Editor: littlesunflower05
Vào đêm khuya ở Tứ Thành, văn phòng tập đoàn Lam Cảnh nhận được một cuộc điện thoại.
Giám đốc điều hành công ty Lâm Húc Quân nghe được tin tức từ thư kí, rời khỏi cuộc đàm phán quan trọng, vội vàng chạy tới nghe cuộc điện thoại này. Hắn đứng trước bàn làm việc rộng lớn, trên khuôn mặt treo nụ cười, trong lời nói cũng lộ ra ý vị lấy lòng: “Tạ tổng, ngài có chuyện gì muốn phân phó ạ?”
Hai phút sau, Lâm Húc Quân cúp máy, mày nhăn thật sâu.
Thư kí bên cạnh thử hỏi: “Lâm tổng, Tạ tổng tự mình gọi điện thoại tới, là có chuyện gì sao?”
Tạ Lan Thâm tuy rằng ngày thường không lộ mặt, nhưng thư kí biết, nếu công ty đang gặp phải vấn đề nan giải về chiến lược đầu tư và phát triển, giám đốc điều hành trước mắt này đều phải nhờ Tạ tổng- người có cổ phần khống chế lớn nhất, trợ giúp đưa ra quyết sách, nói một cách dễ hiểu, Tạ tổng chính là một đạo thánh chỉ ở Lam Cảnh.
“Từ giờ trở đi Lâm Húc Viêm bị cách chức, không còn là phó tổng công ty nữa.”
Khi Lâm Húc Quân nói ra những lời này, muốn tìm người lập tức khiêng thằng phế vật Lâm Húc Viêm này về đây tra hỏi cho rõ ràng, làm chuyện ngu xuẩn gì mà có thể để Tạ Lan Thâm có địa vị cao lại tự mình ra mặt.
Hắn cảm thấy bực bội, mới vừa rồi thử vài câu, nhưng chưa hỏi ra được cái gì.
Thư kí cũng lanh lợi, nhắc nhở: “Không bằng đi tìm Bùi tổng hỏi thăm chút?”
Lâm Húc Quân suy nghĩ vài giây, lập tức gọi điện thoại cho Bùi Tứ.
So với Tạ Lan Thâm lòng dạ thâm sâu không dễ tiếp xúc, người được đưa lên nhậm chức giám đốc điều hành công ty Tạ thị này quả thực là ôn tồn lễ độ ở phương diện đối nhân xử thế, ai cũng không tốt tính bằng anh ta.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Lâm Húc Quân đã biểu lộ ý đồ trong hai ba câu.
Chủ yếu là muốn thử thăm dò một chút, làm thế nào mới có thể làm dịu cơn giận của Tạ Lan Thâm, liệu có bất kỳ khả năng khắc phục nào không.
Bùi Tứ bên kia trầm mặc một chút, tiếng nói trong trẻo dịu hòa truyền đến: “Bây giờ anh ấy vẫn ở Thượng Hải à?”
“Đêm nay tôi sẽ lập tức triệu hồi Húc Viêm tới rồi nhốt lại.”
Lâm Húc Quân dừng một chút, hỏi thêm: “Tiện thể biết tình hình của Tạ tổng bên kia……”
“Tạ tổng cách chức cậu ta, hiển nhiên là không muốn nhìn thấy cậu ta nữa.” Bùi Tứ lên tiếng, trọng điểm là ở câu sau.
Lâm Húc Quân lập tức nắm được, thuận thế tiếp lời: “Húc Viêm mấy năm tới sẽ không ở quay về Tứ Thành, trước khi trời sáng, tôi sẽ phái người đưa nó ra nước ngoài.”
Đưa ra nước ngoài lánh nạn, đảm bảo an toàn.
Để tránh ở trong vòng Tứ Thành này, ngày nào đó lại không có mắt đυ.ng vào trước mặt Tạ Lan Thâm.
Lâm Húc Quân vắt óc tìm cách xem nên cho người em trai này đi đâu, chờ bên này kết thúc cuộc gọi với Bùi Tứ, liền lập tức liên hệ người sắp xếp cho Lâm Húc Viêm.
