Chương 31
edit: ladymamabeta: Mạc Thiên Y
“Làm sao vậy?” Oản Oản thuận tay nhét ngọc bài vào trong vạt áo, đứng dậy hỏi.
“Tiền viện có ba người đến, yêu cầu nhất định là công tử ra tiếp khách.” Kim Hạp sốt ruột trả lời, hai tay đều không biết xua đến chỗ nào.
“Người nào? Không nói cho họ sao? Lang quân không có ở đây, ngừng kinh doanh.” Oản Oản cũng gấp, bực bội nói.
“Nói rồi, cũng vô dụng, bọn họ có chút lai lịch, chúng ta căn bản không ngăn được, bọn họ còn mang theo binh lính.” Kim Hạp ánh mắt đỏ ngầu nhìn Tình Khuynh.
“Đừng nóng vội, nói là lai lịch gì?” Tình Khuynh vẫn trầm tĩnh, không chút hoang mang nói.
“Nói là, nói là phủ Hiếu Liêm* Hầu, hình như là Nhị gia thứ xuất, hắn mang theo biểu huynh của hắn là Tam công tử của nhà Tả trung lang, còn có... Còn có người kia của nhà Kinh triệu doãn.” Kim Hạp càng nói càng khổ sở, đúng là gấp đến bức ra nước mắt.
(*Hiếu Liêm: cách gọi cũ, đời Minh, Thanh gọi là cử nhân)
“Ngươi nhanh đi ra ngoài từ cửa sau đi, trước cứ trốn đi một chút, đến lúc đó sẽ nói ngươi không có ở đây.” Oản Oản nhớ tới đứa con trai độc nhất bá vương của nhà Kinh triệu doãn, liền biết là chuyện xấu, chỉ sợ mấy người này là âm mưu từ trước, lần này phủ Hiếu Liêm Hầu đến đây, phỏng chừng là muốn hả giận đòi công bằng cho đích nữ nhà bọn họ rồi. (đích nữ nhà này là vợ sắp cưới của Dịch Ngạn Chi)
“Ta không thể đi, bọn họ vì ta mà đến, nếu ta bỏ đi, viên nhất định sẽ bị phá nát.” Tình Khuynh nhìn bộ dáng hiếm khi nào nôn nóng của Oản Oản, trong lòng nhất thời mềm mại như muốn nhỏ ra nước.
“Bọn họ nói... Bọn họ nói nếu công tử không ra, bọn họ liền cường ép tất cả Thanh quan nhân của Thị Thanh viện.” Kim Hạp lau nước mắt, nghẹn ngào nói, dù sao vẫn còn là một đứa trẻ, gặp được cường quyền mức này, cũng khó mà không sợ hãi.
“Chẳng lẽ không còn cách khác? Dầu gì cũng là một viên lớn như vậy, chẳng lẽ không có người đứng sau?” Oản Oản cũng hoảng, những người này quả thực chính là một lũ điên mà, tình thế bắt buộc như vậy, nếu Tình Khuynh ra, vậy làm sao còn có đường sống.
“Không việc gì, ta đi xem...”
“Không được, ta đi xem cho, đến đó cũng có thể câu giờ một chút, ngươi xem có bằng hữu nào có khả năng, nếu thật sự không được, thì sai người đi tìm Dịch nhị công tử đến, xem thử một chút hắn tìm được cái loại thông gia gì, quả thực chính là cầm thú mà!” Oản Oản tức giận đến miệng không đắn đo lựa lời, nàng sợ quái gì mấy tên nam nhân như vậy, cùng lắm thì bồi thân mình vào, dù sao mục tiêu của bọn họ cũng không phải nàng, sẽ không muốn mạng của nàng, nhưng Tình Khuynh thì khác, những tên này phỏng chừng là muốn trừ bỏ tai hoạ ngầm cho phủ Hiếu Liêm Hầu.
“Ngươi không thể đi, ngươi xinh đẹp như vậy, bọn họ thế nhưng là loại nam nữ đều ăn đấy.” Tình Khuynh liền cảm thấy ánh mắt nóng nóng, rốt cục cũng có người, ở trong tình cảnh có thể “dẫn lửa thiêu thân”, còn nguyện ý che chở trước người hắn, nàng không phải là vì quyền thế gì, cũng không phải là vì mưu kế gì, nàng chỉ đơn thuần không muốn để hắn bị thương tổn, chỉ muốn đứng ra thay hắn.
