Quyển 1 - Chương 10: Thử Mao hại nhân (Thử Mao hại người)
Thiếu cung chủ Nhị Nguyệt Cung vừa chết, bách tính vây quanh bến đò đứng xem lập tức kinh hãi không ngớt.Chính lúc này, liền nghe được có người đột nhiên hô một tiếng: “Không tốt, Mã Phúc đại tiên đã ám trên người tiểu tiên đồng kia rồi!”
Nhìn lại, mọi người đều đang chỉ vào Tiểu Tứ Tử.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày: “Nói bậy gì đó?”
“Ai nha, tiểu tiên đồng, Mã Phúc đại tiên hiển linh rồi!”
Bách tính vây quanh đó đồng loạt quỳ lạy dập đầu, hành đại lễ với Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử chưa từng gặp qua chuyện thế này, trốn sau lưng Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhìn Lương Báo.
Lương Báo cũng không biết Tiểu Tứ Tử là ai, chỉ cảm thấy ở cùng một chỗ với Triển Chiêu, thân phận tuyệt đối không tầm thường, vội vàng quay về phía đoàn người nói: “Đều im lặng đi! Giải tán giải tán! Chỉ là trùng hợp thôi!”
Bọn nha dịch giải tán bách tính, để tránh khỏi lại xảy ra chuyện giống như khi Lưu chân nhân chết, giẫm đạp chết người.
.
.
Mà Phùng Bác Viễn thì không dễ dàng bỏ qua như vậy, hắn âm trầm nhìn Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử quay đầu lại thấy hắn nhìn mình, thấy đầy mắt hắn đều là sát khí, cả kinh vội vàng chui vào lòng Tiêu Lương, người này thật hung dữ! Thạch Đầu thấy lão đầu hù dọa Tiểu Tứ Tử, nhe răng hung hăng nhìn hắn, móng vuốt cào nhẹ trên mặt đất, hình dáng từ ngây thơ đáng yêu lập tức biến thành hung hãn dữ tợn.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng nghe được động tĩnh. Triển Chiêu khoát tay với Lương Báo, nói: “Đem thi thể về nha môn, tìm ngỗ tác đến khám nghiệm tử thi.”
“Khoan đã, ai dám động vào thi thể Thiếu cung chủ?!” Hai nữ tử bạch y rút đao bảo vệ thi thể Thiếu cung chủ, căm tức nhìn mọi người.
Lương Báo cảm thấy có chút phiền phức, mấy người giang hồ này thật không dễ nói đạo lý a, bọn họ vốn cũng đã ít gặp người giang hồ.
“Oa nhi này, chúng ta mang đi.” Phùng Bác Viễn đột nhiên mở miệng.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?!” Tiêu Lương nghe hắn nói muốn dẫn Tiểu Tứ Tử đi, làm sao chịu được.
“Nó có khả năng đã hại chết Thiếu cung chủ của chúng ta, chúng ta phải mang nó đi, chờ Cung chủ xử lý!” Thái độ Phùng Bác Viễn ngang ngược, nghiêm mặt nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu: “Nhị vị nghe rõ lão phu nói chứ?”
Tiểu Tứ Tử vốn là nhát gan lại có chút ngốc, thật vất vả mới dám lớn tiếng nói hai câu, bây giờ lại bị lão đầu hù dọa cho sắc mặt tái xanh. Tiêu Lương nhìn thấy đau lòng không ngớt, vỗ nhẹ Tiểu Tứ Tử: “Cẩn Nhi, đừng để ý đến hắn!”
Triển Chiêu nghe được, đột nhiên bật cười.
Phùng Bác Viễn nhíu mày nhìn hắn: “Cười cái gì?”
“Nhị Nguyệt Cung Phùng Bác Viễn sao?” Triển Chiêu cười lắc đầu: “Ngươi nghĩ ngươi là ai, đang đòi người với ai vậy?”
