Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 1: Thế Giới 2 -Chương 34

Đau đớn kịch liệt ở sau lưng khiến Tư Đồ Tình lúc thì mơ hồ, lúc thì thanh tỉnh.

Mà khi chiếc xương trắng xẹt qua tầm mắt thì đầu óc cô ta trở nên nặng nề, rồi rơi vào hôn mê.

Cô ta cảm thấy bản thân như đang trở về lúc còn nhỏ. Những chuyện lúc nhỏ lướt qua trước mắt cô ta, ban đầu cô ta chỉ là người chứng kiến, nhưng dần dần cô ta và bản thân lúc còn nhỏ dần dần trở thành một người.

Giống như cô ta lại một lần nữa trải qua cuộc đời của mình.

Mẹ của Tư Đồ Tình tên là Tư Đồ Tuyết, trong mắt rất nhiều người, bà xinh đẹp thuần khiết như tuyết trắng.

Tư Đồ Tuyết một mình nuôi lớn Tư Đồ Tình. Khi Tư Đồ Tình chín tuổi, bọn họ chuyển đến sống tại một chung cư. Chính tại đây, Tư Đồ Tình quen biết Mặc Sinh. Khi đó, bọn họ là hàng xóm ở đối diện nhau.

Tư Đồ Tình và Mặc Sinh dù không phải chị em, nhưng thân thiết hơn cả chị em ruột.

Tư Đồ Tình đối xử với Mặc Sinh cực kỳ tốt, cũng là vì mẹ của Mặc Sinh đối xử với mẹ cô ta rất tốt.

Mẹ Mặc Sinh thương tiếc mẹ con cô ta bơ vơ không nơi nương tựa, mỗi khi làm món gì ngon đều gọi mẹ con cô ta.

Hai nhà ở chung rất hòa hợp.

Nhưng chẳng ai ngờ, cha của Mặc Sinh và Tư Đồ Tuyết lại yêu nhau.

Bọn họ nói bọn họ thật lòng yêu nhau. Khi đó mẹ Mặc Sinh vô cùng đau khổ, dẫn đến bị trầm cảm.

Hôm đó bà ấy tự mình lái xe đi đón Mặc Sinh, trạng thái tinh thần vô cùng kém, không ai biết là do bà ấy không tập trung dẫn đến sai sót trong khi điều khiển tay lái, hay do bà ấy muốn Mặc Sinh cùng chết. Tóm lại, một tai nạn xe cộ thảm khốc đã xảy ra.

Sau vụ tai nạn đó, mẹ Mặc Sinh chết. Còn Mặc Sinh bị tàn tật suốt đời.

Tư Đồ Tình đứng trước giường bệnh của cậu ta, vô cùng áy náy.

Cô ta không ngừng nói “xin lỗi”, cô ta nói mình bằng lòng làm tất cả để bồi thường cho cậu ta.

Cuối cùng, Mặc Sinh nói với cô ta: “Vậy chúng ta rời nhà trốn đi đi. Em không ở được trong cái nhà đó một giây phút nào nữa. Em phải đối mặt với bố thế nào, đối mặt với mẹ chị thế nào? Bọn họ là hung thủ gϊếŧ người, có thể em sẽ không không chế được bản thân mà gϊếŧ họ mất.”

Thế là, Tư Đồ Tình thực sự đã dẫn cậu ta đi.

Không ai nói với cô ta rằng, lỗi lầm của người lớn không nên do trẻ con gánh vác.

Nhưng chính cô ta cảm thấy mình có lỗi với Mặc Sinh.

Bởi vì mẹ cô ta mà cuộc đời của Mặc Sinh bị hủy hoại.

Nhưng trên thực tế, cuộc đời của chính Tư Đồ Tình cũng thay đổi hoàn toàn.

Khi đó, Tư Đồ Tình cũng chỉ mới học lớp mười một mà thôi.

Vì để kiếm đủ tiền cho Mặc Sinh đi học và trang trải cuộc sống của hai người, cô ta phải bỏ học, làm thêm khắp nơi, mỗi ngày đều phải làm vô số công việc.

