Chàng Rể Đào Hoa

Chương 45

Đối mặt với một người phụ nữ như vậy, Tô Hỷ Lai cảm giác hơi có một chút thú vị. Mặc dù người này ra tay tàn nhẫn, trên người còn mang theo sát khí. Nhưng từ tổng thể mà nói, Tô Hỷ Lai hoàn toàn tin tưởng với năng lực của mình, anh ta có thể dễ dàng đánh bại được cô ta.

Thế nên, lúc này nhìn thấy cô ta hướng về phía mình hỏi thăm, Tô Hỷ Lai không khỏi nhếch môi lên cười khẩy.

“Muốn biết tôi là ai sao? Vậy thì phải nhìn xem, cô có được bản lĩnh đó hay không đã!”

Nhìn vẻ mặt giễu cợt, cùng giọng điệu phách lối của Tô Hỷ Lai, trong lúc nhất thời, cô ta thật sự nổi giận, trong miệng gầm lên một tiếng, sau đó phóng người, tiếp tục vung chân đá tới.

Advertisement

Nhưng lúc này, Tô Hỷ Lai đã phòng bị từ trước, nên không thể nào để cho người phụ nữ này có cơ hội đánh trúng. Anh ta nhanh chóng lách người tránh đi, sau đó vung nắm tay, đánh thẳng về hướng phía trước ngực của cô ta.

Nếu như đây chỉ là một người phụ nữ bình thường, Tô Hỷ Lai có lẽ còn nghĩ đến chuyện thương hương tiếc ngọc. Nhưng loại phụ nữ như cô ta, Tô Hỷ Lai thật sự rất khinh thường. Vì đạt được mục đích của bản thân, thậm chí ngay cả cơ thể cũng có thể bán rẻ. Người như vậy, anh ta cảm thấy vô cùng chán ghét.

Đùng!

Bị một kích toàn lực của Tô Hỷ Lai đánh trúng, người phụ nữ không hề có thời gian để phản ứng. Mặc dù cô ta đã dùng tốc độ và năng lực phản xạ có điều kiện của mình để tránh né, nhưng cơn đau kịch liệt xông lên não, khiến cho cô ta biết được gã đàn ông trước mắt này rất nguy hiểm.

Thế nhưng, anh ta cũng thật sự quá vô sỉ rồi đi, làm sao lại có thể nhắm vào vị trí như vậy ở trên người phụ nữ để đánh được chứ?

Advertisement

Trong lúc nhất thời, cô ta cảm thấy l*иg ngực của mình khó thở, ánh mắt cũng đỏ bừng lên, lộ ra sự dữ tợn khác hẳn với điệu bộ nũng nịu lúc vừa nãy. Tô Hỷ Lai nhìn thấy một màn như vậy, anh ta chẳng những không sợ, mà còn vô cùng thích ý cười lên một tiếng.

Giống như một con báo cái bị chọc giận, trong kẽ răng của người phụ nữ phát ra một tiếng rít khẽ. Sau đó, cả thân hình của cô ta lao nhanh tới, cùng với đó là một tiếng gầm gừ, đủ để chấn cho màn nhĩ của Tô Hỷ Lai phải bị điếc ba ngày ba đêm.

“Khốn kiếp, tôi muốn gϊếŧ chết anh!”

Nhìn bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống của cô ta, Tô Hỷ Lai thật sự cảm thấy buồn cười. Chắc có lẽ, ngày thường đám đàn ông bị cô ta đùa bỡn trên tay. Nhưng hôm nay, không những cô ta không làm gì được mình, mà còn bị giáo huấn cho một trận. Thế nên, cô ta mới có thể tức giận như vậy.

Nghĩ đến đó, anh ta lại nhịn không được đưa ngón trỏ lên ngoắc ngoắc vài cái. Bộ dáng của anh ta lúc này, thật sự là rất muốn bị ăn đòn.

“Muốn gϊếŧ tôi sao? Vậy thì hãy tới đây đi!”

Trừng mắt nhìn lấy Tô Hỷ Lai với dáng vẻ đầy phẫn nộ. Nhưng người phụ nữ lúc này cũng không phải là ngốc. Mặc dù trông cô ta tỏ vẻ hung tợn như vậy. Nhưng thực chất, động tác của cô ta lại không hề ác liệt giống như tưởng tượng.

