#tien161099
Chu Khiêm đã nói ra cách để hoàn thành nhiệm vụ phụ, đó là lần lượt đi vào ba căn phòng 4, 7 và 8, để cho sát thủ ở ba phòng đều bắn ra một viên đạn.
Đầu tiên cậu sẽ đi vào phòng số 4 để kiểm tra thử, nếu như cậu không thể tránh được viên đạn bằng cách làm chậm thời gian, thì cậu chắc chắn sẽ chết, khi nãy cậu đã yêu cầu Hà Tiểu Vĩ sử dụng [Đồng Hồ Tích Tắc] để cứu cậu, sau khi sống lại cậu sẽ từ bỏ cái nhiệm vụ phụ này.
Nếu như thành công, cậu sẽ làm chậm thời gian ba lần liên tiếp, sau đó là hoàn thành nhiệm vụ.
Hiện tại Chúc Cường đã phát hiện ra Chu Khiêm đang nói dối.
—— Thanh kỹ năng của cậu không đủ để làm chậm thời gian ba lần!
—— Cậu thậm chí còn chưa lấy được [Đồng Hồ Tích Tắc] từ Tề Lưu Hành!
Hơn nữa, nếu như người chơi mở ra phòng không an toàn, chắc chắn sẽ gặp được sát thủ, tỉ lệ bị bắn trúng nhất định là 100%.
Như vậy, viên đạn của căn phòng số 4 Chu Khiêm hoàn toàn không có khả năng tránh thoát được...
Tổng kết lại, Chu Khiêm chắc chắn sẽ không đi vào căn phòng số 4.
Lời cậu nói tất cả đều là giả!
Kể từ khi biết chắc chắn Tư Đồ Tình là người đã gϊếŧ chết Cao Sơn, Chu Khiêm cũng không có nói bất cứ gì, cậu vẫn luôn nhấn mạnh là thời gian sắp kết thúc, mọi người nên tập trung vào việc hoàn thành nhiệm vụ phụ.
Phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ phụ chỉ là một cái cớ, cậu biểu hiện mình như là một kẻ điên mất trí —— Cậu chỉ quan tâm đến việc hoàn thành nhiệm vụ phụ, không hề quan tâm đến chuyện gì khác.
Vì để hoàn thành, cậu không thèm quan tâm đến mạng sống của Cao Sơn, không để ý đến thù hận của Vân Tưởng Dung, mặc kệ mọi người nghĩ cậu là hung thủ gϊếŧ người, thậm chí không thèm quan tâm đến chuyện mình có thể bị bắn……
Hà Tiểu Vĩ, Lộ Manh Manh.... Tất cả đều bị cậu mê hoặc.
Chu Khiêm thậm chí còn giành ra rất nhiều thời gian, để giải thích cho bọn họ hiểu cách để hoàn thành nhiệm vụ phụ, mục đích chủ yếu là để mọi người tin vào cách mà cậu làm, cậu làm hết tất cả mọi chuyện đều là vì để hoàn thành nhiệm vụ.
Vì để mọi chuyện trở nên hoàn hảo hơn, cậu thậm chí còn yêu cầu Hà Tiểu Vĩ và Lộ Manh Manh đến giúp mình.
Nhưng nếu như những việc đó chỉ là do Chu Khiêm ngụy trang thành thì sao?
Khi tất cả mọi người đều cho rằng cậu chắc chắn sẽ đi vào căn phòng số 4, nhưng trên thực tế thì cậu không có bước vào.
Nếu cậu chắc chắn không đi vào, vậy thì làm thời gian chạy chậm lại để làm gì?wattpadtien161099
—— chỉ có thể là gϊếŧ người.
Gϊếŧ ai?
Đương nhiên là gϊếŧ Lộ Manh Manh, người có tốc độ di chuyển rất nhanh.
Nguyên nhân để thời gian chạy chậm lại không phải là vì viên đạn, mà chủ yếu là làm chậm tốc độ của Lộ Manh Manh lại.
Chu Khiêm có thể làm cho thời gian chạy chậm lại trong một phạm vi nhất định, cách cậu khoảng 10m.
Nếu như cậu thật sự muốn gϊếŧ Lộ Manh Manh, cậu ta chỉ cần tránh xa một chút là có thể tránh được đòn tấn công này.
Kỹ năng của Lộ Manh Manh là di chuyển bằng tốc độ cao trong thời gian ngắn, nếu như cậu ta muốn dùng kỹ năng này để đối phó với Boss là không có khả năng, nhưng ở trong tình huống biết trước sẽ gặp nguy hiểm trốn thoát là an toàn nhất.
Thông qua hàng loạt thủ thuật che mắt của Chu Khiêm, hiện tại Lộ Manh Manh cho rằng, Chu Khiêm làm thời gian chậm lại là vì muốn giảm tốc độ di chuyển của viên đạn.
Lộ Manh Manh không chỉ không trốn đi, mà ngược lại sẽ đến gần phòng số 4 hơn, tò mò quan sát kết quả khi Chu Khiêm đi vào.
Cho nên…… Lộ Manh Manh thật sự là không xong rồi.
Trong nhà vệ sinh của phòng tổng thống, sau khi suy nghĩ cẩn thận lại Chúc Cường không nhịn được tay run lên, điện thoại lập tức rơi xuống đất.
Cả người hắn ngồi trên đất, sắc mặt trắng bệch, cả người đều run rẩy.
Hắn không nên.
Hắn không nên đối đầu với Chu Khiêm.
Lúc hắn gọi video nói chuyện với Lộ Manh Manh thảo luận về vấn đề này, hắn không nên đồng ý hợp tác với cậu ta mà nên khuyên cậu ta hợp tác với Chu Khiêm....
Nhưng Lộ Manh Manh miêu tả quân đoàn Đào Hồng quá lợi hại, hắn rất sợ.
Sau đó, hắn lựa chọn tin Lộ Manh Manh và Tư Đồ Tình, còn tin vào người đàn ông bí ẩn làm quân sư cho Tư Đồ Tình, hắn cũng tin vào chính hắn.
Hắn cứ cho rằng, chỉ cần quan sát Chu Khiêm trong trò chơi, là hắn đã hiểu hết về cậu.
Hắn cho rằng, với những thông tin mà hắn có được từ Vu Hiền, còn có Tư Đồ Tình và Lộ Manh Manh..... Hắn nhất định sẽ thắng Chu Khiêm.