Cô cũng từng mệt mỏi và oán hận, nhưng vẫn luôn im lặng nhẫn nhịn.

Dù cho tình tình Mặc Sinh càng ngày càng xấu, dù cho cậu ta từng bước kéo cô ta cùng rơi xuống vực thẳm.

Trong thời gian này, có một chuyện Tư Đồ Tình có ấn tượng cực kỳ sâu.

Hôm đó, cô ta làm ở quán trà sữa, vì là cuối năn, nên rất nhiều nhân viên ở các văn phòng xung quanh đó tăng ca, cũng có đủ các loại cuộc họp nên nhu cầu trà sữa rất lớn.

Buổi chiều hôm đó, Tư Đồ Tình làm gần ba trăm cốc trà sữa, mệt đến gần chết, đến tận nửa đêm mới tan làm.

Hôm đó cô đã quá mệt, không thể đi được nữa, nên cô ta đành gửi tin nhắn cho Mặc Sinh nói bản thân không về, ngủ lại tiệm trà sữa, sáng hôm sau mới về.

Sau khi gửi tin nhắn đi, cô ta nằm nghỉ trên ghế dài của tiệm trà sữa.

Nhưng chưa nằm được một lúc, cô ta đã quyết định về nhà.

Cô ta không yên tâm Mặc Sinh ở nhà một mình. Cô ta lo lắng nếu bản thân không nấu cơm, Mặc Sinh sẽ không ăn gì, dù sao chân của cậu ta cũng không tiện.

Tư Đồ Tình kéo tấm thân mệt mỏi về nhà, nhưng cô ta lại phát hiện ra một chuyện cô ta không thể nào ngờ được.

Cô nhìn thấy xe của bố Mặc Sinh dưới tầng nơi mà bọn họ thuê trọ.

Hôm sau, Tư Đồ Tình hỏi Mặc Sinh: “Bố em tìm được chúng ta rồi sao?”

Mặc Sinh nói: “Chị ơi, sao chị lại ngây thơ thế? Chúng ta đều là trẻ vị thành niên, tìm ra chúng ta còn khó sao? Bọn họ báo cảnh sát, đã tìm được chúng ta từ sớm rồi. Tuy nhiên hôm đó chị đi làm nên chỉ có em gặp bọn họ.”

Tư Đồ Tình hỏi: “Họ không yêu cầu chúng ta trở về sao?”

“Dĩ nhiên là có. Nhưng em nói, nếu bọn họ dám ép chúng ta trở về, em sẽ tự sát, hơn nữa kéo theo chị tự sát cùng. Bọn họ không dám, chỉ có thể tạm thời để chúng ta ở bên ngoài.” Mặc Sinh cười cười.

“Bố em còn nghĩ… lâu nhất là nửa năm, em sẽ không tức giận nữa, sẽ đồng ý trở về. Ông ta thật ngây thơ. Ông ta cho rằng mình đã ép chết ai vậy?”

Tư Đồ Tình không nhịn được hỏi: “Vậy tối qua bố em đến làm gì?”

Ánh mắt Mặc Sinh trở nên bí hiểm: “Ông ta đến xem em, thuận tiện đưa tiền. Em đã bảo ông ta sau này chuyển khoản là được.”

Tư Đồ Tình nhíu mày. “Ông ấy đã sớm biết chỗ ở của chúng ta, như vậy có phải đã đưa tiền từ sớm không?”

Mặc Sinh gật đầu: “Đương nhiên, bọn họ sợ chúng ta ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.”

“Vậy tại sao… tại sao…” Tư Đồ Tình nắm chặt tay.

“Chị vốn dĩ không cần đi làm thêm, chị cũng không cần bỏ học, tại sao em…”

Mặc Sinh kéo tay Tư Đồ Tình, nhìn vào mắt cô ta nói: “Vì em yêu chị.”

Tư Đồ Tình cẩm thấy không hiểu được hành vi của Mặc Sinh: “Em… em nói cái gì?”

