#tien161099 đã beta
Chu Khiêm có 70% cơ hội qua cửa khi tham gia vào《 Thiên Đường Quả Táo 》, nếu Vu Hiền bỏ ra 3 vạn để đặt cược, xác suất để có được 100 vạn là 70%.
3 vạn tiền vốn của hắn, thật sự cũng là tiền từ trên trời rơi xuống.
Đều này tương đương với việc hắn không bỏ ra tiền đầu tư gì cả, không cần sợ bị mất tiền.
Đây là một điều rất đơn giản, sau khi suy nghĩ cẩn thận, Vu Hiền kích động đến run tay.
Nhưng mà Chúc Cường bên cạnh hắn lại sợ hãi. “3 vạn đó, nhưng hiện tại chính là 100 vạn! Làm gì có chuyện tốt như vậy? Chúng ta nghĩ thử! Trò chơi này là ai làm? Người chơi lại từ đâu ra? Bọn họ sẽ chết trong trò chơi thật sao?”
Vu Hiền thông minh ra: “Baidu! Được, lên Baidu tra một chút ‘ Chu Khiêm ’ để xem cậu ta có thật sự tồn tại không!!!”
So sánh với ảnh chụp, hai người đúng là tìm được tin tức liên quan đến Chu Khiêm.
Trên mạng có rất nhiều tin nói về cậu ta.
Chu Khiêm là con của Chu Sùng Sinh, tay trắng lập nghiệp, trong tay có rất nhiều xí nghiệp, thiết bị và đất đai cũng nhiều, điều này có nghĩa là tài sản trong tay ông rất dư giả.
Dưới loại tình huống này, Chu Sùng Sinh bước vào con đường chí mạng của mình.
Ông sau đó quả nhiên bị nghiện cờ bạc, thua hết tiền vốn của công ty dẫn đến bị phá sản.wattpadtien161099
Chuyện xảy ra đến đây cũng không phải là bi kịch nhất.
Bi kịch nhất là phải nói đến chuyện Chu Sùng Sinh cùng với vợ và con trai của mình, tự sát ở nhà.
Sau đó ba người đều được đưa vào bệnh viện để chữa trị.
Cuối cùng hai vợ chồng Chu Sùng Sinh, chỉ còn lại một mình Chu Khiêm còn sống.
Sống lại trong nguy hiểm, trị bệnh một thời gian, Chu Khiêm cuối cùng bị đưa vào bệnh viện tâm thần Xuân Sơn.
Có người nói, có thể là do cha mẹ đều mất, tâm lý cậu ra không thể chấp nhận được nên phát điên.
Lại có người nói, là do cậu ta sử dụng thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá nhiều, nên đầu bị hư rồi.
Xem xong tin tức, Vu Hiền với Chúc Cường hai mắt nhìn nhau.
Vu Hiền: “Đậu mùa, cho nên người tôi đặt cược là kẻ điên?”
Chúc Cường nhíu mày: “Ông coi, chuyện này không đúng lắm. Cậu nghĩ lại coi, cấp đầu tiên là trải nghiệm? Đa số mọi người đều dễ dàng qua cửa, chúng ta dễ dàng có được 3 vạn. Chúng ta sẽ cảm thấy chơi không mất tiền, mấy vòng tiếp theo sẽ không tốn phí à……
“Nhưng tôi cảm thấy đây giống như một món mồi ngon nha. Chúng ta đừng đi tiếp. Hai chúng ta hiện tại có 6 vạn, đủ để đối phó nữa năm tiền thuê, ngày mau chúng ta bắt đầu tìm việc……”
Chúc Cường nào biết, cậu ta mới vừa níi xong câu đó, điện thoại run lên có tin nhắn gửi đến.
【 mời bạn chú ý, người bạn đặc cược là Lộ Manh Manh đã tiến vào phó bản mới có tên là 《 quỷ đồng 》, độ khó trò chơi là cấp một,
Có 70% khả năng qua cửa…… Nếu Lộ Manh Mạnh thành công qua cửa, bạn được thưởng 100 vạn. 】
Vừa rồi lúc khuyên Vu Hiền, Chúc Cường còn có thể giữ vững suy nghĩ.
Nhưng hiện tại cơ hội để có được 100 vạn ngay trước mắt, cũng đã cảm nhận được sự dụ dỗ này, Chúc Cường mới biết được là khó từ chối.
Chúc Cường nuốt nước miếng, sau đó liền tra Baidu ba chữ “Lộ Manh Manh”.