*
Chuyện đêm nay đều xảy ra rất không chân thật, điện thoại của Lâm Húc Viêm bị gọi cháy máy, cho dù là ai, hay ngay cả Lâm Húc Quân tự mình mở miệng hỏi làm thế nào mà lại đắc tội Tạ Lan Thâm?
Lâm Húc Viêm cũng không dám hé miệng nửa câu, hắn ngồi ở sảnh chờ ở sân bay, tây trang màu xám trên người có vẻ rất không ngăn nắp, sắc mặt trắng bệch, như là bị đánh mạnh, đến bây giờ hồi tưởng lại cái ánh mắt mà Tạ Lan Thâm nhìn hắn trong phòng bao, đều cảm thấy có tia lạnh khϊếp người thấm vào lục phủ ngũ tạng của hắn.
Người tới đón hắn đi đã đăng ký thủ tục xong.
Ngay cả nhận lấy vé máy bay Lâm Húc Viêm cũng không có sức, cho đến lúc năm phút trước khi lên máy bay, Dư Nam Sương gọi điện thoại tới.
“Alo.”
Lúc hắn mở miệng, tiếng nói cực kỳ yếu ớt, có điều Dư Nam Sương không nghe ra, ở điện thoại bên kia hỏi: “Lâm tổng, đã quay video chưa?”
Cô ta tính thời gian, dù chơi có điên thế nào thì cũng phải nghỉ ngơi giữa hiệp.
Dư Nam Sương nghĩ thầm dù sao cũng đã lộ ra cái khẩu khí ác độc rồi, cứ chờ xem trò hay thôi.
Kết quả Lâm Húc Viêm lại hỏi cô ta: “Khương Nại thật sự không có chỗ dựa sao?”
Dư Nam Sương khó hiểu: “Anh nói Thái Tử Thượng Hải sao? Anh ta chỉ chơi đùa Khương Nại mà thôi……”
Lâm Húc Viêm thấy cô ta cũng ngu xuẩn hoàn toàn không biết gì cả, lạnh lùng nhếch nhếch khóe miệng.
Loa phát thanh ở sảnh chờ vang lên, Dư Nam Sương nghe được trong điện thoại, trong lòng nghi hoặc nói: “Lâm tổng, sao anh lại ở sân bay? Chẳng lẽ là đêm nay Khương Nại thất hẹn?”
Lâm Húc Viêm không muốn nói nhiều với cô ta, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Lần này coi như tôi gặp khó khăn, Khương Nại tôi không thể trêu vào, cô tự đi mà giải quyết cho tốt.”
Cái gì mà tự giải quyết cho tốt cơ?
Vậy đại ngôn Lam Cảnh có kí với cô ta hay không vậy.
Những lời này Dư Nam Sương cũng chưa có cơ hội hỏi ra miệng, sau khi bị cúp máy, lại gọi lại, hiển thị trạng thái bị block.
Cô ta tức giận nổi lửa, suýt nữa đập vỡ điện thoại.
Chị Đồng người đại diện của cô ta đẩy cửa từ bên ngoài tiến vào hỏi: “Việc này rốt cuộc có thành công không?”
“Không lấy được video.” Dư Nam Sương xoay người ngồi trên sô pha, sắc mặt không tốt lắm.
Chị Đồng nhìn mặt đoán ý nói: “Vậy chúng ta có cần tung tin nóng(*) lên trên mạng nữa không?”
(*) Tung tin nóng- Nguyên văn ‘bạo liêu’- 爆料: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ hành động phát tán tin tức về một vấn đề khả nghi nào đó trước công chúng, không có giá trị pháp lý, không có đủ chứng cứ, có thể là sự thật hoặc không.( Nguồn: phonghoacac139.wordpress.com)
Dư Nam Sương đương nhiên phải tiếp tục tung tin nóng, bố trí tỉ mỉ lâu như vậy chính là để khiến Khương Nại chìm sâu vào bê bối, nẫng tay trên cướp lấy đại ngôn Lam Cảnh của Khương Nại, tìm lại mặt mũi cho bản thân, dù không có video xác thực vừa rồi để làm chứng cứ, cô ta cũng không cam lòng từ bỏ như vậy.