Phùng Bác Viễn sửng sốt, hít một hơi, trước đây hắn nhận ra được thân phận của Bạch Ngọc Đường, vẫn không nhận ra Triển Chiêu, chỉ cảm thấy địa vị người này chắc chắn không nhỏ, nhưng trên giang hồ chưa từng nghe danh kiếm khách hai mắt mù võ công lại cao như hắn. Hôm nay thấy được khí độ của hắn khi nói chuyện, trong lòng thầm giật mình… Người này và Bạch Ngọc Đường, tựa hồ ngang tài.
Bạch Ngọc Đường nói với Lương Báo đứng bên cạnh đang nhìn đến choáng váng: “Đi lấy một khối băng, niêm phong xác con cá cất vào kho, đừng để nó bị rữa.”
“Ách… Được.” Lương Báo vội vàng phân phó người đi làm.
“Hộ pháp!” Hai nữ tử bạch y dường như không phục lắm, nhìn Phùng Bác Viễn thấp giọng nói: “Nếu Cung chủ hỏi đến thì không biết phải nói sao, Thiếu cung chủ xảy ra chuyện ngay trước mắt chúng ta, chúng ta cũng là tử tội.”
Hai hàng lông mày Phùng Bác Viễn nhíu chặt, hắn đương nhiên biết hậu quả, nhưng mà trong lòng cũng có chút oán giận. Đều do Thiếu cung chủ thích gây náo động, đã sớm bảo hắn đừng gây chuyện… Rốt cuộc là ai gϊếŧ hắn? Oa oa kia sao?
Phùng Bác Viễn lại liếc mắt nhìn Tiểu Tứ Tử, khi nãy bất quá là nó tức giận Thiếu cung chủ nói xấu người áo lam kia, cho nên đạp một cước, tay chân vừa ngắn vừa nhỏ, phải là ngay cả da thịt cũng không thương tổn mới đúng a.
“Để hài tử kia lại!” Không đợi Phùng Bác Viễn mở miệng, hai nữ tử bạch y dường như đã không chờ nổi nữa, cầm đao tiến lên, tách ra đứng hai phía: “Chúng ta cần máu của nó tế cho công tử nhà ta!”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Cố tình gây sự.”
“Nhị Nguyệt Cung ta không phải loại dễ khi dễ như vậy!” Nói xong, hai tỷ muội đồng loạt nâng đao xông đến.
Bạch Ngọc Đường lui ra phía sau một bước, nói với Triển Chiêu: “Ngươi lên.”
Triển Chiêu không hiểu: “Tại sao?” Tâm nói Bạch Ngọc Đường sao lại như vậy a, mắt hắn không tiện.
Bạch Ngọc Đường nhướng mày một cái: “Ta không đánh nữ nhân.”
Triển Chiêu nhìn trời: “Ta cũng không.”
“Ngươi cứ xem như các nàng không phải đi.” Bạch Ngọc Đường nói cực kì bình tĩnh: “Tưởng tượng thành nam nhân.”
Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường chọc cho bật cười, nhưng trước mặt người đã giơ đao tới rồi, cũng không thể không lo. Triển Chiêu cũng không xuất kiếm, nghe tiếng nhận phương hướng, nghiêng người tránh đao hai cô nương kia chém tới, xuất thủ như chớp, trong nháy mắt đã điểm trúng huyệt đạo hai người.
Phùng Bác Viễn từ xa nhìn, vốn định xem thử sâu cạn của Triển Chiêu, không ngờ hai nha đầu không hề dùng được, vậy mà nửa chiêu cũng không đánh lại.
Lương Báo đứng một bên nhìn hoa cả mắt, tâm nói, ai nha, người của Phủ Khai Phong quả thật khó lường a, Vương Triều đã lợi hại như vậy, vậy Triển Chiêu còn lợi hại đến thế nào a?!