Lát sau sắc mặt cậu ta liền thay đổi.
“Theo thông tin trên mạng. Cậu ta là sinh viên, đột nhiên có một ngày cầm dao chém chết bạn cùng phòng của mình, được chẩn đoán tinh thần có vấn đề, hiện tại cũng đang ở…… Bệnh viện tâm thần Xuân Sơn.”
·
Sáng ngày hôm sau.
Bệnh viện tâm thần Xuân Sơn. Khu VIP.
Phòng VIP 302, giường 57.
Chu Khiêm tỉnh lại từ trên giường, nhớ lại mọi chuyện tối hôm qua, cảm giác mình giống như đang nằm mơ.
Ngáp một cái ngồi dậy, cậu nhìn thấy một cô gái thắt bím tóc đang đứng cạnh giường mình.
Rất nhanh cô gái kua đã quay đầu qua, phía trước vẫn là cái bím tóc.
Chu Khiêm bình tĩnh nói: “Thủ đoạn dọa người này quá cũ rồi.”
Nghe được lời này, người đó lấy bím tóc xuống, lộ gương mặt con trai rất đẹp, hắn mặc một cái áo blouse trắng, là một nam bác sĩ.
Hoàn toàn trái ngược với hành vi đội tóc giả vừa rồi, sắc mặt hắn nghiêm túc như một cán bộ già.
Đây là bác sĩ điều trị của Chu Khiêm, tên là Lịch Học Hải.
“Nhịp tim vẫn bình thường.”
Liếc mắt nhìn mấy dụng cụ y khoa bên cạnh, Lịch Học Hải lắc đầu, cầm bút, nghiêm túc ghi mấy chữ: “Người bệnh Chu Khiêm vẫn không có phản ứng với nỗi sợ.”
Chu Khiêm cười: “Là thủ đoạn dọa người của anh cũ rồi, chứ không phải tại tôi không sợ.”
“Được rồi.” Lịch Học Hải bỏ bút vào túi, hắn nhìn Chu Khiêm, bỗng nhiên nói, “Bệnh nhân ở phòng bênh cạnh ngày hôm qua vừa mới mất.”
Chu Khiêm giống như là kinh ngạc: “Bệnh nhân đối diện? Là cô bé kia?”
Lịch Học Hải nhìn chằm chằm vào mắt cậu, gật gật đầu nói: “Đúng, là cô bé đó, vào trước cậu không lâu lắm. Hai người ở chung với nhau 8 tháng. Lúc ở phòng giải trí, cậu còn thường xuyên chơi xếp gỗ với cô bé. Cô bé rất thích cậu, thường hay quấn lấy cậu gọi anh ơi.”
Chu Khiêm không để ý hỏi: “Vậy thì sao?”
“Vậy thì sao?” Lịch Học Hải sắt mặt nghiêm túc hỏi cậu, “Lúc cậu nghe thấy tin này, cậu cũng không cảm giác thấy buồn? Một chút cũng không có?”
Chu Khiêm nhún vai, giọng nói có vài phần ủy khuất. “Bác sĩ Lịch, tôi như vậy còn có thể chữa không?”
Lịch Học Hải: “Đừng có giả bộ đáng thương. Tôi biết cậu hiện tại không hề có một chút xíu đau buồn nào.”
Màn biểu diễn bị vạch trần, Chu Khiêm mặt vẫn bình tĩnh nói: “À.”
Sau khi khỏi bệnh, Chu Khiêm không hề vui vẻ, cũng không biết buồn, không thương hại, cũng không biết sợ là gì.
Cậu cảm thấy mình sống giống như là không có cảm xúc, chắc có thể thành tiên, nhưng có đôi khi cảm xúc sẽ manh mẽ lên, ngay lập tức đánh cậu hiện nguyên hình.
Xem ra, cậu có chỗ nào giống tiên? Mà là một con quái vật.
Lúc phát bệnh, cậu không chỉ chém mình một dao mà còn phá luôn cả văn phòng của Lịch Học Hải.
Lúc bị đè chặt để tiêm thuốc, cậu còn tức giận mà giẫy giụa, xé luôn quần áo của Lịch Học Hải.
“Bác sĩ Lịch, tôi sẽ bồi thường.” Xong việc cậu nói như vậy.
Lịch Học Hải: “Được, 3000 tệ.”
“?”Chu Khiêm rất kinh ngạc nha, “Tốt như vậy? 3000 tệ là đã có quần áo để mặc?”
