Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 1: Thế Giới 2 -Chương 36

Tiểu Bàn bị gϊếŧ, ngụ ý là quân đoàn S đang giấu trong bóng tối sắp triển khai kế hoạch bao vây diệt trừ những thành viên còn sót lại của đội Liệt Ưng.

Phía đông của phố dài có ngân hàng, đó là kiến trúc cao nhất của tòa nhà này, sau khi Chu Khiêm nhận được thông tin của hệ thống thì đánh giá sơ qua tình huống trên đường phố, sau đó nhanh chóng chỉ huy người chơi còn lại trốn vào ngân hàng trước.

Lúc đó Tư Đồ Tình vẫn chưa thể khôi phục lại cảm xúc, nhưng sau khi Chu Khiêm vỗ vai cô ta, hỏi cô ta một câu “Chẳng lẽ cô thực sự muốn chết ở đây sao”, cô ta cuối cùng cũng lau nước mắt, rồi nhanh chóng bước vào ngân hàng.

Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều nhận được một tin tức khác do hệ thống gửi tới.

【Người chơi Chu Khiêm: độ chuyển hóa 80%, phương hướng chuyển hóa – Bắc Hà. 】

[ Người chơi Hà Tiểu Vĩ: độ chuyển hóa 80%, phương hướng chuyển hóa – Đông Thủy.]

[Người chơi Vân Tưởng Dung: độ chuyển hóa 80%, phương hướng chuyển hóa – Tây Giang.]

[Người chơi Tư Đồ Tình: độ chuyển hóa 60%, phương hướng chuyển hóa – Nam Hồ.]

Ngoại trừ tiến độ chuyển hóa của Tư Đồ Tình chậm hơn một chút thì ba người còn lại vẫn duy trì tiến độ giống nhau.

Chu Khiêm đoán là chờ tới lúc nhiệm vụ này tiến hành tới cuối thì tiến độ của ba người bọn họ sẽ trực tiếp đi tới 100%.

Về phần một mình cậu kích hoạt được phó bản phụ do hành động tặng bánh hoa quế xốp giòn, chỉ sợ phải tới lúc sau khi tìm được Khương Dư Thanh mới có thể hoàn thành được.

Trong bốn người, Chu Khiêm trái lại là người cuối cùng bước vào ngân hàng.

Trong lúc não bộ nhanh chóng xoay chuyển để phán đoán bước đi tiếp theo của trò chơi, cậu nhanh chóng lấy từ trong bọc hành lý ra một loại đạo cụ.

[Đạo cụ: Máy truyền lời ốc sên]

[Tác dụng: Được cấu thành từ anh em ốc sên. Chỉ lớn bằng con ốc sên, nhưng thu âm rất lợi hạibre! Lặng lẽ dán ốc sên em lên một chỗ nào đó, kề sát ốc sên anh vào lỗ tai, em nghe được tin gì, anh đều sẽ nói hết cho cậu!]

Sau khi dán ốc sên em lên cột đèn điện phía sau thi thể của Tiểu Bàn, Chu Khiêm vẫn không lập tức vào ngân hàng ngay.

Cậu nhìn tình hình xung quanh một chút, sau đó phái con rắn vẫn mang theo trên người ra.

Giao một loại đạo cụ cho nó, lại thì thầm với nó vài câu, Chu Khiêm xem như đã chuẩn bị đầy đủ cho kế hoạch về sau của bản thân.

Làm xong hai chuyện này, lúc này Chu Khiêm mới đi vào ngân hàng.

Vừa bước vào ngân hàng, Chu Khiêm đã lập tức đóng cửa, sau đó leo cầu thang đi thẳng lên trên, đi lên tầng bảy cao nhất.

Xuyên qua cửa sổ, Chu Khiêm nhìn ra bên ngoài, để ý xem người của quân đoàn S có xuất hiện hay không.

Phía sau, Hà Tiểu Vĩ cong lưng đi tới sau lưng cậu: “Cái đó… Có khi nào quân đoàn S có bom, sau khi thấy chúng ta trốn vào nơi này thì đặt bom hết toàn bộ khu vực xung quanh chỗ này, sau đó gϊếŧ hết tất cả chúng ta không?”

