Hệ Thống Hoàn Mỹ

Chương 47

【 Xét thấy hoàn cảnh hiện tại của ký chủ không thích hợp thực hiện huấn luyện, cho nên tui cố ý mở không gian giả thuyết ra. Thời điểm ký chủ tiến vào không gian giả thuyết, trong hiện thực cậu sẽ tiến vào trạng thái ngủ say. Hơn nữa, chênh lệch thời gian giữa không gian giả thuyết và hiện thực là 10:1, để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, thỉnh ký chủ cố lên, chaiyo!! 】

"Hệ thống, không phải cậu nói kỹ năng có thể tự thăng cấp sao? Vì sao lại không nhìn thấy tiến độ kỹ năng". Lạc Vũ hỏi.

【...Mỗi một lần xem tiến độ đều yêu cầu tiêu hao một chút điểm thuộc tính. Nhưng vì lần này là tình huống đặc thù nên bổn hệ thống không thu điểm thuộc tính của ký chủ, cái này được tính là quà tặng thêm...】- Hệ thống mở tiến độ kỹ năng của Lạc Vũ ra.

【 Kỹ năng: Ghi nhớ (cao cấp) tiến độ 100%; Nấu ăn (trung cấp) tiến độ 33%; Nhạc kỹ (cao cấp) tiến độ 100%; Thư pháp (trung cấp) tiến độ 10%...】

Xem tiến độ kỹ năng còn phải tiêu hao điểm thuộc tính? Cái này cũng quá hố người đi! Lạc Vũ phát hiện, từ ngày hệ thống thăng cấp đến nay thì càng ngày trở nên keo kiệt hơn thì phải.

【 Được rồi, tiến độ kỹ năng đã xem xét xong. Hiện tại, thỉnh ký chủ bắt đầu tiến hành huấn luyện trù nghệ. 】

Tình cảnh thay đổi, Lạc Vũ xuất hiện bên trong một căn bếp rất lớn. Ở nơi này, những dụng cụ nấu ăn hay các loại rau dưa thịt thà đều có đủ cả, nói chung cái gì cần có cũng đã có. Lạc Vũ vươn tay cầm một quả cà chua lên, cậu không khỏi ngạc nhiên, thật không ngờ đồ vật trong không gian ảo này lại có cảm giác chân thật đến vậy, không gian giả thuyết này quả thật rất cường đại. Nhưng cái làm người ta ngạc nhiên chính là mặt bên kia của phòng bếp còn có một tấm kính lớn. Lạc Vũ đi tới, nhìn xuyên thấu qua tấm kính, cậu thấy bên ngoài xuất hiện rất nhiều thân ảnh già trẻ gái trai đang ngồi ở bàn ăn.

"Hệ thống, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Cảnh tượng này khiến Lạc Vũ nhớ tới quán ăn nhà mình.

Hệ thống giải thích - 【 Để ký chủ có thể mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, tui đã cố ý mô phỏng lại đủ kiểu người trên Lam tinh, lúc này ký chủ cần phải hoàn thành các món ăn mà bọn họ yêu cầu. Với lại, chỉ có áp lực mới tạo nên động lực, ký chủ cố lên, tổ chức coi trọng cậu đó nha! 】

"Vậy bắt đầu đi". Đủ loại người, vậy nghĩa là sẽ có đủ loại yêu cầu. Dù có khó đến đâu, Lạc Vũ cũng sẽ không lùi bước. Chẳng qua, khi thực sự nghe thấy những yêu cầu này, đầu Lạc Vũ không khỏi trướng to lên.

【 Tôi bị dị ứng với hải sản, nhưng tôi lại rất thích ăn hải sản. Chú em có thể giúp tôi làm một bữa tiệc hải sản mà khi ăn tôi không bị dị ứng được không? 】

【 Tiểu tử, răng ta không tốt, ăn cay không được, mỗi lần ăn cay thì răng ta lại bị đau, nhưng hiện tại ta chỉ muốn ăn lẩu cay. Tiểu tử, ngươi có thể làm một nồi lẩu cay mà khi ta ăn không bị đau răng được không? 】

【Soái ca ới ~, người ta gần đây nổi mụn thật nhiều nha, soái ca có thể nấu một món giúp người ta tiêu trừ mụn trên mặt được hông?~】

【 Ca ca, em cùng ông tới đây ăn cơm, nhưng ông nội ăn mặn quá, mà em lại không thích ăn mặn chút nào. Ca ca có thể nấu món nào mà khi ông nội ăn là mặn, còn khi em ăn thì không mặn được không? 】

【.........】

Lạc Vũ: "...."