Tình Khuynh cảm thấy toàn thân tê tê, tựa như bị con kiến nhẹ nhàng cắn, có chút ngưa ngứa, còn muốn cười, khóe miệng không kiềm được mà nhếch lên, nhưng trong mắt lại bất tri bất giác mơ hồ. Người kia, ngươi thấy không, không phải tất cả người trên đời này đều xếp hắn xuống dưới cùng, cũng có một cô nương xinh đẹp ngây ngốc, vì mình mà ngay cả bản thân nàng đều không cần.
Có đôi khi, muốn để một người thay thế một người khác trong lòng, chỉ cần trong chớp mắt, hoặc là trong một câu nói, vậy là đủ...
“Ngoan, ta đi ra đó trước chặn chân họ, ngươi lập tức đến phủ Ninh Viễn Hầu tìm Thế tử gia.” Thật sự nhịn không được, Tình Khuynh ôm chặt lấy Oản Oản, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói.
“Vậy...” Oản Oản vẫn còn thấy không ổn, lại bị Tình Khuynh dùng ngón tay chặn lên miệng.
“Suỵt... Ngoan ngoãn chờ ta trở lại.”
Nói xong, Tình Khuynh buông Oản Oản ra, xoay người đi ra ngoài, đi ngang qua bên cạnh Kim Hạp, Kim Hạp lờ mờ nghe Tình Khuynh lẩm bẩm: “Dịch Ngạn Chi, ta không bao giờ nợ ngươi cái gì nữa.”
Tình Khuynh đi rồi, Oản Oản vẫn còn đang ngây người, liền vội vàng xông ra ngoài, bảo Ngân Hạp tìm đại thúc gác cổng ở cửa hông, phái chiếc xe ngựa không có ký hiệu lập tức ra khỏi viên, đến phủ Ninh Viễn Hầu cầu cứu, cũng may mắn ba người quần áo lụa là kia sơ sẩy, chỉ canh giữ hai cổng lớn trước sau, còn cổng bên hông này lại quên, như vậy mới khiến Ngân Hạp có thể thuận lợi chạy ra ngoài.
Đợi Ngân Hạp đi rồi, Oản Oản giống như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui, nàng cơ hồ khẳng định Tình Khuynh lúc này đã vào miệng hổ, hiện tại trừ bỏ Ngân Hạp, nàng cũng phải tự nghĩ cách, nàng không thể chỉ dựa vào một hy vọng.
“Tùy Tâm, đệ có thể một mình ra ngoài không?” Oản Oản kéo Tùy Tâm còn đang lệ rơi đầy mặt vì biết được Tình Khuynh gặp nạn, hỏi.
“Có thể, Oản Oản tỷ nói đi nơi nào?” Tùy Tâm không ngừng nức nở, nghẹn đỏ mặt nói.
“Đi đến phủ của Chấp Kim Ngô, tìm bạn cũ của ta là Cầm Song cô nương, sau đó cầu xin nàng, tìm tướng công của nàng là Tưởng công tử dẫn binh đến hỗ trợ, ta sợ Thế tử Ninh Viễn Hầu tay không binh quyền sẽ chịu thiệt.” Oản Oản nhớ tới Cầm Song lấy chồng làm thϊếp, nhưng người nọ đến nay còn chưa cưới chính thê, nói vậy vẫn là có vài phần yêu thích Cầm Song, lại nói Tưởng công tử cũng từng giao hảo với Tình Khuynh, nói không chừng sẽ chịu giúp.
“A! Được, đệ sẽ đi ngay.” Tùy Tâm nghĩ xong, bèn chạy ra bên ngoài.
“Đợi chút, đợi chút, ta cùng đi với ngươi.” Oản Oản vừa quay đầu lại, liền thấy Xuân Thiều nóng đỏ cả mặt, thở hổn hển chạy tới.