Nhưng hắn sai rồi. Hắn thật sự sai rồi.
·
Trong trò chơi.
Lộ Manh Manh đi theo Hà Tiểu Vĩ đến bên cạnh cửa số 4, nhìn Chu Khiêm đặt tay lên cửa.
Sương mù ngày càng dày, cho dù đứng cách Chu Khiêm có vài bước chân, nhưng Lộ Manh Manh cũng không có nhìn rõ động tác của Chu Khiêm, cho nên đành đi lên trước thêm một bước nữa để nhìn cho rõ.
Lộ Manh Manh thật sự rất tò mò không biết Chu Khiêm có né được viên đạn bằng cách làm chậm thời gian hay không.
Lúc này, Vân Tưởng Dung vẫn còn quỳ gối khóc bên cạnh Lộ Manh Manh, nhưng hình như cậu ta không có cảm nhận được.
Giống như cậu ta hình như đã quên, mình là người đã gϊếŧ đi tình yêu của cuộc đời cô.
Lộ Manh Manh chỉ có một chấp niệm duy nhất đó chính là vượt qua được cấp độ.
Trong trò chơi này, mỗi người chơi sau khi đã hoàn thành một phó bản, khi muốn vào phó bản tiếp theo hệ thống cũng sẽ giới hạn thời gian, thường là 7 ngày hoặc 10 ngày. Nếu hết thời gian mà người chơi vẫn còn chưa vào phó bản tiếp theo, thì người chơi sẽ chết.
Nhưng Lộ Manh Manh chưa từng quan tâm đến thời hạn, mỗi lần sau khi hoàn thành một phó bản, y sẽ nghỉ ngơi có một ngày, qua hôm sau sẽ tiến vào phó bản tiếp theo.
Bằng cách đó, mặc dù y không nhận được bất kỳ thành tích đặc biệt nào, nhưng bằng mọi cách y vẫn hoàn thành được phó bản chỉ với lượng máu thấp. Có nhiều phó bản, biểu hiện của y cũng chỉ bình thường, nên đến giờ cũng chỉ miễn cưỡng đạt đến cấp D.
Mỗi lần hoàn thành được phó bản, Lộ Manh Manh đều cảm thấy rất thỏa mãn.wattpadtien161099
Hoàn thành đối với y mà nói đó là một cảm giác không thể nào diễn tả được, nó vừa vặn chạm vào dây thần kinh hưng phấn nhất của y.
Nó giống như..... Y đã hoàn thành được chuyện đó vào nửa năm trước.
Vào nửa năm trước, Lộ Manh Manh đã nhìn thấy được danh sách sinh viên chưa tốt nghiệp của khoa, sau đó phát hiện ra thứ hạng của mình thấp hơn bạn cùng phòng một hạng, cho nên y không được chọn, vì vậy y đã cầm một con dao vào lúc nửa đêm leo lên giường của bạn cùng phòng mình một dao đâm thẳng ngay ngực.
Bạn cùng phòng đã chết, thứ hạng của y cũng được nâng cao hơn, có được tư cách học lên cao học.
Máu tươi bắn lên theo khi y rút con dao ra khỏi ngực bạn cùng phòng, gương mặt của Lộ Manh Manh cũng nhiễm thành màu đỏ. Phòng ngủ hỗn loạn lên, đầy tiếng la hét, tiếng gọi cảnh sát, có người thì lên giữ chặt y lại.
Nhưng hình như y không cảm giác được gì.
Nắm chặt cây dao, nhìn thấy máu đỏ dính trên đó, trong lòng không nhịn được cảm thấy hưng phấn.
—— Y đã thành công bảo vệ thứ hạng của mình rồi.
Ngay bây giờ, cảm giác hưng phấn giống như là của đêm đó đã tỉnh giấc, từ trong hành lí của mình lấy ra một cây dao, Lộ Manh Manh phát hiện mình sắp được hoàn thành rồi, hưng phấn đến mức mắt y đỏ bừng lên.
Y từ từ đi về phía trước, nhìn cánh tay của Chu Khiêm hơi dùng sức mở cửa phòng số 4 ra.
Trong mắt y, động tác Chu Khiêm mở cửa bị kéo dài đến vô hạn bởi vì thời gian ở xung quanh đây đã chậm lại.
Tốc độ biến hóa xung quanh cũng bị thời gian ảnh hưởng, cửa, trần nhà, hành lang tất cả đều bị biến dạng.
Lộ Manh Manh vừa hồi hộp vừa nôn nóng chờ đợi, nhưng giây tiếp theo, y bất ngờ nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng.wattapdtien161099
—— Chu Khiêm đang quay đầu, nhìn về phía mình!
Như là cảm giác được gì đó, Lộ Manh Manh lui về sau một bước.
Nhưng mà chân của y giống như là không có sức. Y muốn dùng kỹ năng để tăng tốc độ của mình lên, nhưng y không thể làm được.
Y chỉ có thể đứng im nhìn Chu Khiêm đang đi về phía mình. Mỗi một bước đi, sát khí ở trong mắt đều tăng lên, Chu Khiêm giống như là một vị thần đang chuẩn bị trừng phạt y.
Sau khi phản ứng lại, Lộ Manh Manh nắm chặt cây dao trong tay, lập tức tung ra đại chiêu nâng tốc độ di chuyển của mình lên đến 80%, sau đó quay người chạy nhanh về phía trước.
Tất cả mấy lần trước, y đều nhờ vào cái kỹ năng này, nhờ vào tốc độ di chuyển nhanh y thành công trốn thoát khỏi tấn công của quái vật và những đòn tấn công của Bose, y tự nói với mình lần này cũng giống như vậy. Y nhất định sẽ trốn thoát!
Nhưng đột nhiên, y cảm nhận được thời gian ngày càng chậm lại.
Tốc độ di chuyển y mới nâng cao, đều bị ảnh hưởng bởi thời gian mà chậm lại.
Do đó tốc độ hiện tại của y, không khác gì tốc độ chạy bình thường ở ngoài đời thực!