Nheo mắt nhìn ra bên ngoài một vòng, Chu Khiêm mở bản đồ trên mặt phẳng của hệ thống ra, kiểm tra quan sát cái gì đó.”

Sau đó cậu nói: “Đương nhiên là có.”

Hà Tiểu Vĩ: “Vãi nồi?”

Chu Khiêm nói: “Có điều, dù sao đây cũng không phải là môi trường chiến tranh thật, đây là trò chơi có cảnh tượng thiết kế rất nặng. Một phát súng bắn trúng Tiểu Bàn kia chứng tỏ sự gϊếŧ chóc của quân đoàn S sắp triển khai. Nhưng tay súng bắn tỉa đang ở trong bóng tối lại không ngay lập tức ra tay với chúng ta.”

Hà Tiểu Vĩ: “Đúng vậy, cho nên trò chơi vẫn cho chúng ta thời gian nhất định để chuẩn bị. Để chúng ta tìm chỗ trốn đi.”

Chu Khiêm: “Ừ. Đúng. Đúng là vì phát hiện ra điểm này nên tôi mới sắp xếp cho con rắn của tôi lén lút lợi dụng khoảng thời gian trống này để đi làm chút chuyện.”

Hà Tiểu Vĩ tò mò hỏi: “Hả? Chuyện gì cơ?”

“Chờ nó thành công đi rồi tôi nói cho anh nghe.”

Chu Khiêm lại nói: “Có điều tình huống anh vừa mới nói đương nhiên có thể xảy ra, cho nên chỗ này không thể ở lại lâu.”

“Thật ra con đường này rất gần với bến tàu phía Tây, là nơi ngoài rìa nhất của cả thành phố. Nhưng chiếu theo cốt truyện mà hệ thống cung cấp để nói thì Khương Dư Thanh đang trốn trong thành phố. Cho nên chúng ta vừa phải tránh né quân đoàn S, lúc cần còn phải gϊếŧ ngược lại bọn họ, vừa phải chậm rãi di chuyển vào trong thành phố để tìm tung tích của Khương Dư Thanh.”

Nói đến đây, Chu Khiêm lại dặn dò Hà Tiểu Vĩ: “Ban nãy lúc tôi đi lên có thấy tầng hai là căn tin, chỗ đó chắc là có phòng bếp. Anh đi xem thử xem ở đó có dầu không, nó cũng là một loại phương thức có thể làm kíp nổ, có thể dùng như vũ khí. Điểm kỹ năng của chúng ta đều có hạn, nên kỹ năng phải giữ lại để tới lúc cuối hãy dùng.”

“Anh đi nhanh rồi về nhanh, tôi ở đây quan sát thêm một chút, cân nhắc kế hoạch tác chiến lát nữa của chúng ta.”

Đúng lúc này, Vân Tưởng Dung và Tư Đồ Tình đang cùng nhau đi tới,

Trong tay hai người đang khiêng một cái thùng lớn, mở ra xem, trong đó vậy mà có hai cây súng ống và ba quả lựu đạn.

Vân Tưởng Dung nói: “Ban nãy lúc các người đi lên thì chúng tôi tìm một lượt ở dưới lầu, tìm ra một cái tầng hầm. Chỗ đó hình như là tổ chức tình báo nào đó. Mấy người xem, mặt trên cây súng này có ký hiệu ‘7’.”

“Ừ, cũng có thể lắm.” Chu Khiêm nhìn về phía bọn họ: “Có điều trong mấy người ai biết dùng súng?”

Sau một hồi im lặng, Tư Đồ Tình chủ động nhấc một cây súng trường lên, thành thạo thay băng đạn, cũng thành thạo gắn ống giảm thanh, vừa nhìn đã biết đây là thao tác chuyên nghiệp.

“Ôi vãi, sao cô lại biết dùng súng?” Hà Tiểu Vĩ kinh ngạc nhìn cô ta.