“Được!” Phùng Bác Viễn cười lạnh một tiếng: “Thù này chúng ta xem như đã kết, ngày sau tất sẽ báo!” Nói xong, ôm lấy thi thể Thiếu cung chủ trên mặt đất, xoay người rời đi.
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Có đuổi theo không?”
Bạch Ngọc Đường nhún vai: “Lười đuổi.”
Triển Chiêu gật đầu, hắn cũng lười.
.
.
Lương Báo nhìn một mảnh hỗn loạn trước mắt, người chết đã không còn, lại khi không mọc ra thêm hai nha đầu bị điểm huyệt, vò đầu bứt tai hỏi Bạch Ngọc Đường: “Đại nhân, phải làm thế nào cho phải?”
Triển Chiêu vung tay áo lên… Giải huyệt cho hai nha đầu: “Trở về nói với Cung chủ của các ngươi, cái chết Thiếu cung chủ không liên quan đến chúng ta, thay vì chạy lung tung nghi ngờ người khác, không bằng để sức tra xem hắn có từng đắc tội ai không.”
Hai nha đầu liếc mắt nhìn nhau, cắn răng xoay người đuổi theo Phùng Bác Viễn.
“Lương đại nhân.” Triển Chiêu hỏi Lương Báo: “Chúng ta có thể đi xem thử thi thể của những người chết trước đây không?”
“Đương nhiên đương nhiên.” Lương Báo gật đầu: “Hai vị theo ta một chuyến đến huyện nha.”
Lúc này, đã có người của nha môn dùng vải bạt làm thành một cái đam giá dài[cáng cứu thương a =.=], nhấc xác cá vào trên đam giá.
Lương Báo nói: “Trong nha môn có gian nhà để thi thể, để vào đó khối băng rồi mang xác cá vào bảo tồn tốt hơn.”
Triển Chiêu vui vẻ gật đầu: “Vậy tốt quá rồi.”
.
.
Bạch Ngọc Đường đi tới bên cạnh Tiêu Lương, nhìn Tiểu Tứ Tử đang sợ hãi trong lòng nó, giơ tay chọc chọc cái mông tròn của tiểu bảo bối, nhẹ giọng gọi: “Tiểu Tứ Tử?”
Thạch Đầu đứng bên cạnh say sưa mà cọ Bạch Ngọc Đường, thật ôn nhu nha…
Tiểu Tứ Tử quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Triển Chiêu đi tới giơ tay mò lấy Tiểu Tứ Tử, sau đó ôm lên hỏi: “Có sợ không?”
Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một lát: “Một chút.”
“Nhị Nguyệt Cung này thật quá khinh người, chết người liền đổ tội cho người khác.” Tiêu Lương bất mãn: “May mà sư phụ không ở đây, nếu không chắc chắn sẽ phá nát cái Nhị Nguyệt Cung đó.”
Tiểu Tứ Tử mấp máy miệng, nghĩ đến Triệu Phổ và Công Tôn, liền không sợ nữa.
“Về thôi.” Bạch Ngọc Đường nói: “Đi nha môn trước, Nhị Nguyệt Cung kia chỉ sợ sẽ không từ bỏ, đề phòng một chút.”
Triển Chiêu đồng ý, mọi người theo Lương Báo cùng trở về huyện nha.
.
.
Trước tiên là ngồi xuống nghe Lương Báo nói qua về vụ án, sau đó đi đến ngoài phòng khám nghiệm tử thi.
Thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tựa hồ muốn dẫn luôn cả tiểu hài nhi vào, Lương Báo hỏi: “Để tiểu hài nhi nhìn thi thể, chúng nó có sợ không?”
Tiêu Lương lắc đầu, chúng nó không sợ thi thể, Tiểu Tứ Tử theo Công Tôn cứu người cùng khám nghiệm tử thi nhiều năm, người chết đã thấy không ít rồi, chỉ cần xác chết không bật dậy sẽ không sợ.