Cùng lúc đó, y cũng có thể cảm giác được, Chu Khiêm ở phía sau tốc độ di chuyển hoàn toàn không bị thời gian làm ảnh hưởng, cậu giống như là một vị thần đứng bên ngoài dòng thời gian, nhìn y bằng ánh mắt xa cách và vui đùa, y giống như một con vật nhỏ bị nhốt ở trong lòng không cách nào trốn thoát được.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, cổ của Lộ Manh Manh bị một bàn tay ấn chặt lại.
Ngay sau đó y liền bị người đó bắt quay người lại.
Trong khi bị ép xoay người, Lộ Manh Manh dùng dư quang liếc nhìn xung quanh, thấy hiện tại mình đang đứng trước cửa phòng số 9.
Trước mắt y, đôi mắt tràn ngập sát khí của Chu Khiêm càng hiện rõ hơn.
Trên cổ truyền đến cảm giác đau đơn, nhìn thấy Chu Khiêm đang dùng một con dao kề sát vào cổ của mình, Lộ Manh Manh trợn mắt, con ngươi bởi vì sợ hãi mà nhanh chóng giãn ra.
Một tay cầm lấy cần cổ gầy yếu của Lộ Manh Manh, tay còn lại của Chu Khiêm thì mua một con dao từ ngân hàng giao dịch, đem y dựa sát vào cửa. Có vẻ như cậu chỉ cần hơi dùng sức một chút là Lộ Manh Manh sẽ bị đẩy vào căn phòng số 9.wattpadtien1610999
Lưỡi dao đâm sâu vào cổ của Lộ Manh Manh, máu tươi đang không ngừng chảy ra, làm cho con ngươi của Chu Khiêm hình như cũng biến thành màu đỏ.
Với đôi con ngươi màu đỏ, Chu Khiêm lạnh lùng nhìn Lộ Manh Manh
“Anh, anh muốn gϊếŧ tôi……”
Bởi vì thời gian bị làm chậm lại, tốc độ nói chuyện của Lộ Manh Manh cũng bị làm chậm theo.
Khóe môi Chu Khiêm cong lên một nụ cười trào phúng, lời nói ra lại rất tàn nhẫn. “Là cậu đánh tráo biển số, để cho Cao Sơn chết, phải không?”
Lộ Manh Manh phủ nhận. “Tôi, tôi không có! Là……”
Chu Khiêm nói: “Mấy lần biển số bị đánh tráo, và ký hiệu trên mỗi cánh cửa để đánh lừa mọi người, vừa rồi cậu dùng kỹ năng lớn như vậy... Thanh kỹ năng của cậu còn không? Nếu không thì hiện tại tôi cũng phải để ý đến kỹ năng sát thủ của cậu. Tuy rằng cũng có bị ảnh hưởng bởi thời gian, tốc độ ra tay cũng sẽ rất chậm. Nhưng tôi cũng không thể nào xem nhẹ được.”
Lộ Manh Manh luống cuống. Liên tục sử dụng nhiều kỹ năng như vậy, thanh kỹ năng của y đúng là không còn.
Gương mặt vốn tái nhợt của y nay lại càng tái hơn, cơ thể chỉ có thể run rẩy trước Chu Khiêm.
Chu Khiêm hỏi lại y: “Cho nên cậu không cần phủ nhận đâu, là do cậu làm. Nhưng mà bất quá tôi muốn biết có phải là do Tư Đồ Tình sai cậu làm không?”
Lộ Manh Manh thấp giọng nỉ non: “Anh…… Tôi, tôi không biết……”
Cây dao trong tay Chu Khiêm không chút lưu tình mà đâm về phía trước.
Cơn đau ập đến làm Lộ Manh Manh cau mày, nước mắt không nhịn được cũng chảy ra.
Sau đó y hoảng sợ mà nhìn Chu Khiêm chằm chằm. “Anh rốt cuộc, rốt cuộc……”
“Cậu chỉ là một con tốt thí, gϊếŧ cậu làm bẩn tay tôi. Không đáng.” Chu Khiêm dùng giọng điệu đầy mê hoặc thấp giọng nói bên tai y, “Nói cho tôi biết cậu biết được bao nhiêu? Đứng phía sau cậu với Tư Đồ Tình là ai?”
Giọng nói của Lộ Manh Manh run rẩy đến lợi hại.
Nhưng thứ lạnh lẽo trên cổ đang không ngừng đâm sâu vào, khí lạnh và sát khí trên cổ buộc y phải nói. “Là…… Là một quân đoàn……”
“Đinh linh linh……”
Có tiếng lục lạc đang đến gần. Theo sau đó là hơi thở lạnh như băng.
Dường như bão tuyết cao hàng nghìn mét đang càng quét nơi đây, nó sắp nhấn chìm hết tất cả.
Sức mạnh của băng tuyết này đúng là rất mạnh. Nhưng do ảnh hưởng của thời gian, nên nó vẫn chưa đến gần được Chu Khiêm.
Không thèm quan tâm đến không khí lạnh ở phía sau lưng, Chu Khiêm đổi tay cầm dao, nâng cái cằm gầy yếu của Lộ Manh Manh lên, buộc y ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt của cậu.
Nhìn thẳng vào mắt của Lộ Manh Manh, Chu Khiêm nói: “Nói cho tôi biết tên của cái quân đoàn kia. Nếu không tôi cho cậu hai sự lựa chọn, bị tôi cắt cổ và vào phòng số 9.”
“Tôi…… Tôi……” Lộ Manh Manh sợ đến mức nước mắt rơi không ngừng, cả người cũng run rẩy.
Cùng lúc đó, y cũng cảm nhận được một hơi thở lạnh lẽo đang đến gần.
Hiện tại y nói hay là không nói gì cũng không xong. Đường nào cũng chỉ có chết.
Những lời nói của Chu Khiêm không ngừng vang lên ở bên tai Lộ Manh Manh. “Nói đi. Cậu dù sao cũng chỉ là một khẩu súng bị người khác điều khiển, làm theo mệnh lệnh thôi. Cậu cũng không phải là kẻ thù của tôi, nếu cậu chịu nói tôi sẽ tha cho cậu.”
Nhưng ở bên kia, không khí lạnh ở đó nói cho y biết, chỉ cần y mở miệng nói thì sẽ chết.
“Tôi sẽ thả cậu đi.”
“Tôi không những tha cho cậu, mà còn dẫn cậu hoàn thành phó bản này.”
“Nhưng trước tiên cậu phải nói cho tôi biết, cái quân đoàn kia có tên là gì?”