Từ những biểu hiện vừa rồi của Tô Hỷ Lai, cô ta đã nhìn ra được, người đàn ông này có thực lực rất mạnh. So với một người được huấn luyện từ nhỏ như cô, rõ ràng anh ta còn đáng sợ hơn rất nhiều lần.

Nhưng kẻ này, thật sự chẳng có một chút phong thái của cao thủ gì cả. Không chỉ vô liêm sỉ, đánh lên trên ngực của cô. Mà anh ta còn vô cùng đáng ghét, liên tục trêu chọc, để cho cô nổi giận, không thể giữ được bình tĩnh.

“Khốn kiếp, hôm nay tôi không tin là mình không xử được anh!”

Trong lòng cố gắng giữ lấy bình tĩnh, ngoài mặt người phụ này vẫn luôn liên tục trừng mắt nhìn lấy anh ta. Lúc này, cô ta tuy rằng đang giữ được thế chủ động, không ngừng công kích về phía Tô Hỷ Lai. Nhưng tự bản thân cô ta biết rõ, người này chẳng qua chỉ đang muốn chơi trò mèo vờn chuột, để thăm dò ra thực hư của cô mà thôi.

Nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy nữa, sợ rằng hôm nay cô không chỉ đánh mất bằng chứng quan trọng vào trong tay của anh ta, ngay cả bản thân cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Thế nên, lúc này cô ta vừa đánh, vừa nghĩ cách thoát thân.

Trong lúc người phụ nữ này đã có ý định rút lui, thì Tô Hỷ Lai cũng đã thăm dò ra được thực lực của cô ta. Anh ta nhìn thấy thời gian cũng không còn nhiều nữa, với lại anh chẳng muốn dây dưa với người phụ nữ này ở đây.

Chính vì thế, lúc này anh ta mới nhếch môi lên cười khẩy một tiếng, sau đó ánh mắt của anh ta lộ ra một chút ý lạnh, đồng thời bộ dáng cũng trở nên nghiêm túc hơn.

“Được rồi, trò chơi đến đây là kết thúc!”

Nói xong, thân hình của anh ta giống như một cơn gió lốc, nhanh chóng áp sát về phía người phụ nữ trước mặt. Bằng thứ tốc độ kinh khủng như một chiếc Lamborghini đang lao thẳng tới, thật sự là người phụ nữ kia không có cách nào phản ứng kịp.

Cô ta chỉ cảm giác như có một cơn gió lạnh thổi qua sát người, sau đó cả thân thể của cô ta đều trở nên nhẹ bỗng, rồi nhanh chóng bị ném xuống sàn nhà.

Ầm!

Động tác của Tô Hỷ Lai vô cùng dứt khoát, gọn gàng. Đợi cho người phụ nữ này kịp phản ứng lại, thì thân hình của cô ta đã bị Tô Hỷ Lai đè chặt xuống đất.

Lúc này, anh ta dùng lấy hai chân kẹp lên trên cổ của cô, còn một tay thì bóp lấy quai hàm, làm ra một bộ mặt vô cùng hung ác, nhìn thẳng về phía cô.

“Nói đi, cô rốt cuộc là ai?”

Tô Hỷ Lai biết rõ, một người phụ nữ như cô ta, tuyệt đối không chỉ đơn giản là một nữ thư ký cho một tổng giám đốc của một tập đoàn tài chính giống như Trường Phát.

Thế nhưng, từ những thông tin mà hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo thu thập được, anh ta thật sự cũng không biết rõ lại lịch của người phụ nữ này. Chính vì vậy, lúc này anh ta chỉ có thể nghĩ ra cách, ép cô ta nói ra thân phân thật sự của mình.

Nhưng mà, Tô Hỷ Lai vẫn tự đánh giá mình quá cao, đồng thời cũng đánh giá thấp một người phụ nữ như cô ta.

Trước sự uy hϊếp của anh ta, cô ta không những không tỏ ra sợ hãi, mà còn cười lên vô cùng quyến rũ, dụ hoặc anh ta.

“Thế nào, anh muốn tìm kiếm gì ở trên người của tôi sao? Nếu anh muốn, tôi có thể cùng anh lên giường. Đến lúc đó, anh sẽ biết rõ tôi là ai?”