Lịch Học Hải không chút khách khí mà trả lời: “Nhắc nhở cậu một chút, nhà cậu đã phá sản. Chi phí để nằm viện của quý này là 2 vạn 5000 tệ, cậu có thể trả đúng hạn không?”
Chu Khiêm: “……”
Hiện tại, nhìn thoáng qua sắc mặt của Chu Khiêm, Lịch Học Hải nhịn không được lắc đầu.wattpadtien161099
Sau một lúc lâu hắn mới nói: “Chu Khiêm, tôi sẽ cố hết sức để chữa cho cậu. Sau này tôi sẽ làm một số thí nghiệm kí©ɧ ŧɧí©ɧ tình cảm. Cậu phải phối hợp với tôi.”
Chu Khiêm cười: “Ừ. Tôi tin tưởng anh. Anh xem, đã rất lâu tôi không có mặc đồ trói buộc nữa. Tôi cảm thấy mình càng ngày càng tốt.”
Nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn Chu Khiêm, Lịch Học Hải một lần nữa nhíu mày, hỏi: “Gần đây còn nhìn thấy rồng nữa không?”
Rồng……
Chu Khiêm ánh mắt lạnh lùng từ trên người bác sĩ, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bệnh viện tâm thần Xuân Sơn nằm giữa sườn núi.
Qua cửa sổ, cậu có thể nhìn thấy bình minh, từng chút từng chút chiếu sáng sườn núi trong đêm tối.
Một cái chớp mắt vừa rồi của Chu Khiêm làm cho người khác khó có thể nhìn ra. “Không. Không thấy nữa.”
“Được. Ảo giác đã giảm bớt. Kiểm tra phòng đêm nay đến đây thôi. Đi rửa mặt ăn cơm đi. Tôi đi trước.” Lịch Học Hải xoay người, hình như thấy cái gì, hỏi cậu, “Đồng hồ trên cổ tay cậu....... Từ đâu ra?”
Chu Khiêm rũ mắt nhìn, cái đồng hồ kỳ lạ trên cổ tay, là đồng hồ có thể đưa cậu vào trò chơi. Vậy là thứ này đã nhắc cậu, mọi chuyện xảy ra hôm qua, không phải là một giấc mơ.
“Ngày hôm qua có bạn đến thăm tôi, cậu ấy đưa.”
Nghe thấy lời này, Lịch Học Hải nhìn chằm chằm cậu, nhưng không nói gì mà quay người đi.
·
Trong phòng bệnh tạm thời không có ai.
Chu Khiêm tháo đồng hồ, muốn điều tra giao diện trò chơi, nhớ lại nguyên nhân mình bước vào trò chơi.
Đối với chuyện của gia đình cậu, cảnh sát, phóng viên, quần chúng ăn dưa đều có kết luận giống nhau —— cha cậu bị phá sản, ông uất ức muốn kéo vợ con chết chung, cho nên ông mới bỏ thuốc ngủ, rồi mở khí gas.
Nhưng Chu Khiêm biết đây nhất định không phải là sự thật.
Cha cậu rất tàn nhẫn, từ nhỏ cậu đã biết.
Cậu cho rằng đêm đó ông chỉ muốn gϊếŧ cậu với mẹ.
Đêm đó mọi chuyện xảy ra như thế nào, cậu cũng không còn nhớ kĩ.
Nhưng cậu có ấn tượng, cứu cậu đêm đó là một cin rồng.
Cậu cho rằng, thấy rồng, đó chỉ là ảo giác do cậu thấy khi trúng độc khí gas.
Cho đến khi đến bệnh viện tâm thần Xuân Sơn, cậu mới thấy lại nó.
Tối hôm qua, rồng dẫn đường cho cậu, Chu Khiêm nhặt được một chiếc đồng hồ.
【 người chơi Chu Khiêm, tham gia trò chơi, kiếm đủ số vàng, có thể tiến hành giao dịch với hệ thống, đổi lấy thứ cậu muốn nhất 】
【 Bạn có mười phút để quyết định tham gia hay là không tham gia 】
Con rồng kia đã cứu mùnh, hiện tại nó muốn thông qua trò chơi này, cho cậu biết cái gì sao?
Cuộc sống sẽ không còn tồi tệ nữa.
Cậu rất muốn nhìn, thế giới này còn mang đến cho cậu những niềm vui gì.
Chu Khiêm đương nhiên đồng ý tham gia.
Lúc tiến vào hình thức trải nghiệm, cậu còn đang ở phòng bệnh của mình.