“Hai chữ 'hoàn thành', ở một mức độ nào đó nó đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Lộ Manh Manh.
Lộ Manh Manh hé môi, như muốn nói ra một cái tên.
Nhưng giây tiếp theo, một cơn bão tuyết ập đến ngăn miệng của y lại.
Ngay sau đó, tiếng lục lạc càng ngày càng lớn hơn, dòng thời gian hình như cũng đã khôi phục lại bình thường.
Lộ Manh Manh có thể cảm nhận được cơn bão tuyết đang kéo đến ầm ầm.
Trong lòng vô cùng hoảng sợ, con ngươi cũng co rút lại.
Nhưng hình như cả người y đã bị băng tuyết giữ chặt lại, không thể trốn được.
Dòng thời gian đã khôi phục lại như bình thường. Bởi vì thanh kỹ năng của Chu Khiêm đã sắp cạn chỉ còn lại 5%, nhưng chỉ có mình cậu với Vu Hiền mới có thể nhìn thấy được.
Chu Khiêm sử dụng 4% kỹ năng của mình để làm chậm thời gian thêm một lần nữa, nhân lúc mình không bị ảnh hưởng nhanh chóng chạy ra khỏi đó, chỉ còn chừa lại cơn bão tuyết.
Ở trước cửa phòng số 9, Lộ Manh Manh do đã sử dụng hết toàn bộ kỹ năng của mình không còn cách nào để trốn thoát được, chỉ có thể bị cơn bão tuyết ném thẳng vào căn phòng số 9.
Ba giây sau —— “Đùng!”
Tiếng súng vang lên, Lộ Manh Manh bị bắn chết ở trong phòng số 9.
Y thậm chí không thể giống như mấy người trúng đạn lúc trước để chạy trốn ra hành lang.
Chỉ còn 7 phút nữa là hết thời gian để hoàn thành nhiệm vụ phụ.
Xoay người, xuyên qua lớp sương mù dày, Chu Khiêm nhìn thấy bóng dáng của Tư Đồ Tình, người được mệnh danh là【 Tuyết Nữ 】.
Cô đứng ở đầu hành lang bên kia với vẻ mặt vô tình và bình tĩnh.
Thời gian bị chậm lại, tốc độ di chuyển của cô cũng bị ảnh hưởng theo.
Không hổ là người có sức mạng tấn công cao, đứng từ xa cũng có thể gϊếŧ chết được Lộ Manh Manh.
Nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Tình, Chu Khiêm nói: "Trong tình huống thời gian bị tôi làm chậm lại, cô cũng có thể đi kịp đến đây để gϊếŧ người diệt khẩu, cô làm sao biết được tôi muốn làm gì?"
"Trong trò chơi này, người chơi chỉ có thể nhìn thấy được thanh máu của nhau, chứ không thể nhìn thấy được thanh kỹ năng. Ngoài ra, cũng không có ai biết được kỹ năng của tôi là gì. Cho nên, không có ai biết được thanh kỹ năng của tôi không có khả năng làm thời gian chậm lại đến ba lần, cũng không có ai có thể đoán được mục tiêu của tôi là Lộ Manh Manh."
“Do đó, cô không nên xuất hiện ở đây.”
Ánh mắt trở nên đầy chế nhạo, Chu Khiêm khinh thường nhìn về phía Tư Đồ Tình. "Vì thế, cho dù cô đã gϊếŧ Lộ Manh Manh, không cho cậu ta nói với tôi người đứng phía sau mấy người là ai. Nhưng hành động vừa rồi của cô đã cho tôi biết được một chuyện, cái quân đoàn đứng phía sau cô rất mạnh, mạnh đến nỗi cô cũng rất sợ."
“Lúc trước, cô cho dù có như thế nào cũng phải canh chừng Lộ Manh Manh, không cho cậu ta đem chuyện hai người liên minh lại với nhau bị người khác biết. Nhưng bây giờ, cô sợ bí mật của quân đoàn sẽ bị người khác biết, sau đó cô sẽ bị phạt, cho nên cô trực tiếp ra tay với Lộ Manh Manh. Ngoài ra ——”
“Qua hành động lúc nãy của cô, tôi còn chắc chắn được một chuyện, quân đoàn phía sau cô có cách để nhìn thấy được thân phật thật sự của tôi và con bạc. Đúng không? Kỹ năng của tôi chỉ có tôi và con bạc của tôi biết. Nhưng hắn làm sao để người khác biết được?”
Không còn nhìn Tư Đồ Tình nữa, Chu Khiêm đưa ánh mắt nhìn vào khoảng không.wattpadtien161099
Thật trùng hợp, thông qua màn hình điện thoại, Vu Hiền đúng lúc nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Chu Khiêm, như là cách một cái điện thoại nhìn thẳng vào hắn. Vu Hiền theo bản năng rùng mình.
“Vu Hiền, anh Cường của cậu có ở bên cạnh cậu không?”
“Tôi cho cậu hai sự lựa chọn, một la gϊếŧ chết hắn ta, hai là cách hắn ta xa một chút, cả đời này cũng không cần gặp lại.”
“Nếu không sau khi rời khỏi phó bản này trở về thế giới thật, chuyện đầu tiên mà tôi làm chính là giải quyết cậu đó, cậu biết chưa?”
“Anh Cường của cậu hợp tác với Lộ Manh Manh để gϊếŧ tôi. Cậu còn chưa hiểu sao?”
“Thôi được rồi, tôi thấy chắc cậu không thể gϊếŧ được hắn ta đâu, nghe lời tôi, lập tức chạy đi.”
·
Trước màn hình điện thoại, Vu Hiền hoàn toàn choáng váng.
Khoảng mười giây sau, hắn mới phản ứng lại.
Cầm lấy điện thoại, hắn chạy thẳng đến nhà vệ sinh nhưng khi tay vừa chạm vào cửa hắn đã rút tay về.
—— Hắn nên nghe lời Chu Khiêm lập tức chạy khỏi đây, hay là đi tìm anh Cường để nói chuyện?
Vu Hiền đúng là do dự. Bởi vì hắn không tin Chúc Cường là loại người như thế.wattpadtien161099
Lúc hắn không biết nên đi đâu để kiếm tiền là Chúc Cường đã dẫn hắn đến thành phố này.
Tìm việc, thuê nhà,.... Chúc Cường vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc đến hắn.