“Em nói em yêu chị.” Mặc Sinh thì thầm vào tai Tư Đồ Tình, “Nếu không nhìn thấy chị sẵn sàng hy sinh vì em, sao em biết chị yêu em? Em chỉ muốn… chị chứng minh chị yêu em thôi.”

“Chị, em đã tàn tật rồi. Sao em có thể đảm bảo chị sẽ mãi mãi không rời bỏ em?”

“Em chỉ muốn biết… chị có thực sự sẵn sàng làm tất cả vì em không.”

“Không, Mặc Sinh… mẹ chị có lỗi với em, nhưng chị có cuộc sống của chị, chị vốn dĩ…”

“Chị ơi, chỉ vì em quá yêu chị thôi. Có lẽ tại em quá nhỏ, chưa biết xử lý quan hệ giữa chúng ta. Dù sao em hận mẹ chị, mà chị lại quá giống bà ta… nhưng em thực sự yêu chị. Chị tha thứ cho em được không? Chỉ là em quá sợ chị rời bỏ em.”

“Mặc Sinh…”

“Nếu chị biết bố em cho chúng ta tiền, có thể chị sẽ mặc kệ em.”

Tư Đồ Tinh không biết nói gì, tất cả sự tủi thân biến thành nước mắt rơi xuống.

Nhưng cô ta không đẩy Mặc Sinh ra được.

Khi cô ta chạy đến hiện trường vụ tai nạn, mẹ Mặc Sinh nằm trong vũng máu chết không nhắm mắt, đôi mắt ấy trợn trừng nhìn cô ta, giống như cô ta tội ác tày trời, nợ bà ấy quá nhiều vậy.

“Chị ơi, chị đừng khóc.”

Mặc Sinh vừa lau nước mắt cho cô ta vừa nói: “Em không muốn dùng tiền của bố. Em ngại bẩn. Chỉ có của chị mới tốt. Em chỉ muốn yêu chị mà thôi.”

Sau khi chuyện này xảy ra, Tư Đồ Tình bị đả kích rất lớn.

Nhưng sau đó chuyện như vậy còn lặp lại rất nhiều lần, cô ta cũng dần quen với nó, thậm chí đã trở nên tê liệt.

Dù cô ta có buồn thì sao chứ? Sao cô ta có thể bỏ mặc Mặc Sinh như vậy mà không quản được?

Cô ta vốn đã mắc nợ cậu, sao có thể mặc kệ một Mặc Sinh tàn tật được?

Thực ra rất lâu trước đây, cô ta từng có một cơn ác mộng.

Sau khi nấu xong bữa sáng cho Mặc Sinh, cô ta quên tắt bếp, sau đó lại vội vàng đi làm.

Sau đó trong nhà xảy ra hỏa hoạn, nhưng vì cô ta đi làm nên hoàn toàn không biết chuyện ở nhà.

Mặc Sinh đáng thương vì hai chân tàn phế nên không chạy thoát được, chết trong biển lửa.

Tư Đồ Tình tình trong ảo cảnh không ngờ đến, ác mộng đó lại thành sự thực.

Tư Đồ Tình lết tấm thân mệt mỏi về đến nhà trọ thì phát hiện căn phòng mình thuê đang chìm trong biển lửa.

Cô nghĩ đến Mặc Sinh một thân một mình cảm thấy bản thân lại hại cậu lần nữa – Vì cô bận làm việc không có thể ở bên cạnh chăm sóc cậu ta, nên mới hại cậu ta.

Sự sợ hãi và áy náy bủa vây Tư Đồ Tình, cô không màng tất cả lao vào biển lửa.

“Nguy hiểm đó cô bé!”

“Đừng vào đó! Nhân viên cứu hỏa đã đến rồi!”

Tiếng khuyên can của mọi người không ngừng vang lên bên tai cô ta, sau đó cô ta bị đám người ôm chặt không nhúc nhích được.

