “Không sao đâu, đại thúc gác cổng sẽ giúp ta.”
Oản Oản sửng sốt một chút, lập tức phục hồi tinh thần lại, khó trách Tùy Ý lại thân với Xuyên Nhi như vậy, bảo sao đại thúc gác cổng lại đối xử với nàng rất hòa khí như vậy, khó trách Tình Khuynh lúc rời đi cũng phải sắp xếp tốt cho đại thúc gác cổng và một nhà Xuyên Nhi như vậy.
Oản Oản trịnh trọng gật đầu, dùng sức ôm Tình Khuynh, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ta sẽ bảo vệ mình và con của chúng ta thật tốt.”
Tình Khuynh sống mũi chua xót, trịnh trọng gật đầu, dùng sức ôm lại Oản Oản, qua một hồi lâu mới đứng lên, một câu cũng không nói, kiên quyết xoay người rời đi.
Oản Oản nhìn theo bóng lưng Tình Khuynh, vuốt bụng mình, trong lòng vốn không yên dần dần liền thả lỏng, trái tim của người sắp sửa làm mẹ kia, lúc này phá lệ kiên cường, cả người tràn ngập dũng khí.
“Oản Oản cô nương, ta cũng muốn đi cùng các người.” Trên giường ấm, tỳ nữ kia cẩn thận ló đầu ra, bị thương đau đớn khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút vặn vẹo.
Oản Oản vịn bàn nhỏ chậm rãi đứng lên, đi qua cười nói: “Sẽ rất nguy hiểm đấy!”
Tỳ nữ kia ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nói: “Nô tỳ lưu lại càng nguy hiểm, hơn nữa nô tỳ muốn tìm được cô nương nhà ta, nô tỳ không thể mặc kệ bỏ lại nàng, nô tỳ nhất định sẽ tìm được cô nương.”
Thấy tỳ nữ này quyết tâm, Oản Oản tựa hồ bị cảm hóa, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Tỳ nữ kia trả lời: “Ta tên là Cúc Hương.”