Trước khi vào, mọi người dùng một mảnh khăn ướt che mũi miệng lại, để tránh trúng phải thi độc.
Vào trong phòng, liền cảm thấy hàn khí âm u, bên giường đều có khối băng, Lương Báo nói nếu trong vòng nửa tháng không phá được án có thể sẽ báo đến Khai Phong, dù sao cũng là đại án có quan viên chết, cho nên bọn họ bảo quản tốt thi thể rất tốt.
Đi tới gần, thi thể vẫn không hư thối, trên mặt người chết hiện ra sắc trắng bệch phát xanh, môi xanh tím, thi ban trên người cũng không rõ lắm, tai mắt mũi miệng thất khiếu đều có máu loãng chảy ra.
Triển Chiêu nhìn không thấy Bạch Ngọc Đường đem tử trạng nói hết qua một lượt, hỏi Lương Báo: “Ngỗ tác sau khi khám nghiệm tử thi nói thế nào?”
Lương Báo cười gượng hai tiếng, nói: “Đại nhân a, không dối gạt ngươi, từ sau khi ngỗ tác trước chết, không còn một ngỗ tác lang trung nào dám liếc mắt nhìn thi thể nữa, không cách nào khám nghiệm tử thi a.”
Triển Chiêu nhíu mày, quả nhiên không ai dám nghiệm nữa. Nhưng vừa nghe xong tình trạng thi thể, sao lại cảm thấy những người này giống như trúng độc mà chết? Hơn nữa còn là cùng một loại độc dược.
Bạch Ngọc Đường cũng nhìn ra có chỗ không thích hợp, hỏi Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, nhìn ra được vì sao chết không?”
Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, nói: “Hẳn là trúng độc, như là háo tử dược[thuốc chuột], hoặc là thạch tín, loại độc dược rất phổ biến.”
“Ha?” Lương Báo ngây ngẩn cả người, hỏi: “Là bị thứ độc cửa hàng nào cũng có bán độc chết?”
“Cắt gan ra xem, sẽ biến là có phải trúng độc hay không.” Tiểu Tứ Tử nói, đột nhiên nhìn chằm chằm vào vị trí cổ thi thể, giơ tay chỉ chỉ: “Bạch Bạch ngươi xem kìa, cổ của hắn có một khối nhô lên.”
Mọi người cúi đầu nhìn, liền thấy chính xác! Trên cổ thi thể, nhô lên mổ khối nhỏ, ngay tại nơi xương vai tiếp giáp với cổ, không nhìn kĩ sẽ không thấy, nhìn kĩ sẽ thấy không được bình thường.
Bạch Ngọc Đường cầm lên một cây dao ngắn ngỗ tác dùng để khám nghiệm tử thi, đặt lên nơi nhô lên, rạch xuống…
Mọi người liền thấy được sau lớp da thịt bị cắt, bên trong có thứ gì đó đen tuyền lộ ra…
Bạch Ngọc Đường cầm lấy một cái que trúc kéo thứ kia ra, mọi người mở to mắt nhìn, trong nháy mắt nảy ra cảm giác buồn nôn.
Chỉ thấy đó là một con chuột chết đã rữa ra.
Trên thân chuột còn có vết máu, lông chuột tróc từng mảng, tròng mắt cũng rơi xuống… Còn tỏa ra mùi hôi thối.
Bạch Ngọc Đường cái gì cũng không sợ, chỉ có sợ bẩn, hắn chỉ mặc y phục trắng, mặc y phục màu khác vào liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, vội vàng buông que trúc xuống, sắc mặt xấu xí.
Mọi người theo bản năng đều chạy ra bên ngoài hít thở, thật sự là cảnh khiến kẻ khác buồn nôn.
.
.
“Con chuột đó từng đâu tới?” Bạch Ngọc Đường hỏi Lương Báo.