Không biết lo lắng và sốt ruột chờ trong bao lâu, khi sự áy náy và lo lắng sắp ép cô ta đến ngạt thở thì hai nhân viên cứu hỏa nâng Mặc Sinh ra.

Nhưng Mặc Sinh lúc này, đã biến thành một thi thể bị cháy đen.

Mặc Sinh chết rồi, đã chết không thể sống lại.

“Không!”

Tư Đồ Tình quỳ xuống đất, hoàn toàn sụp đổ.

Người cô ta yêu nhất, cũng là người hủy hoại cuộc đời cô ta đã chết rồi.

Thế giới của cô ta đột nhiên trở nên trống rỗng. Cô ta dường như không cảm nhận được điều gì nữa.

Tư Đồ Tình và Mặc Sinh, vận mệnh dường như buộc họ lại với nhau từ rất lâu rồi.

Tuổi của họ còn rất nhỏ, nhưng bọn họ dường như lại gắn bó với nhau vô số ngày đêm.

Đã phân không rõ tình cảm của họ là hận hay yêu, là ai nợ ai.

Giây phút đó, Tư Đồ Tình chỉ biết rằng, tất cả sự áy náy, nhớ nhung, tình yêu nặng nề thầm kín lại vặn vẹo cùng với sự không nỡ rời xa, vào lúc cô ta chưa kịp hiểu rõ, chưa có sự chuẩn bị kỹ càng, đã hoàn toàn nào rời xa cô ta.

Thế giới của cô ta ban đầu vốn ngọt ngào đầy màu sắc.

Khi đó có em trai hàng xóm đáng yêu, người mẹ xinh đẹp, cô chú hàng xóm thân thiện…

Sau đó biến cố đột nhiên xảy ra, cô ta và Mặc Sinh ra ngoài sống, cô ta vất vả đến không tưởng tượng nổi, hai tay đầy vết chai, thế giới của cô ta biến thành một màu đen trắng.

Nhưng hiện giờ thì sao…

Hiện giờ, Tư Đồ Tình đang nhìn chằm chằm vào cỗ thi thể cháy đen kia, ngay cả gương mặt cũng không nhìn rõ, chỉ cảm thấy thế giới của mình trở nên trống rỗng.

Cô ta dường như sống trong một thế giới chẳng có thứ gì cả.

Không có Mặc Sinh, không có bố mẹ, không có ai hết. Thế giới đó không có cả màu đen trắng.

Tư Đồ Tình cảm giác trống rỗng rất lâu, mãi sau cô ta mới dần khôi phục tri giác.

Cô ta nhận ra bản thân đang quỳ trên đường cái, bên đường có rất nhiều người tốt bụng, hình như họ đang an ủi cô ta. Bọn họ an ủi rất lâu, chỉ là khi nãy cô ta dường như không nghe thấy gì hết.

Mãi đến tận giờ phút này, tất cả giác quan của cô ta mới từ từ khôi phục, Tư Đồ Tình bắt đầu cảm thấy trái tim đau đớn.

Trái tim cô ta giống như bị ai đó bóp chặt, cảm giác đó còn đau hơn gấp trăm ngàn lần vết thương vốn cực kỳ nghiêm trọng ở sau lưng.

Khoan đã…

Vết thương ở sau lưng là do đâu?

Lúc này Tư Đồ Tình đột ngột tỉnh lại từ mộng cảnh đáng sợ, sau đó phát hiện nước mắt đã rơi đầy mặt.

Ban nãy khi cận kề cái chết cô ta không hề khóc.

Cả lưng bị ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt đến máu thịt be bét cô ta vẫn không khóc.

Nhưng cơn ác mộng này lại khiến cô ta khóc đến nghẹt thở.

Tư Đồ Tình lau mặt theo phản xạ, cảm giác gương mặt giống như bị nước mưa gột rửa, cuối cùng sau khi thở hổn hển vài hơi, cô ta mở mắt nhìn Chu Khiêm đang cúi người nhìn bản thân.

Đôi mắt của cậu vô cùng lạnh lẽo tàn khốc.