Hắn không tin, Chúc Cường sẽ dễ dàng phản bội hắn như thế. Hiện tại, ở trong nhà vệ sinh.
Chúc Cường ngồi trên nền gạch lạnh lẽo, nhìn nhà vệ sinh tráng lệ, nhà vệ sinh ở đây còn lớn hơn nhà vệ sinh mà mình đã thuê
Chúc Cường cười, cười nhạo bản thân mình và cười tuyệt vọng.
Điện thoại đang không ngừng run lên.
Đó là tin nhắn do hệ thống gửi đến.
【Con bạc Chúc Cường người chơi mà bạn đã chọn Lộ Manh Manh: Đã chết.】
【 Lộ Manh Manh không vượt qua được, bạn không có khả năng nhận được 200 vạn.】
【Hệ thống sẽ lấy đi tiền đặc cược của bạn: 100 vạn.】
【Con bạc Chúc Cường số tiền trong tài khoản của bạn hiện tại không đủ, vui lòng nạp thêm tiền vào trong vòng 3 ngày, nếu 10 ngày sau mà bạn vẫn chưa trả hết nợ, bạn sẽ chết.】
【Nếu có thể nạp tiền trong vòng 3 ngày, bạn có thể lựa chọn người chơi lại một lần nữa.】
【Hy vọng ánh mắt của bạn tốt hơn lựa chọn người chơi mạnh hơn, nếu như người chơi mà bạn chọn có thể thăng đến cấp S, bạn sẽ trở thành con bạc cao cấp.】
【Con bạc cao cấp có thể đi vào đại sảnh của trò chơi, đến lúc đó, bạn sẽ có cơ hội để tiếp cận —— Thần.】
Mình, mình còn cơ hội……
Chỉ cần có 100 vạn trong phòng 3 ngày thì mình, mình vẫn còn cơ hội.
Mình chỉ cần thắng thêm một lần nữa là có cơ hội để trả hết nợ ở bên ngoài!
Chỉ cần thắng thêm một lần nữa, thêm một lần nữa thôi, mình có thể trả hết nợ.
Sau đó mình sẽ rời khỏi đây, không bao giờ chạm đến trò chơi này nữa.
Nhưng trong ba ngày làm sao có được 100 vạn.....
Đang do dự, Chúc Cường liền nghe được giọng nói của Vu Hiền ở ngoài cửa. “Anh Cường, tôi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu? Cậu có phải hay không…… Có phải hay không……”
Hắn đã biết.
Vậy thình mình không còn cách nào nữa.
Ánh mắt của Chúc Cường nhìn đến con dao cạo trên bồn rửa tay.
Đứng lên đi về phía bồn rửa tay, Chúc Cường nói với người ở phía bên ngoài: “Tiểu Vu không phải như thế, cậu hiểu lầm rồi. Cậu nghe tôi giải thích, tôi, tôi sẽ ra ngay.”
·
Ba phút sau, Vu Hiền nằm trên vũng máu.
Hắn trợn mắt nhìn Chúc Cường, hắn không thể tin được những chuyện đã xảy ra.
Chúc Cường cầm dao cạo ở trong tay không nhịn được run rẩy. “Tiểu Vu rất xin lỗi…… Tôi, tôi đã đem toàn bộ số tiền kiếm được trong trò chơi này, đến sòng bạc, sau đó thua hết rồi, còn thiếu nợ lại rất nhiều. Nhưng hiện tại Lộ Manh Manh đã chết rồi.... tôi không thể trả nợ được, tôi không thể thua được.”
Tay còn lại vươn ra cầm lấy thẻ ngân hàng trong túi của Vu Hiền. “Rất xin lỗi. Tôi chỉ là.... Muốn sau khi Chu Khiêm hoàn thành được phó bản này, tiền đến, sau đó tôi sẽ lấy tiền đi. Tôi chỉ là... Chỉ là muốn tiền thôi…… Vu Hiền, tôi…… Không, không đúng!”
Trong chớp mắt, ánh mắt của Chúc Cường trở nên âm u hơn.
Chúc Cường hung hăn trừng mắt nhìn Vu Hiền, nói: “Không đúng, tôi không có sai! Là mày! Đều tại mày! Lúc đó tao đã nhắc nhở mày rồi, trò chơi này có vấn đề, mày đừng có chơi! Nhưng mày lại không thèm qua tâm đến vẫn tiếp tục chơi! Tao, tao thấy mày chơi tiếp nên tao mới chơi theo!”
“Là mày ép tao! Mày ép tao thiếu nhiều tiền như vậy, là mày ép tao thành kẻ gϊếŧ người……”
“Trước đây chỗ nào mày cũng thua tao, dựa vào cái gì…… Dựa vào cái gì người chơi mà mày chọn lại mạnh hơn của tao? Dựa vào cái gì mày nằm không cũng có thể thắng……”
Vu Hiền không thể trả lời mấy câu hỏi của Chúc Cường, bởi vì hắn đã ngừng thở.
Sau một lúc lâu, Chúc Cường đứng trong vũng máu, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Đột nhiên, hắn nghe được tiếng chuông cửa.
Chúc Cường lập tức nhảy lên, hoảng sợ nhìn về phía cửa phòng, sau đó luống cuống đi sử lí vết máu.
Ngay lúc hắn đang dọn dẹp, liền nhận được một tin nhắn.
——【Con bạc Chúc Cường, tôi biết cậu đang làm gì, chúng ta nói chuyện đi.】
Một phút sau, Chúc Cường mở cửa phòng, cho một người đàn ông ăn mặc lịch sự đi vào.
Khí chất ông ta rất ôn hòa, nhưng cũng rất nghiêm túc và có hơi cổ hủ.
Nghề nghiệp của ông ta chắc là bác sĩ hay là luật sư gì đó.
Người đàn ông bước vào phòng, sau đó ngồi trên sofa.
Lúc đi ngang qua cái xác của Vu Hiền, gương mặt của ông ta vẫn rất bình tĩnh, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhảy.
Chờ ông ta ngồi xuống, Chúc Cường lập tức đi lên hỏi: “Ông, ông là ai? Ông……”
Người đàn ông nói: “Tôi cũng là người chơi ở trong trò chơi này. Cậu có thể gọi tôi là【 Mục Sư 】.”