“Không biết a, những năm trước đây, nghe nói huyện Cừ Sơn từng gặp nạn chuột, ruộng đều bị chuột ăn sạch, nhưng nạn chuột cũng chỉ có một dạng, khi nào ăn hết thức ăn rồi, không tới ba ngày đàn chuột sẽ chết hết. Huyện Cừ Sơn lệnh phải thiêu hủy chôn sâu toàn bộ chuột chết. Có lẽ là khi đó chuột đã chết hết, cho nên huyện Cừ Sơn rất nhiều năm không thấy chuột chết. Thế nhưng mấy ngày nay đột nhiên lại xuất hiện.”
“Gọi người vớt hết chuột trong sông lên, tìm ngỗ tác nghiệm xem những con chuột đó có độc không.” Triển Chiêu phân phó Lương Báo: “Còn có, cấm uống nước trong sông Y Thủy, giếng nước các nơi đều phải được lang trung kiểm tra một lần.”
“Được.” Lương Báo vội vã chạy đi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng trước cửa phòng ngỗ tác không nói gì, không hiểu sao lại nhớ tới con mèo ngậm con chuột chết đêm hôm đó ——- có khi nào là chuột có độc, mèo ăn đã chết rồi. Nhưng ai lại đi nuốt một con chuột? Không lý nào.
“Triển đại ca, Bạch đại ca!”
Lúc này, trong phòng ngỗ tác, Tiêu Lương đứng trước một thi thể gọi hai người.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy vào.
“Nhìn xem!” Tiêu Lương chỉ vào thi thể một bộ khoái nói: “Triển đại ca, còn nhớ bộ khoái đá tên khất cái sau đó đột nhiên chết lúc chúng ta vào thành không?”
Triển Chiêu gật đầu: “Nhớ rõ, hắn đột nhiên chết.”
“Cổ của hắn cũng nhô lên.”
“Cái gì?!” Triển Chiêu sửng sốt.
Bạch Ngọc Đường rạch cổ hắn ra, quả nhiên, bên trong cũng có xác chuột.
“Chuyện này rất kì lạ!” Triển Chiêu lắc đầu liên tục, “Khi hắn nói chuyện với ta còn khỏe mạnh, đột nhiên lại chết, có người bị nhét một cái xác chuột vào cổ họng còn có thể bình an vô sự nói chuyện sao?”
“Lưu chân nhân này cũng có.” Tiêu Lương xem qua từng thi thể một, chỉ vào thi thể của đạo sĩ nói.
“Lưu chân nhân chết trước mắt bao người, chẳng lẽ cũng nuốt xác chuột?” Bạch Ngọc Đường rạch cổ họng Lưu chân nhân ra, quả nhiên… Vẫn là xác chuột.
Mọi người im lặng một lúc lâu, Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Không thể nào…”
“Đúng.” Triển Chiêu gật đầu: “Không thể có chuyện này.”
Đang nói, đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân, tiếng chân rất lạ, một nặng một nhẹ, còn có cả tiếng chống gậy, dường như là một người thọt chân.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, liền thấy một lão nhân da ngăm đen vừa đến, một chân đã hỏng, chống gậy đứng trước cửa, nhìn chằm chằm vào một thi thể bị rạch làm lộ xác chuột bên trong,
Mắt người này đυ.c ngầu trợn to, nhìn chăm chăm vào thi thể như gặp phải chuyện cực kì đáng sợ.
“Giống như khi đó…” Lão nhân đột nhiên lẩm bẩm, rầm rầm rì rì: “Chuột chết chuột chết, người chết vì chuột chuột hại chết người, Thử Mao đến hại người rồi!”
“Thử Mao?” Triển Chiêu không hiểu.
Lão nhân kia vừa lẩm nhẩm vừa bước lùi liên tục, phía sau là bậc tam cấp, lão nhân không chú ý, chân trượt một cái, ngã ngửa ra sau.
Ngồi trên mặt đất, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Thủy thử xuất hà, Thử Mao hại nhân… Sát kiếp, sát kiếp!”