Tư Đồ Tình đi tới bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, thản nhiên nói: “Từng làm ở cửa hàng xạ kích. Bọn họ thích tìm người so tài gi gì đó, bình thường tôi hay cố ý thua.”

Một lát sau, Hà Tiểu Vĩ và Vân Tưởng Dung đi tìm vũ khí có thể dùng được trong tòa nhà này.

Tư Đồ Tình cầm súng canh trước cửa sổ, tạm thời làm tay bắn tỉa.

Chu Khiêm thì tiếp tục nghiên cứu bản đồ thành phố.

Cách xây dựng scủa thành phố này rất tiêu chuẩn, có vài tuyến đường chính đan xen ngang dọc với nhau, bốn phía thông nhau, công trình kiến trúc khắp nơi tọa lạc dọc theo hai bên của trục đường chính, chính giữa thông nhau bằng vô số ngõ nhỏ…

Nhưng thành phố lớn thế này, Khương Dư Thanh sẽ trốn ở đâu?

Thông tin có được trước mắt quá ít, người chơi thật sự rất khó phán đoán.

Mà đương nhiên không thể tìm từng tấc một, bởi vì vô số quân đoàn S có thể sẽ trải rộng khắp thành thị này.

Lại qua thêm chút nữa, Vân Tưởng Dung và Hà Tiểu Vĩ đã trở về.

Quả nhiên Hà Tiểu Vĩ xách theo một thùng dầu từ trong bếp ra.

Nhưng ngoại trừ cái này thì bọn họ chẳng tìm được gì nữa cả.

Chu Khiêm đang nhìn chăm chú vào bản đồ mà suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy Tư Đồ Tình nhỏ giọng nói: “Có hai người tới đây!”

Nghiêng người trốn bên cạnh cửa sổ, Chu Khiêm giương mắt nhìn về phía phố dài.

Chỉ thấy đúng là dưới đèn đường xuất hiện hai bóng đen mang súng, nhìn không khác gì tay súng ở phòng số 12.

Bọn họ đi tới bên cạnh Tiểu Bàn, ngắm nghía nó một lát.

Thông qua đạo cụ ốc sên, Chu Khiêm nghe được giọng nói của bọn họ rất dễ dàng.

Một người hỏi: “Xác định là ở đây sao?”

Tên còn lại nói: “Đúng. Trinh sát gϊếŧ đứa nhỏ này cũng đã trở về báo cáo, nói là thấy người của đội Liệp Ưng xuất hiện ở xung quanh đây. Lúc đó trinh sát chỉ có một mình, mà người nào của đội Liệp Ưng cũng có bản lĩnh bất phàm, gã chỉ gϊếŧ đứa nhỏ rồi bỏ chạy, không dám tùy tiện ra tay với những người khác.”

“Ừ… Vậy đoán chừng bọn họ đang trốn ở đâu rồi. Phái người tìm kiếm, lục soát từng nhà cho tôi!”

“Rõ.”

“Thuận tiện thì cũng lục soát xem Khương Dư Thanh có trốn trên con phố này hay không!”

“Rõ.”

“Tôi nhắc lại một lần nữa cho các cậu nhớ, Khương Dư Thanh đang nắm giữ một thứ rất quan trọng… Người này rất gian xảo, ngay cả bản nháp mà ông ta cũng không để lại trang nào! Tất cả công thức đều ở trong đầu ông ta! Phải bắt sống ông ta, không được để ông ta bị thương!”

“Vâng lão đại, chúng tôi hiểu rồi ạ.”

Nghe tới đó, Chu Khiêm không giấu ba người đồng đội mà nhanh chóng dùng vài câu ngắn gọn để thuật lại lời của hai người kia.

Hà Tiểu Vĩ lập tức nhíu mày: “Mẹ nó cửa này khó quá vậy. Chúng ta chỉ có bốn người, nhưng quân đoàn S đang núp trong bóng tối thì vô số! Chỉ với việc chúng ta phải chạy trốn dưới mí mắt của quân đoàn S là đã rất khó rồi, huống chi còn phải chạy tới từng chỗ để tìm Khương Dư Thanh? Chuyện này không được đâu! Nhiệm vụ này thật sự bất khả thi rồi!