“Mục, mục sư? Ông…… Trò chơi? Rốt cuộc ý của ông là gì?”
Chỉ nghe mục sư đơn giản nói tóm tắt: “Cậu quá kích động. Gϊếŧ người là phạm pháp, với cách làm đơn giản và thô bạo như vậy, tôi đoán, cậu sẽ bị cảnh sát bắt sau 48 giờ. Đến lúc đó, cậu cũng không thể trở thành con bạc được nữa vì điện thoại đã bị tịch thu.”
Chúc Cường ngây ngẩn cả người, sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh: “Tôi……”
—— Quan sát trò chơi trong thời gian dài, hắn cũng đã xem mình trở thành người chơi trong trò chơi này rồi. Việc người chơi sử dụng kỹ năng để gϊếŧ chết lẫn nhau là điều bình thường. Cho nên hắn cũng đã quên, ở trong thế giới thật không thể làm như thế được.
Lúc này Chúc Cường hình như lờ mờ cảm thấy mình đã bị trò chơi ảnh hưởng đến.
Hắn không phải loại người bốc đồng, liều lĩnh và... tàn nhẫn như thế.
Tình trạng tinh thần hiện tại của hắn không được đúng cho lắm.
Hắn giống như đã biến thành một người điên rồi.
Mục sư lại nói: “Cảnh sát sẽ bắt cậu sau 48 giờ nữa. Tôi có thể thuê luật sư cho cậu, thậm chí là làm.... giám định tinh thần cho cậu.”
“Giám định tinh thần? Là có ý gì?” Chúc Cường siết chặt tay.
“Tôi đã chuẩn bị cho cậu một chiếc giường ở bệnh viện tâm thần.” Mục sư đứng lên, "Gặp mặt ngày hôm nay chỉ là báo cho cậu biết trước, miễn cho lúc cậu bị cảnh sát bắt sẽ sợ hãi, yên tâm đi, cậu sẽ không ngồi tù đâu."
“Tạm biệt, chúng ta sẽ gặp lại nhau tại bệnh viện tâm thần Xuân Sơn.”
“Khoan đã, bệnh viện tâm thần gì??? Ông nói rõ lại xem?!”
"Bây giờ cậu chỉ có hai con đường, thứ nhất, chờ bị cảnh sát bắt và không thể trở thành con bạc được nữa, nợ nần chồng chất, mười ngày sau sẽ bị hệ thống gϊếŧ chết; thứ hai, đến bệnh viện tâm thần Xuân Sơn để trở thành người chơi, sau đó tự mình kiếm đồng tiền vàng để trả nợ."
“Cậu là người thông minh, chắc biết là mình nên chọn con đường nào?”
Chúc Cường ngồi trên đất, cả người như là cái xác không hồn.
Sau khi mục sư rời đi, Chúc Cường nghe được một câu nói.
—— “Chào mừng bạn tham gia trò chơi này với thân phận là người chơi, chúc bạn chơi trò chơi vui vẻ.”
·
Trong trò chơi.
Nhiệt độ trong hành lang đã giảm đến con số âm.
Nhiệt độ không làm lượng máu của người chơi giảm xuống, mà nó sẽ ảnh hưởng đến tinh thần.
Thể chất của Chu Khiêm là sợ nóng vào mùa hè và lạnh vào mùa đông, cậu mở ngân hàng giao dịch ra và mua cho mình một cái áo khoác.
Trong lúc từ từ cài cúc áo khoác cậu vừa nói với Tư Đồ Tình: "Lúc nãy khi cô đem Lộ Manh Manh ném vào căn phòng số 9, thật sự là không có muốn ra tay với tôi. Tại sao chứ? Tại vì cô muốn tôi giúp cô hoàn thành được nhiệm vụ phụ này?"
“Thời gian còn lại để hoàn thành nhiệm vụ phụ này là 6 phút. Bây giờ chắc là cô đang suy nghĩ xem, là ném tôi, Hà Tiểu Vĩ hay là Vân Tưởng Dung vào hai căn phòng nữa. Cô muốn hy sinh chúng tôi để hoàn thành nhiệm vụ phụ này?”
Tư Đồ Tình thờ ơ trả lời: “Đoán được suy nghĩ của tôi, vậy mà còn không chạy trốn?”
Chu Khiêm cười: “Tại sao lại phải chạy chứ? Hiện tại cô cũng đâu có ra tay.”
Tư Đồ Tình cau mày không lên tiếng, Chu Khiêm nói: “Gϊếŧ chúng tôi mà nói, đối với cô là chuyện quá dễ. Nhưng nếu muốn đem hai người ném vào phòng không an toàn rồi tìm vật chứng, làm xong hết tất cả trong vòng 6 phút.... Hơi khó à nha.”
Tư Đồ Tình không trả lời.
Chu Khiêm cài cúc áo xong, nói với cô: “Cô xem, cô lại thừa nhận thêm một chuyện nữa rồi, cô có hứng thú đối với nhiệm vụ phụ này. Cho nên…… Là do người đứng phía sau không cho cô làm? Thật ra cô cũng nên suy nghĩ một chút việc thoát khỏi sự khống chế của người đó, tôi có thể giúp cô.”
Tư Đồ Tình chỉ nói: “Đừng hòng li gián chúng tôi.”
Chu Khiêm cười nhẹ. "Lần trước tôi đã nói với cô rồi, người đó không muốn cô trở nên mạnh hơn, là bởi vì người đó muốn khống chế cô."
“Bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết một sự thật rất tàn nhẫn, nói chung là nếu một người đi khống chế một người khác là bởi vì đối phương có ích. Nhưng cô thử suy nghĩ thử, nếu một ngày nào đó cô trở nên vô dụng thì sẽ ra sao? Bỏ cô tự sinh tự diệt.... Hay là sẽ gϊếŧ cô?"
“Tương tự như, Lộ Manh Manh đối với cô là vô dụng, nên cô đã gϊếŧ cậu ta.”
“Chu Khiêm, tôi nói cho cậu biết ——” Tư Đồ Tình giọng nói âm trầm, “Cậu hoàn toàn không biết quan hệ của chúng tôi, thì đừng tự cho mình là đúng!”
Chu Khiêm cười khẽ, không nói nữa, quay người đi vào một căn phòng.
Đúng lúc đó, Hà Tiểu Vĩ chạy đến.