Cậu đang đùa giỡn cô ta, cậu chính là ác ma tàn nhẫn nhất trên đời này!

Tư Đồ Tình đã kiệt sức, nhưng vẫn dốc hết chút sức lực cuối cùng, túm lấy vạt áo Chu Khiêm.

“Chu Khiêm, tôi muốn gϊếŧ chết cậu. Tôi muốn gϊếŧ cậu!”

Mặt Chu Khiêm lại vô cùng bình tĩnh.

Cậu dùng đôi mắt tràn đầy ý tứ dụ dỗ nhìn Tư Đồ Tình, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Tư Đồ Tình, nói cho tôi biết, cảm giác thực sự của cô vừa nãy là gì?”

“Cô phải thành thật đối diện với tôi, càng phải thành thật đối diện với chính bản thân cô.”

“Khi nhìn thấy thi thể của cậu ta, phản ứng đầu tiên của cô là gì?”

“Tôi…”

Tư Đồ Tình dường như đang nhớ lại cảm giác nào đó, cả người giống như bị rút cạn sức lực, cô ta nói không thành lời.

Giọng nói thâm trầm của Chu Khiêm tiếp tục truyền đến: “Tư Đồ Tình, hãy thành thật đi. Cô cũng cảm nhận được rồi đúng không? Hãy cho tôi xem cô còn thể cứu được hay không.”

“Tôi… tôi…”

Tư Đồ Tình tiếp tục rơi nước mắt, cô ta không chịu nổi nữa, gần như sắp sụp đổ.

Cô lặng lẽ buông đôi tay đang nắm lấy vạt áo của Chu Khiêm ra, che mặt gào khóc.

Từ lúc mẹ Mặc Sinh chết, cô ta đã bắt đầu kìm nén bản thân, kìm nén tất cả đau khổ, thậm chí kìm nén cả sự nhớ nhung mẹ của mình.

Mà lúc này, sau bao nhiêu năm, bao nhiêu ngày tháng dài đằng đẵng, lần đầu tiên cô ta khóc thành tiếng.

Trong cảm xúc sụp đổ như vậy, khóc không thành tiếng trả lời Chu Khiêm.

“Tôi cảm thấy… nhẹ nhõm, giống như trút được gánh nặng, tôi cảm thấy được giải thoát. Tôi… cảm thấy mình được tự do. Tôi giống như đang vui mừng… Tôi cảm thấy mình có thể có cuộc sống của người bình thường. Tôi… Chu Khiêm…”

“Khi nhìn thấy cậu ấy chết, phản ứng đầu tiên của tôi là… Như trút bỏ được gánh nặng. Cho nên Chu Khiêm…”

“Cậu hài lòng chưa?”

“Cậu hài lòng chưa Chu Khiêm?”

Chu Khiêm lẳng lặng chờ cô ta khóc ròng rã một phút đồng hồ, sau đó mới giơ tay vỗ vai cô ta.

“Điều này cho thấy cô vẫn còn cứu được. Hãy ghi nhớ loại cảm giác này, Tư Đồ Tình.”

“Ghi nhớ cảm giác tự do, giải thoát, như trút bỏ được gánh nặng.”

“Giờ cô có thể rời khỏi cậu ta rồi.”

“Hãy buông tha cho bản thân, hãy sống cho chính mình.”

Bên ngoài trò chơi, trước màn mình máy tính bảng.

Mặc Sinh trơ mắt nhìn vào đó, Chu Khiêm ngẩng đầu lên. Đôi mắt lạnh lẽo của cậu như xuyên qua màn hình, nhìn thẳng về phía cậu ta.

Giọng nói của cậu đầy ác ý và trào phúng nói: “Nghe thấy chưa? Khi nhìn thấy cậu chết, phản ứng đầu tiên của cô ta là trút bỏ được gánh nặng.”

“Chuyện cô ta sợ nhất trên đời là do cô ta sơ ý dẫn đến cái chết của cậu.”

“Nhưng chuyện cô ta mong muốn nhất, thực ra cũng là – khiến cậu chết.”