Ý niệm này một khi đã sinh ra trong đầu, Dư Nam Sương liền điên cuồng muốn hung hăng đạp Khương Nại dưới chân!
“Liên hệ truyền thông cùng các tài khoản marketing, tung thứ đó ra đi.”
–
Đêm đó đúng 11 giờ, có một chủ đề gọi là # Lịch sử đen tối trước đây làm tiểu tam của Khương Nại # vụt lên đứng thứ nhất trên hot search.
Tai tiếng đột nhiên đến mà không kịp phòng bị, phải biết rằng từ khi Khương Nại xuất đạo tới nay, vẫn luôn được fans gọi là thần tượng kiểu mẫu, cô âm thầm đóng phim, từ trong xương đã không phải kiểu người am hiểu lăng xê, kết quả hiện tại bị phanh phui chuyện chen chân vào hôn nhân của người khác.
Trong lúc nhất thời, hình tượng nữ thần tiên phẩm sụp đổ hoàn toàn, các fan trên toàn mạng đều không muốn tin.
Nhưng cái tài khoản marketing tung tin nóng lại tiếp tục đưa ra một đoạn video.
Video được quay lúc đầu năm, mà lúc này tài tử âm nhạc Ngụy Đường Giác đang náo loạn ly hôn với người vợ mà đã yêu nhau nhiều năm, chuyện ly hôn giữa hai người bị lan truyền đồn thổi ồn ào, có nhiều phiên bản khác nhau, sau đó trong mấy tháng Ngụy Đường Giác nỗ lực cứu vớt hôn nhân, mới cuối cùng nối lại được tình xưa.
Mà vào đúng lúc này Khương Nại tình cờ xuất hiện ở cửa biệt thự của Ngụy Đường Giác trong đêm khuya.
Trong hình, hai người cùng đứng ở một chỗ tương đối bí ẩn, không chụp được bất kì hành vi thân mật nào, nhưng có điều đêm đó Khương Nại có đi vào biệt thự, nửa tiếng đồng hồ ở cùng một chỗ với một người đàn ông đã kết hôn, đến khi rời đi, trên tay còn kéo theo một cái vali màu hồng.
Có chứng cứ bằng xương bằng thịt này, các fan dù muốn tẩy trắng nhưng cũng không thể nào xuống tay.
# Khương Nại Ngụy Đường Giác #, # hình tượng sụp đổ #, # nữ tiểu tam #
Trong khoảng thời gian ngắn, những hashtags này bị nhiều nhà truyền thông cùng các tài khoản marketing điên cuồng share, độ hot vẫn ở mức cao suốt cả một đêm.
Trong đó hấp dẫn nhất là một bình luận được cho lên top: 【 Tôi là người qua đường tôi tới nói một câu, đúng là chuyện gì cũng không trốn được ống kính của paparazzi (thợ săn ảnh), khó trách năm nay tài nguyên của Khương Nại càng ngày càng tốt, tóm được bộ phim đại chế tác, còn ký được đại ngôn cao cấp, xem ra cái giá để hô mưa gọi gió cho sự nghiệp không nhỏ nha. 】
……
Khi hot search này được đưa đến trước mặt Khương Nại, cô đang từ trong khách sạn thay một bộ áo len cổ tròn và chân váy dệt kim, cầm áo khoác đi ra ngoài, ngồi lên chiếc xe tới đón mình.
Lúc này điện thoại trong túi rung hai cái, Khương Nại không xem, tầm mắt dừng ở ảnh ngược của mình trong chiếc kính xe, tinh tế kiểm tra lớp trang điểm của mình.
Không biết qua bao lâu, lông mi mảnh dài của cô nhẹ nâng lên, tầm mắt trong lúc lơ đãng quét đến biểu cảm rất phức tạp của Du Duệ ngồi trên ghế phụ khi nhìn điện thoại.
Dù sao cũng không thân quen, trong lòng Khương Nại khó hiểu, nhưng cũng không hỏi gì.