Chu Khiêm nói: “Cho nên bây giờ tôi đang nghĩ – chuyện tìm Khương Dư Thanh này không thể do chúng ta làm, phải khiến cho người ta làm thay chúng ta.”

Hà Tiểu Vĩ: “Hả?”

Chu Khiêm nói: “Chẳng phải bọn họ đã nói sao? Bởi vì trong tay Khương Dư Thanh nắm giữ số liệu nghiên cứu khoa học nghiêm trọng, là công thức gì gì dó, cho nên bọn họ sẽ bắt sống ông ta. Bởi vậy chúng ta chạy khắp thành phố để tìm Khương Dư Thanh là hành vi rất không sáng suốt.”

“Cách qua cửa chính xác là – khiến cho bọn họ đi tìm Khương Dư Thanh. Chúng ta biến chủ động thành bị động, đi tới một nơi bí mật gần đó. Chờ bọn họ tìm được Khương Dư Thanh rồi chúng ta lại cứu ông ta.

“Tuy là số lượng bên phía quân đoàn S đông, nhưng bọn họ ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, thật ra đây chính là ưu thế của chúng ta.”

Thật ra Hà Tiểu Vĩ không thấy nhóm bọn họ có ưu thế gì lớn.

Người ta có súng có pháo, nếu khoa trương như trong tưởng tượng, thì khéo còn có cả đạn hơi độc các thứ.

Nhưng đám bọn họ chỉ có hai cây súng và ba quả lựu đạn thôi.

Nhưng không hiểu vì sao, sau khi thấy vẻ mặt bình tĩnh, tự tin chắc chắn nói ra câu đó của Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ cũng cảm nhận được một sự tự tin không thể diễn tả được. Giống như bây giờ anh ấy vác súng ra ngoài đánh nhau với người ta, tùy tiện đánh cũng có thể thắng vậy.

Lúc này, ánh mắt lạnh lùng của Chu Khiêm liếc nhìn hai người trên phố dài, tiếp tục mượn đạo cụ ốc sên nghe cuộc nói chuyện của bọn họ.

Người giữ chức chỉ huy nói: “Mau chóng lục soát điều tra con phố này rõ ràng cho tôi! Nếu trên con phố này không có Khương Dư Thanh… Chúng ta sẽ mặc kệ đội Liệp Ưng đang trốn ở đâu, trực tiếp rải thuốc nổ, nổ hết con phố này cho tôi!”

“Rõ.” Tên thuộc hạ kia lấy bộ đàm ra nói gì đó, nhanh chóng bước vào trong tòa nhà ba tầng bên cạnh, tự mình tuần tra một phen.

Một phút sau, gã đi ra.

Mà phía sau lại có thêm hơn mười người của quân đoàn S tới, bắt đầu điều tra từng nhà.

Thu hết cảnh này vào trong mắt, nhìn thoáng qua thời gian trên mặt phẳng của hệ thống, Chu Khiêm nói: “Đại khái sau năm phút nữa thì bọn họ sẽ tìm được tòa nhà này của chúng ta. Cho nên mấy người bên dưới nghe tôi sắp xếp…”

“Tư Đồ Tình, trước tiên cô dùng một phút đồng hồ dạy cho Hà Tiểu Vĩ cách dùng súng. Không cần độ chính xác, có thể bắn ra đạn là được.”

“Hà Tiểu Vĩ, sau khi anh dùng một phút học được cách nổ súng thì rời khỏi tòa nhà này trước. Con đường này theo hướng Nam Bắc, quân đoàn S đang đi từ hướng Nam lên hướng Bắc. Vậy nên anh sẽ rời khỏi tòa nhà ngân hàng này từ cửa sau, thông qua ngõ tắt ngoài cửa sau chạy một đường theo hướng bắc, sau khi chạy qua bốn tòa nhà thì tìm một vị trí thích hợp để bắn tỉa. Anh phải làm xong chuyện này trong ba phút.”