Lúc thoát khỏi trò chơi, cậu vẫn còn ở trong phòng bệnh.
Ngủ một đêm mở mắt ra, bác sĩ theo lệ đến kiểm tra phòng, Chu Khiêm cũng theo thường ngày bày ra sắc mặt của mình.
Ngày qua ngày trong bệnh viện tâm thần, vẫn giống như cũ không có thay đổi gì.
Cậu biết, mình đã bước vào một nhà tù không thể trốn.
Như vậy, chủ có thể tham gia trò chơi miwsi có thể có được tự do.
·
Hai ngày sau.
Ban đêm, bệnh viện tâm thần Xuân Sơn rất yên lặng.
Chu Khiêm đóng cửa phòng bệnh lại, cầm đồng hồ lần thứ hai tiến vào trò chơi.
【 người chơi Chu Khiêm tiến vào phó bản: 《 Thiên Đường Quả Táo 》】
【 số người chơi: 5 người; 5 người chơi sẽ xuất hiện ở mọi nơi trong Thiên Đường Quả Táo, nhiệm vụ đầu tiên của bạn là: Nghĩ cách vào thiên đường 】
【 ngân hàng giao dịch đã được mở, người chơi có thể thông qua ngân hàng để tiến hành mua bán vật phẩm; người chơi Chu Khiêm mới bắt đầu với 300 vàng. 】
Xem xong nhắc nhở của hệ thống, Chu Khiêm phát hiện mình đang đứng trong rừng cây.
Giữa sườn núi, xung quanh toàn là cây.
Hoàng hôn chiếu qua những kẻ lá, dòng suối róc rách nhiễm đầy sắc cam chảy thẳng về phía đông.
Có vài người đang từ rừng cây đi đến---- một nơi rất đẹp, giống như là một cung điện nguy nha, nơi đó chắc là Thiên Đường Quả Táo.
Tuy rằng trong tay cậu có【 thư mời của Lý Đại Phú 】, Chu Khiêm lại không vội đi vào Thiên Đường Quả Táo, mà tạm thiwfi trốn bên cạnh một cái cây.
Lưng dựa vào một cây đại thụ, liếc mắt nhìn các giá trị trên giao diện.
Góc bên trái có hai thanh màu sâc khác nhau, thanh trên có màu đỏ, là giá trị sinh mệnh.
Thanh bên dưới là thanh màu lam, đại diện cho giá trị kỹ năng. Mỗi lần sử dụng kỹ năng, thanh kỹ năng sẽ tiêu hao.
Bất quá Chu Khiêm hiện tại không có bất cứ cái kỹ năng gì. Thang màu lam của cậu chỉ giành để trang trí.
Chu Khiêm hiện tại là cấp F, chỉ có 300 điểm trên thang màu đỏ và màu xanh lam.
Nhìn xong các trị số, Chu Khiêm bắt đầu quan sát xung quanh.
Không chờ lâu lắm, cậu liền tìm được người mình muốn tìm —— dáng người mập mạp, mặt hung dữ.
Chu Khiêm đoán, người mập này là Lý Đại Phú.
Ông ta nhìn thấy rất mạnh mẽ, khi ông ta bước đi, mỗi bước chân, mặt đất như muốn run lên.
Chu Khiêm có thể liếc mắt một cái là nhìn ra ông ta, là có nguyên nhân.
Tối hôm qua lúc còn trong trò chơi, Chu Khiêm mở rương xong, không phải cậu không làm cái gì.
Trong trò chơi để kết thúc một cảnh nhất định phải có mục đích.
Vì thế Chu Khiêm xoay người đi về hướng biệt thự của Lý Đại Phú, muốn vào trong thăm dò.
Cậu cũng không thể đi vào biệt thự. Nhưng nhìn qua các cửa sổ, cậu thấy trong phòng khách treo một tấm ảnh kết hôn.
Không có gì bất ngờ, người đàn ông mập mạp trên ảnh là Lý Đại Phú.
Hiện tại, giơ đồng hồ nhắm thẳng về người đàn ông mập mạp, Chu Khiêm thử mượn hệ thống để biết số liệu của ông ta.
【 họ tên: Lý Đại Phú 】
【 cấp bậc: cấp E 】
【 sở trường: Quyền anh; từng đạt được giải quán quân quốc gia 】
【 ghi chú: Người này tính tình kém, người chơi không nên đối đầu trực tiếp, trámg xảy ra thương vong 】
Người này quả nhiên là Lý Đại Phú.