Những yêu cầu này không phải xảo quyệt cấp độ bình thường. Lạc Vũ có cảm giác những người này coi cậu như bác sĩ kiêm đầu bếp thì phải. Nhiệm vụ khen thưởng 1000 điểm thuộc tính.... quả nhiên không phải khó bình thường.

Ngày hôm sau, thời điểm Lạc Vũ tỉnh dậy thì đồng hồ đã chỉ 8 giờ sáng. Rõ ràng đã ngủ đủ giấc, nhưng Lạc Vũ lại cảm thấy mệt mỏi chưa từng có. Các yêu cầu của mấy người trong không gian giả thuyết thực sự rất khó hoàn thành. Trong không gian giả thuyết, phải mất 8 tiếng cậu mới miễn cưỡng hoàn thành yêu cầu của một người, cũng may là trong không gian giả thuyết sẽ không cảm thấy đói khát. Về phần tiến độ, bởi vì cậu không có điểm thuộc tính nên cũng không xem được. Bất quá, ngày hôm qua mới xem qua nên bây giờ hẳn sẽ không tăng nhiều lắm.

Kể từ khi gặp được hệ thống thì mọi chuyện diễn ra đều rất thuận lợi, đây là lần đầu tiên Lạc Vũ liên tục vấp phải trắc trở thế này. Nhìn những món ăn mà mình tốn công tỉ mỉ hoàn thành lần lượt bị phủ định, thực sự quá mức đả kích người mà. Nhưng như vậy liền cho rằng Lạc Vũ sẽ bỏ cuộc? Sẽ không, trong từ điển của Lạc Vũ không có hai chữ "từ bỏ" này.

"Làm sao vậy? Tối hôm qua ngủ không ngon?" Nhìn hốc mắt Lạc Vũ xuất hiện hai quầng thâm mắt, Mặc Hàn không khỏi nhíu mày. Rõ ràng đêm qua anh thấy cậu ngủ rất ngon, hơn nữa cũng không có tỉnh lại lần nào, nhưng vì cái gì lại xuất hiện quầng thâm mắt? Với lại, lúc này nhìn Lạc Vũ có vẻ hơi uể oải, tinh thần không được phấn chấn lắm.

"Không sao, em chỉ gặp ác mộng thôi". Không biết có phải ảo giác hay không, mặc dù đêm qua Lạc Vũ đã chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng hình như cậu có thể loáng thoáng ngửi thấy mùi hương trên người Mặc Hàn, Lạc Vũ còn tưởng là bởi vì cậu ở chung phòng với Mặc Hàn nên mới ngửi thấy.

Không một ai biết rõ trạng thái giấc ngủ của Lạc Vũ hơn Mặc Hàn. Nghe Lạc Vũ nói như vậy, Mặc Hàn cũng không hỏi nhiều mà nói sang chuyện khác: "Một chút nữa mấy người Tôn Minh Hạo sẽ qua đây, em đi cùng bọn họ đến trường học báo danh. Với lại, vết thương của em vẫn chưa lành, quân huấn* tân sinh em có thể không cần đi".

* Quân huấn: việc rèn luyện và giáo dục quân đội về quân sự và chính trị

Sờ vết thương sau khi được cắt chỉ có hình dạng như một con rết, nhìn bề ngoài thì có vẻ như chưa lành hẳn, nhưng chỉ có Lạc Vũ biết vết thương đã hồi phục rất tốt. Quân huấn là thời điểm tốt nhất để tân sinh viên hòa đồng với các bạn học khác, nếu vắng mặt sẽ là tiếc nuối lớn nhất trong suốt thời đại học.

"Em sẽ đi quân huấn, em đảm bảo sẽ tự lượng sức mà làm". Sơ trung và cao trung cũng có quân huấn, nhưng cả hai lần Lạc Vũ đều vắng mặt do bệnh tật. Lần quân huấn cuối cùng này Lạc Vũ không muốn phải bỏ lỡ nữa.

"Chuyện này tôi sẽ nói với em sau". Sau khi ăn xong ngụm cuối cùng, Mặc Hàn liền đi đến công ty. Bởi vì điều không ít nhân viên về tổng công ty ở thủ đô, nên hôm nay Mặc Hàn có rất nhiều việc cần phải giải quyết.

................