Du Duệ cất điện thoại, quay đầu điều chỉnh bầu không khí trong xe: “Cô Khương, tôi có video Lâm Húc Viêm xin lỗi cô nè, cô muốn xem không?”
Đêm nay sau khi Khương Nại kết thúc công việc ở đoàn phim, liền trực tiếp về khách sạn, không đên chỗ hẹn với Lâm Húc Viêm.
Mà là Tạ Lan Thâm đích thân đến đó, cô cũng không tò mò muốn biết mọi chuyện diễn ra thế nào.
Bởi vì cô hoàn toàn tin tưởng rằng Tạ Lan Thâm sẽ giúp cô xử lý tốt.
Khương Nại cong môi, khẽ cười nói: “Không cần, cảm ơn.”
Cô không xem, Du Duệ đành phải đổi thành hình thức phàn nàn nói: “Lâm Húc Viêm thấy Tạ tổng tới cuộc hẹn, sợ tới mức hai chân đều mềm nhũn, nhận hết mọi tội lỗi, cô Khương cô có biết không, cái tên này còn chuẩn bị sẵn áo mưa, chắc là sợ bản thân chết không đủ nhanh.”
Khương Nại nghe xong ngơ ngẩn, đầu ngón tay âm thầm siết chặt.
Có thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu cô đến đó đêm nay.
Du Duệ nói tiếp: “Tôi còn có một dự cảm mãnh liệt, lúc ấy Tạ tổng cầm lấy hộp áo mưa 12 gói kia, là muốn nhét vào mồm Lâm Húc Viêm.”
“Thế cuối cùng thì sao?”
Khương Nại cuối cùng cũng hỏi, bị mấy câu nói của anh ta hấp dẫn.
Tâm tư của Du Duệ hư thật sự, cố ý nói: “Buổi tối cô Khương tự hỏi Tạ tổng nhé?”
“……”
Khương Nại quay đầu, một lần nữa nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, nghĩ thầm cô không nên nghe.
Một lát sau, điện thoại trong túi lại tiếp tục rung lên.
Lần này Khương Nại rốt cuộc cũng chú ý tới, đưa tay đi lấy.
Sau khi mở màn hình, phát hiện Tần Thư Nhiễm đã gửi cho cô mấy cái tin nhắn, một cái mới nhất là: “Chị phải về công ty để họp quan hệ công chúng khẩn cấp, xem Weibo đi.”
Khương Nại dưới lông mi xẹt qua một tia mờ mịt, không biết điều này có nghĩa là gì, chờ sau khi cô đăng nhập Weibo, rất nhanh đã biết.
Vô số thông báo tin nhắn xông ra, tùy tiện click mở vào tin nhắn nào cũng đều là mắng cô.
Đầu ngón tay cô cứng đờ, vài giây sau, một lần nữa mở lại tin nhắn của Tần Thư Nhiễm, hỏi: “Có tra được là ai tung tin nóng không ạ?”
Tần Thư Nhiễm chưa trả lời, hẳn là vẫn đang tham gia cuộc họp.
Tầm mắt của Khương Nại dừng trên hot search Weibo hồi lâu, lông mi đột nhiên nhẹ nâng, bắt được Du Duệ ngồi trên ghế phụ đang âm thầm đánh giá.
Du Duệ một chút phòng bị đều không có, cũng may tố chất tâm lý cao, giả vờ như không có việc gì, nói: “Cô Khương, làm sao vậy?”
Khương Nại lúc này mới phản ứng được, e là Du Duệ đã thấy được những lùm xùm trên mạng về việc cô là tiểu tam.
Từ khi học ở học viện vũ đạo rồi gia nhập làng giải trí tới nay, mọi người xung quanh đều nói cô có nhân cách tốt, là người sống rất dĩ hòa vi quý, khi bị hiểu lầm cũng sẽ không dễ nổi nóng. Chỉ trong lòng Khương Nại mới rõ, đó là bởi vì, ngoại trừ Tạ Lan Thâm, trước nay cô không bao giờ để ý đến cái nhìn của người khác đối với mình.