Là một NPC cấp E, thanh đỏ với thanh lam chắc gấp ba lần cậu.
Ngoài ra, ông ta còn là quán quân quyền anh quốc gia, mà Chu Khiêm không hề có kỹ năng nào.
Chu Khiêm có được Buff 【 chúc phúc của cậu bé 】, chỉ có thể cung cấp máu chữa trị một, ngoài ra không có tác dụng gì.
Đối đầu với Lý Đại Phý mạnh như vậy, chỉ có chết.
Mắt thấy Lý Đại Phú sắp đi ngamg qua mình, Chu Khiêm rũ mắt âm u.
Muốn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ phụ, xem qua phải sử dụng đầu óc.
·
10 phút sau.
Ngoài trò chơi, trong phòng tổng thống của một khách sạn năm sao.
Vu Hiền với Chúc Cường hốt hoảng ngồi dậy với hai mắt thâm đen, hai người giống như sắp chết đến nơi, cầm lấy điện thoại trên đầu giường phát hiện Chu Khiêm đã vào trò chơi được một lúc lâu.
Sở dĩ bọn dọ đi đến chỗ này, đương nhiên là bởi vì hôm trước Lộ Manh thanh máu còn lại 1%, mà qua cửa 《 quỷ đồng 》, Chúc Cường thành công nhận được 100 vạn.
Lộ Manh Manh tạm thời chưa có đi vào phó bản mới, Vu Hiền với Chúc Cường có thể cầm 100 vạn mà ăn chơi.
Hai người tối hôm qua đi chơi cả đêm, vừa mới nghe thấy tiếng vang của điện thoại, mới nhớ tới đến lượt Chu Khiêm chơi.
Ngay bây giờ, cơm còn không rảnh để ăn, hai người nhìn chằm chằm điện thoại, phát hiện Chu Khiêm đang nói chuyện với một người khác.
Đó là một người đàn ông, nhìn hơn 30 tuổi, mặc một bộ dồ caro, vừa lịch sự vừa ôn nhu, rất có học thức, nhưng giữa mày lại hơi lộ ra khi chất gian trá.
Vu Hiền phát hiện trên đầu hắn ta có một cái icon.
Cậu thử nhấn vào, còn có thể thấy thông tin của người chơi.
【 họ tên người chơi: Đổng Tường 】
【 cấo bậc người chơi: cấp E 】
【 sở trường: Các loại kỹ nằn, như ám sát, trộm cắp..v..vv...... 】
Chỉ nghe Đổng Tường hỏi Chu Khiêm: “Tôi vừa rồi có đi đến nhìn cổng lớn của thiên đường, tín đồ có thư mời có thể đi vào. Chúng ta không có cái đó, phải mau chống nghĩ cách, đến 8 giờ tối thiên đường sẽ đóng cửa.”
Vu Hiền hơi sợ.
Hắn mấy ngày nay có đi tìm kiếm tin tức của Chu Khiêm.
Nói về cậu đều bao gồm mấy từ này: [‘tại sao không ăn thịt’ phú nhị đại ], [ ngốc bạch ngọt ], [ ông trời cũng phải khen IQ tỉ lệ thuận với gương mặt], [ anh ta chỉ có một gương mặt xinh đẹp nhưng thật ra lại là kẻ điên]……
“Tôi rất lo lắng cho Khiêm Khiêm nha.”
“Tôi cũng vậy, mấy người khác rẩ có lhar năng cướp thư mời của cậu ấy.”
“Nếu cậu ta đem chuyện có thư mời nói ra, không chừng có thể xảy ra. Đứng trước mặt là người chơi cấp E, rất rành về ám sát với trộm cắp……”
“Tiểu Khiêm Khiêm tôi cầu xin cậu, cái gì cũng đừng nói!”
Hai người hốt hoảng mà nhìn chằm chằm điện thoại.
Trên màn hình chiếu ra gương mặt tươi cười của Chu Khiêm, cậu cười rất hiền lành, y như đứa con ngốc nhà địa chủ vậy.
Chỉ thấy cậu không tim không phổi mà lấy ra 【 thư mời Lý Đại Phú 】, nhìn Đổng Tường nói: “Thư mời? Tôi có. Vậy tôi có thể trực tiếp đi vào! Rất là tốt nha!”
Vu Hiền, Chúc Cường: “Đạ mấu!!!”
Tác giả có lời muốn nói:
- -------*--------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.