“Ngươi đến đây làm gì?” Oản Oản nhớ Tình Khuynh có bảo Kim Hạp đi thông báo cho các viện, đừng để người ra cửa, tất cả đều tránh ở trong phòng.
“Mặc Thiển ca ca không có ở đây, Khuynh ca ca xảy ra chuyện này, ta có thể không hỗ trợ sao, cho nên liền đi qua xem sao.” Xuân Thiều lau mồ hôi, phẩy tay áo xua nóng.
“Được rồi, Tùy Tâm liền nhờ ngươi vậy.” nhìn Xuân Thiều một cái thật sâu, Oản Oản trịnh trọng nói.
“Oản Oản tỷ cứ yên tâm đi.” Xuân Thiều kéo Tùy Tâm liền đi ra ngoài.
“Xe ngựa, xe ngựa đâu! Phải tới cửa hông lấy xe ngựa!” Tùy Tâm bị hắn kéo ô ô kêu to.
“Xe ngựa cái gì, chỉ có một cái duy nhất không có ký hiệu đã đi ra ngoài rồi, chúng ta đi tìm lão Bạch ở bên kia đường, mượn xe lão ta.” Con ngươi của Xuân Thiều vừa đảo, cười hì hì nói.
Oản Oản nhìn bộ dáng lanh lợi của Xuân Thiều, nhất thời cũng thả lỏng một nửa, còn một nửa lo lắng vẫn còn treo lên vì Tình Khuynh, một giờ nửa khắc vẫn không rơi xuống nổi.
Đứng ngồi không yên, Oản Oản đi qua đi lại, cảm giác thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp, nàng thậm chí có thể tưởng tượng nghe thấy thanh âm thống khổ của Tình Khuynh, cùng với tiếng cầu cứu bi thảm trong lòng. Rốt cuộc Oản Oản thấy bản thân không chờ nổi nữa, nàng bất chợt đi đến bên cạnh Tùy Ý, nghiêm túc thấp giọng nói: “Trong viên hẳn là có mê dược đúng không.”
Tùy Ý lập tức giật mình trừng lớn hai mắt, không thể tin được nhìn Oản Oản.
...
“Như thế nào? Sao không kêu ra đi? Hả? Không phải vừa rồi còn rất nhanh mồm nhanh miệng sao? Hử?” Hưởng Quân Viên, trong một sương phòng của gian thượng đẳng, ba nam nhân một thiếu niên, trên người thiếu niên bị lột chỉ còn một bộ trung y đầy máu rách nát, tay chân đều bị trói trên một cây cột, lộ ra một hình chữ đại (大), mái tóc đen như mực thật dài đã sớm tán loạn xuôi theo cần cổ duyên dáng, buông dài xuống thân mình đầy khêu gợi, ba nam nhân còn lại, hoặc ngồi hoặc đứng, ở bên cạnh, một tên nam nhân còn lại đang cao thấp xuống tay, vừa phấn khởi vung roi, miệng vừa không sạch sẽ mắng đầy lời dung tục.
“Nói chuyện đi, cho ngươi câu dẫn Dịch Ngạn Chi, ngươi cũng xứng sao! Không phải ngươi rất kiêu ngạo sao, kêu hắn đến cứu ngươi đi, hả? Ngươi kêu hắn đi! Đồ đê tiện, ngươi mà cũng xứng cho mấy ca ca đây chơi đùa sao, còn thu cái gì mà nhiều tiền... Nghĩ sướиɠ vãi, nếu nữ nhân còn có bên dưới để đẻ trứng, ngươi có thể làm cái gì? Trừ bỏ mông, ngươi có thể bán cái gì? Hả?” Từng nhát từng nhát roi quất lên người thiếu niên, người thiếu niên nhắm chặt hai mắt, hàm răng cắn chặt, miệng tuy không bị nhét, nhưng hắn một tiếng cũng không kêu ra, chỉ im lặng cam chịu.
“Đã vậy, còn không cho ta sờ, hôm nay ta liền sờ cho đủ.” nam nhân đứng ở một bên, chảy nước miếng, hai mắt lóe sáng, bàn tay to béo luồn vào trong trung y của thiếu niên, từ bên hông sờ xuống, thẳng đến bẹn đùi, thiếu niên nhất thời toàn thân run rẩy.