Lạc Vũ đợi nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng ba người Tôn Minh Hạo cũng đến.

Da Tôn Minh Hạo vốn đã ngăm đen, nhưng nay lại càng đen hơn. Chu Gia Trí vốn dĩ có làn da rất trắng, khiến người ta rất dễ liên tưởng đến tiểu bạch kiểm*, nhưng hiện tại làn da ấy đã biến thành màu lúa mạch nam tính, chẳng qua trên mặt vẫn mang theo tươi cười ôn tồn lễ độ như cũ. Còn Chu Gia Hào thì rõ ràng đã gầy hơn trước, vết thương ở chân vốn dĩ không nghiêm trọng, qua hai tuần, Chu Gia Hào đã có thể chạy nhảy.

* Tiểu bạch kiểm: chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt / thư sinh nhã nhặn / trói gà không chặt ( thường mang nghĩa châm chọc), công tử bột,....

"Lạc Vũ, cậu thấy thành quả giảm cân của tui thế nào". Vừa nhìn thấy Lạc Vũ, Chu Gia Hào nhịn không được khoe khoang thành quả giảm béo của mình.

"Ừ, gầy". Lạc Vũ nghiêm túc nhìn thoáng qua rồi gật đầu khẳng định.

"Đã hai tuần rồi tui không được ăn đồ ăn vặt, không được ăn thịt, cậu có biết tui khổ sở thế nào không? Nếu như vậy mà còn không ra thành quả, thì tui thà tìm một khối đậu hũ đập đầu chết luôn cho rồi!" Vừa mới ngồi xuống, Chu Gia Hào bắt đầu kể khổ với Lạc Vũ: "Sáng hôm nay tui thực hiện 300 cái gập bụng, thiếu chút nữa đứng dậy không nổi. Hiện tại eo tui vẫn còn rất đau a!"

Tuy Chu Gia Hào luôn than thở, nhưng lại không nói muốn từ bỏ. Lạc Vũ nghĩ, chắc hẳn là do trải qua vụ bắt cóc lần trước, nên mới quyết tâm muốn giảm béo đi. Từ thành quả hiện tại, Lạc Vũ nhìn ra được Chu Gia Hào thật sự rất nỗ lực để giảm cân.

"Tôi sẽ chờ ngày cậu biến đống thịt mỡ này thành cơ bắp".

Lời này của Lạc Vũ quả thực chính là lời khích lệ lớn nhất đối với Chu Gia Hào, hắn một phen nhào lên: "Lạc Vũ, cậu đúng là tri âm tri kỷ của tui mà!"

Mặc dù Chu Gia Hào đã gầy đi nhiều, nhưng vẫn còn rất mập. Bị một người như vậy lao tới, Lạc Vũ theo phản xạ né sang một bên. Sau đó Chu Gia Hào ủy khuất nói: "Lạc Vũ, thực ra cậu vẫn luôn ghét bỏ tui đúng không?"

"Không có". Lạc Vũ nhàn nhạt nói.

"Vậy cậu cho tui ôm một cái". Chu Gia Hào duỗi tay ra, thử nhiều lần như vậy, mà mỗi một lần đều bị Lạc Vũ tránh né, Chu Gia Hào rất không cam lòng.

Cái miệng bẹp bẹp, hai cái bánh bao trên mặt phồng lên tràn ngập vẻ ủy khuất nhìn cậu. Thấy vậy, Lạc Vũ sinh ra vài phần không đành lòng, cậu tiến lên một bước rồi tỏ vẻ mình đã đồng ý.

"Woah, rốt cuộc tui cũng chạm vào cậu rồi. Lạc Vũ, cậu không chê tui, thật tốt quá". Được ôm Lạc Vũ, Chu Gia Hào quá mức vui vẻ nên cánh tay không khỏi dùng sức một chút. Lạc Vũ hơi nhíu mày lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.

"Chu Gia Hào, mày nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò ấu trĩ như vậy?" Tôn Minh Hạo nhìn cảnh này không vừa mắt, hắn tiến lên giải cứu Lạc Vũ khỏi cái ôm của Chu Gia Hào.

"Cậu không sao chứ?" Chu Gia Trí tinh ý nhìn thấy Lạc Vũ hơi nhíu mày lại, rồi lại nhớ đến cánh tay đang bị thương của Lạc Vũ, sau đó lại nghĩ tới Chu Gia Hào vừa rồi không cẩn thận đυ.ng vào vết thương của Lạc Vũ.