Ôn bị lạnh đến run lên, hơn nữa còn có hơi ngốc, nhìn thấy lớp băng trên cửa số 9 ông cũng không có phát hiện ra gì.
Hoảng sợ liếc nhìn Tư Đồ Tình ngay say đó liền tránh xa cô, đến bên cạnh của Chu Khiêm.
“Đậu mùa, bây giờ là tình hình gì đây?” Hà Tiểu Vĩ không khỏi hỏi.
Chu Khiêm nói: “Tư Đồ Tình đem Lộ Manh Manh ném vào căn phòng số 9. Cho nên, Cao Sơn là do ai gϊếŧ, tôi không cần phải nói nữa?”
“Thật là kinh khủng. Tại sao cô ta lại gϊếŧ Lộ Manh Manh? Sao cô ta không động đến cậu?”
“Động đến tôi, ai sẽ giúp cô ta hoàn thành nhiệm vụ phụ?”
“Vậy thì chúng ta hiện tại…… Đậu mùa, sát thủ ở phòng số 9 đã bắn ra một viên đạn rồi tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
“Đơn giản là làm theo quy tắc đó thôi.” Chu Khiêm nói, "Hiện tại căn phòng số 9 mất một viên đạn, phòng số 6 trở thành phòng có địa vị thấp nhất. Phòng số 7 và 8 lúc trước là an toàn bây giờ không còn an toàn nữa, có thể đi vào rồi."wattpadtien161099
“Bây giờ chúng ta lần lượt đi vào phòng số 7 và 8 để làm giảm bớt một viên đạn. Cuối cùng đem viên đạn lấy được từ dưới gối Khương Dư Thanh đưa cho sát thủ phòng số 9 là được.”
“Vậy cậu muốn làm chậm thời gian để tránh viên đạn nữa hả?” Hà Tiểu Vĩ hơi không chắc chắn hỏi.
Chu Khiêm: “A, tôi không cẩn thận sử dụng hết thanh kỹ năng rồi.”
Hà Tiểu Vĩ: “Đậu xanh rau má, chuyện này……?!!”
Chu Khiêm không lên tiến, chỉ quay người đi về phía căn phòng số 12.
—— Ở đó có ba xác chết của NPC.
"Chúng ta đã xem nhẹ ba NPC mà trò chơi đưa ra rồi, nó có thể là bắt đầu cũng có thể là kết thúc. Hiện tại chúng ta có thể dùng được một cách để hoàn thành nhiệm vụ phụ này, chính là đưa ba cái xác của ba NPC vào ba cửa khác nhau để dụ sát thủ ra tay."
“Nhưng mà, Lộ Manh Manh đã dùng chính cơ thể của mình để đổi lấy một viên đạn rồi, hiện tại chỉ cần dùng đến hai cái xác thôi. Cho nên anh Tiểu Vĩ ——”
Chu Khiêm quay đầu nhìn về phía Hà Tiểu Vĩ. “Kỹ năng của anh... Có dùng được trong tình huống này không?”
Thật ra đến bây giờ có một chuyện Chu Khiêm vẫn còn chưa xác định được —— liệu rằng sát thủ có ra tay với xác chết hay không.
Nếu cách dùng xác chết không sử dụng được, cậu chỉ có thể dùng đến hai con rồng nhỏ của mình để dụ sát thủ thôi.
Tuy nhiên, tình hình thực tế hiện tại cho thấy, xác chết vẫn còn dùng được.
Người thiết kế trò chơi cố ý để cho ba NPC trước khi chết sẽ chạy ra hành lang, mà không phải cho bọn họ trực tiếp chết ở trong phòng, hình như là có ý nghĩa cả.
Chu Khiêm với Hà Tiểu Vĩ mỗi người lôi một cái xác chết đến trước cửa phòng số 7 và 8.
Sau đó Hà Tiểu Vĩ liền lấy ra một cây đàn, nhướng mi vui mừng nhìn về phía Chu Khiêm, sau đó nghiêm túc nhìn về phía căn phòng số 6: “Tuy rằng sức tấn công của tôi không mạnh, nhưng tôi cũng là một cao thủ trong việc tấn công từ xa nha, nhờ vào âm thanh từ dây đàn làm chất xúc tác, tôi có thể di chuyển được xác chết kể cả viên đạn!”
Hà Tiểu Vĩ ngồi xếp bằng trên mặt đất, một tay cầm đầu đàn tay còn lại gãy đàn.
Giơ tay để gãy dây đàn, âm thanh lưu truyển, hình như có một cỗ âm thanh từ trong dây đàn truyền ra.
Xác của một trong ba NPC lập tức đứng lên, đi thẳng đến căn phòng số 7.
—— “Đùng”, xác chết thành công lừa được một viên đạn.
Trong niềm vui sướиɠ, Hà Tiểu Vĩ vẫn sử dụng cách cũ để đưa xác chết đi vào phòng số 8.
Cứ như thế, phòng số 7 và 8 đều giảm đi một viên đạn.
Đến hiện tại, các điểm trên bàn xoay, điểm 12, 1, 2, 6, 9, 7 và 8 mỗi điểm đều giảm đi một viên đạn.
Trong đó, điểm 12 và 6, 1 và 7, 2 và 8, tạo thành ba đường kính khác nhau, tất cả đều bị giảm đi một viên đạn, tác dụng ở trên bàn xoay là tiêu diệt lẫn nhau.wattpadtien161099
Bây giờ chỉ còn lại căn phòng số 9 là điểm duy nhất làm bàn xoay mất cân bằng.
Phòng số 9 bị thiếu đi một viên đạn, trọng tâm của bàn xoay chuyển đến phòng số 3.
Chỉ cần đem viên đạn có ký hiệu 'S' trả lại cho sát thủ phòng số 9, là bàn xoay sẽ cân bằng trở lại.
Hà Tiểu Vĩ cầm lấy viên đạn từ trong tay của Chu Khiêm, giơ tay gãy dây đàn, chuẩn bị đưa viên đạn vào căn phòng số 9.
Chu Khiêm nhắc nhở ông: “Nhớ kỹ vị trí mà tôi nói? Nhất định phải đặt vào tay của sát thủ.”