“Hừ hừ, quả nhiên là cái thứ con mẹ nó lẳиɠ ɭơ, mới sờ soạng hai cái đã không chịu được?” Tên cầm roi cười nói, cũng niết mạnh hai cái.
“Không hứng thú gì cả, ngay cả kêu một tiếng cũng không, Kính Tri, ngươi đổ thuốc vào cho hắn đi.” Một nam nhân ngồi ở bên cạnh, nhàm chán vẫy vẫy tay, chỉ chỉ lên bàn nhỏ.
“Ơ! Viên huynh, ngươi liền xem đủ rồi sao.” Nam nhân cầm roi kia bưng bát thuốc, vẻ mặt đầy âm hiểm cười đi qua, nam nhân bên cạnh lập tức phối hợp cạy miệng thiếu niên ra.
“Hắc hắc, bảo bối, để các ca ca nhìn xem, ngươi đến tột cùng là khuynh quốc khuynh thành cỡ nào.” Nam nhân cầm roi kia, không lưu tình đổ trọn bát thuốc vào, không thèm để ý đến thiếu niên giãy dụa.
“Kính Tri, sau Viên huynh, có thể nhường ta đến trước được không?” Nam nhân béo đã cạy miệng kia, liếʍ mặt, nịnh nọt cười nói.
“Cứ đến trước đi, ta không có hứng thú với nam nhân, tuy rằng hắn còn đẹp hơn nữ nhân, nhưng không có ngực, lại nói, hắn cũng đã bị anh rể ta chơi đùa qua, cậu em vợ như ta làm sao lên được, các ngươi cứ tùy ý đi.” Cầm củ lạc trên bàn, Nhị lang Viên gia của phủ Hiếu Liêm Hầu cà lơ phất phơ ném vào miệng, hào phóng nói.
“Được, ta đây đến trước, Viên huynh cũng đã nói rồi.” Tên béo kia nóng vội rống lên vài tiếng, xuống tay liền càng không lưu tình.
“Được rồi, Tào béo, ngươi trước thì ngươi trước, đến lúc đó dùng thuận rồi, ta vừa vặn có thể nhận.” Tên cầm roi nói, cũng không tranh giành, buông roi xuống cũng ngồi xuống bên cạnh Nhị lang Viên gia, ăn lạc.
Thiếu niên bị trói theo động tác của tên béo kia, chỉ thấy toàn thân đỏ lên, trong cánh môi vốn đã bị cắn nát phát ra tiếng rêи ɾỉ như mèo con, thẳng khiến tên béo bên cạnh hai mắt ửng đỏ, cao thấp cuống quít hôn vài cái, liền bắt đầu luống cuống tay chân cởϊ qυầи, hai người ngồi bên cạnh, cũng nhìn thân mình trần trụi tuyết trắng kia mà không tự giác nuốt nuốt nước miếng, quả thật là tuyệt sắc nhân gian a.
Tên béo rất dễ dàng cởϊ qυầи, lộ ra cái mông to béo, đưa tay liền ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên, đề thương muốn xông vào bên trong, hoàn toàn không để ý đến thân thể của thiếu niên. Thiếu niên cau mày, toàn thân vô lực, muốn phản kháng lại chỉ có thể vặn vẹo hai cái tượng trưng, ngược lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ bạo ngược của tên béo, một bàn tay to đỡ thiếu niên, một bàn tay còn lại bùm bùm sờ soạng bừa bãi, tiếng rêи ɾỉ của thiếu niên càng lớn hơn nữa, muốn khống chế cũng không khống chế được.
Ngay tại lúc thiếu niên mắt thấy sẽ bị vũ nhục, cửa sương phòng bị gõ vang.
“Ai?” Nhị lang Viên gia đang bị kia tiếng rêи ɾỉ dính ngấy của thiếu niên kia làm ngứa ngáy trong lòng, bị người phá đám, khó tránh khỏi buồn bực.
“Là nô gia, nô gia ở Đăng Chi lâu.” Nghe thanh âm, bên ngoài hiển nhiên là một cô nương yên kiều.