"Không sao". Lạc Vũ lắc đầu, sắc mặt không thay đổi.

Tôn Minh Hạo và Chu Gia Hào mới kịp phản ứng lại, Tôn Minh Hạo tát một cái vào đầu Chu Gia Hào: "Mày thích tìm đường chết đúng không? Mày không biết trên người Lạc Vũ có thương tích sao?"

Chu Gia Hào cũng biết mình sai nên vội vàng xin lỗi Lạc Vũ: "Lạc Vũ, thật xin lỗi, tui không có cố ý đâu, vết thương của cậu thế nào rồi? Để tui xem thử". Nói xong, Chu Gia Hào vươn tay muốn kiểm tra vết thương trên cánh tay Lạc Vũ.

"Không cần, vết thương đã không sao rồi". Lạc Vũ lui lại một bước.

"Cứ kiểm tra thử đi, lỡ như vết thương nứt ra rồi thì làm sao bây giờ?" Chu Gia Trí lo lắng hỏi.

"Đúng vậy, cậu đừng làm bọn tôi lo lắng". Tôn Minh Hạo cũng nói tiếp.

Nhìn ánh mắt đầy quan tâm của ba người, trong lòng Lạc Vũ cảm thấy ấm áp, cậu chủ động vén ống tay áo lên. Vị trí vết thương tương đối gần khuỷu tay, chỉ cần ống tay áo trang phục mùa hè dài một chút là có thể che khuất. Miệng vết thương có chút khó coi, nhưng cũng không có vấn đề gì, chỉ là vừa rồi Chu Gia Hào không cẩn thận ấn mạnh nên có chút đau đớn.

Thấy vết thương không sao, ba người Tôn Minh Hạo thở phào nhẹ nhõm. Mới tu bổ những bồn hoa ở sân sau xong, Chu bá vừa tiến vào biệt thự liền nhìn thấy ba người Tôn Minh Hạo đang vây quanh Lạc Vũ kiểm tra vết thương, ông còn tưởng vết thương của Lạc Vũ đã xảy ra chuyện. Chu bá sốt ruột chạy tới hỏi: "Có chuyện gì vậy? Lạc thiếu gia, vết thương của cậu chuyển biến xấu sao?"

"Không có chuyện gì, Chu bá". Lạc Vũ hơi nghiêng người sang một bên để Chu bá nhìn vết thương của mình: "Vết thương khôi phục rất tốt, các món canh Chu bá nấu rất hữu dụng".

"Vậy thì tốt rồi. Sáng nay có người đưa hai con cá quả (cá lóc) tới đây, giữa trưa tôi sẽ nấu cho Lạc thiếu một nồi canh cá quả, tôi nghe bác sĩ nói canh cá quả có tác dụng rất lớn trong việc phục hồi vết thương". Chu bá nhìn đồng hồ, nói tiếp: "Cũng không còn sớm nữa, các thiếu gia nên đến trường học báo danh sớm một chút".

"Cảm ơn Chu bá". Lạc Vũ thu thập đồ đạc của mình rồi đi theo ba người Tôn Minh Hạo ra ngoài.

"Lạc Vũ, tới đây, cậu ngồi phía sau tôi. Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết cái gì mới gọi là tốc độ". Tôn Minh Hạo cầm mũ bảo hiểm đưa cho Lạc Vũ, sau đó ngồi lên moto màu đen. Hai người Chu Gia Hào và Chu Gia Trí thì cùng ngồi lên một chiếc moto màu lam (màu xanh dương), Chu Gia Hào ngồi đằng sau, còn Chu Gia Trí thì lái xe.

Thấy Lạc Vũ đang đánh giá con xe của mình, Tôn Minh Hạo tự hào nói: "Thế nào, xe này có phải rất ngầu không? Đây là quà mẹ tôi tặng cho tôi. Đàn ông a, nên lái loại xe này, mấy cái gì mà Ferrari với chả BMW, ra chuồng gà hết!"

Đội mũ bảo hiểm lên, Lạc Vũ nói: "Cậu đã tân trang chiếc xe này rồi đúng không?"

"Đúng vậy, để tân trang cái xe này, tôi phải tốn mấy vạn tệ lận. Hơn nữa, vì cái này mà suýt chút nữa tôi bị lão ba đánh cho một trận. Ngồi vững, tôi xuất phát đây". Sau khi đội mũ bảo hiểm, Tôn Minh Hạo nổ máy, rồi nhanh chóng lái xe vụt đi.