Chu Khiêm đã đã làm thí nghiệm rồi, bất kể có thêm vào phòng thứ gì, xác chết, viên đạn gì cũng được, tất cả đều không có ảnh hưởng đến sự cân bằng của bàn xoay. Điều duy nhất để làm thay đổi “Địa vị” là do chính bản thân của 12 sát thủ.
Chu Khiêm cũng đã thử qua, cho dù là thứ gì cũng không chạm vào được người của sát thủ, để làm tăng trọng lượng. Ngay cả keo dán chắc nhất cũng không có tác dụng.
Theo những gợi ý mà hệ thống cung cấp, thư duy nhất có thể chạm vào sát thủ là viên đạn.
Điểm khó của nhiệm vụ này là, tưởng tượng ra mô hình của nó, phân tích xem nên lấy viên đạn từ phòng nào và trả viên đạn lại cho phòng nào.
Không hề có bất kỳ thông tin nào, trò chơi cũng không nêu ra những khó khăn khi trả lại viên đạn.
Do đó, chỉ cần đem viên đạn đặt trên tay của sát thủ là được.
Vấn đề duy nhất đó là Hà Tiểu Vĩ chưa từng bước vào phòng nào, cũng không biết vị trí của sát thủ, Hà Tiểu Vĩ chỉ có thể cách một cánh cửa, dựa vào vị trí mà Chu Khiêm miêu tả để đưa viên đạn vào.
“Đến Hà Tiểu Vĩ, xem lại bản đồ tôi vẽ đi, nhất định phải chính xác.”
Giọng nói của Chu Khiêm vang lên, Hà Tiểu Vĩ liếc nhìn bắt gặp ánh mắt đầy nghiêm túc của cậu.
Hà Tiểu Vĩ nhịn không được than thở: “Bộ dáng của cậu nhìn rất giống như giáo viên đi kiểm tra bài tập! Tôi cũng đã tốt nghiệp rất lâu rồi, đừng làm như thế chứ!”
Chu Khiêm trừng ông: “Nắm chặt thời gian, nhanh lên!”
“A tôi biết rồi mà! Cậu đừng làm ánh mắt như gϊếŧ người chứ——”
Hà Tiểu Vĩ nhanh chóng gãy đàn, lợi dụng sóng âm đưa viên đạn vào phòng số 9.
Viên đạn đi xuyên qua cửa để lại một lỗ nhỏ, rồi tiếp tục đi vào phòng.
Ngay sau đó, không cần Hà Tiểu Vĩ canh chuẩn vị trí, sát thủ đã tự mở tay ra cầm lấy viên đạn.
【Nhiệm vụ phụ《Kiểm Tra Và Cân Bằng》tiến độ hoàn thành: 50%.】
【Địa vị của 12 sát thủ đã khôi phục lại vii trí cân bằng, không thể bắn súng gϊếŧ người nữa.】
【Lưu ý: Thời gian để hoàn thành nhiệm vụ phụ còn lại ba phút.】
Nhìn thấy thông báo của hệ thống, Hà Tiểu Vĩ lập tức nở nụ cười: “Ha ha ha, thật tốt quá! Chúng ta nhanh chóng tìm đủ 12 vật chứng để hoàn thành nhiệm vụ phụ thôi!”
“Được, nhớ kỹ lời tôi nói vật chứng nằm ở vị trí cách sát thủ không xa. Sau khi vào phòng không cần tìm chỗ khác để lãng phí thời gian, trực tiếp đi đến gần sát thủ.” Chu Khiêm nói, “Tôi tìm từ căn phòng số 9 dài qua phía bên trái, anh tìm từ phía bên phải, chia nhau ra tìm.”
“Được!” Hà Tiểu Vĩ nói xong, lập tức chạy vào căn phòng số 10.
Vật chứng của phòng số 7 và 8 đã được lấy đi, là hai viên đạn có ký hiệu là “7”, vì thế Chu Khiêm lập tức đi về phía phòng số 6.
Trong lúc đó, có một cô gái đã đứng ra chặn đường của cậu.
Đó là Vân Tưởng Dung.
Cô giơ cây sáo nhỏ trong tay lên, nói với Chu Khiêm: “Đưa [Đồng Hồ Tích Tắc] cho tôi. Tôi muốn đi cứu Cao Sơn. Nếu anh không đưa cho tôi, thì tôi hiện tại cũng chỉ có thể liên minh với Tư Đồ Tình, với việc gϊếŧ chết anh, thì cứu Cao Sơn sống lại quan trọng hơn.”
Vân Tưởng Dung vừa nói xong, bão tuyết một lần nữa đánh lại đây.
Đó là Tư Đồ Tình, cô ta đang đi từng bước đến gần Chu Khiêm.
Giơ lục lạc trong tay lên, Tư Đồ Tình nói với Chu Khiêm: "Lúc nãy cậu nói rất đúng, lúc tôi gϊếŧ chết Lộ Manh Manh, tôi không có ý ra tay với cậu, đó cũng là có nguyên nhân. Gϊếŧ cậu rồi, ai giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ phụ?"
“Mặc kệ tôi có hứng thú với nhiệm vụ phụ hay không, cơ hội để hoàn thành nó đang ở trước mắt thì tội gì không làm?”
“Chu Khiêm, nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành rồi. Hiện tại cậu có thể chết rồi.”
“Tôi dùng 30 giây để gϊếŧ cậu, cọ lại 2 phút 30 giây đủ thời gian để tìm vật chứng rồi.”
“Tôi vốn dĩ không cần làm trò trước mặt người chơi để gϊếŧ chết cậu, mà nên lợi dụng bẫy trong phó bản. Nhưng hiện tại là lúc giải quyết cậu tốt nhất, thôi thì giải quyết cậu sớm một chút vậy.”wattpadtien161099
“Cậu đang muốn lợi dụng mấy viên thuốc kia để làm tôi đứng yên hả? Cũng may là con bạc Chúc Cường đã nói cho tôi biết trước. Trên thực tế, đối với mấy đạo cụ đó, chỉ cần chuẩn bị tốt, không nghe cậu nói câu kia là có thể tránh được rồi.”
Lấy ra hai cái nút bịt tai, Tư Đồ Tình đeo vào tai mình.
Ngay sau đó cô ta giơ lục lạc về phía Chu Khiêm. “Chu Khiêm, cậu trốn không thoát đâu.”
Tác giả có lời muốn nói:
- ----*-----
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Hello ~ Chương này chưa có beta lại nha.