“Ba phút sau, Tư Đồ Tình sẽ thực hiện ngắm bắn ngay tại vị trí này của chúng ta. Mà nhiệm vụ của Hà Tiểu Vĩ là theo sát từ tòa nhà cách đây bốn căn để bắn súng, đánh yểm trợ cho Tư Đồ Tình.”

“Hà Tiểu Vĩ, anh có thể bắn tùy ý, có thể bắn trúng người thì tốt, bắn không trúng cũng không sao. Người đang thật sự tập kích của chúng ta là Tư Đồ Tình. Anh yểm hộ cho cô ta với bảo vệ bản thân cho tốt là được.”

“Vân Tưởng Dung cùng rời đi với Hà Tiểu Vĩ, cô theo anh ấy tới điểm bắn tỉa cách đây bốn tòa nhà, sau đó trong vòng ba phút dùng thùng dầu này thiết kế một cơ quan kíp nổ, kíp nổ phải được châm đúng lúc. Chờ Hà Tiểu Vĩ nổ súng, cô tính kỹ thời gian rồi châm kíp nổ cho nổ thùng dầu.”

“Nếu cơ quan này có thể phát huy được tác dụng lớn nhất, đương nhiên là thừa lúc quân địch tiến vào tòa nhà với ý định hạ gục Hà Tiểu Vĩ, chúng ta sẽ hốt gọn một mẻ.”

“Đương nhiên, nếu nó không gϊếŧ được địch cũng không sao. Tác dụng chủ yếu nhất của nó là để cô và Hà Tiểu Vĩ có thể thoát ra ngoài. Bởi vì một khi tòa nhà đó bén lửa thì bọn họ sẽ bị ngăn lại, không thể trực tiếp đi xuyên qua tòa nhà tới chỗ con ngõ mà hai người dùng để chạy trốn mà bắt hai người.”

“Cho nên tôi nhấn mạnh lại lần nữa, nhất định phải tính toán chiều dài kíp nổ cho kỹ. Trước khi cô và Hà Tiểu Vĩ rời khỏi tòa nhà thì nó không được nổ. Thời gian của cô phải căn thật chuẩn. Gϊếŧ người không chết không sao cả, chủ yếu là bảo vệ cho hai người thoát đi.”

Ba người nghe xong lời dặn dò, đồng thời hỏi một vấn đề với Chu Khiêm: “Vậy còn cậu thì sao?”

… Cậu sắp xếp chúng tôi đâu ra đó, vậy còn cậu thì sao?

Chu Khiêm nói: “Thành phố này có ba tuyến đường chính. Chỗ chúng ta đang ở hiện tại là ngoài rìa nhất của phố dài. Tôi đoán là quân đoàn S sẽ tìm kiếm từng lớp từ ngoài vào trong, lục soát từng nhà để tìm Khương Dư Thanh và chúng ta. Đúng rồi… Mấy người có từng chơi ăn gà (Ăn gà: Game Pubg) chưa?”

Hà Tiểu Vĩ nói: “Chơi! Tôi có chơi!”

“Vậy đúng rồi. Lúc chơi ăn gà không phải phải chạy bo sao? Một trăm người đáp xuống một bản đồ bắn gϊếŧ lẫn nhau, vòng an toàn của bản đồ không ngừng thay đổi, thu nhỏ lại, cuối cùng tụ tập toàn bộ người chơi may mắn sống sót lại vào một chỗ nhỏ hẹp để bọn họ triển khai quyết đấu…”

“Thật ra biện pháp bây giờ của chúng ta cũng gần giống như thế, chúng ta có thể coi ba tuyến đường của Bách Thành này, tính cả các con ngõ xung quanh đơn giản hóa trở thành ba vòng an toàn.”

“Hiện tại chúng ta đang ở vòng an toàn ngoài rìa nhất. Quân đoàn S đại khái sẽ tốn không tới nửa tiếng để kiểm tra xong con đường này. Nửa tiếng sau, sau khi bọn họ xác nhận Khương Dư Thanh không có ở đây sẽ trực tiếp cho nổ nơi này. Tới lúc đó vòng an toàn này sẽ không còn an toàn nữa, vòng an toàn thật sự sẽ thu nhỏ thành tuyến đường thứ hai, chúng ta phải chạy tới đó.”