Những bình luận mắng chửi cô kịch liệt đó ở trên mạng, không mảy may làm cô tổn thương một chút nào.
Nhưng tưởng tượng đến việc Tạ Lan Thâm có thể cũng biết, hai tay Khương Nại gắt gao nắm lấy điện thoại, đáy lòng sinh ra cảm xúc giống như lần trước sau khi té ngã, cự tuyệt gặp mặt Tạ Lan Thâm, chỉ muốn để anh nhìn thấy phiên bản tốt đẹp nhất của mình.
Xe rất nhanh đã đến nơi, Khương Nại ngẩng đầu, đột nhiên nói với Du Duệ: “Không đến khách sạn nữa, anh đưa tôi đến một nơi nhé.”
Du Duệ đại kinh thất sắc: “Cô Khương, cô sẽ không vì chuyện hot search mà không gặp Tạ tổng đấy chứ!”
(*) Đại kinh thất sắc: kinh ngạc, hoảng loạn, sợ đến mất mật.
Má ơi, chuyện này nếu không làm rõ, còn tưởng là Tạ tổng bị lan truyền chuyện nɠɵạı ŧìиɧ với người khác đấy!
Khương Nại không giải thích bất cứ điều gì, nhẹ giọng nói lại: “Phiền anh.”
“Cái này, tôi phải hỏi ý kiến của Tạ tổng một chút nhỉ?” Trước khi Du Duệ ra khỏi cửa, anh nhận được mệnh lệnh là đưa Khương Nại tới khách sạn qua đêm, nên nào dám nửa đường thả người đi.
Nếu Tạ tổng muốn tìm phụ nữ tới, anh ta tìm người thay thế ở đâu được cơ chứ.
Khương Nại lắc đầu: “Tôi muốn xử lí chuyện này thật tốt, rồi đến gặp anh ấy.”
Không biết vì sao, Du Duệ luôn cảm thấy nhìn không thấu trong lòng Khương Nại đang nghĩ cái gì.
Trong cái giới coi trọng vật chất danh lợi này, nói xem, cô là một nữ minh tinh, nếu muốn mưu cầu tài nguyên quan trọng mà nói, chỉ cần mở miệng tìm Tạ tổng, có tài nguyên nào mà không lấy được? Nếu muốn tiền muốn nhà, lại càng dễ.
Thế nhưng cô có thể vứt bỏ mọi thứ bất cứ lúc nào, cái gì cũng không muốn, chỉ có cái tên Tạ Lan Thâm này là chết người nhất.
Sau khi giằng co hai ba phút, Du Duệ bị đánh bại, đang lúc anh ta mở miệng bảo tài xế chuyển làn đường thì đã muộn rồi.
Xe dừng ở trước cửa khách sạn, bên ngoài mưa phùn bay bay, mặt đất ướt đẫm, xuyên qua kính xe mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh cao thẳng của Tạ Lan Thâm đứng trong màn mưa thanh lạnh đợi đã lâu, tay trái thon dài giơ một cái ô màu đen, bị mép ô che mất đường nét khuôn mặt.
Lúc này đây Khương Nại không còn chỗ thối lui, mặc dù là vô tội bị vướng vào một vụ bê bối, tự cảm thấy thảm hại khi bị kẹt ở dưới đáy bùn sâu, nhưng cũng chỉ có thể đối mặt duy nhất với người đàn ông ấm áp trong sạch như tuyết trắng này.
Cô ngồi ở ghế sau, từng nhịp tim đập thật sự nhanh, cùng với đó là tiếng mưa rơi.
Cho đến khi Du Duệ và tài xế đều xuống xe, Tạ Lan Thâm chậm rãi đi tới, mở cửa xe ở chỗ cô ra.
Gió lạnh thổi vào, anh nhẹ nghiêng cán ô, giúp cô che mưa chắn gió, môi mỏng tràn ra tiếng nói ép tới thấp: “Anh đang suy nghĩ, em ngồi lâu mà không xuống như vậy, có phải là đang ám chỉ rằng anh có thể ôm/bế em hay không?” >