Nghe được mấy lời lẳиɠ ɭơ của người phụ nữ này, sắc mặt của Tô Hỷ Lai không khỏi tái lại.

Nếu như vừa rồi không biết rõ cô ta đã quan hệ như thế nào với Lưu Gia Vĩ ở trên giường, cũng như nhìn thấy cô ta thân mật với người đàn ông ở trong chiếc xe Audi màu đen. Quả thật, chỉ bằng vào bộ dạng lúc này của cô ta, bất kỳ một người đàn ông nào cũng mềm lòng.

Bất quá, lần này cô ta có vẻ như đã lựa chọn sai phương thức khi đối phó với Tô Hỷ Lai. Anh ta lúc này thật sự nổi giận, đưa tay ra siết chặt lấy cổ họng của cô ta.

“Chớ có ở đây mà bày ra bộ dáng như thế với tôi! Nói cho tôi biết, cô rốt cuộc là ai? Vì sao lại nhắm đến nhà họ Trịnh?”

Bị bàn tay của Tô Hỷ Lai siết chặt, người phụ nữ lúc này cảm thấy vô cùng khó thở, cả khuôn mặt của cô ta tức thì đỏ bừng, hai ngọn núi nhô cao ở trước ngực cũng bắt đầu dao động kịch liệt.

Thấy một màn như vậy, Tô Hỷ Lai quả thật là có một chút xúc động, rất muốn đưa tay lên tát mạnh một cái. Nhưng anh ta vẫn rất kiên định, vẫn luôn một mực giữ chặt lấy cô ta.

Cuối cùng, sau khi nhìn thấy cô ta sắp tắt thở, bàn tay của Tô Hỷ Lai mới bắt đầu nới lỏng ra.

“Nói đi, cô rốt cuộc là ai?”

“Khụ khụ…”

Được Tô Hỷ Lai buông tay, người phụ nữ lúc này mới ho khan liên tục, sau đó cô ta mới tham lam hít vào mấy hơi để thu lấy dưỡng khí. Cuối cùng, sắc mặt của cô ta cũng bình tĩnh trở lại.

Nhưng lần này, quả thật là cô ta không còn dám dụ dỗ Tô Hỷ Lai nữa, chỉ có thể thành thật đáp lại.

“Tôi… tôi thất sự không biết gì hết. Là Lưu Gia Vĩ, chính là ông ta đã cưỡng ép tôi, bắt tôi phải làʍ t̠ìиɦ nhân của ông ta. Còn chuyện của nhà họ Trịnh gì đó, tôi hoàn toàn không rõ!”

Nhìn bộ dáng sợ hãi lúc này của cô ta, nếu không phải là người biết rõ tình huống, Tô Hỷ Lai thật sự tin chắc mình nhất định sẽ bị lừa gạt.

Nhưng mà, những lời cô ta cùng với Lưu Gia Vĩ nói ở trong phòng 601, anh ta đã nghe vô cùng rõ ràng. Lúc này, nếu như còn bị lừa, chẳng phải anh ta rất ngu hay sao?

Đương nhiên, Tô Hỷ Lai không phải là một tên ngốc.

“Đừng nghĩ có thể qua mặt được tôi. Vừa rồi, ở trong phòng cô và lão già kia nói chuyện gì với nhau, tôi đều đã nghe hết. Nói đi, vì sao các người lại muốn đối phó với nhà họ Trịnh. Hơn nữa, cậu chủ mà cô nhắc tới, có phải là con trai của ông chủ tập đoàn Trường Phát hay không? Hắn ta muốn làm chuyện gì với Trịnh Hồng Ngọc?”

Liên tục bị Tô Hỷ Lai tra hỏi, sắc mặt của người phụ nữ lúc này chợt trắng chợt xanh. Trong lúc nhất thời, cô ta không thể nào đáp được.

Nhưng mà, ngay vào lúc này cánh cửa phòng 603 lại đột nhiên mở ra. Sau đó, cái đầu nhỏ của Lý Mỹ Kỳ nhô ra ngoài, trong ánh mắt của cô hiện lên một tia kinh ngạc, khi nhìn thấy hai người Tô Hỷ Lai trong tư thế thân mật, ngồi ở ngay trước cửa phòng 601.

“Anh Hỷ Lai?!”