“Cho nên thời gian chúng ta chạy bo là nửa tiếng. Trong vòng nửa tiếng chúng ta phải rời khỏi nơi này để tới vòng an toàn tiếp theo, cũng chính là vị trí của tuyến đường thứ hai của Bách Thánh – đường Trường Giang.”

“Quân địch sẽ càng ngày càng nhiều, trong quá trình chạy bo có thể giải quyết được người nào thì hay người đó. Nên tôi mới sắp xếp kế hoạch như thế cho mọi người. Hơn nữa hiện tại dường như đã có mấy tên thủ lĩnh cấp thấp ra mặt, chúng ta phải xử lý bọn họ trước.”

“Tôi nói lại kế hoạch hoàn chỉnh lần nữa cho mọi người – Tư Đồ Tình sẽ cố gắng hết sức để bắn chết binh lính của quân đoàn S trước, Hà Tiểu Vĩ sẽ đánh yểm trợ cách đây bốn tòa nhà. Chờ Hà Tiểu Vĩ thu hút được địch qua đó, Vân Tưởng Dung sẽ châm kíp nổ, rút lui với Hà Tiểu Vĩ. Tư Đồ Tình bên đó nhớ phải vừa vừa thôi, đừng để vị trí bị lộ, cho dù không may nên không bắn trúng ai cũng không quan trọng, giữ mạng chạy trốn trước đã.”

“Nhớ cho kỹ, vị trí mà mọi người rút lui đều là đường Trường Giang.”

Nói đến đây, ngón tay Chu Khiêm chỉ về phía đông, nơi đó có một giá chữ thập lờ mờ, hình như là một nhà thờ.

“Nhà thờ nằm ở tuyến đường chính thứ hai, chính là đường Trường Giang, đó là vòng an toàn thứ hai mà chúng ta phải chạy tới. Thấy tòa nhà cao tầng bên cạnh nhà thờ không? Đó chính là nơi mọi người sẽ tụ lại.”

“Tòa nhà đó là nơi cao nhất của tuyến đường thứ hai, giống với ngân hàng này, rất thích hợp để quan sát tình hình xung quanh.”

“Dù sao đây cũng chỉ là một trò chơi, nếu tất cả các tòa nhà cao tầng đều bị phân bố tay súng bắn tỉa, vậy thì khó cho chúng ta chơi quá. Cho nên tôi đặt giả thiết tòa nhà đó sẽ giống như ngân hàng này, không bị người của quân đoàn S chiếm đóng.”

“Vẫn là suy nghĩ đó, quân đoàn S chậm rãi bọc đánh từ bên ngoài thành phố vào trong, sẽ cướp đoạt, kích nổ từng lớp từ ngoài vào trong cho tới khi tìm được vị trí của Khương Dư Thanh. Bởi vậy tòa nhà đó sẽ tạm thời không có địch.”

“Nhưng đây chỉ là phỏng đoán ban đầu của tôi, nó không chắc chắn sẽ thành lập một trăm phần trăm. Trong đó có lẽ vẫn có tay súng bắn tỉa đang mai phục. Bởi vậy khi các người hành động thì tôi cũng sẽ lập tức hành động.”

“Ban nãy các người hỏi tôi một câu – ‘’Vậy còn tôi thì sao?” ”

“Bây giờ tôi nói cho các người biết, tôi sẽ xung phong tới tòa nhà đó trước, xem xét giúp các người xem có phải quân đoàn S đang thật sự mai phục trong đó không.”

“Nếu tôi chết, Hà Tiểu Vĩ…” Chu Khiêm nhìn về phía Hà Tiểu Vĩ, nói: “Phiền anh nói với Vân Tưởng Dung lấy đồng hồ báo giờ tích tắc của tôi ra cứu tôi. Nếu tôi không chết, tôi sẽ gửi tin nhắn cho các người qua hệ thống, để các người xác định tới đó tụ họp.”